Tóm lại, rất nhiều suy luận nhưng cuối cùng chẳng biết đâu là đúng nữa. Sau rất nhiều trằn trọc, tôi quyết định, ngày mai sẽ trả lại anh ấy con thú bông này. Có hai lý do để tôi phải trả món quà đầu tiên mà Lãng Tử tặng mình, đó là, tôi không muốn dính dáng đến đàn ông có vợ, mặc dù chưa bao giờ tôi hết thích Lãng Tử. Hai là, con thú bông này quá xấu, mà tôi thì không thể nào nhìn ngắm cái sự xấu xí này mỗi ngày, rất có thể nó làm tôi phát điên. Xong, tôi leo lên giường đánh một giác ngon lành đến sáng.
Tôi cố gắng nhét con thú bông đó vào một chiếc túi bóng màu đen to đùng để mọi người đỡ nhòm ngò rồi đến thật sớm, bỏ nó lên phía trên góc mái của sân thượng. Xong xuôi, tôi xuống tầng bốn để tìm gặp Lãng Tử. Chẳng thấy Lãng Tử đâu, tôi nhìn thấy Hăng – rô Nguyễn đang loay hoay trước hành lang, định tránh mặt nhưng không kịp, Hăng – rô đã nhìn thấy tôi và nhoẻn cười. ( Khổ, tôi chẳng biết anh ta có cười không đâu, nhưng cứ thấy nhe răng thì thôi, cứ coi như đang cười đi ) . Tôi mạnh dạn tiếp tới.
- Này, anh, Lãng Tử có ở đây không ?
- Ai cơ ? . Hăng-rô ngạc nhiên hỏi lại.
- À… quên, anh Phúc, Minh Phúc có ở đây không ?
- A, anh ấy đi họp rồi. Em nhắn gì không ?
- Vậy à, nếu thế thì anh nhắn giúp, giờ nghỉ trưa lên sân thượng gặp tôi nhé.
- Okie !
Hăng-rô Nguyễn gật đầu, cười với tôi rồi đi tiếp ( Lần này là cười thật, vì tôi thấy răng anh ta nhô thêm ra) . Ô ! hay thật, mới hôm nào chạy theo, săn săn đón đón, giờ gặp mình cứ như không ấy. Ông Hăng- rô Nguyễn này thật phũ, dù anh ta biết tôi không thích anh ta, những đã theo đuổi thì phải theo đuổi đến cùng chứ ?. Đúng là hèn ( Nhìn chung, con gái là thế, dù không thích người ta tẹo nào nhưng vẫn muốn người ta phải theo đuổi mình mãi cơ, nếu tự nhiên chuyển sang theo đuổi đứa khác là y như rằng hậm hực lắm). Đương nhiên, tôi cũng thế vì tôi là con gái mà.
Giờ nghỉ trưa, tôi lao lên sân thượng và ôm cái bọc đen đó chờ sẵn. Lãng Tử lên sau, có vẻ rất vui vẻ. Tôi nhìn thấy anh ấy và ngay lập tức đẩy trả lại bọc đen cho Lãng Tử. Lãng Tử ngạc nhiên.
- Gì vậy em ?
- Con thú bông, em trả anh !
- Sao thế ? Anh tưởng em thích mà !
- Thích là một chuyện, còn nhận là chuyện khác.
- Anh hiểu. Nhưng… em cứ giữ lấy đi… anh rất muốn được thân thiết em hơn nên mới tặng …
- Stop ! anh nói gì ? em không nghe nhầm đấy chứ !
- Không nhầm đâu, thực sự anh… để ý em… từ lâu rồi.
- Cái gì ? Này, anh… tỉnh lại đi ! Anh nói thế mà không sợ em mách với vợ anh à ? Em cực ghét loại đàn ông thích ngoại tình, ve vãn con gái như anh. Cầm về đi, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi quá choáng váng và tức giận. Tôi ấn mạnh con thú bông vào anh ta và đẩy anh ta ra để bước đi. Thật là trâng tráo, con người tôi đã yêu thương, đã mơ ước đã thầm nhớ mong thực ra chỉ là một kẻ lăng nhăng và đểu giả. Sụp đổ, có gì đó vừa như vỡ vụn trong tim tôi. Thật là may mắn cho tôi, vì tôi không phải là vợ anh ta. Lãng Tử chạy theo kéo tay tôi lại.
