Lâm Viễn an ủi Lý Cố một lúc lâu đến khi thấy tâm trạng của anh ta đã ổn định lại, đang chuẩn bị đi thì Lý Cố kéo cậu lại hỏi "Bây giờ cậu đang ở đâu?
Hay dọn về với tôi?"
Lâm Viễn suy nghĩ, vừa quay mặt sang liền thấy Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
Lâm Viễn âm thầm suy tính, nếu cậu ở một mình rất có khả năng sẽ bị Hạ Vũ Thiên quấy rối, mà cũng có thể mang thêm phiền toái cho Tiểu Dịch và Văn Dương nữa. Nhưng nếu như cậu ở cùng với Lý Cố, Hạ Vũ Thiên sẽ không dám làm gì... Lâm Viễn hỏi Lý Cố "Tôi có thể đến phòng khám làm việc chứ?"
"Có thể!" Lý Cố vội vàng gật đầu "Phòng khám của tôi vẫn còn thiếu bác sĩ mà. Cậu đến làm rồi tới ở cùng tôi luôn, nhà tôi vẫn còn phòng trống đấy."
"À." Lâm Viễn cười tít mắt hỏi "Vậy... tôi có thể nuôi chó không?"
Lý Cố chớp mắt lìa lịa, đưa mắt ngắm Mao Mao rồi đáp "Không sao."
Lâm Viễn nghe vậy cảm thấy cũng ổn liền cùng Lý Cố bàn bạc việc chuyển nhà.
Lý Cố cười hớn hở. Dạo này anhthất tình, sống một mình dễ vì đau lòng mà sinh ra tiêu cực, có Lâm Viễn ở cùng cũng là có thêm bạn đỡ buồn. Hạ Vũ Thiên thì ngược lại, sắc mặt khẽ trầm xuống bộc lộ sự khó chịu không che giấu. Đương nhiên anh muốn Lâm Viễn làm việc ở phòng khám của Lý Cố, nhưng để Lâm Viễn và Lý Cố sống chung một mái nhà anh vừa thấy ghen lại vừa thấy không thoải mái... Sau này có muốn làm gì cũng không tiện lắm.
Ngoài ra trong lòng Hạ Vũ Thiên cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc, vừa mới rồi Lâm Viễn vẫn còn khăng khăng dứt khoát không chịu ở lại thế nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi, chẳng rõ cậu ta có âm mưu gì...
Lâm Viễn định về nhà luôn cùng Lý Cố. Hạ Vũ Thiên ngăn lại "Chúng ta vừa mới gặp lại, nói chuyện thêm một lát nữa đi. Tôi còn có điều chưa nói xong."
Lý Cố nheo mắt nhìn hai người lập tức hiểu ra vấn đề đưa tay xoa xoa cằm... Xem chừng Hạ Vũ Thiên ngắm chắc Lâm Viễn rồi.
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên "Còn nói chuyện gì nữa?"
Hạ Vũ Thiên đáp "Những điều tôi mới nói với cậu, cậu có thể suy nghĩ cho kỹ không?"
Lâm Viễn ngay lập tức lắc đầu "Tôi không có cái hứng thú ấy, anh tìm người khác đi."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn cự tuyệt rất dứt khoát không chút do dự, như không định cho anh bất cứ một cơ hội nào.
Lâm Viễn kéo Mao Mao về phía mình nói "Của tôi."
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, thấy dường như Lâm Viễn đang giận dỗi với mình liền bất giác gật đầu. Lâm Viễn hoan hỉ dắt Mao Mao đi, chỉ nói gọn lỏn một câu "Về dọn nhà."
Lý Cố vẫn còn bận việc ở phòng khám, Hạ Vũ Thiên ngỏ lời muốn lái xe đưa cậu đi, Lâm Viễn cũng không từ chối.
Về đến trước cửa khu chung cư, Lâm Viễn vừa mới đã nhìn thấy Tiểu Dịch đang đứng chờ sẵn trước cửa nhà. Cậu nhìn thấy Lâm Viễn xuống xe cùng với Hạ Vũ Thiên bèn vội vàng rút điện thoại sau đó cậu lập tức chạy tới bên Lâm Viễn trợn mắt với Hạ Vũ Thiên "Hạ Vũ Thiên, anh định làm gì?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng nhìn Tiểu Dịch không lên tiếng. Lâm Viễn kéo tay Tiểu Dịch nói "Không sao đâu."
Tiểu Dịch quay lại nhìn cậu "Thật sự không sao chứ?"
Lâm Viễn gật đầu. Hạ Vũ Thiên đứng lánh sang một bên, Tiểu Dịch lườm anh ta một cái rồi mới kéo Lâm Viễn ra chỗ khác hỏi "Này Lâm Viễn, sao anh lại để anh ta bắt được?"
