Chân Dung Ác Ma - Chương 58

Tác giả:

Lâm Viễn nhìn người đang lái xe, kinh ngạc đến cực độ, "Tại sao cậu..."
Người kia cười lạnh một tiếng "Đám người Hạ Vũ Thiên có lẽ bây giờ đều đang đuổi theo Tôn Lâm rồi."
Lâm Viễn thở dài "Cậu làm như vậy có khác gì muốn lấy oán trả ân sao?"
Người kia khựng lại, sau đó mới đáp "Tôi sẽ không Gi*t cậu. Tôi chỉ muốn đánh lạc hướng tất cả mọi người để một chọi một quyết đấu với Hạ Vũ Thiên thôi."
"Quyết đấu?" Lâm Viễn không biết nên khóc hay cười "Tốt nhất cậu đừng dây vào Hạ Vũ Thiên."
"Nói nhảm ít thôi!" Người cầm lái quay đầu lại, dáng vẻ đã trưởng thành hơn một năm trước rất nhiều.
Lâm Viễn dùng hai tay chống cằm, trong đầu nghĩ... làm thế nào để báo tin cho Hạ Vũ Thiên biết đây.
Đầu bên kia, Hạ Vũ Thiên cùng người của anh đã ép được chiếc xe màu đen lên trên cầu tàu.
Mọi người xuống xe, chiếc ôtô màu đen kia vẫn yên lặng đỗ tại chỗ.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày... Anh đang định đến gần thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Chẳng mấy chốc mấy chiếc xe cảnh sát lao ập tới, đỗ lại phía trước xe của đám người Hạ Vũ Thiên.
Một người cảnh sát xuống xe, nhìn Hạ Vũ Thiên nói, "Chủ tịch Hạ, có người báo cảnh sát rằng bị xã hội đen chặn đường."
Cùng lúc đó cửa chiếc xe màu đen mở ra, Tôn Lâm nhàn nhã bước xuống "Đồng chí cảnh sát... May mà anh tới kịp, tôi sợ quá."
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, trong lòng ngầm hiểu mình đã trúng kế điệu hổ li sơn...
Cảnh sát từ lâu đã có quan hệ với Hạ Vũ Thiên, đương nhiên đã quá quen mặt Hạ Vũ Thiên, nhưng đối với Tôn Lâm cũng không xa lạ gì. Ân oán giữa nhà họ Tôn và nhà họ Hạ bên phía cảnh sát nắm rất rõ. Từ lúc nhà họ Tôn suy sụp, Hạ Vũ Thiên cũng dần dần hoàn lương nên gần đây cảnh sát ít phải quan tâm nhiều.
Cảnh sát vừa thấy Tôn Lâm xuất hiện, lập tức hiểu Tôn Lâm trở về tìm người trả thù.
Người cảnh sát đi đầu ít nhiều có mối quan hệ thân thiết với Hạ Vũ Thiên, liền ra mặt hỏi "Hạ tiên sinh, ngài biết những người này chứ?"
Hạ Vũ Thiên không lên tiếng. Đám đàn em của anh lắc đầu A Thường nói "Không quen biết."
Tôn Lâm cười nhạt một tiếng "Ai lại không biết anh Thường đây là cánh tay đắc lực của Hạ tiên sinh chứ?"
A Thường nhướn mày "Sớm đã đường ai nấy đi rồi, lần này tôi trở về là để tìm anh ta báo thù."
Hạ Vũ Thiên đã hiểu mưu kế của Tôn Lâm, liền nói với người đứng đầu nhóm cảnh sát "Đồng chí cảnh sát, nếu tất cả bọn họ đều đến để đuổi theo tôi thì liệu bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ? Tôi còn có việc quan trọng cần làm."
Viên cảnh sát gật đầu "Hạ tiên sinh đi cẩn thận."
Hạ Vũ Thiên lên xe rời đi. A Thường nhìn Tôn Lâm nói "Tôn tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi. Lần gặp mặt này, người chúng tôi muốn phó là Hạ Vũ Thiên, vì sao cậu cũng xuất hiện ở đây vậy?"
Tôn Lâm khẽ nhíu mày, bật cười nhìn mấy người cảnh sát "Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi không?"
Viên cảnh sát cũng gật đầu "Ừ, đi cẩn thận."
Sau khi Tôn Lâm đi mất, viên cảnh sát mới hỏi A Thường "Anh Thường, chuyện gì thế?"
A Thường sai người bám theo Tôn Lâm, sau đó nói với người cảnh sát kia "Thằng ranh Tôn Lâm lần này trở về xem ra lại định bày trò gì đây, chúng tôi sẽ cố gắng dẹp gọn."
"Ừm." Viên cảnh sát gật đầu nói "Đừng làm những chuyện phạm pháp là được, nếu có thể tha được thì tha đi."
A Thường cười khổ một tiếng "Ông chủ của bọn tôi bây giờ gần như đã lui về ở ẩn rồi mà vẫn còn chưa đủ yên phận à?"
Viên cảnh sát cười cười, A Thường dẫn người đi.
Hạ Vũ Thiên lái xe đi trước một mình, bấm điện thoại gọi tới số Lâm Viễn.
Trong xe, điện thoại của Lâm Viễn đổ chuông. Lâm Viễn lấy ra xem, thấy người gọi là Hạ Vũ Thiên.
Người lái xe đưa tay ra nói "Đưa điện thoại cho tôi."
Lâm Viễn không phản kháng, đưa điện thoại cho anh ta.
Người đó bắt máy Alô."
"..." Hạ Vũ Thiên nghe thấy giọng nói này không tránh khỏi kinh ngạc, yên lặng một lúc sau đó hỏi dồn "Triệu Nhân?"
"Ha ha ha." Người lái xe cười to "Hạ Vũ Thiên, lợi hại lắm, thân phận tép riu như tôi mà cũng có thể khiến anh nhọc công ghi nhớ kỹ như vậy sao?!"
"Cậu muốn thế nào?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Tôi muốn anh ૮ɦếƭ." Triệu Nhân trả lời thẳng.
"Lâm Viễn đâu?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Trong xe của tôi." Triệu Nhân đáp "Làm theo lời tôi nói, nếu không đời này anh đừng mong gặp lại cậu ta."
"Được, cho tôi nghe giọng cậu ấy." Hạ Vũ Thiên nói.
Triệu Nhân ném điện thoại cho Lâm Viễn ở hàng ghế sau. Lúc này xe chạy ra đường quốc lộ ngoài ngoại thành, bốn phía bên ngoài tối đen Lâm Viễn không thể biết mình đang ở đâu.
Lâm Viễn cầm điện thoại "Alô."
"Không sao chứ?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu hỏi " Mao Mao đâu?"
"Ở bên cạnh tôi. Nó chạy ra gọi tôi, nhưng tôi lại bị Tôn Lâm đánh lạc hướng."
"Ừ, anh cẩn thận một chút." Lâm Viễn nói.
"Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho Triệu Nhân." Đồng thời lúc này Hạ Vũ Thiên cũng đã mở máy bộ đàm nối với điện thoại của A Thường... "Triệu Nhân, cậu muốn tôi phải làm gì ?"
"Triệu Nhân?" Lý Cố nghe điện thoại của A Thường, mày hơi nhíu lại, "Tôn Lâm và thằng nhóc này cấu kết với nhau à?"
Tống Hi lo lắng hỏi "Lâm Viễn rốt cộc đang ở đâu?"
"Còn chưa rõ." A Thường cúp điện thoại. Cũng vừa khi đó, người anh phái đi điều tra cũng gọi tới.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục thương lượng, tìm cách kéo dài câu chuyện "Cậu nói đi, muốn tôi làm gì? Cần tiền hay cần tính mạng?"
"Tôi thích mạng của anh hơn." Triệu Nhân nói, "Sáng sớm ngày mai, một mình tới bến tàu thành đông."
"Bến tàu ở đâu?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Đến lúc đó cho anh biết sau." Triệu Nhân cúp điện thoại, ném trả lại cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn cầm điện thoại thở dài. Hôm nay cậu bận rộn cả ngày, đến cơm trưa cũng không kịp ăn. Sớm biết thế lúc nãy đã cùng Hạ Vũ Thiên đi ăn rồi mới về, đỡ phải bụng dạ lép kẹp chịu đói thế này.
Thấy Triệu Nhân hoàn toàn không có ý định dừng xe lại, Lâm Viễn vừa mệt vừa đói liền cuộn tròn người lại nằm trên ghế sau ngủ thi*p đi.
Chẳng biết cậu đã ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng Lâm Viễn có cảm giác mình được chuyển tới một chỗ mềm mại thoải mái hơn nhiều.
Cậu từ tử mở mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, có sẵn cả chăn. Bên cạnh là Triệu Nhân đang ngồi hút thuốc.
Lâm Viễn mở mắt nhìn cậu ta.
Triệu Nhân nói "Ngủ tiếp đi, nhìn cái gì chứ."
Lâm Viễn hỏi "Có gì ăn không?"
Triệu Nhân ngẩn người quay ra nhìn cậu, ra chiều rất ngạc nhiên.
"Tôi đói lắm." Lâm Viễn nói "Từ trưa tới giờ tôi còn chưa được ăn cơm, hôm nay phòng khám nhiều việc quá."
Triệu Nhân hơi nhíu mày, đi tới tủ lạnh lục lọi một hồi... Lúc này Lâm Viễn mới phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng rất đơn giản, bốn phía trống không, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn vuông, trên bàn đặt bếp từ, bên cạnh có tủ lạnh, trên nóc tủ lạnh là lò vi sóng... Ngoài ra chỉ còn một ít báo và tạp chí linh tinh.
"Mì ăn liền có được không?" Triệu Nhân hỏi.
"Được!" Lâm Viễn lập tức lên tinh thần, chèo xuống giường chạy tới, phát hiện trong tủ lạnh còn có cả trứng gà và chân giò liền sung sướng bắt đầu bật bếp từ lên nấu mì ăn.
Cậu hỏi Triệu Nhân "Cậu có ăn không?"
Triệu Nhân tiếp tục hút thuốc, không trả lời.
"Đây là đâu vậy?" Lâm Viễn hỏi "Tại sao cậu lại ở đây?"
Triệu Nhân nhún vai "Nhà thuê tạm thời thôi. Hình như trước đó cũng có người ở, mấy thứ trong tủ lạnh chắc cũng là của người ta."
"Hả?" Lâm Viễn đập trứng ra ngửi thử "Hừm... chưa hỏng."
Chẳng bao lâu sau nước sôi, Lâm Viên thả mì vào, đầu tiên thả trước hai gói sau đó hỏi Triệu Nhân, "Cậu không ăn à?"
Triệu Nhân lắc đầu, không nói gì.
Lâm Viễn lại thả thêm một quả trứng và một miếng chân giò hun khói vào.
Cậu tìm thấy một đôi đũa dùng một lần, nhưng không có bát... Lâm Viễn liền tắt bếp từ, cầm luôn nồi lên ăn.
Lúc này có tiếng mở cửa vang lên.
Lâm Viễn đang ngấu nghiến ăn mì, bỗng thấy Triệu Nhân căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa...
Ngay sau đó, cửa mở... Người bước vào là Tôn Lâm.
Triệu Nhân thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Tôn Lâm nhìn vào trong phòng... thấy Lâm Viễn đang xì xụp ăn mì, còn Triệu Nhân ngồi bên cạnh hút thuốc lá.
Lâm Viễn biết là Tôn Lâm, lại tiếp tục cúi đầu ăn mì không lên tiếng... Hay là dừng lại không ăn nữa, lỡ như cậu ta thù dai, lát nữa vì muốn báo thù cho ông nội mà không chừng "đoàng" một phát bắn bỏ mình luôn.
Tôn Lâm đóng cửa, đi tới đặt gói đồ ăn trên tay xuống trước mặt Lâm Viễn "Đừng ăn mì nữa, tôi có mua đồ ăn cho anh."
Lâm Viễn ngạc nhiên, ghé lại xem thấy có cơm rang, còn có thêm thịt nướng và mấy món khác như thịt bò xào ớt, trứng sốt cà chua, thịt rang, lòng heo nấu cay và cả một bát canh trứng.
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn Tôn Lâm.
Triệu Nhân đi ra bên cạnh cửa sổ vén một góc rèm lên, ngồi đó nhìn đăm đăm ra màn đêm tối đen bên ngoài khung cửa, để lại không gian riêng cho Tôn Lâm và Lâm Viễn nói chuyện.
Chẳng nghĩ ngợi gì Lâm Viễn lập tức chuyển sang chén cơm rang, húp canh nhai thịt, thỉnh thoảng lại quay sang gắp mấy cọng mì.
Tôn Lâm hình như cũng chưa ăn tối, liền ngồi xuống ăn cùng Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngoan ngoãn ăn uống không nói gì, yên lặng đợi Tôn Lâm ăn xong rồi quay sang làm thịt mình.
Tôn Lâm gắp thức ăn cho cậu.
Lâm Viễn cảm thấy có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tôn Lâm đang dùng một tay chống cằm, mỉm cười nhìn cậu.
"Khụ khụ..." Lâm Viễn sặc canh ho sù sụ, đưa tay vỗ vỗ иgự¢ - nghẹn ૮ɦếƭ mất!
Tôn Lâm lắc đầu "Đừng ăn nhanh quá."
Lâm Viễn nghe chừng giọng điệu Tôn Lâm không giống như có ý định Gi*t cậu, liền nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu ta.
Tôn Lâm quan sát Lâm Viễn từ trên xuống dưới, hỏi "Một năm qua anh sống thế nào?"
"Cũng tạm." Lâm Viễn không dám nói thật là tôi sống cực kỳ thoải mái... Chỉ sợ Tôn Lâm nghe xong sẽ nổi khùng lên.
"Nghe nói anh chưa ૮ɦếƭ, tôi thật sự kinh ngạc." Tôn Lâm cười cười "Tại sao lại trở về bên cạnh Hạ Vũ Thiên?"
Lâm Viễn cắn cắn dĩa, trả lời "Không phải trở về... Tôi bị anh ta tìm được."
Tôn Lâm thản nhiên gật đầu "Quả nhiên đúng như tôi nghĩ."
Lâm Viễn ăn cũng tạm no liền buông đũa xuống đưa mắt nhìn Tôn Lâm.
Tôn Lâm cũng nhìn cậu thật lâu "Anh không ૮ɦếƭ thì may quá, tôi vốn tưởng anh đã ૮ɦếƭ trong vụ nổ ngày đó, cũng đã đau khổ rất nhiều."
Lâm Viễn thầm nghĩ - không phải chứ? Cậu ta giàu tình thương đến thế cơ à? Cậu cũng không có tâm trạng đâu mà ngẫm nghĩ xem lời Tôn Lâm nói rốt cuộc là thật hay giả. Rồi đột nhiên Lâm Viễn nhận ra một điều, cảm thấy thật kỳ quái... Cậu dường như không hề quan tâm tới việc những người khác có lừa mình hay không, chỉ duy nhất đối với một mình Hạ Vũ Thiên luôn khiến cậu phải để tâm đến những gì anh ta đối xử với mình.
Thấy Lâm Viễn có vẻ bất an, Tôn Lâm đột nhiên hỏi "Anh có muốn thoát khỏi Hạ Vũ Thiên vĩnh viễn hay không?"
Lâm Viễn đưa mắt nhìn thẳng vào Tôn Lâm hỏi "Thoát thế nào?"
Tôn Lâm cười cười, nhưng nụ cười này trong mắt Lâm Viễn lại ánh lên vẻ nham hiểm vô cùng khó tả. Cậu ta hơi nheo hai mắt, chậm rãi nói mấy tiếng "Hạ Vũ Thiên ૮ɦếƭ rồi, anh sẽ được giải thoát hoàn toàn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc