Chàng CEO Của Tôi - Chương 125

Tác giả: Đinh Thiến

CÔ LÀM KHÔNG HỀ SAI
Chương Tú Tú thấy Bùi Danh Chính đi đến đây, nhưng lại tự nhiên mà che chở cho Đường Nhật Khanh, lập tức cảm thấy không có sức lực.
Cô ta nhìn Bùi Duy bên cạnh, thấy anh ta không có phản ứng, đành phải kiên trì mở miệng giải thích: “Đứa nhỏ này cắn người lung tung…tôi muốn dạy dỗ nó một chút, để tránh nó làm người khác bị thương, cô Đường cứ như vậy, mọi người không biết liền nghĩ tôi ức Hi*p đứa nhỏ!”
Sắc mặt của Đường Nhật Khanh lạnh lùng, mở miệng không chút lưu tình: “Cô có ức Hi*p thằng bé hay không chẳng lẽ cô không biết? Nếu như lúc nãy tôi không ngăn cô lại, chỉ sợ là tay của cô đã bắt trúng mặt của tiểu Lâm rồi đi?”
Nếu đây là một chuyện khác, thì cô sẽ không quan tâm như vậy, nhưng mà đây đều là những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, Chương Tú Tú làm như vậy nên cô thật sự không chịu đựng được.
“Cô nói bậy bạ cái gì vậy?” Chương Tú Tú nghe thấy cô nói như vậy, lập tức gấp gáp: “Nó cắn tôi một cái, tôi dạy dỗ nó một chút cũng không được sao?”
“Có nhiều người như vậy, thằng bé cũng không cắn ai, tại sao lại cắn cô?”
“Cô!” Người vây xung quanh quan sát ngày càng nhiều, Chương Tú Tú tức giận đến run rẩy, lại không dám vạch mặt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta vẫn phải giữ hình tượng của mình.
Tần Hồng thấy bầu không khí có chút căng thẳng, lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Cô Chương, tiểu Lâm cắn người là thằng bé không đúng, nhưng trước kia đứa nhỏ này đã từng phải chịu ngược đãi, cho nên thằng bé mới nhạy cảm như vậy, cũng mong cô thông cảm một chút, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với thằng bé, để cho thằng bé nói lời xin lỗi với cô.”
Bà nói xong thì quay đầu lại nhìn Đường Nhật Khanh, cười nhẹ mở miệng: “Cô Đường, cảm ơn cô đã suy nghĩ cho đứa nhỏ.”
Đường Nhật Khanh khẽ gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm.
Trong lúc này, Đường Nhật Khanh và Chương Tú Tú, ai làm hợp lý hơn hay, đưa ra phán đoán mạnh mẽ, con mắt của những người vây xem đều sáng lên, bọn họ cùng nhau thảo luận ầm ĩ.
Chương Tú Tú đứng đó, cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, khổ là bây giờ bên cạnh không có người, chỉ sợ cô ta sẽ trực tiếp ra tay. Đường Nhật Khanh làm cô ta lúng túng không còn mặt mũi trước mặt mọi người như vậy, khiến cô ta không bước xuống được, thù này cô ta sẽ nhớ kỹ!
Một giáo viên của trại trẻ mồ côi đi đến, nhẹ nhàng mời Chương Tú Tú đi xử lý vết thương với cô ấy, cô ta vừa đi thì người vây xem cũng tự tản ra.
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở ra, vừa thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, trong lòng cô thấp thỏm, có chút chột dạ.
Bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy, lại xảy ra một màn như thế, chỉ sợ thứ mà cô ném đi chính là mặt mũi của Bùi Danh Chính. Cô nắm chặt tay trong vô thức, cũng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.
Lúc cô chưa kịp nghĩ ra phải mở miệng như thế nào, trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Cô ta có làm gì với cô không?”
“A?” Đường Nhật Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lông mày của người đàn ông cau lại, hình như có chút không vui vẻ: “Vừa rồi Chương Tú Tú có làm cô bị thương không?”
Bây giờ Đường Nhật Khanh mới hiểu được, cô lắc đầu: “Không có.”
Vừa nãy ánh mắt của Chương Tú Tú rất dữ tợn, móng tay dài sơn màu đỏ của cô ta vươn qua, cô sợ rằng cô ta có thể dễ dàng bắt được khuôn mặt nhỏ của tiểu Lâm. Cô vốn không muốn gây âm ĩ, nhưng cô thật sự không thể ngồi xem mà không quan tâm tới, cho nên cô mới cản lại. Bất quá khi bàn tay của Chương Tú Tú vươn đến, chỉ ᴆụng đến áo len trên người cô, cũng không có gây tổn thương gì cho cô.
Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt cũng thả lỏng mấy phần, cũng không nghiêm trọng như vừa rồi nữa.
Đường Nhật Khanh cẩn thận từng li từng tí đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt anh, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô thăm dò mở miệng: “Anh…không tức giận?”
