GIÚP CÔ LẦN HAI
“Tôi giúp cô sao?” Bùi Danh Chính nhìn người trong иgự¢, hừ lạnh: “Đường Nhật Khanh, da mặt cô thật dày.”
Ngón tay thon dài chà mạnh lên đôi môi cô đang cắn, lạnh mặt ôm người rời đi.
*
Khi Đường Nhật Khanh khôi phục lại ý thức đã là rạng sáng rồi.
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Bùi Danh Chính quấn khăn tắm bên hông bước ra khỏi phòng tắm, trên cơ bụng tám múi rắn chắc vẫn còn giọt nước, cực kỳ quyến rũ.
Cô kinh ngạc hét lên, trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường.
Anh thấy cô đã tỉnh lại cũng không ngạc nhiên, dường như trong con ngươi sâu thẳm cũng thấm hơi nước, trở nên sâu xa khó hiểu.
Anh chỉ liếc nhìn bên giường rồi đi tới rót một ly nước, mang tới bên giường, lạnh lùng nhìn người nằm trên giường: “Đường Nhật Khanh, đây là lần thứ hai tôi giúp cô rồi.”
Khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là Bùi Danh Chính, không hiểu sao trong lòng cô có một cảm giác an toàn.
Đường Nhật Khanh thấy trong tay cô cầm một ly nước, bất giác mím đôi môi khô khốc, không cẩn thận ᴆụng vào vết thương trên môi.
Cô khẽ hít một ngụm khí lạnh, khôi phục lại tinh thần: “Đúng rồi, Triệu Văn Thành thế nào rồi?”
Bùi Danh Chính không ngờ cô vừa tỉnh lại, câu đầu tiên lại hỏi về người đàn ông khác, anh đặt ly nước xuống, nhìn cô lạnh lùng: “Hắn ૮ɦếƭ rồi.”
“Cái gì?!”
Đường Nhật Khanh kinh ngạc, vội vàng muốn chống người ngồi dậy nhưng trên người không còn chút sức lực, loay hoay hai lần rồi nằm xuống giường: “Giờ nhà họ Đường không thể chịu đựng thêm những tin tức tiêu cực, rốt cuộc Triệu Văn Thành thế nào rồi?”
Việc xấu cứ nối tiếp nhau, nếu Triệu Văn Thành thật sự xảy ra chuyện gì, một khi làm lớn chuyện, chắc chắn người ngoài sẽ bàn tán xôn xao về cô.
Bùi Danh Chính thấy dáng vẻ cô như vậy thì hờ hững nhíu mày, trong lời nói tràn đầy trào phúng: “Trước đây, Đường Chính Đông từng nói với tôi, con gái ông ta không có thiên phú việc kinh doanh. Nhưng nếu bây giờ có ông ta ở đây, chắc chắn tôi sẽ phản bác ông ta một câu.”
Anh cúi người, ngón tay thon dài Ϧóþ cằm cô, buộc cô phải nhìn anh: “Xem ra tôi thật sự xem thường cô, đáng lý ra tối nay tôi không nên xuất hiện, như vậy sẽ không làm lỡ chuyện làm ăn lớn của cô Đường. Tối nay là tổng giám đốc Triệu, nói không chừng tối mai là tổng giám đốc Tôn. Vậy mà Đường Chính Đông lại nói cô không biết kinh doanh, tôi thấy cô bán cơ thể rất giỏi đó chứ.”
“Anh buông tôi ra!” Cô nhúc nhích, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh, nhưng lại bất cẩn ᴆụng vào nơi nào đó trên đùi anh.
Bùi Danh Chính rên lên, sắc mặt thâm trầm khó coi: “Cô đang làm gì vậy, lạt mềm buộc chặt sao?”
Đường Nhật Khanh nhận ra sự thay đổi trên người anh, cô rất lúng túng, cô biết lúc này nếu cô cử động lung tung, chuyện này sẽ càng gay go.
Ngược lại không phải vì sự thay đổi của anh, mà là cô…
Cô sợ mình bị anh nhìn thấu, cơ thể cô căng cứng, nhìn Bùi Danh Chính thấp giọng nói: “Bùi Danh Chính, tôi biết anh xem thường dáng vẻ hiện tại của tôi, nhưng nhà họ Đường đã chịu đựng áp lực rất lớn rồi, nếu xuất hiện chuyện này nữa… Tôi thật sự không thể đắc tội với ai, coi như tôi cầu xin anh, đừng làm ầm lên được không?”
“Hả?”
Đường Nhật Khanh không còn sức để kêu gào anh, dùng sức siết chặt chăn trong tay, cúi đầu chịu thua: “Tổng giám đốc Bùi, mong anh hãy giơ cao đánh khẽ, chỉ cần chuyện này đừng lan truyền ra ngoài.”
Cô tâm tính mềm mỏng, thái độ yếu ớt, nghe có một cảm giác dịu dàng không tên.
Anh nhếch miệng, bỗng cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của cô, xấu xa khẽ cắn lên vết thương của cô: “Cô mong tôi giơ cao đánh khẽ sao?”
Môi Đường Nhật Khanh bị anh cắn đau, cơ thể run rẩy, đang định phản kháng thì anh hôn dọc gò má cô đến chỗ mẫn cảm trên xương quai xanh, hơi thở nóng bỏng áp sát da cô.
Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy tê dại như bị điện giật từ иgự¢ lan ra toàn thân: “Bùi Danh Chính, anh có ý gì…”
“Đường Nhật Khanh, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, cô có muốn không?”
Anh ngẩng đầu, trên mặt nhiễm chút Dụς ∀ọηg, trong mắt cũng có một tia không đứng đắn.
Đường Nhật Khanh dao động, một giây sau, cô vươn tay kiên quyết để lên vai anh, ngửa đầu để dễ hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Tôi muốn.”