" Chưa từng! "
Dứt khoát vô cùng.
Đúng như nàng dự liệu, đoạn tình cảm khi xưa chỉ có nàng là thật lòng. Tám chữ nọ nói ra vô cùng lạnh nhạt.
Đến tim phải đông cứng, tâm cũng nguội lạnh.
Quân Nhiên biết bản thân sống không được bao lâu nữa. Y muốn nàng được hạnh phúc đến cuối đời . Mới nhẫn tâm nói ra những lời dối lòng như vậy.
" Ta biết. "
" Ta biết mà... "
Hoạ Y đem bi thương cùng tuyệt vọng chôn giấu tận đáy lòng. Hoàn mỹ trưng ra vẻ mặt vô tâm vô tình.
Nàng nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ từng khiến nàng si mê quyến luyến.
Cũng từng khiến nàng đem cả chân tâm giao tặng. Đem khắc vào trong lòng, ghi nhớ trong tâm.
Thanh đoản đao trên tay Hoạ Y gần chút nữa đã đoạt đi mạng của Quân Nhiên. Nhưng đến cuối cùng nàng lại dừng tay.
Chầm rãi lùi về phía sau, đưa mắt nhìn về phía bóng lưng nọ.
" Ta không làm được, không làm được... "
Hoạ Y không ngừng lẩm bẩm trong miệng, bước chân trở nên loạng choạng. Quân Nhiên và nàng tốt xấu gì cũng từng có một đêm phu thê .
Sao nàng có thể xuống tay...
Lồng иgự¢ quặn đau lên từng trận, khoé mắt mệt mỏi rũ mi. Có vẻ như, nàng vẫn còn quá vô dụng.
Không nghĩ đến bản thân đường đường là Quận Chúa cao cao tại thượng. Lại rơi vào cảnh tượng thảm hại như vậy.
Yêu không được.
Hận cũng không xong.
" Quận Chúa, ta trao mạng mình cho nàng. Cầu nàng, Gi*t ta đi...hận thù kiếp này xem như chấm dứt. "
Quân Nhiên chầm chậm tiến đến trước mặt nàng, chốn hoàng thành xa hoa mỹ lệ này vẫn là không đủ lưu luyến với y.
Nếu như hôm nay ૮ɦếƭ trong tay nàng còn tốt hơn bị bệnh tật dày vò. Ngày ngày sống trong đau đớn.
Sống như vậy thật khổ.
" Đừng đến gần ta! "
Hoạ Y tuyệt đối không muốn nghe những lời nói đó của Quân Nhiên. Ánh mắt trống rỗng rời rạc nhìn chăm chăm vào thân thể trước mặt.
Nàng cuối cùng cũng chọn được con đường mà bản thân nên đi. Những lời nói khi nãy của y đã khiến nàng thức tỉnh.
Đúng vậy, thù hận chấm dứt...
Thiên hạ quá mức rộng lớn, lại không lấy một chổ để nàng dung thân. Thù Gi*t thân nhân diêth quốc không báo được.
Vậy, nàng còn sống để làm gì?
" ... "
Quân Nhiên lẳng lặng đứng nơi đó đưa mắt nhìn nàng. Nghĩ thế nào y cũng không dám nghĩ đến nước đường đó.
Người vốn tôn trọng sinh mạng như Hoạ Y vậy mà lại dùng cách kết liễu để chấm dứt hết mọi chuyện .
Hệt như Mẫu hậu của y.
Nàng nâng lưỡi đao sắt nhọn trong tay hướng về phía Ⱡồ₦g иgự¢. Ánh mắt không hề lấy một tia do dự nào.
" Quân Nhiên, đời này kiếp này...xem như ta nhìn nhầm người. Ta không trách ngươi, cũng không hận ngươi. "
" Ta ở đây cùng ngươi hoà ly, cầu ngươi cũng buông ta... Để ta ૮ɦếƭ không mang danh phản quốc. "
" Cáo biệt! "
Một đao ấy đâm xuyên tim nàng gâm chặt vào da thịt. Thân thể trước mắt không lâu sau rơi tự do trong không trung.
Quân Nhiên không kịp phản ứng, nhìn thấy Hoạ Y một thân nhuốm máu đỏ tươi ngã khụy xuống mặt đất.
Khi ấy, không ai nhìn ra nam nhân trước mắt đang có cảm xúc gì.
" Quận Chúa? "
" Nhan Hoạ Y? "
Quân Nhiên lảo đảo bước đến bên cạnh thân thể đang lạnh dần của nàng. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt , giờ đây có phần trắng bệch.
Đem Hoạ Y ôm vào trong người, vụn về lay nhẹ thân thể nàng. Nhưng đổi lại không hề có chút phản hồi nào.
" Thê tử, nàng trả lời ta đi..."
" Thê tử, ta sai rồi... "
" Thê tử, ta không buông được, thật sự không buông được... "
Quân Nhiên chậm rãi nâng niu khuôn mặt thon nhỏ trắng nõn của nàng trong tay. Những lời này nói ra vô cùng mềm mại.
Không hề giống như khi nãy, không muốn dồn ép nàng nữa. Ánh mắt có chút ảm đạm tịch mịch.
Khoé miệng y thuận thế trào ra từng 乃úm máu tanh tưởi. Khuôn mặt thoạt nhìn không thay đổi biểu cảm nào.
Ái nhân ôm trong lòng đã dứt hơi thở cuối cùng. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành gục trên người.
Hoạ Y bình thường rất bướng bĩnh, rất ngang ngược. Không thích người khác vô cớ ôm lấy mình.
Hoạ Y bình thường rất ghét mùi máu, ghét nhìn thấy cảnh chém chém Gi*t Gi*t. Nhưng giờ lại nằm trong vũng máu.
Hoạ Y bình thường rất sợ đau, vậy mà chọn cách đau đớn nhất để kết liễu mạng sống. Cái cảm giác đâm xuyên tim...
Mấy ai chịu được?
" Quân Nhiên , chàng mau uống thuốc... "
Nhược Mộng nhanh chóng muốn đến khuyên ngăn y. Nhưng lại bị ám vệ đứng phía sau ngăn cản.
Nàng ta muốn cử động cũng không thể.
" Đa tạ các ngươi bấy lâu luôn giúp ta, nhưng ta không thể cùng các ngươi hoàn thành đại nghiệp phục hưng An Quốc nữa rồi... "
Quân Nhiên đem thi thể Hoạ Y dưới mặt đất đứng dậy. Lưng cúi thấp xuống tỏ ý kính trọng những người trước mắt.
Dù gì cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử. Cho dù có rời đi cũng nên cáo biệt một cách tử tế. Y cứ thế ôm thi thể trong lòng rời đi.
Vu Tinh Đài vô cùng cao, đứng từ trên nhìn xuống có thể quan sát rõ mồn một cảnh sắc của Tử Cấm thành rộng lớn hoa lệ .
Nơi mà những người bên ngoài ôm mộng được vào một lần. Nhưng những người bên trong lại yêu thích sự tự do ở bên ngoài.
Nếu như, Nam Cung Quân Nhiên không mang thù hận nước Gi*t cha trên vai. Có lẽ cả hai người đã hạnh phúc viên mãn.
" Thê tử, ta đưa nàng đi... Chúng ta cùng nhau rời khỏi chốn nhân gian lạnh lẽo này... "
Quân Nhiên ôm theo thi thể của Hoạ Y cùng gieo mình xuống bên dưới. Kết thúc một cuộc đời dài đằng đẵng của mình.
Không cần đế vị, không cần vinh hoa phú quý.
Chỉ cần cùng nàng sống ૮ɦếƭ không rời.
Nếu đã không có được tình yên trọn vẹn tại nhân giới. Vậy thì cùng nhau đến Âm giới làm một đôi phu thê lưỡng tình tương duyệt.
Hết
Đọc thêm những truyện khác của tác giả Tại Đây