ĐẶT SAI SỐ ĐO RỒI
Chị Trương xoay người, thấy Đường Nhật Khanh có chút thất vọng, nhẹ giọng mở miệng khuyên nhủ: “Trên người ông chủ có mùi rượu, có thể là vừa đi xã giao xong, hơi mệt một chút.”
Đường Nhật Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, một người giúp việc đi tới, tay ôm một hộp quà, hỏi chị Trương: “Chị Trương, chị xem này, tài xế vừa đưa em cái này bảo vứt đi, em ngăn lại, tài xế nói là của ông chủ. Em xem thứ này vẫn còn tốt, hơn nữa khá có giá trị, không để anh ta vứt đi. Chị xem hay là hỏi lại ông chủ một lần nữa?”
Chị Trương nghe vậy vươn tay cầm lấy, mở nắp hộp ra nhìn: “Cái này còn mới, sao ông chủ lại kêu vứt đi chứ?”
Tuy rằng nhà họ Bùi có tiền, nhưng trong cuộc sống Bùi Danh Chính vẫn rất tiết kiệm, thứ gì không nên lãng phí thì sẽ không lãng phí. Những người giúp việc như bọn họ cũng đều hiểu rõ thói quen của anh, đồ thế này sẽ không vứt đi.
Đường Nhật Khanh tiến lên nhìn bộ lễ phục trong hộp quà, đôi mắt không khỏi sáng ngời. Váy dài màu xanh thẫm, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Chị Trương cẩn thận lấy bộ váy từ trong hộp ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy rõ ràng hình dáng chiếc váy, làn váy đuôi cá khác thường, phối hợp với hạt ngọc trai xâu thành dây đai, vừa đơn giản lại vừa cao cấp.
Chị Trương nhìn chiếc váy, lại nhìn Đường Nhật Khanh, cảm thán một câu: “Chiếc váy này hình như là số đo của cô Đường!”
Đường Nhật Khanh vừa nghe, lông mày liền nhíu lại, ánh mắt quan sát bộ lễ phục từ trên xuống một lượt, đúng là số đo của cô.
Chẳng lẽ là Bùi Danh Chính mua cho cô? Nhưng tại sao anh lại muốn vứt đi?
Sau khi ngừng lại một chút, cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía chị Trương: “Chị Trương, chị đưa cho tôi, tôi đi hỏi anh ấy một chút.”
“Như vậy cũng tốt, tôi đi nấu cho ông chủ chén canh giải rượu.” Chị Trương nói rồi đưa luôn hộp quà cho cô.
Đường Nhật Khanh ôm chiếc hộp đi lên lầu, đi vào phòng ngủ. Trong phòng rửa mặt truyền đến tiếng nước ào ào.
Đường Nhật Khanh buông chiếc hộp, tiện tay chỉnh sửa tài liệu trên bàn một chút.
Trong chốc lát, tiếng nước ngừng lại, Bùi Danh Chính đẩy cửa phòng tắm đi ra, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, dáng người rất đẹp, trên người không hề có vết sẹo nào, toàn thân đều là cơ bắp rắn chắc, vai rộng thắt lưng nhỏ, đường cong vô cùng gợi cảm.
Anh cầm chiếc khăn bông, tiện tay lau khô nước trên tóc, vừa đi ra liền trông thấy Đường Nhật Khanh đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt anh tối lại, đường nhìn lập tức dừng ở hộp quà trên bàn.
Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo: “Ai đưa cô cái này?”
Đường Nhật Khanh nghe tiếng liền vội vàng xoay người, chống lại ánh mắt của Bùi Danh Chính, theo ánh mắt anh nhìn lại chiếc hộp. Cô do dự trong chớp mắt, mở miệng hỏi: “Chiếc váy trong hộp này rất đẹp, tại sao lại muốn vứt đi?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lẽo: “Không có vì sao.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh đại khái đã đoán được gì đó, cô hít sâu một hơi, bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính: “Không phải hôm nay anh đến nhà tôi tìm tôi chứ?”
“Không có.” Bùi Danh Chính dời ánh mắt, nét mặt không chút thay đổi.
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm tay, mở miệng giải thích: “Hôm nay mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm, tôi không ngờ rằng—–”
Cô mới nói được một nửa, điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh đột nhiên rung lên, là điện thoại của Bùi Danh Chính. Anh tiện tay cầm điện thoại di động lên, nhìn lướt qua cuộc gọi đến.
Ba chữ “Lục Nghệ Lăng” nhảy lên trên màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh anh đúng lúc nhìn thấy cái tên trên đó.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nhanh chóng đưa mắt nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính thấy được ánh mắt của cô, hai giây sau, anh thuận tay nhận cuộc gọi, cất bước đi ra ngoài ban công.
Nhất thời trong lòng Đường Nhật Khanh loạn cả lên.
Sao Lục Nghệ Lăng lại gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính? Hơn nữa anh còn nghe máy.
Cô bất giác siết chặt nắm tay, vểnh tai nghe giọng nói truyền đến từ ban công.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Nghệ Lăng khẽ mở miệng cười: “Bùi Danh Chính, em còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của em.”
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”
Lục Nghệ Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Em đến Hải Thành rồi, mai là chủ nhật, cùng ăn một bữa được không?”
Do dự trong chớp mắt, Bùi Danh Chính thoáng lên giọng: “Được, tôi mua thức ăn đến, ngày mai gặp.”
Anh biết Đường Nhật Khanh đang nghe trộm.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Nghệ Lăng vô cùng kinh ngạc, cười khẽ vài tiếng, dịu dàng nói: “Được, vậy mai gặp.”
Cúp máy, Bùi Danh Chính thu điện thoại di động, quay người lại liền thấy Đường Nhật Khanh đang cau mày nhìn sang bên này, thấy anh xoay người, cô cuống quýt dời ánh mắt, nhưng sắc mặt có chút khó coi.
Bùi Danh Chính trở lại phòng ngủ, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Cô vừa muốn nói gì?”
Cổ họng Đường Nhật Khanh căng thẳng, lời giải thích vốn muốn nói lại không mở miệng được: “Không có gì, nếu anh không cần cái kia nữa thì tôi vứt đi giúp anh.”
Bùi Danh Chính dường như không hề ngờ tới, cô thậm chí còn không hề giải thích, trong lòng sinh ra một trận tức giận, nhất thời không kiềm chế được, anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vốn là muốn tặng cho Lục Nghệ Lăng, nhưng đặt sai số đo rồi, nếu cô thích thì cứ giữ lại đi.”
Anh nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Đường Nhật Khanh tại chỗ, giống như hóa đá, cơ thể không hề nhúc nhích.
Cô không ngờ, Bùi Danh Chính lại đặt váy cho Lục Nghệ Lăng. Những gì không hợp với người phụ nữ khác thì ném cho cô, anh coi cô là cái gì?
Đầu Đường Nhật Khanh giống như bị thứ gì sắc nhọn đâm vào, sự đau đớn nhanh chóng tràn ra.
Cô xoay người, nhìn chiếc hộp trên bàn, càng nhìn càng thấy gai mắt.
Chủ nhật, sáng sớm Bùi Danh Chính đã đi ra ngoài. Tâm trạng Đường Nhật Khanh nặng nề, ở nhà chờ đúng một ngày một đêm.
Chín giờ tối, Bùi Danh Chính vẫn chưa về. Đường Nhật Khanh ở trong phòng ngủ đứng ngồi không yên, không hề có chút buồn ngủ. Cô xuống lầu, đến phòng khách mở TV.
Buồn chán đổi vài kênh, nhưng chẳng hề xem vào đầu được chút gì. Cô luôn bất giác mà nghĩ đến Bùi Danh Chính và Lục Nghệ Lăng, trong đầu bị những suy nghĩ nghi ngờ choán lấy.
Bọn họ đi hẹn hò sao?
Cả ngày hôm nay Bùi Danh Chính đều ở bên Lục Nghệ Lăng sao?
Bọn họ đã phát triển đến bước kia rồi sao?
………..
Càng nghĩ càng loạn, đầu óc Đường Nhật Khanh căng lên, lấy điện thoại mở khung trò chuyện với Bùi Danh Chính, muốn hỏi mấy câu nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Ngay khi cô đang không biết phải làm sao thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe. Rất nhanh, Bùi Danh Chính đã đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang ngồi trên ghế sofa thì sửng sốt một chút.
Chần chờ và do dự thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng.
Đường Nhật Khanh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra xem ti vi, nhưng nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.
Bùi Danh Chính đi về hướng cầu thang, lúc đi qua ghế sofa thì bước chân ngừng lại, lạnh giọng hỏi: “Tại sao không đi nghỉ ngơi?”
Đường Nhật Khanh quay đầu, nhìn vẻ mặt người đàn ông, ba chữ “đang chờ anh” rốt cuộc không thể nói thành lời: “Ngủ trưa quá lâu, bây giờ vẫn chưa muốn…..”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ánh mắt anh dừng lại mấy giây, sau đó xoay người cất bước lên lầu, không hề có bất cứ lời thừa thãi nào.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa, trong lòng trầm xuống, cười cười tự giễu.
Cô hình như quá để tâm đến Bùi Danh Chính rồi, mà Bùi Danh Chính đối với cô, lại không hề có chút đặc biệt nào.