Chàng CEO Của Tôi - Chương 119

Tác giả: Đinh Thiến

NGƯỜI PHỤ NỮ BÊN CẠNH ANH
Đường Nhật Khanh dời tầm mắt, mạnh miệng trả lời lại một câu: “Ừ, không để ý.”
Bùi Danh Chính nhìn bộ dạng giận dỗi của người phụ nữ, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, anh lại tiến lên phía trước nửa bước, ép cô lùi về sau, thuận thế vươn tay ra ôm lấy eo cô.
Bởi vì theo quán tính, nửa người của Đường Nhật Khanh ngửa ra sau, cứ như vậy mà ngẩng đầu lên, Bùi Danh Chính cong môi, nhân cơ hội đó cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô.
Đường Nhật Khanh khó tin trừng hai mắt, vẫn chưa phản ứng lại thì cảm thấy trên môi đau nhức, cô nhíu mày, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Cãi bướng!”
Nói xong, anh thả lỏng cô ra, cất bước đi đến giá sách bên cạnh, thuận tay cầm lên một văn kiện, lại xoay người, cười như không cười nhìn chằm chằm cô: “Tối nay cô đi với tôi, có đi hay không cũng không phải do cô quyết định.”
Cổ họng Đường Nhật Khanh căng thẳng, hai từ “vô lại” đã vươn đến đầu môi nhưng lại không dám nói ra.
Nếu như cô nói ra thật, chỉ sợ Bùi Danh Chính càng sẽ không bỏ qua cho cô, chưa biết chừng lại muốn trừng phạt cô như thế nào nữa.
Môi dưới vừa nóng vừa đau, hình như hơi sưng lên, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lung tung tìm một cái cớ xấu hổ rời khỏi phòng làm việc.
Chớp mắt thì đã đến giờ tan tầm, vừa nghĩ đến lát nữa phải đi cùng với Bùi Danh Chính và Lý Nghi Linh để dùng cơm tối, Đường Nhật Khanh nhịn không được mà đau đầu.
Cô ở giữa hai người Bùi Danh Chính và Lý Nghi Linh giống như là một bóng đèn, huống chi, cô cũng không nguyện ý nhìn Lý Nghi Linh tán tỉnh cười nói với Bùi Danh Chính.
“Cốc cốc.”
Đường Nhật Khanh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng ngoài cửa, bộ tây trang cao cấp làm nổi bật lên thân hình cao lớn của anh, cho dù chỉ là một tư thế tùy ý thì cũng phát ra mị lực phi phàm.
Nghe thấy Bùi Danh Chính ho nhẹ hai tiếng, Đường Nhật Khanh mới phản ứng lại, cô cuống quít thu dọn tài liệu trên bàn, sau đó cầm lấy túi xách đứng lên, lúc ánh mắt lơ đãng nhìn thấy thỏi son ở góc bàn, động tác dừng lại chút.
Do dự nửa giây, cô vươn tay ra cầm lấy thỏi son, thuận tay cất vào túi xách.
Lúc đi đến cửa, cô mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ đi đến nhà hàng Tinh Quang à?”
“Ừ”. Ngữ khí Bùi Danh Chính lãnh đạm, tâm tình biến hóa không lớn: “Đi sớm một chút thì kết thúc sớm một chút, rồi chúng ta về nhà.”
Chúng ta… về nhà?
Đường Nhật Khanh sửng sốt, trong lòng căng thẳng, không khỏi có chút kích động, khóe miệng bất tri bất giác cong lên.
Xuyên qua hành lang, cô thuận tiện đến nhà vệ sinh một chút, cô đến trước bồn rửa tay, soi gương rồi tô son lên.
Cô thoa ít phấn lên mặt, bởi vì một ngày làm việc, phấn đã trôi đi không ít rồi, nhìn như vậy càng thêm tự nhiên hơn, làn da lộ ra vẻ hồng hào tự nhiên, khí sắc cả người nhất thời tươi lên rất nhiều.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính đi vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, cô cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô.
Đường Nhật Khanh nghiêng người ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Bùi Danh Chính, có chút hoài nghi hỏi: “Sao vậy?”
Người đàn ông hơi nhíu mày, dường như không vừa ý điều gì đó, anh ngừng lại chốc lát, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô, đáy mắt càng thêm bất mãn vài phần.
Anh cau mày lại, vươn bàn tay lớn ra nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi cô, mang đi một lớp màu đỏ.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc: “Anh…”
Bùi Danh Chính không cho là đúng, lạnh lùng ném ra một câu: “Đi ra ngoài gặp người khác thì màu nhạt một chút càng tốt.” Nhìn đôi môi kiều diễm ướƭ áƭ đó, trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy.
Đường Nhật Khanh nín thinh, cuối cùng cũng không nói gì nữa, nhưng mấy giây sau cô đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng.
Người đàn ông này, Dụς ∀ọηg chiếm hữu cũng quá mạnh rồi?
Bùi Danh Chính khẽ nghiêng đầu nhìn cô, mày khẽ nhướng lên: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Đường Nhật Khanh ngừng cười, khuôn mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng không tới mấy giây thì đôi môi lại cong lên.
