KHÔNG LỖ VỐN
Thấy Đường Nhật Khanh úp mở một hồi mà không nói được gì, Trác Phàm bèn mở miệng: “Chị cũng chưa có, tôi gấp làm gì?”
Ban đầu Đường Nhật Khanh muốn trêu chọc Trác Phàm, không ngờ kết quả lại quấn mình vào luôn.
Cô đang định lên tiếng phản bác lại, cánh cửa đột nhiên mở ra. Bùi Danh Chính bước vào thản nhiên nhìn lướt qua Trác Phàm và hỏi ngược lại: “Ai nói cô ấy không có?”
Anh vừa dứt lời, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Đường Nhật Khanh và Trác Phàm nhìn nhau, cả hai đều nói không nên lời.
Chẳng lẽ, ý của Bùi Danh Chính là…
Đường Nhật Khanh chớp mắt và suy ngẫm về ý tứ trong lời nói của Bùi Danh Chính. Khi cô vừa ngước lên thì thấy Trác Phàm biết điều đi ra ngoài.
Cửa đóng, phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính lặng lẽ nhìn nhau. Vài giây sau, cô quay mặt đi và tai cô hơi nóng.
Sao cô lại căng thẳng như vậy chứ? Thậm chí còn không dám nhìn anh…
Đường Nhật Khanh đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân đang dần đến gần, cô còn chưa kịp ngẩng đầu, một giọng nói trầm thấp đã vang lên ở phía trên đầu cô: “Bữa tối vẫn chưa ăn xong hả?”
Đường Nhật Khanh nghe thế mới thấy trên chiếc bàn nhỏ trước mặt còn thừa rất nhiều đồ ăn, cô lập tức nói: “Tôi sẽ ăn nó.”
Ngay khi cô vươn tay ra cầm lấy đũa, cô cảm thấy mu bàn tay của mình như đang bị bỏng, và nó lập tức bị người nắm lấy. Cô ngước lên nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Bùi Danh Chính.
“Sao vậy?”
Vẻ mặt của Bùi Danh Chính hơi nghiêm túc như muốn nói gì đó, nhưng sau đó anh đã thay đổi chủ ý: “Ăn cho xong đi, tôi có vài điều muốn nói với cô.”
Dứt lời, anh thả tay cô ra.
Đường Nhật Khanh ngây người, mu bàn tay của cô vẫn còn chút xúc cảm nóng bỏng, cô không khỏi có hơi lo lắng khi thấy phản ứng của Bùi Danh Chính.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Cô cúi đầu và tiếp tục ăn bữa tối trước mặt, nhưng tâm trạng cô hơi kỳ lạ. Bùi Danh Chính đứng một bên nhìn ra cửa sổ, cả buổi không nói gì.
Đến khi cô ăn xong miếng cháo cuối cùng, cô đặt muỗng xuống và nhìn Bùi Danh Chính: “Tôi ăn xong rồi.
Bùi Danh Chính nghe thế bèn xoay người lại, biểu cảm trên mặt anh đã thả lỏng rất nhiều khi anh nhìn thấy cô, khóe miệng anh hơi cong lên, anh thuận tay rút một tờ giấy ra, tay còn lại nâng cằm cô lên và lau sạch khóe miệng cho cô.
Động tác của anh rất tự nhiên và trơn tru. Sau khi mọi thứ xong xuôi, Đường Nhật Khanh mới từ từ phản ứng lại: “Anh… Muốn nói gì với tôi?”
“Đã bắt được hung thủ.”
Khi Bùi Danh Chính vừa dứt lời, Đường Nhật Khanh đờ người ra, toàn thân hơi lành lạnh: “Là ai?”
Cảnh tượng cô bị đánh ngày hôm đó lại quét tới lần nữa, một người chưa từng trải qua loại chuyện đó như cô tất nhiên sẽ sợ hãi khi nhớ lại.
Bùi Danh Chính nói, giọng anh hơi nặng nề lạnh lẽo: “Anh trai của Ngô Giai Giai, Ngô Tuấn.”
Đường Nhật Khanh vô thức nhíu chặt mày, sau một lúc, cô mới ngước lên hỏi lại anh: “Chỉ vì tôi sa thải Ngô Giai Giai, nên cô ta kêu anh trai mình đánh tôi một cách tàn nhẫn như vậy?”
Bùi Danh Chính thấy tay Đường Nhật Khanh khẽ run lên, tim anh cũng thắt chặt lại. Anh ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng cầm tay cô: “Đừng sợ, tôi đã cho người giao anh ta cho cảnh sát.”
Cơ thể Đường Nhật Khanh lạnh buốt, hồi lâu vẫn không nói gì. Nếu hôm đó Ngô Tuấn ra tay nặng hơn chút nữa, chỉ sợ là cô sẽ bị gãy xương hay gì đó… Chuyện thối nát và đáng sợ như vậy khiến cô không còn can đảm để nhớ.
“Đường Nhật Khanh.” Bùi Danh Chính khẽ gọi tên cô: “Tôi không nên cho cô đi xử lý việc đó. Đây là lỗi của tôi. Sau này tôi sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Thấy dáng vẻ ngây người của người phụ nữ, anh cảm thấy hơi đau lòng và đưa tay ôm cô vào lòng.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh thì thấy yên tâm hơn: “Anh thật sự sẽ bảo vệ tôi ư?”
Bàn tay đặt trên vai cô của Bùi Danh Chính siết chặt lại, anh trả lời không chút chần chừ: “Thật sự.”
Chưa có người phụ nữ nào làm anh có ý tưởng này, Đường Nhật Khanh là người đầu tiên.
Cùng lúc đó, trong phòng bao cao cấp ở nhà hàng Ưu Lam, Bùi Duy đang ngồi trên ghế sofa bằng da thật và mỉm cười nhìn Thẩm Như Phong ngồi ở đối diện: “Như Phong, anh biết đấy, tôi chưa bao giờ coi anh là người ngoài. Cơ hội đầu tư lần này tốt như vậy, người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh.”
Thẩm Như Phong đang ôm một người phụ nữ ăn mặc hở hang, vừa nghe Bùi Duy nói vậy thì cười ha ha: “Tôi cũng luôn xem cậu Bùi là anh em tốt, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.”
Anh ta dừng một lúc rồi trở nên đứng đắn hơn đôi chút: “Cậu muốn tôi đầu tư vào bộ phim này cũng không phải vấn đề lớn lao gì, nhưng tôi muốn hỏi một điều, cậu có chắc người đóng vai nữ chính của phim là Chương Tú Tú không?”
Bùi Duy cười một tiếng, sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn whisky còn dư lại trong ly mới từ từ nói: “Tôi đã hứa với cô ấy.”
Thẩm Như Phong mỉm cười: “Không ngờ cậu Bùi rất yêu thương người phụ nữ của mình đấy.”
Bùi Duy nghe thế, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Nếu nói về mục đích chân chính khi đầu tư vào bộ phim này thì Chương Tú Tú chỉ là một yếu tố trong những đó mà thôi, nguyên nhân quan trọng nhất đó là anh không muốn cúi đầu trước Bùi Danh Chính.
Anh muốn chứng minh cho Bùi Danh Chính thấy, ngay cả khi Bùi Duy anh không dựa vào Bùi thị, anh vẫn có thể đầu tư vào bộ phim này! Đến lúc đó doanh thu bán vé cao, anh cũng có thể ăn lại được một ván trước mặt ông cụ Bùi.
Anh bỏ ra một phần tiền và thuyết phục Thẩm Như Phong đầu tư cùng nhau. Hai người cộng lại cũng gần như là đủ rồi.
Thẩm Như Phong thấy Bùi Duy không nói gì trong hồi lâu thì trong mắt lóe sáng, anh ta mở miệng hỏi: “Nhưng mà… Cậu Bùi không sợ anh cậu có ý kiến gì với chúng ta sao? Cậu biết đấy, Tổng Giám đốc Bùi dường như có chút thành kiến với Thẩm thị chúng tôi.”
“Hừ!” Bùi Duy khịt mũi và đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn: “Tôi chẳng quan tâm anh ta có ý kiến gì. Một là tôi không dùng tiền của Bùi thị, hai là không rủ họ đầu tư, anh ta có thể làm được gì?”
Thẩm Như Phong mỉm cười nhìn Bùi Duy và lên tiếng hùa theo: “Cậu Bùi thật có khí phách. Có đôi khi á, ta nên can đảm một chút, luôn bị bó chân trói tay thì chẳng thể sử dụng nắm tay được đâu!”
“Nào, tôi mời cậu một ly.” Dứt lời, anh ta lập tức uống cạn rượu trong ly chỉ bằng một hơi.
Anh dùng một khoản đầu tư để đổi lấy sự tin tưởng của Bùi Duy, bất kể bộ phim này có thành công lớn hay không, đối với anh mà nói thì giao dịch này cũng không lỗ vốn.
Và bây giờ, trò hay đã bắt đầu…
Sáng sớm hôm sau, khi mẹ Đường đến bệnh viện, Đường Nhật Khanh đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
“Khanh Nhi, con…” Đường Nhật Khanh xoay người lại và thấy mẹ Đường đang cầm một hộp giữ nhiệt. Cô mỉm cười, tiện thể gấp xong bộ đồng phục bệnh nhân vừa thay ra: “Mẹ đến rồi hả, con định ra viện rồi.”
Nghe xong, mẹ Đường lập tức bước tới: “Ra viện? Vết thương của con còn chưa lành…”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ có vết thương sau đầu còn cần quấn băng gạc, mấy ngày nữa là ổn.”
Mẹ Đường đặt hộp giữ nhiệt qua một bên rồi kéo tay cô hỏi: “Con bé này, sao lại không nghe lời vậy chứ? Sao con không ở thêm mấy ngày nữa, chẳng lẽ là Bùi Danh Chính bắt con đi làm hả?”
“Không phải, do con tự cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi, ở đây thêm nữa là con nổi mốc mất.”
Đường Nhật Khanh vừa nói xong, ngay cửa cũng phát ra tiếng động, Trác Phàm đang đứng ở cửa và chần chừ mở miệng: “Cô Đường, chị nên báo một tiếng với ngài Bùi về việc ra viện chứ nhỉ?”
Đường Nhật Khanh sợ anh ta gọi điện báo cho Bùi Danh Chính bèn vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự biết rõ cơ thể của mình. Chiều nay tôi tới công ty nói với anh ấy là được.”
Nếu để Bùi Danh Chính biết, anh ấy chắc chắn sẽ không cho cô ra viện sớm như vậy. Nhưng vết thương ngoài da trên người cô đã đỡ rất nhiều, ở phòng bệnh một mình, cô sắp ૮ɦếƭ vì buồn chán rồi ấy.
Mẹ Đường nhìn Trác Phàm rời khỏi phòng, rồi lại nhìn sang Đường Nhật Khanh đang thu dọn đồ đạc, sau đó bà ấy bước tới hạ giọng hỏi: “Khanh Nhi, con nói thật với mẹ, rốt cuộc quan hệ giữa con và Bùi Danh Chính là như thế nào?”