Lâm Viễn nhăn mũi, nhún nhún vai "Xui xẻo thôi."
Tiểu Dịch quay đầu lại nhìn Hạ Vũ Thiên, nhỏ giọng nói thầm với Lâm Viễn "Này tính tình Hạ Vũ Thiên tốt lên rồi hay sao ấy, em còn tưởng anh ta sẽ bắt cóc anh luôn chứ."
Lâm Viễn lau mồ hôi. Cậu vốn cũng cho rằng Hạ Vũ Thiên sẽ nổi cơn thịnh nộ hoặc làm việc gì đáng sợ hơn nhiều, đâu ngờ cái cậu nhận được lại là tin nhắn kỳ quái kia.
"Bây giờ anh ta theo anh về đây làm gì?" Tiểu Dịch hỏi.
Lâm Viễn nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng kể cho cậu ta nghe chuyện vừa mới xảy ra.
Tiểu Dịch tròn mắt "Gì cơ?! Hạ Vũ Thiên mà nói yêu anh á?!"
Lâm Viễn vội vàng bịt miệng cậu ta lại, mắt liếc thấy Hạ Vũ Thiên đứng phía xa kia không nghe thấy gì mới gật đầu.
Tiểu Dịch cau mày lặng im nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Rồi, em hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên thế là coi như đã xong đời. Anh ta yêu anh thật rồi." Nói rồi Tiểu Dịch trầm tư ngắm Lâm Viễn hỏi "Anh thì sao? Này, việc này không đùa được đâu. Hạ Vũ Thiên vốn không đáng tin, anh đừng nói mình có cảm tình với anh ta đấy nhé?!"
Lâm Viễn nghe vậy khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Tiểu Dịch tưởng Lâm Viễn lắc đầu hàm ý là mình không thích Hạ Vũ Thiên, lập tức thở phào một tiếng.
Nhưng chỉ có Lâm Viễn tự mình hiểu, cậu lắc đầu là bởi thật tâm cậu không biết liệu mình có tình cảm với Hạ Vũ Thiên không.
"Vậy bây giờ anh định thế nào đây?" Tiểu Dịch hỏi "Chạy hay là trốn ở đâu?"
Lâm Viễn nhìn cậu "Có thể trốn được sao?"
Tiểu Dịch cười cười "Đúng là vô phương, thế lực của Hạ Vũ Thiên ngày càng lớn mạnh, anh còn lâu mới trốn thoát nổi khỏi lòng bàn tay anh ta."
Lâm Viễn lại hỏi "Thế cậu nghĩ phải làm thế nào?"
Tiểu Dịch ghé lại gần nhỏ giọng hỏi "Này, anh đã bao giờ có ý định báo thù Hạ Vũ Thiên chưa?"
Lâm Viễn ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Dịch nói "Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"
Tiểu Dịch bật cười "Biết ngay là anh không nuốt trôi nổi cục tức này mà."
Lâm Viễn cười cười. Cũng chẳng phải cậu thật sự muốn trả thù Hạ Vũ Thiên mà chỉ vì cậu không muốn bỏ qua cho anh ta mà thôi.
"Bây giờ có hai cách." Tiểu Dịch nói "Một là anh làm theo ý muốn của Hạ Vũ Thiên, sống cùng anh ta. Đợi tới khi anh ta chán chê rồi đi tìm người mới, lúc đó anh sẽ được tự do."
Lâm Viễn cau mày "Không được đâu, tôi không cam chịu."
"Phải, cách này không thể được!" Tiểu Dịch tiếp tục nói "Cách còn lại là anh cứ mặc kệ cho Hạ Vũ Thiên theo đuổi, cho anh ta tức giận cảm thấy mình như đâm đầu vào đá không có đường lui!"
Lâm Viễn gật đầu "Cách này hay lắm!"
"Trước kia chẳng phải anh và Hạ Vũ Thiên có một giao ước nào đó sao?"
Tiểu Dịch cười gian xảo hỏi "Bây giờ có thể làm một giao ước ngược lại."
"Ngược lại?" Lâm Viễn không hiểu "Ngược thế nào?"
"Lúc trước anh ta từng bắt anh lập ra giao ước trong một năm buộc anh phải làm người yêu của anh ta... Lần này hay rồi, anh cũng bắt anh ta thực hiện giao ước trong vòng một năm này cho anh ta cơ hội theo đuổi nhưng không được sử dụng bất cứ một đặc quyền nào, nghĩa là phải theo đuổi như một người bình thường." Tiểu Dịch nói "Sau đó anh cứ thỏa thuê mà bắt nạt anh ta, cho anh ta một trận khiến anh ta sống không bằng ૮ɦếƭ."
