GIÚP TÔI ĐIỀU TRA MỘT NGƯỜI
Bùi Danh Chính cương quyết muốn hỏi cho rõ ràng làm sắc mặt Đường Nhật Khanh đỏ bừng, cổ họng nghèn nghẹn nhưng vẫn phải kiên trì mở miệng trả lời: “Không phải. . .”
Cô nhanh chóng phun ra hai chữ này, có thể bởi vì chột dạ cho nên cô càng không dám nhìn Bùi Danh Chính, anh nghe thấy vậy đôi mắt tối sầm, phát hiện cô lúng túng khi nói dối thì khóe môi khẽ cong lên.
“Nhóc lừa đảo.” Anh nhẹ nhàng thốt ra những lời này, không để cô trả lời đã trực tiếp cầm lấy cằm của cô rồi anh khom người cúi đầu xuống cắn lên đôi môi mềm mại như để trừng phạt.
Đường Nhật Khanh bỗng chốc kinh hoảng ‘ư’ nhẹ một tiếng, âm thanh phát ra giứa kẽ môi nghe thật hấp dẫn người khác, Sắc mặt Bùi Danh Chính thay đổi cái tay đang nắm cằm cô cũng kéo lại nhanh hơn.
Nụ hôn của anh nóng bỏng lại mạnh mẽ mang theo một chút chiếm hữu, chỉ một lát đã làm cho đầu óc Đường Nhật Khanh lâng lâng, cuối cùng khi mà cô sắp không thở nổi người đàn ông mới nhẹ nhàng buông lỏng cô ra.
Nếu không phải vì trên người cô còn có vết thương, hôm nay anh nhất định phải hôn đến khi nào cô chịu nói thật mới thôi.
Đường Nhật Khanh vừa hé mắt ra đã đối diện với đôi mắt mang ý tứ sâu xa của Bùi Danh Chính, vừa e lệ xấu hổ lại túng quẫn, cô nhẹ nhàng đẩy Bùi Danh Chính tạo ra khoảng cách giứa hai người, nhân tiện nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay công việc có bận không?”
Bùi Danh Chính cười khẽ, giọng điệu trêu chọc: “Không có em, em nói xem có bận hay không?”
Đường Nhật Khanh bỗng chốc nói không nên lời, cái này còn để người khác nói chuyện tử tế không . . . Một câu trả lời của anh liền phá hỏng mất cả đề tài câu chuyện.
Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, không khí có chút xấu hổ, Đường Nhật Khanh thì đang suy nghĩ nên nói chuyện gì thì bỗng nhiên cảm thấy sau đầu khẽ trùng xuống hóa ra Bùi Danh Chính sờ nhẹ tay qua đầu cô: “Đầu còn đau không?”
Đường Nhật Khanh trả lời nhỏ nhẹ: “Tốt hơn chút rồi, có đôi khi vẫn hơi đau.”
Miệng vết thương này muốn lành lại cũng cần thời gian, hiện giờ nó vẫn chưa kết vảy, cô nằm lâu, sau gáy tự nhiên sẽ cảm thấy có chút đau.
Ánh mắt Bùi Danh Chính bỗng trở nên nghiêm túc hơn, sau đó, giọng amh trầm xuống: “Yên tâm, tôi sẽ tìm được hung thủ cho em một câu trả lời.”
Những lời Bùi Danh Chính nói, luôn luôn làm cho cô cảm thấy an tâm, côgật gật đầu, khẽ cười lên với anh.
Trong đầu cô đột nhiên xẹt những lời mà cha cô nói khi ông tới thăm cô, cô muốn nói hết những lời này lại cho Bùi Danh Chính, nhưng mà lại cảm thấy không nên, do do dự dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời đang định nói.
Bùi Danh Chính nhìn đồng hồ rồi đứng dậy mở miệng: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút, Triệu Phiên hai mươi bốn giờ đều sẽ trông cho em, cậu ta sẽ bảo vệ em an toàn, tôi còn có việc phải làm ngày mai lại đến thăm em.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, rồi nhìn theo bóng dáng Bùi Danh Chính rời khỏi.
Bùi Danh Chính ra khỏi phòng bệnh, nhìn thoáng qua Triệu Phiên đang đứng trước cửa, anh nhẹ nhàng dặn dò: “Phải bảo đảm cô ấy được an toàn, không sảy ra điều gì ngoài ý muốn.”
“Vâng, ngài Bùi.”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, bước đi rất nhanh rời khỏi, ngay lúc đó di động đột nhiên vang lên.
Anh tiện tay cầm lên: “Nói.”
“Tổng Giám đốc Bùi, tôi đã điều tra được, Hồ Nguyệt Như cũng không có anh trai nào cả.”
“Anh họ hoặc là bạn bè quen biết thì sao? Đã kiểm tra danh sách liên lạc gần nhất của cô ta chưa? Có người nào khả nghi không?”
Hồ Nguyệt Như là em gái học lớp dưới anh hồi đại học, nói cho cùng anh thật không nên nghi ngờ cô ta, chẳng qua hình như cô ta luôn có chút địch ý với Đường Nhật Khanh làm cho anh liên tưởng chuyện này đến cô ta.
Giọng nói của Tề Phong đích truyền đến: “Cũng không có, người thường xuyên liên hệ với cô ta đều là người nhà, cô ta chỉ có một em trai, không có anh trai, gần đây cũng không có quan hệ qua lại với người khác phái nào.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, iên lặng một lát: “Được, tôi biết rồi. Cục cảnh sát bên kia có tiến triển gì không?”
“Hôm nay tôi có hỏi qua, cảnh sát bên kia cũng dùng biện pháp giống như của chúng ta, quan sát camera giám sát rồi loại trừ, bởi vì phố Khánh Phong là con phố cũ cho nên không nhiều các phương tiện theo dõi bởi vậy quá trình điều tra gặp nhiều khó khăn.”
Giọng Bùi Danh Chính vẫn cương quyết: “Tiếp tục điều tra, cho dù cần mở rộng phạm vi tìm khiếm cũng phải tiếp tục.”
Cho dù anh có phải lật tung Hải Thành này lên, cũng phải bắt được kẻ đó! Dám động đến người của anh, làm sao anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua? !
Sau khi cắt đứt điện thoại với Tề Phong, Bùi Danh Chính suy nghĩ một lát rồi lấy di động ra tìm số điện thoại của Triệu Đình Phong xong gọi đi.
Chuông reo hai tiếng, bên kia đã bắt máy: “Ơ? Anh Bùi! Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Khoảng thời gian này anh giống như mất tích, cũng không thèm đến chỗ tôi uống rượu . . . . . .”
Nghe anh ta dong dài nói lúc lâu, Bùi Danh Chính thẳng thừng lạnh lùng cắt lời: “Triệu Đình Phong.”
Triệu Đình Phong sửng sốt, đang nói thì ngừng lại: “Làm sao vậy?”
“Giúp tôi điều tra một người.”
Quán Ưu Lam mà Triệu Đình Phong kinh doanh, quen biết không ít người qua đường, bạn bè của anh ta nhiều tất nhiên cũng có nhiều con đường đê thăm hỏi điều tra chuyện này, hỏi anh ta còn tốt hơn nhiều so với hỏi cảnh sát.
Bùi Danh Chính nói chuyện Đường Nhật Khanh bị người khác đánh cho anh ta, ở đầu bên kia điện thoại Triệu Đình Phong nhịn không được cảm thán: “Tên này là người gì không biết? Đối với cô gái đẹp thế mà cũng ra tay được? Đường Nhật Khanh. . . cô ấy không bị cái kia chứ?”
Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt tối lại: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi. . .” Triệu Đình Phong thở phào một hơi.
Bùi Danh Chính nén xuống cơn tức: “Bảo anh điều tra cái gì thì điều tra cái ấy, đừng hỏi chuyện không nên hỏi.”
Triệu Đình Phong cười hì hì hai tiếng: “Không phải vì tôi muốn hiểu rõ tình huống sao! Để biết rõ mục đích của đối phương là gì, giật tiền ςướק sắc hay chỉ đơn giản là trả thù, biết rõ rồi thì bắt tay vào điều tra cũng dễ hơn!”
Anh ta dừng một chút, đột nhiên bừng tỉnh: “Anh Bùi, anh lần này hơi khác thường đấy! Trước khi làm sao mà tôi chưa từng thấy anh để bụng với cô gái nào như vậy?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, không chút khách khí ngắt lời anh ta: “Bao giờ thì điều tra ra được?”
“Có lẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, tra được gì tôi sẽ báo cho anh.”
“Được.” Bùi Danh Chính nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh không có kiên nhẫn đợi thêm được nữa, thêm một ngày không bắt được hung thủ, Đường Nhật Khanh lại càng nguy hiểm.
Hôm sau, bận bịu việc công ty cả một ngày, Bùi Danh Chính căn bản không thoát thân nổi để đi bệnh viện, vừa mới về văn phòng được một lát thì tiếng đập cửa lại vang lên .
Hồ Nguyệt Như cất bước đi vào, báo cáo công việc kế tiếp cho Bùi Danh Chính: “Tổng Giám đốc Bùi, lát nữa ngài có cuộc họp nhỏ với phòng kế hoạch để bàn bạc các công việc liên quan đến hạng mục mới, thời gian khoảng một tiếng đồng hồ.”
“Được, tôi biết rồi.” Bùi Danh Chính tiện tay lật vài trang giấy tờ trước mặt.
“Còn có, lễ tân gọi điện thoại tới, nói dưới lầu có một người gọi là cô Lục đang đợi ngài, có gặp hay không?”
“Cô Lục?” Bùi Danh Chính hơi dừng lại ngẩng đầu nhìn Hồ Nguyệt Như.
Hồ Nguyệt Như gật đầu, bổ sung: ” Cô lý Nghi Linh, cô ấy nói là bạn cũ của ngài.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, không nói gì.
Mấy ngày hôm trước lý Nghi Linh hẹn anh hai lần, anh đều lấy có việc bận nên không đến chỗ hẹn, thứ nhất bởi vì ngay từ đầu anh đã không có ý định gặp mặt cô ta, chỉ giả vờ trước mặt Đường Nhật Khanh mà thôi, thứ hai bởi vì khi ở thành phố Nam Hải anh cũng đã nói rất rõ ràng , lý Nghi Linh còn tiếp tục dây dưa thì tự mình mất mặt.
Nào ngờ cô ta còn gan lì hơn so với anh tưởng tượng.
“Tổng Giám đốc Bùi?” Hồ Nguyệt Như thấy anh không nói lời nào, lại mở miệng hỏi: “Ngài xem muốn gặp hay không?”
Bùi Danh Chính tiện tay nắm chặt đống văn bản trên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng: “Không gặp.”
Anh còn cả đống việc, không có thời gian dây dưa với cô ta, hơn nữa nếu anh đồng ý lần đầu, nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.
Hồ Nguyệt Như nghe vậy, thản nhiên trả lời: “Vâng.”
Bùi Danh Chính tiếp tục làm việc, lơ đãng ngẩng đầu thì phát hiện Hồ Nguyệt Như vẫn đứng nguyên tại chỗ hình như không có ý định rời khỏi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô ta: “Còn có chuyện gì sao?”