CHƯƠNG 01: QUẦN ÁO VƯƠNG VÃI ĐẦY ĐẤT
Tháng mười, trời mưa liên miên, thời tiết lạnh thấu xương.
Đường Nhật Khanh lái xe chậm rãi đi vào khu chung cư cao cấp nằm ở trung tâm thành phố Hải Thành.
Đây là nhà bạn trai cũ của cô, Bùi Duy.
Công ty nhà họ Đường xảy ra khủng hoảng tài chính, ba cô bị cảnh sát đưa đi điều tra, vì thế mà sức khỏe của mẹ cô ngày càng suy yếu…
Cô rất cần tiền, cần chứng cứ, mà ngoài Bùi Duy, cô không nghĩ ra còn ai có thể giúp được cô nữa.
Nghĩ thế, Đường Nhật Khanh mới xuống nước, đẩy cửa đi vào.
Ngoài hành lang âm u ẩm thấp, nhưng trong nhà lại hết sức nóng bỏng, quần áo vương vãi đầy đất, âu phục của đàn ông, cùng… phụ nữ …
Lúc này, phía phòng ngủ truyền đến âm thanh ՐêՈ Րỉ quyến rũ của phụ nữ: “Anh Duy, anh làm người ta đau.”
Đường Nhật Khanh dừng bước, đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ trước mặt ra.
“Hả, ai đó?” Người phụ nữ trên giường phản ứng trước tiên, sợ hãi kêu lên, kéo chăn che trước иgự¢.
Việc quan trọng bị ngắt quãng, Bùi Duy tức giận, nghiêm mặt lên tiếng chửi mắng, quay đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cửa, anh ta vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”
Nhìn hai người này trần trụi nửa người trên, Đường Nhật Khanh cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ tươi cười: “Bùi Duy, tôi tìm anh có việc, anh có thể dành cho tôi chút thời gian hay không?”
“Tìm anh?”
Bùi Duy quan sát dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt đầy vẻ cợt nhả: “Thật là hiếm thấy, không ngờ cô chủ nhà họ Đường lại đích thân tới tìm anh, đúng là phong thủy xoay vần mà.”
Đường Nhật Khanh bấm móng vào lòng bàn tay, cố kiềm chế, vẻ mặt ung dung: “Bùi Duy, bây giờ tôi rất cần sự trợ giúp của anh, anh có thể cân nhắc tình cảm trước kia của chúng ta, cho tôi mượn một khoản tiền không, tôi cam đoan nhất định sẽ trả sẽ cho … ”
“Tình cảm trước kia của chúng ta?”
Bùi Duy như nghe thấy một chuyện cười, bật cười lớn: “Cô Đường, có phải em mất trí nhớ rồi hay không? Trước kia khi chia tay, em đã nói cả đời này cũng sẽ không có quan hệ gì với anh nữa, bây giờ lại tìm anh để vay tiền sao? Anh cho em mượn rồi em lấy gì trả anh?”
“Dựa vào em hay là dựa vào cái công ty đã phá sản của nhà họ Đường?”
“Bùi Duy…”
“Được rồi.”
Anh ta lạnh lùng ngắt lời: “Bây giờ anh rất bận, em muốn ra ngoài, hay là ở lại chơi với anh, đêm nay anh không ngại chơi trò mới.”
Tự tôn bị chà đạp, Đường Nhật Khanh nhìn hai người kia, biết có tiếp tục cũng phí công, nên dứt khoát quay người rời đi.
Cô run rẩy nhếch môi, ngây ngốc nhìn dòng xe cộ dày đặc trên đường lớn.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Maybach màu đen từ từ đi tới.
“Thưa ngài, cô gái phía trước hình như là bạn gái cậu hai, cô chủ nhà họ Đường.”
“Cô ấy sao?”
Người đàn ông đang ngồi ghế sau xử lý văn kiện ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai, yêu kiều trong mưa, mái tóc ẩm ướt dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Cô gái nhỏ hăng hái ngày nào, lúc này lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Hình như cô đang cố lấy hết dũng khí, cất bước đi vào trong dòng xe cộ.
Tiếng thắng xe chói tai bất chợt xé tan màn mưa.
Đường Nhật Khanh giật mình, ngồi sụp xuống đất.
Rõ ràng tài xế xe Maybach cũng bị hù dọa, anh ta căn bản không ngờ Đường Nhật Khanh lại thình lình chạy ra đường cái như vậy.
Cần gạt nước ‘Run lẩy bẩy’ gạt đi gạt lại trên cửa chắn gió, tài xế ngạc nhiên nói: “Thưa ngài, cô Đường … cô ấy…”
Người đàn ông ngồi phía sau cau mày, một lát sau, anh đẩy cửa xuống xe.
Đường Nhật Khanh vẫn ngồi trên mặt đất, ánh đèn pha sáng ngời xuyên qua màn mưa rọi trên người cô khiến vẻ chật vật của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Một chiếc ô lớn màu đen xòe ra trên đỉnh đầu cô chắn nước mưa không rơi xuống người cô nữa.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, cô nhìn thấy một đôi giày da đen sáng bóng giẫm trong nước mưa ᴆục ngầu, rồi đôi chân thon dài rắn chắc của đàn ông, cô nhìn lên…
Cô thấy một gương mặt quen thuộc.