PHẢI CHÚ Ý CƠ THỂ
Ánh mắt Bùi Danh Chính khựng lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu ý cô, tạm dừng vài giây, khóe miệng hiện ra nụ cười.
Hóa ra em ấy ghen đến giờ!
Trong lòng anh rõ ràng, nhưng thấy vẻ mạt cô oan ức, không nhịn được muốn chọc cười cô, dáng vẻ anh vờ như không rõ: “Giải thích gì cơ?”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, dõi theo anh nói: “Anh thật sự không biết gì ư?”
Bùi Danh Chính thuận thế ngồi xuống cạnh cô, một tay kéo cô vào trong иgự¢, khóe miệng cong rõ rệt: “Không biết, em nói nghe xem nào.”
Nhìn vẻ mặt người đàn ông, Đường Nhật Khanh thấy sai sai, lúc này mới nhận ra anh trêu cô, mặt cô đỏ lên, thuận thế đẩy anh ra.
Nhưng cố tình Bùi Danh Chính không buông tay, mà hơi cúi đầu, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô: “Đây là lời giải thích, được không?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, vết ửng đỏ trên mắt kéo dài đến tai: “Đây tính là giải thích thế nào?”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lại cúi đầu, hôn lên bờ môi cô mềm mại, hơi dùng sức làm sâu hơn, trằn trọc, triền miên, đến khi hơi thở cô dồn dập không thở nổi nữa, mơi thả cô ra: “Như vậy nhé?”
Đường Nhật Khanh nóng hết cả người, dù biết anh cố ý, cũng không dám đòi giải thích gì nữa, cô liên tục lắc đầu: “Không cần… Thế là đủ rồi.”
“Thế là đủ rồi?” Bùi Danh Chính cười khẽ ra tiếng, nụ cười tà quyến rũ lại dịu dàng, hợp thành hơi thở kỳ diệu, khiến mắt Đường Nhật Khanh đui mù.
“Lúc này mới bắt đầu thôi……”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhiệt độ không khí bốc lên, ngọn đèn đầu giường tỏa ánh sáng ấm áp, mờ ảo không rõ, bóng dưới ánh đèn nhẹ nhàng lắc lư…
Khi Đường Nhật Khanh tỉnh lại, bị Bùi Danh Chính đánh thức, cả người đau nhức, cảm giác cả cơ thể sắp rời ra thành từng mảnh.
Bùi Danh Chính đã rời giường: “Rời giường trước một tiếng, còn lại chắc đủ để em phiên dịch xong.”
Đường Nhật Khanh nhớ tới hợp đồng còn lại, đột nhiên vò đầu, không để ý tới đau nhức trên người, lập tức khoác áo đừng dậy.
Một tiếng sau, đã theo kịp, cuối cũng cũng dịch xong bản hợp đồng, Đường Nhật Khanh thở phào nhẹ nhõm thật dài, gửi văn kiện đó cho An Nhu, rồi sao chép một phần vào điện thoại.
Sau khi làm xong tất cả, cô đi xuống tầng, vừa hay thấy chị Trương đang bày bữa sáng lên bàn.
“Cô Đường muốn uống gì? Có sữa với sữa đậu nành.”
Buổi sáng Đường Nhật Khanh không có thói quen uống cà phê, nhưng bây giờ cô rất cần một cốc cà phê.
Cô đang muốn nói chuyện, Bùi Danh Chính thay cô mở miệng: “Chị Trương, chuẩn bị cho cô ấy một cốc cà phê.”
Chị Trương vội vàng đồng ý, giương mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh trơ mặt đen tức, cười hỏi: “Tối hôm qua cô Đường thức đêm à? Phải chú ý cơ thê đó!”
Nhìn chị trương cười, Đường Nhật Khanh không hiểu sao hơi xấu hổ, sao cô cảm thấy trong lời chị ấy có tầng ý khác?
Cô vừa nhìn lại, vừa hay thấy ánh mắt Bùi Danh Chính nhìn cô chăm chú, trên mặt nở nụ cười bí ẩn.
Mặt Đường Nhật Khanh đỏ lên, lập tức rời mắt, ngồi xuống bàn cơm, bắt đầu ăn bữa sáng.
Bữa sáng kết thúc, họ cùng lên chỗ làm, Đường Nhật Khanh vừa làm xong, gọi điện thẳng cho An Nhu: “Thư ký An, hợp đồng tôi đã gửi tới hòm thư của cô, cô nhận được chưa?”
“Nhận được rồi, thư ký Đường, hôm qua tôi sợ có chuyện khác ngoài ý muốn, tìm trên mạng một người phiên dịch, để cậu ta giao bản thảo lúc bảy giờ, không ngờ cậu ta không giao lên, xem ra phần hợp đồng này đúng là khó khăn, cô có thể đuổi kịp trong một đêm, đã khó lắm rồi, khi nào gặp tôi nhất định phải cảm ơn cô mới được.”
Đường Nhật Khanh cười khẽ: “Thư ký An, không cần khách sáo vậy đâu, đây vốn là tôi đồng ý rồi phải làm, có chuyện ngoài ý muốn cũng là tôi phụ trách.”
“Dù nói thế nào, chuyện hợp đồng tôi vẫn phải cảm ơn cô, hôm nào cùng ăn cơm, đừng từ chối nhé.”
“Được, hôm khác chúng ta hẹn gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh thả lỏng cơ thể, mới tiện tay thu dọn văn kiện trên bàn, chợt nghe giọng nói truyền tới ngoài cửa.
Cửa không khép, cô mới ngẩng đầu, đã thấy Hồ Nguyệt Như đứng ở cửa, nhìn cô chăm chú.
“Thư ký Hồ, có chuyện gì không?”
Sắc mặt Hồ Nguyệt Như hơi trầm, cất bước đi tới, tiện tay đặt một chồng văn kiện lên bàn cô: “Đây là tổng kết cuối tháng các ban ngành, gần ba tháng.”
“Ừ.”
Hồ Nguyệt Như đặt văn kiện xuống, không sốt ruột đi, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, thấy cô ta nhìn cô chăm chú, mở miệng hỏi: “Còn chuyện gì không?”
Hồ Nguyệt Như cười, đáy mặt hiện vẻ lạnh lẽo: “Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy tâm trạng thư ký Đường hôm nay rất tốt, chẳng lẽ có việc vui gì?”
Vừa rồi Đường Nhật Khanh gọi điện thoại cho An Nhu, cô ta ở cửa không nghe thấy, tuy không nghe thấy An Nhu nói gì, nhưng theo giọng điệu Đường Nhật Khanh, cô biết hôm qua Đường Nhật Khanh chạy cả đêm, hôm nay thuận lợi giao bản dịch hợp đồng.
Không ngờ cô có năng lực hơn cô ta tưởng tượng, vốn nghĩ cô khóc sướt mướt tìm Bùi Danh Chính…
Đường Nhật Khanh cười: “Cũng không có việc gì vui, có thể do tôi làm xong chuyện của tôi, tôi rất vui.”
Hồ Nguyệt Như nghe thế, đáy mắt xẹt qua sự châm chọc, vừa muốn mở miệng trào phúng cô mấy câu, vừa nhấc mắt, tầm mắt dừng ở phía cổ cô.
Có một dấu màu đỏ, không quá rõ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, càng ghét Đường Nhật Khanh thêm, không ngờ Đường Nhật Khanh có đàn ông, thế mà cô ta còn đi gần Bùi Danh Chính như thế!
Hồ Nguyệt Như càng nghĩ càng giận, hừ lạnh ra tiếng: “Nhắc nhở cô một câu, ở công ty, cô nên che thứ gì đó trên cổ đi!”
Dây thần kinh Đường Nhật Khanh căng chặt, che cổ theo bản năng, sáng nay khi rửa mặt cô phát hiện thứ này, đã dặm tầng phấn che đi, còn cố ý tìm áo cổ cao che bớt, không ngờ vẫn lộ ra.
Đến khi cô lấy lại bình tĩnh, Hồ Nguyệt Như đã đi ra ngoài văn phòng.
Về văn phòng mình, Hồ Nguyệt Như tức giận dậm chân, vốn cô ta muốn nói chuyện dịch hợp đổng có thể làm Đường Nhật Khanh chịu chút khổ, không ngờ cô có thể dễ dang giải quyết vấn đề!
Dựa vào cái gì mà cô ta cẩn thận ở công ty lại không được Bùi Danh Chính coi trọng, mà Đường Nhật Khanh không chỉ xuất thân tốt, ngay cả sự nghiệp, tình yêu cũng thuận buồm xuôi gió, ngắn ngủi mấy tháng ở Bùi thị, đã hơn cô ta cả cái đầu!
Hồ Nguyệt Như càng nghĩ càng giận, cuối cùng ngồi không yên trong văn phòng, tiện tay cầm một phần văn kiện, tìm cớ đến văn phòng Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính đang vội, thấy cô ta đi vào, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hồ Nguyệt Như trước tiên nói ít công việc râu ria, Bùi Danh Chính không ngẩng đầu: “Việc này tạm thời không phải xen vào, để lúc đó tôi báo lại, cô đi xuống trước đi.”
Nhìn Bùi Danh Chính không để cô ta vào trong mắt, Hồ Nguyệt Như lại buồn bực, cô ta cắn răng do dự mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi, tôi còn một việc…”
Bùi Danh Chính nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía cô ta: “Nói đi.”
“Tôi cám thấy công nhân công ty nhất định phải chú ý đến dáng vẻ của mình, nhất là người đi theo làm việc bên cạnh anh, đại diện toàn thể bộ mặt Bùi thị chúng ta, nhưng vừa rồi trong lúc vô ý tôi thấy thư ký Đường, hình như cô ấy cố ý mở rộng cổ áo, còn để lộ… dấu hôn, tôi cảm thấy không ổn lắm… Nhưng không dám nói với cô ấy.”
Cố ý mở rộng cổ áo? Cô sao dám?
Huống chi hôm nay khi ra cửa anh không cảm thấy cách ăn mặc của cô có gì không hợp.
Tạm dừng một chốc, Bùi Danh Chính nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá trên người Hồ Nguyệt Như: “Cô nói, đều là sự thật?”