“Giận cái gì?” Bùi Danh Chính nhíu mày.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi: “Chuyện vừa rồi, là tôi lại gây thêm phiền phức cho anh…”
“Phiền phức?” Bùi Danh Chính cười khẽ: “Nếu như lúc nãy cô không ra mặt, cũng không giống cô, cô cũng làm không sai, sao lại nói là phiền phức?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng trở nên ấm áp, đầu tim vốn treo ở cuốn họng lập tức hạ xuống. Hóa ra, Bùi Danh Chính vẫn đứng bên phe chính nghĩa.
Cô vừa định mở miệng, liền thấy Bùi Danh Chính đột nhiên cau mày đang cúi đầu xuống nhìn, cô nhìn theo ánh mắt mà anh chỉ, cũng nhìn xuống phía dưới liền thấy cô bé vừa nãy đang lôi kéo ống quần của Bùi Danh Chính, mở cặp mắt to tròn nhìn anh.
Là bé gái lúc nãy, khuôn mặt của bé tròn tròn, cặp mắt to to, cực kì dễ thương, nhưng đứa bé cứ không chịu mở miệng.
Bùi Danh Chính có chút kinh ngạc nhìn cô bé vừa ôm đùi anh, hai người nhìn nhau mấy giây, ai cũng không nói chuyện, anh đứng thẳng dậy, nhăn mày nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đây là chuyện gì vậy?”
Đường Nhật Khanh cười cười, âm thanh chắc chắn nói: “Cô bé thích anh.”
Lúc nãy cô đã chủ động nói chuyện với cô bé, lại cho cô bé bánh bích quy, cũng không thấy cô bé có phản ứng gì, nhưng bây giờ cô bé lại chủ động ôm chân Bùi Danh Chính.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, thích thì sẽ tiếp cận, ghét thì sẽ cách xa, không có quá nhiều do dự, rất rõ ràng. Cô bé này chịu gần gũi với Bùi Danh Chính, điều đó chứng minh cô bé thích anh.
Lúc này, Tần Hồng đi đến, thấy một bé gái đang ôm chân của Bùi Danh Chính, trên mặt lập tức nổi lên ý cười: “Tiểu Ngải, sao con lại ôm chân của chú? Con làm như vậy thì sao chú đi được đây?”
Khóe môi tiểu Ngải hơi giương lên, mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn không nói gì như cũ.
Tần Hồng cười cười, vui mừng nhìn về phía Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính: “Hình như tiểu Ngải rất thích hai người, con bé sẵn sàng gần gũi với hai người.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy cũng hạ giọng hỏi một câu: “Dì Tần, sao tiểu Ngải không nói lời nào vậy…”
Tần Hồng nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, nhẹ giọng mở miệng: “Cha mẹ của tiểu Ngải là vì xảy ra tai nạn giao thông nên qua đời, một nhà ba người của bé ra ngoài du lịch, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó tiểu Ngải cũng đang trên xe, cuối cùng chỉ có một mình con bé được cứu sống…cho nên từ đó về sau, con bé cũng không biết nói làm sao, rất hiếm khi mở miệng…”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lông mày nhăn chặt lại, trong lòng có chút chua xót, cô và Bùi Danh Chính nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Tần Hồng: “Là bệnh trầm cảm sao ạ?”
Trần Hồng không nói, gật gật đầu.
Trong phút chốc, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Hóa ra những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, phần lớn đều là cô nhi hoặc là bị vứt bỏ, mỗi đứa trẻ đều có quá khứ bi thương, bây giờ có thể có một nơi ở ấm áp, cũng đã rất khó rồi.
Đường Nhật Khanh từ nhỏ đã không lo ăn lo mặc, cũng không có loại trải nghiệm như vậy, cho nên cô thấy mình rất may mắn, đối với những đứa trẻ khó khăn này, cô cũng muốn giơ tay ra giúp đỡ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh mềm mại tinh tế vang lên: “Ăn…”
Bọn họ cuối đầu nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy tiểu Ngải nâng hộp bánh bích quy trong tay lên, hình như là muốn đưa cho Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính chỉ do dự trong chớp mắt, vươn tay nhận lấy hộp bánh bích quy, anh vươn tay, tự nhiên mà bế tiểu Ngải lên: “Muốn ăn đúng không? Đến đây, để chú giúp con mở ra.”
Giọng nói của anh khó có được sự mềm mại, sự lạnh lẽo giữa lông mày cũng biến mất không thấy dấu vết, còn lại chỉ là đôi mắt sáng và khóe môi đang giương lên.
Anh nhẹ nhàng mở hộp bánh bích quy ra, lấy một cái bánh bích quy trong đó ra, đưa cho tiểu Ngải, kiên nhẫn mở miệng: “Ăn đi nào.”
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính như thế này, giống như trong nháy mắt bị người ta đánh trúng tim. Giây phút này, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, phảng phất chỉ còn lại cô và Bùi Danh Chính, còn có tiểu Ngải.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh kéo cô về hiện thực.
“Nào, cậu Bùi, cô Đường, viện trưởng Tần, tôi chụp cho các người một tấm ảnh.”
Một tiếng “tách”, thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc