TÔI CÓ NHIỀU THỜI GIAN, KHÔNG SỢ BỊ GIÀY VÒ
Hồ Nguyệt Như có chút do dự, mãi mới mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi tổng, tôi nghe nói thư ký Đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải không?”
Nghe thấy cô ta nhắc tới Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính nhíu nhíu mày: “Hỏi làm gì?”
Lần trước anh đã cảnh cáo cô ta, bảo cô ta chỉ cần để ý đến công việc của mình thôi thế mà mới qua vài ngày cô ta lại bắt đầu quan tâm đến chuyện của người khác rồi.
Hồ Nguyệt Như nắm chặt tay lại, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn: “Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, cô ấy đã mấy hôm không đi làm, tôi có chút lo lắng.”
“Cô ấy mọi chuyện đều tốt, nếu cô thật sự lo lắng cho cô ấy thì xử lý tốt các việc trong tay là được.”
Bùi Danh Chính lạnh lùng thốt ra những lời này rồi lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Hồ Nguyệt Như nghẹn lời không thể nói thêm gì nữa, trầm mặc trong chốc lát, đành phải lên tiếng xoay người ra khỏi phòng.
Trong công ty gần đây chuyện Đường Nhật Khanh bị người khác đánh lan truyền ồn ào huyên náo, vốn dĩ cô biết được thì trong lòng vô cùng vui vẻ, có điều chuyện về Đường Nhật Khanh càng ngày càng nhiều phiên bản, cuối cùng nhìn như ai cũng nói thật, lại giống như tất cả đều không đáng tin, nhất thời cô không nhịn được, cho nên mới mở miệng hỏi Bùi Danh Chính. . .
Mặc kệ như thế nào, tóm lại không có Đường Nhật Khanh, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, nhưng mà lượng công việc tăng thêm cũng làm cho cô có chút thở không ra hơi.
. . . . . .
Hơn một tiếng sau, Bùi Danh Chính kết thúc cuộc họp với phòng kế hoạch, chuẩn bị đến lúc tan ca, vốn dĩ buổi tối còn có xã giao nhưng không nghĩ đến điện thoại của Triệu Đình Phong lại gọi đến ngay sau đó .
“Anh Bùi, đã điều ra người đó, tôi bảo người của mình bắt lại luôn rồi, hiện tại người đang ở chỗ tôi anh có muốn tới không, nếu không đến tôi cứ tạm giam hắn vào trước đã cho hăn đói hai ngày.”
Bùi Danh Chính nắm chặt di động, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Chờ hết giờ tôi sẽ tới.”
“Được, tôi chờ anh đến.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Danh Chính lập tức cầm áo khoác đi cùng với Tề Phong, dự định đi đến Ưu Lam trước.
Chuyện này thuận lợi hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng, anh không ngờ Triệu Đình Phong không chỉ có tìm được người lại còn bắt giữ được hắn lại.
Triệu Đình Phong người này, tuy rằng bình thường cà lơ phất phơ, nhưng trong những chuyện quan trọng đều rất nghiêm túc.
Từ trong thang máy đi ra, Bùi Danh Chính nhanh chân xuyên qua đại sảnh, khi gần tới cửa, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, tiến thẳng về phía anh, anh liếc mắt nhìn qua, liền trông thấy gương mặt quen thuộc.
Trên mặt lý Nghi Linh cười cười, chầm chậm bước tới, từ đầu tới chân đều cẩn thận tỉ mỉ, hiển nhiên là đã bỏ nhiều công sức ăn mặt.
Cô bước tới, lập tức chắn trước mặt Bùi Danh Chính, mỉm cười nhìn anh, nhưng lại chậm chạp không nói chuyện.
Bùi Danh Chính có chút kinh ngạc, thế mà cô ta chưa về, từ lúc Hồ Nguyệt Như thông báo cho anh đến bây giờ, đã hơn một tiếng đồng hồ.
Bùi Danh Chính khẽ cười mở miệng: “Cô Lục sao vẫn chưa về?”
Đôi mắt lý Nghi Linh khẽ di chuyển, mang đầy ý cười nhìn thẳng đến trên người anh: “Hôm nay không gặp được anh, em nhất định không đi đâu cả.”
“Không ngò cô Lục lại cố chấp như vậy, có điều thật không may, tôi lại đang có việc bận.” Bùi Danh Chính nói xong lách người đi qua cô ta, nhưng ai ngờ lý Nghi Linh cũng bước theo, lại chặn đường đi của anh.
Bùi Danh Chính nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh lẻo.
Cô cười khẽ mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi, cho dù lần này anh có từ chối em, lần sau em vẫn sẽ đến, dù sao em cũng thừa thời gian, cũng không sợ bị giày vò.”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lại càng thêm khó coi, lý Nghi Linh này, so với trong tưởng tượng của anh còn khó chơi hơn rất nhiều.
lý Nghi Linh tiếp tục mở miệng, “Tổng Giám đốc Bùi hôm nay vội gì thế? Xã giao sao? Hay là đưa em đi cùng, đã nói em là thư ký mới của anh, chứng minh một chút, không phải sao?”
Hai mắt Bùi Danh Chính tối sầm lại, trầm mặc không nói chuyện, nếu anh không đưa cô đi cùng, chỉ sợ hôm nào cô cũng đến công ty chặn đường anh.
Thôi, đúng lúc hôm nay đi Ưu Lam tìm Triệu Đình Phong, lý Nghi Linh lại thích đi cùng, đến lúc đó đẩy cô ta cho Triệu Đình Phong là được.
Trong lòng đưa ra quyết định, Bùi Danh Chính cũng giãn chân mày ra, môi mỏng khẽ mở: “Hôm nay đi gặp một người bạn, cô muốn đi cùng cũng không phải không được.”
lý Nghi Linh nghe vậy, mặt mày hiện lên một tia sáng, lập tức cười rộ lên: “Được.”
Bùi Danh Chính đưa Tề Phong, lý Nghi Linh đi thẳng đến Ưu Lam, vừa qua cửa phòng ăn đã cõ người phục vụ đến đón tiếp rồi đưa bọn họ lên tầng đặt quán Bar.
Vừa đến cửa, Triệu Đình Phong liền chạy tới: “Bùi, cuối cùng anh cũng tới rồi, đợi anh nửa ngày rồi đấy.”
Anh ta vừa mới nói xong, ánh mắt đã liếc sang người lý Nghi Linh đứng bên cạnh, đôi mắt lập tức tỏa sáng: “Bùi, đây là. . . . . .”
Ngày thường Triệu Đình Phong có thể nói chuyện trên trời dưới đất thế mà khi nhìn thấy lý Nghi Linh khi, lại bị nghẹn lời.
“Một người bạn.” Bùi Danh Chính giọng điệu thản nhiên.
lý Nghi Linh nghe vậy, cười sáng lạn, nhích lại gần bên người anh, sửa lại cho đúng: “Bạn tốt.”
Ánh mắt và giọng nói của cô ta làm người ngoài nhìn thấy cũng đều có thể đoán ra được ý tứ sâu xa trong đó.
Triệu Đình Phong cười cười, giống như trêu ghẹo nhìn Bùi Danh Chính mở miệng: “Bùi gần đây anh lợi hại thật đấy, đến chỗ tôi bao nhiêu lần mỗi lần đều mang theo một người khác nhau. . .”
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lùng, không để anh ta nói xong, liền chiếu thẳng đến anh ta.
Triệu Đình Phong dừng lại, lập tức đem lời muốn nói đến bên miệng nuốt vào trong, anh ta cười cười, ngược lại nhìn về phía lý Nghi Linh bên kia, chủ động vươn tay ra tự giới thiệu: “Chào em, anh tên là Triệu Đình Phong.”
“lý Nghi Linh.” lý Nghi Linh cũng cười rồi chạm nhẹ vào tay anh ta.
Triệu Đình Phong sắp xếp vị trí cho mọi người, lập tức bảo phục vụ mang rượu lên, anh ta rất có hứng thú với lý Nghi Linh, chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô ta.
Bùi Danh Chính thì nhăn mày lại, tâm tư hoàn toàn không ở chỗ này, nếu không phải mang theo lý Nghi Linh, chỉ sợ vừa vào cửa anh đã bảo Triệu Đình Phong dẫn anh đi gặp người kia .
Chờ Triệu Đình Phong cùng lý Nghi Linh hàn huyên trong chốc lát, Bùi Danh Chính vừa vặn chen vào nói: “Triệu Đình Phong, anh tới đây một chút, tôi có chút việc cần nói với anh.”
Nói xong, anh trực tiếp đứng dậy, cất bước đi qua bên cạnh.
Triệu Đình Phong nghe vậy, cười với lý Nghi Linh rồi cũng đứng lên theo đi về phía Bùi Danh Chính.
Hai người vừa đi ra ngoài vài bước, Bùi Danh Chính đã nặng nề hỏi: “Nhìn thấy gái liền quên việc chính?”
“Không không không, dù sao người kia bị tôi giam giữ, hắn trốn không thoát, không phải sốt ruột.”
“Tôi sốt ruột.” Sắc mặt Bùi Danh Chính tối đi vài phần.
Triệu Đình Phong thấy Bùi Danh Chính nghiêm túc như vậy, tức thì thu hồi giọng điệu đùa cợt: “Anh đi theo tôi.”
Xuyên qua hành lang dài đến cuối cùng, sát tường xuất hiện một cầu thang chật hẹp, đi xuống phía dưới hình như là tầng hầm, Bùi Danh Chính theo Triệu Đình Phong đi xuống, lại qua một hành lang thật dài nữa.
Đến một phòng có hai người đàn ông đứng trước cửa, vừa thấy hai người đến lập tức gật đầu với bọn họ ý bảo, Triệu Đình Phong qua đấy lệnh bọn họ mở cửa.
Cửa mở ra, Bùi Danh Chính theo Triệu Đình Phong vào phòng, ập vào mặt là hương vị ẩm ướt, anh vừa ngẩng lên thì nhìn thấy một người đàn ông bị trói trên ghế, bịt hai mắt, che kín miệng.
“Việc còn lại giao cả cho anh.” Triệu Đình Phong nói xong, nâng tay vỗ vỗ vào vai anh sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Ngụy Thái vài giây, đảo mắt ý bảo thủ hạ bên cạnh Triệu Đình Phong.
Thủ hạ tiến lên bỏ manh vải đang nhét miệng Ngụy Thái xuống, đồng thời bỏ bịt mắt hắn ta ra.
Ngụy Thái lắc lắc đầu, híp mắt nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính tiến lên hai bước, giọng nói lạnh lùng: “Là ngươi làm?”
Cho dù anh không nói rõ ràng, người nọ hẳn là cũng hiểu được anh muốn nói điều gì.
Người đàn ông kia cười cười, cố ý làm ra vẻ nghe không hiểu: “Ngươi nói gì cơ? Tôi không hiểu.”
Hai mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, nắm tay vô tình nắm chặt, anh áp chế cơn tức, lại hỏi một câu, “Đánh Đường Nhật Khanh, là ngươi làm?”
Ngụy Thái khẽ cong miệng, cười cười, “Đường Nhật Khanh là ai? Tôi không biết.”
Bùi Danh Chính nắm chặt tay vang lên tiếng ‘răng rắc’, anh bước lên nửa bước, không chút do dự nhấc chân đạp thẳng vào иgự¢ Ngụy Thái!