KHÔNG CÒN ĐƯỜNG LUI
Cô gật đầu ra hiệu, nhấc chân định đi đến bãi đậu xe. Nhưng những phóng viên đó không định tha cho cô dễ dàng như vậy, một người trong đó thấy cô đi, liền bước đến kéo cô một cái.
Lúc đấy Đường Nhật Khanh vừa định bước xuống cầu thang, bỗng bị kéo một cái, cơ thể không kịp đứng vững ngã nhoài xuống đất, mắt cá chân đau điếng.
Nhìn thấy tình huống bất ngờ này, những phóng viên xung quanh ngẩn cả ra. Tên phóng viên làm Đường Nhật Khanh ngã chỉ liếc mắt một cái, vung tay, chẳng thèm quan tâm nói: “Mọi người thấy rồi đấy, là cô ta đứng không vững, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Đường Nhật Khanh không nói gì, môi mím chặt, chống tay đứng dậy, mắt cá chân cũng theo động tác của cô mà rỉ ra máu, cô hít nhẹ một hơi, làn da trắng bóc làm vết thương trông càng thêm nghiêm trọng.
Cô nhịn đau, đi thẳng về phía xe.
Đám phóng viên đứng yên tại chỗ, mãi lúc sau, cũng không biết ai nói trước: “Xí” một tiếng, phỉ nhổ nói: “Người đàn bà này da mặt dày thật đấy, đã đến lúc này rồi vẫn còn coi mình là thiên kim tiểu thư à, nói không chừng, đến mai là phá sản thôi, giả vờ cái rắm!”
Trong tòa nhà công ty Bùi thị, Bùi Danh Chính đứng trước cửa sổ kính sát đất ở phòng khách, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ xảy ra, ánh mắt lạnh nhạt khó nhìn thấu.
Đợi Đường Nhật Khanh lên xe, anh mới mở miệng ra lệnh: “Xử lý hết đám người kia cho tôi.”
“Vâng, thưa giám đốc Bùi.”
*
Ra khỏi Bùi thị, Đường Nhật Khanh đi thẳng đến Đường thị.
Giờ đây trong công ty đã không còn bao nhiêu nhân viên nữa, chỉ còn lại vài người cũ theo ba Đường nhiều năm, trong đó có trợ lý Tống.
Đường Nhật Khanh vừa từ thang máy bước ra, đã thấy trợ lý Tống bê một đống văn kiện ra, sắc mặt không được tốt lắm.
Cô hơi lo lắng nhìn trợ lý Tống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giám đốc Đường, bên ngân hàng giục chúng ta trả nợ, bọn họ nói rồi, nếu trong tuần này mà không trả, chỉ còn cách đấu giá căn biệt thự bà chủ đang ở để thế chấp thôi, bên Bùi Thị…”
Hôm nay rộ lên tin tức như vậy, Đường Nhật Khanh đã lường trước được hành động này của ngân hàng, chỉ là không ngờ bọn họ nhanh quá.
Nhìn gương mặt tiều tụy đi vì vất vả ngày đêm của trợ lý Tống, cô thật sự không đành lòng: “Tống à, em có nhớ trước đây một người họ Triệu đã hẹn tôi rất nhiều lần không?”
“Triệu…Triệu Văn Thành?”
“Đúng, là anh ta.” Đường Nhật Khanh gật đầu: “Em gửi tin nhắn cho anh ta, nói dạo này tôi có thời gian, xem anh ta lúc nào thì đến được một chuyến…”
“Giám đốc Đường, không được đâu!” Lời còn chưa nói hết, trợ lý Tống đã vội vàng ngắt lời.
Triệu Văn Thành là một tên nhà giàu mới nổi, ít văn hóa, chỉ có tiền là nhiều, vừa háo sắc vừa hạ lưu, nếu qua lại với loại người này chắc sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Đường Nhật Khanh tất nhiên biết rõ nỗi lo lắng của cô ấy, nhưng lúc này Đường thị đã đến đường cùng, dù chỉ còn một tia hy vọng mỏng manh, cô cũng không muốn bỏ qua.
Trong lòng khổ sở, cô cũng không biết là đang an ủi trợ lý Tống hay an ủi mình nữa: “Không sao đâu, tôi đã tệ lắm rồi, còn tệ hơn được nữa sao? Không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
“Nhưng mà…”
“Không nói nhiều nữa, Tống à, tôi biết em lo cho tôi, nhưng lúc này rồi, tôi không sợ gì nữa.”
Con đường này đã định sẵn sẽ gian nan, nhưng cô không còn đường lui nữa rồi.