- Em ! Hãy nghe anh nói !
- Tôi biết tỏng rồi. Khỏi cần nói. Nói cho anh biết, dù trước đây tôi có thích anh thật nhưng tôi không phải là loại con gái cứ thấy tiền, thấy hào nhoáng là lao vào đâu. Tôi không giống những cô gái mà anh tán tỉnh đâu.
- Chính vì thế mà anh thích em…
- Này, anh ! trước khi nói những từ ấy anh hãy nghĩ đến người vợ tội nghiệp của anh ấy.
Trời ơi, mặc dù, đúng, khi anh ấy nói anh thích em, tôi như tan chảy. Dù gì, đây cũng là câu nói từ người trong mộng của tôi suốt bao năm trời, tôi có bị điên đâu mà không rung rinh cơ chứ. Nhưng, lòng tự trọng và phẩm chất cao quý ( oai quá) của tôi không cho phép tôi làm vậy. Lãng Tử đứng nhìn tôi, mặt anh ta trở nên đau đớn khó tả ( diễn giỏi đấy, nhưng anh quên là tôi cũng từng diễn rất giỏi à )
- Anh… anh… đã… ly hôn !
- Cái gì ?
Khổ quá, đừng nói là anh định ly hôn để sống với tôi nhé. Những lời hứa kiểu đó thằng Sở Khanh nào chẳng nói. Tôi mà tin những câu đó à ? Anh coi thường Tiến Phương tôi quá. Tôi nhìn anh mỉa mai, người đàn ông trong mộng của tôi giờ thật là tầm thường quá. Lãng Tử quay mặt đi chô khác và giọng như lạc đi.
- Sự thật là anh đã ly hôn được ba tháng rồi.
- Tại sao ?
Tôi quá đỗi bất ngờ. Nếu đã ly hôn ba tháng rồi thì đương nhiên, tôi là đứa vô can rồi. Nhưng tôi không tránh khỏi sự tò mò.
- Em còn nhớ chứ, cô dâu trong đám cưới không phải là người yêu trước đây của anh.
- Đúng ! Thì sao ?
- Anh đã bỏ cô ấy để cưới vợ anh, theo sự sắp đặt của bố mẹ anh !
- Đồ hèn !
Tôi buột mồm mắng Lãng Tử như vậy. Anh ta quay lại nhìn tôi rồi gật đầu, mắt cụp xuống.
- Đúng, anh hèn thật. Cô ấy vì uất ức mà ngay lập tức lấy một ông chồng Việt Kiều rồi định cư ở Mỹ luôn, còn vợ anh… cô ấy cũng đâu có yêu anh. Bọn anh chỉ là con rối dưới sự điều khiển của hai bên gia đình thôi.
- Tại sao lại phải sống như thế ? Mình phải tự quyết định cuộc đời mình chứ !
- Anh biết chứ, nhưng đến tận lúc bọn anh cưới nhau, rồi sống với nhau một thời gian, cả hai mới hiểu ra điều đó, và cuối cùng hai đứa quyết định ly hôn để được sống đúng với những gì mình muốn.
Tôi cứng đờ người, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài mọi suy đoán của tôi. Tôi không biết mình phải nói gì vào lúc này, và cũng không thể diễn tả được cảm giác của tôi ngay tại đây được. Chỉ biết rằng, có rất nhiều sự hỗn loạn ở trong tôi. Lãng Tử vẫn nói tiếp.
- Anh đã không ngừng nghĩ về em từ lúc anh nhìn thấy em ở căng tin tòa nhà. Và cả trong những lần gặp sau này nữa.
- Rồi sao ?
- Như em biết đấy, anh đã nhờ Nguyễn chuyển lời và quà đến cho em !
- Hả? Hóa ra Hăng- rô Nguyễn là gián điệp của anh sao ?
- Gì ? em gọi anh ta là Hăng – rô á ?
- Ừm… thì… chẳng phải anh ta hô răng sao ?
Lãng Tử bật cười sảng khoái, còn tôi thì muốn có một lỗ nẻ nào đó nứt ra để tôi rúc xuống. Tôi cố gắng to tiếng để át đi mọi ngổn ngang trong lòng mình.
- Tại sao anh không tự đi mà phải nhờ hắn ta ?
- Anh phải thăm dò chứ, với lại… anh sợ em hiểu nhầm…. Nhưng hôm trước, nhìn thấy em đi với cái gã gì cao to, vừa đi vừa ăn bánh rán ấy, anh mới nghĩ rằng, nếu anh không hành động nhanh, anh có thể sẽ mất cơ hội.
- À, cơ hội gì ? ( Trời ạ, tôi nổi tiếng thông minh mà không hiểu sao lúc đó lại hỏi một câu ngu thế chứ lị).
- Để tán tỉnh em !
Mặt tôi chắc chắn đang có hai cục than trên má nên mới nóng như thế. Tôi quá lúng túng và không biết mình nên làm gì lúc đó. Nửa vui mừng ( đương nhiên, vì tôi vẫn không ngừng thích anh ấy mà), nửa lo sợ ( nhỡ đâu chỉ là trò đùa, hoặc anh ta là Sở Khanh chính hiệu). Tôi im lặng một lúc cho đỡ run rồi nói.
- Để xem đã !
Tôi bước một mạch mà không ngoái đầu nhìn lại. Tôi cũng chả cần phải băn khoăn xem Lãng Tử có nhìn theo tôi hay không. Giờ tôi đang bận gỡ rối một mớ bòng bong trong lòng mình.
Lại một đêm mất ngủ, tôi băn khoăn không biết anh ấy có nói thật không ? Làm cách nào để biết được đó không phải là nói dối ? . Tôi tự hỏi mình, liệu tôi có yêu anh ấy thật không ? Hay chỉ là thích và mơ mộng thế thôi ?. Nói chung, tôi đã suy nghĩ, dày vò đủ kiểu không phải là một đêm mà rất nhiều đêm sau đó, mọi khả năng đề bỏ ngõ và tôi chưa thể tìm cho mình một câu trả lời nào hết.
Cuối cùng, sau rất nhiều ngày đắn đo, tôi quyết định nhờ đến Hoành Tá Tràng. Trước hết, tôi vẫn phải xác minh xem Lãng Tử nói đúng hay sai đã. Và đương nhiên, muốn điều tra phải nhờ cảnh sát rồi. Hoành Tá Tràng nhận lời tôi một cách miễn cưỡng, anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu rồi gật đầu. Nhưng, cả tối hôm đó, thay vì chảnh chọe với tôi như mọi ngày, anh ta chỉ ngồi đốt thuốc trầm tư. Có gì đâu nhỉ ? Một việc nhờ cỏn con ấy mà anh ta cũng có vẻ nghiêm trọng quá. Hoành Tá Tràng ơi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thiệt đâu. Tôi cố trấn an anh ta, nhưng anh ta vẫn không nở nổi một nụ cười. Thật tiếc, con người anh ta vốn hẹp hòi thế mà, ai cho cái gì thì cười toe toét nhưng ai nhờ gì thì lại bơ đi.
Hơn một tuần sau, Hoành Tá Tràng thông báo những gì Lãng Tử nói là đúng, anh ta nhờ bạn mình dò hỏi ở Phường. Lòng tôi nhẹ bẫng đi, dù sao, Lãng Tử không phải là một kẻ nói dối, tôi cười vui vẻ mà quên mất vẻ mặt nặng như chì của Hoành Tá Tràng. Hoành Tá Tràng liên tục hỏi tôi “ Cô thích anh ta à ?”. Tôi thì liên tục trả lời “ Tôi không biết nữa”.. Hoành Tá Tràng lại im lặng, anh ta bỏ về mà không thèm trả tiền nước cho tôi. Người đâu mà bủn xỉn quá đáng, thảo nào đến giờ vẫn ế chỏng ế chơ.