Bùi Danh Chính nhìn biểu tình của cô, mày nhíu lại càng sâu, vừa muốn mở miệng hỏi lại một câu thì thang máy đã đi xuống tầng một, “đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đường Nhật Khanh sợ anh lại hỏi cái nữa nên vội vã bước nhanh ra thang máy, duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Nhà hàng lần này là do Đường Nhật Khanh đặt, nhà hàng Tinh Quang nổi tiếng ở Hải Thành, trần nhà ở cả hai tầng của nhà hàng đều được làm từ chất liệu gỗ đặc thù, có thể căn cứ vào thời tiết, nhiệt độ, độ ẩm không giống nhau mà biến hóa ra nhiều hình ảnh bầu trời sao khác nhau, rất có không khí, cũng rất thích hợp để hẹn hò.
Nhưng buổi hẹn hò lần này của bọn họ là “buổi hẹn của ba người”, quỷ cũng biết bữa ăn này có bao nhiêu sự xấu hổ và đầy lúng túng.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến nơi cần đến, người phục vụ dẫn bọn họ trực tiếp đi lên tầng hai, lên đến bậc thang, Đường Nhật Khanh từ xa xa đã nhìn thấy Lý Nghi Linh, càng làm cô kinh ngạc hơn, đối diện cô ta là Triệu Đình Phong đang ngồi.
“Triệu Đình Phong… anh ta sao lại ở đây?” Đường Nhật Khanh ngờ vực nhìn về phía Bùi Danh Chính.
Biểu tình của Bùi Danh Chính lãnh đạm, tầm mắt quét qua cả người cô, khóe môi cong lên: “Cô thật sự cho rằng tôi sẽ để ba người chúng ta cùng ăn một bữa cơm?”
Đường Nhật Khanh không nói chuyện, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân Bùi Danh Chính gọi cô qua đây, biến cuộc hẹn của mình anh và Lý Nghi Linh thành cuộc hẹn của bốn người, nếu như vậy thì cũng sẽ không quá xấu hổ.
Đường Nhật Khanh hoàn hồn lại, thì nhìn thấy Triệu Đình Phong vẫy tay với bọn họ, bọn họ đi qua, ngồi xuống chỗ trống.
Triệu Đình Phong chủ động chào hỏi Đường Nhật Khanh: “Lâu lắm không gặp, cô Đường.”
Đường Nhật Khanh cười cười, gật đầu với anh ta, lại nhìn về phía Lý Nghi Linh ở một bên, khẽ gật đầu cười.
Sắc mặt Lý Nghi Linh có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, mở miệng giễu cợt: “Bùi Danh Chính, tôi vẫn cho rằng đây sẽ là cuộc hẹn của hai người chúng ta thôi, không ngờ, lại là cuộc hẹn mọi người cùng nhau ăn cơm?”
Bùi Danh Chính khẽ cười, ngước mắt đối diện với tầm mắt của Lý Nghi Linh: “Đều là bạn bè, cùng nhau ăn một bữa cơm có gì không tốt, đúng không cô Lục?”
Lý Nghi Linh đương nhiên cũng không còn gì để nói, hôm nay đến cũng đã đến rồi, cô ta cũng không thể quay đầu rời đi được phải không?
Trong lúc đợi thức ăn đưa lên, người phục vụ đưa rượu vang đến, rót vào ly cho bọn họ, Triệu Đình Phong nhìn bầu không khí có chút ngột ngạt, chủ động nâng ly lên xoa dịu bầu không khí: “Hôm nay mọi người tụ họp ăn một bữa với nhau cũng vui vẻ rồi, không bằng cùng nhau cạn ly đi?”
Bọn họ cạn ly với nhau, uống một ngụm cho có lệ, sau đó Lý Nghi Linh hứng thú nhìn về phía Triệu Đình Phong, mở miệng nói chuyện: “Đúng rồi anh Triệu, anh đã quen biết với Bùi Danh Chính nhiều năm rồi, không bằng tán gẫu một chút về chuyện tình yêu của anh ấy đi?”
“Chuyện tình yêu?” Triệu Đình Phong cười cười, nhìn về phía Bùi Danh Chính, cười ha ha: “Cậu ta thật sự không có yêu đương gì, trước kia anh em chơi cùng chúng tôi đều cho rằng cậu ta không thích phụ nữ…”
“Hả?” Lý Nghi Linh hỏi tiếp: “Cho nên như thế nào? Hai ba mươi năm rồi bên cạnh anh ấy cũng không xuất hiện người phụ nữ nào?”
Cô ta nói xong, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Bùi Danh Chính cười cười.
Khuôn mặt Bùi Danh Chính không có biểu tình gì, thản nhiên mà uống một ngụm rượu, giống như chủ đề bọn họ đang nói không liên quan đến anh.
Triệu Đình Phong cười cười: “Vậy cũng không phải… cũng có vài người.”
Anh ta vừa nói ra thì cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo quét về phía anh ta, cả người anh ta hơi lạnh, uống một ngụm rượu, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Lý Nghi Linh khẽ cười mở miệng chế nhạo: “Tôi vẫn cho rằng Bùi Danh Chính thật sự không gần phụ nữ giống như trong lời đồn.”
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói vậy thì trong lòng căng thẳng, có chút thất vọng.
Cô không biết quá khứ của Bùi Danh Chính, nhưng nghe nói trước kia anh có mấy người phụ nữ, cô có chút không thoải mái.
Cô hít sâu, nhấc ly rượu lên uống một ngụm lớn, vừa nhấc lên thì nhìn thấy Bùi Danh Chính ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm cô.
Tay đang cầm ly rượu chợt căng thẳng, cô có chút sợ hãi.
Bùi Danh Chính không thích cô uống rượu, cô cũng biết, nhưng một ngụm rượu vẫn đang trong miệng, cô cũng không thể phun ra được, chỉ có thể chậm rãi nuốt xuống dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc