" Nhược Mộng! "
Nam Cung Quân Nhiên âm trầm đưa mắt liếc nhìn Nhược Mộng. Khuôn mặt tuấn mỹ cười lên hệt ánh dương ấm áp của ngày nào dường như triệt để biến mất.
Con người nhạt màu trước mắt nhìn Hoạ Y đến ngây người, bàn tay giấu trong y phục lẳng lặng siết chặt.
Ha.
" Quốc sư, ngươi đấy...đúng thật tài mạo song toàn như trong lời đồn. Ngay cả tài lừa người cũng không ai sánh bằng. "
Nàng không nhịn được mà cười phá lên một tiếng. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, con người đó.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền như biến trở thành một người khác. Hoạ Y lảo đảo đứng dậy.
Cả đời này của nàng, chưa từng đưa ra lựa chọn nào đúng. Hết lần này đến lần khác đặt nhầm chân tâm.
Kết quả không cần phải nói, vô cùng thảm hại.
Đám người kia một thân đạo bào sạch sẽ trưng mắt nhìn Bắc Quốc suy vong, Hoàng Hậu tự vẫn.
" ... "
Quân Nhiên nhắm nghiền mắt, lông mi rũ xuống diễm lệ động lòng người. Gương mặt ấy của y đã buông xuống hận thù.
Chỉ là, bi thương cùng thống khổ không có cách nào phai nhạt. Y phục hoa lệ trên người nổi bậc dưới ánh lửa rực rỡ.
Hoàng thành rộng lớn đã gần như bị thiêu rụi thành tro. Cảnh tưởng giống với ngày hôm đó, máu nhuốm đỏ khắp nơi.
" Nhan Hoạ Y, ngươi hiện tại không là cái thá gì hết. Còn dám vũ nhục chàng ấy, đừng trách ta nhẫn tâm. "
Nhược Mộng đứng nơi đó dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chăm chăm vào thân thể máu thịt trước mặt.
Nàng ta từ nhỏ đã có thân phận cao quý hơn người. Nhưng sau một trận đại chiến tất cả đều không còn.
Nhìn thấy nam nhân vốn nên là phu quân của mình. Vì đại nghiệp phục thù cùng nữ nhân khác thành thân .
Khi đó, nàng ta hận không thể băm Hoạ Y ra thành trăm mảnh.
" Đúng thật là... "
Ánh mắt kia rõ ràng không hề mang bất kì cảm xúc nào. Nhưng lại khiến người khác lạnh thấu xương thấu tủy.
Bước chân loạng choạng tiến về phía Nhược Mộng. Bất giác dừng lại trước mặt nàng ta.
Chát!
" Càng nhìn càng chán ghét! "
Hoạ Y dứt khoát giáng một bạt tai thật mạnh trên khuôn mặt trắng nõn nà của nàng ta. Lực đạo hệt như muốn đoạt mạng người.
Quân Nhiên đứng ngây ra một lúc, dù gì Nhược Mộng cũng từng Gi*t hơn trăm mạng người. Vậy mà dễ dàng bị nàng đánh như vậy?
Đằng đẵng ấy năm, vẫn là nhìn không thấu .
" Ngươi dám đánh ta? "
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành còn lưu lại một vệt đỏ. Tâm cao khí ngạo trừng mắt oán hận nhìn Hoạ Y.
Nhưng bất luận nàng ta có kháng cự một cách mãnh liệt thế nào vẫn bị nàng chế ngự nhanh chóng.
Thanh đoản đao được dấu sau lớp y phục Hoạ Y đang kề sát cổ của Nhược Mộng. Nàng vô ý để lộ ra loại ánh mắt chỉ có kẻ từng Gi*t người mới có.
" Bổn cung không chỉ đánh mà còn muốn lấy mạng chó của ngươi ."
Lạnh như băng.
Thuốc mê trên người rốt cuộc cũng hết công dụng. Sức lực vốn có của nàng không hề thua gì nữ nhân kia.
Phụ thân nàng dù gì cũng từng cưỡi ngựa ra trận đánh giặc. Nàng thân là nữ nhi duy nhất của Nhan Vương , không thể yếu kém được.
" Quận Chúa, nàng không được Gi*t nàng ấy. "
Vẻ mặt lo sợ ấy của Quân Nhiên thật khiến nàng mở mang tầm mắt. Không ngờ , nam nhân hôm qua còn hoan ái nồng nhiệt với nàng trên giường.
Giờ đây đã quan tâm đến người khác.
" Ngươi quản được ta Gi*t hay không Gi*t? "
Lưỡi đao sắt nhọn lưu lại một đường máu tanh tưởi trên cổ nàng ta. Ánh mắt tuyệt nhiên lại quyết liệt vô cùng.
Một khi con người phẫn nộ sẽ không có cách nào khống chế được cảm xúc. Nội tâm đang dày xéo lẫn nhau.
Rốt cuộc, nên hận hay nên yêu?
" Là ta có lỗi với nàng, là ta Gi*t ૮ɦếƭ Hoàng Đế, cũng là ta ép tử Hoàng Hậu... "
" Nhược Mộng không làm gì sai. "