Lâm Viễn vẻ mặt đầy thán phục nhìn Tiểu Dịch "Tiểu Dịch, cậu cũng ác thật đấy."
Tiểu Dịch ho một tiếng, cố gắng kiềm chế sự sung sướng lại. Không biết vì sao chỉ cần nghĩ tới việc có thể ђàภђ ђạ Hạ Vũ Thiên một trận, cậu bỗng cảm thấy hả hê lạ thường.
Lâm Viễn cảm thấy đề nghị của Tiểu Dịch cũng không tệ liền hỏi "Nhưng anh ta là xã hội đen mà, lỡ anh ta lật lọng thì sao?"
"Ai da, ngốc ૮ɦếƭ đi được." Tiểu Dịch trừng mắt với Lâm Viễn "Mọi khi anh thông minh lắm mà, sao tới thời khắc quan trọng như thế này thì lại ngây thơ thế?! Hạ Vũ Thiên dù có là ai đi chăng nữa, nhưng một khi đã nói lời yêu anh, có nghĩa là anh ta đã yêu thật lòng rồi. Trong tình yêu ai là người thật lòng trước là kẻ thua, anh ta đã đầu hàng vẫy cờ trắng nhận thua cuộc rồi thì anh phải biết cách lợi dụng chứ!"
Lâm Viễn gãi đầu cảm thấy Tiểu Dịch nói cũng có phần đúng, nhưng cậu vẫn không thật chắc chắn, cảm thấy có đôi chút bất an.
Tiểu Dịch ném cho cậu một ánh mắt cảnh cáo "Anh đừng quên trước kia mình đã bị Hạ Vũ Thiên lừa gạt như thế nào. Nếu anh đã muốn trả thù thì phải mạnh mẽ lên, không được yếu lòng và phải biết tự bảo vệ bản thân!"
Lâm Viễn gật đầu, Tiểu Dịch thấy Hạ Vũ Thiên đứng cách đó một đoạn đã bắt đầu mất kiên nhẫn liền nói thêm "Anh phải nhớ rõ, nếu anh không ra tay với anh ta thì anh ta sẽ ra tay với anh! Lần này tuyệt đối không thể thua! Không thể để cho Hạ Vũ Thiên chiến thắng một lần nữa!"
Lâm Viễn gật đầu. Tuy rằng vừa rồi rất muốn báo thù Hạ Vũ Thiên, nhưng sau khi nghe Tiểu Dịch nói xong chẳng hiểu sao tự nhiên trong cậu dấy lên một cảm giác áy náy cùng tội lỗi đến lạ.
Tiểu Dịch dặn dò xong xuôi liền cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, quả nhiên Hạ Vũ Thiên thật sự đã yêu Lâm Viễn rồi! Tiểu Dịch đã rất nhiều lần tự hỏi liệu rốt cuộc Hạ Vũ Thiên có tình cảm hay không? Lần này dứt khoát không thể để Lâm Viễn tiếp tục thua được, nhất định phải tiêu diệt, phải hạ gục Hạ Vũ Thiên coi như vì lợi ích chung vậy.
Tiểu Dịch lại tiếp tục nói thầm mấy câu dặn dò Lâm Viễn, sau đó chào xong rồi đi mất. Lâm Viễn khẽ thở dài một tiếng, cứ tưởng tìm được người ủng hộ thì có thêm khí thế, ai dè lại càng khiến cậu thêm bối rối.
Nghĩ ngợi chán chê cậu quay trở lại, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn còn chờ trước cửa bèn nói "Anh cứ về trước đi tôi phải dọn phòng đã. Lý Cố bảo lát nữa sẽ tới đón tôi."
"Tôi giúp cậu dọn phòng." Hạ Vũ Thiên nói luôn.
Lâm Viễn nhìn anh "Anh không bận sao?"
Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn đi vào trong nhà "Việc kinh doanh giờ đã có người khác làm, tôi lúc nào cũng rảnh rỗi cả."
"Ừ." Lâm Viễn gật gù nói "Mọi thứ đã đi vào quỹ đạo hết rồi, đúng là cũng có cái hay thật ha."
Hạ Vũ Thiên hỏi "Cậu... mai có tới phòng khám của Lý Cố đi làm không?"
"Có Lâm Viễn gật đầu "À, mà cũng lâu lắm rồi tôi không đi làm theo đúng nghĩa của nó đấy."
"Ở thành phố F thì sao?"
"À, tôi cứ đi đi về về suốt. Viện vệ sinh mà, cũng ít người tới khám lắm.
Hơn nữa còn có người nâng đỡ nên một tuần tôi chỉ cần đi làm ba ngày là được rồi."
Lâm Viễn tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, "Cho nên tôi sống rất thoải mái."
"Một năm qua cậu không tìm người nào để yêu sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Có tìm chứ." Lâm Viễn trả lời. Trong một thoáng thấy Hạ Vũ Thiên cau mày, cậu liền cười to.
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn hơi sửng sốt.
Lâm Viễn vào trong phòng, cởi dây buộc cổ cho Mao Mao. Mao Mao ngửi ngửi căn nhà xa lạ, phát hiện nơi đây có mùi của Lâm Viễn mới thôi không sợ hãi.
Hạ Vũ Thiên nhìn một vòng khắp bốn phía xung quanh. Lâm Viễn vẫn giữ nguyên mọi thói quen và nếp sống của mình, nhưng xem chừng có vẻ đã gọn gàng hơn nhiều so với lần đầu tiên hai người gặp mặt... Hạ Vũ Thiên khẽ mỉm cười, việc sớm chiều sống cùng nhau dù sao vẫn có những ảnh hưởng nhất định đến đối phương.
Thật ra anh không biết rằng căn phòng này do người yêu Tiểu Dịch cho mượn, thế nên Lâm Viễn có muốn cũng không dám thay đổi sửa sang theo ý mình.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống sô-pha. Lâm Viễn vác cái túi du lịch ra đựng hành lý, thấy Hạ Vũ Thiên ngồi xuống liền nói "Này, chẳng phải anh tới giúp tôi sao?
"Định ngồi thế mà giúp à?"
Hạ Vũ Thiên ngây người đứng dậy nhìn Lâm Viễn... Hành lý của Lâm Viễn trong cả căn nhà này chỉ có mấy bộ quần áo, thêm một chiếc máy tính xách tay nữa... Ngoài ra chỉ còn có một túi rác to... Anh biết giúp cậu thu dọn cái gì đây?
Cũng như Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn vừa nói xong cũng nhận ra mình chẳng có đồ đạc gì nên liền nhanh tay nhanh chân thu dọn hết mọi thứ. Xong xuôi cậu đeo ba lô lên nhìn anh hỏi "Giờ có đi không đây?"
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ rồi gật đầu, cùng Lâm Viễn xuống nhà, nhét ba lô vào cốp sau. Cả hai lên xe rời khỏi khu chung cư.
Xe đi được một lúc chợt Lâm Viễn nhận ra con đường Hạ Vũ Thiên đang đi không phải con đường quen thuộc trở về phòng khám của Lý Cố liền hỏi "Anh đi đâu vậy? Đây đâu phải đường tới phòng khám của Lý Cố?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Ừ, thời gian còn sớm tôi đưa cậu đi ăn."
Lâm Viễn nhăn mặt "Vẫn còn ăn nữa à? Tôi vừa ăn lẩu xong mà."
Hạ Vũ Thiên cười "Tôi còn tưởng cậu sẽ tới phố ăn vặt đằng sau trường đại học ăn thịt nướng chứ ai ngờ đâu lại vào nhà hàng."
Lâm Viễn ngây người, trong đầu hiện giờ chỉ còn hai chữ thịt nướng chui từ tai vào não không khỏi sung sướng hỏi "Anh bảo là tới phố ăn vặt sau trường đại học à?"
"Ừ." Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ăn xong thì đi chợ đêm, cuối cùng cùng nhau chơi bóng rổ cậu thấy thế nào?"
"Được..." Lâm Viễn nói được nửa chữ "được" lại nuốt ngược nửa chữ còn lại vào trong bụng, thầm nghĩ... Không phải thế này, không thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy được, nhất định phải lạnh nhạt với Hạ Vũ Thiên mới đúng... Bởi thế Lâm Viễn lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt làm ra bộ lạnh lùng, nhưng thật sự trong lòng cậu rất háo hức.
Hạ Vũ Thiên bật cười. Tính tình Lâm Viễn anh vốn hiểu quá rõ, cậu tốt tính và không biết giận dỗi ai bao giờ. Kể cả những lúc biết mình nên tức giận cậu ta cũng không làm được, không những thế đôi khi còn lúng túng không biết phải làm sao.
Lâm Viễn ngồi trên ghế sau ôtô, những lời Tiểu Dịch vừa nói vẫn quanh quẩn trong đầu cậu... Cậu nhớ tới cả quyết định lúc trước của chính mình.
Gặp lại Hạ Vũ Thiên trong tình thế này, Lâm Viễn không biết nên bắt đầu như thế nào. Nếu như Hạ Vũ Thiên vẫn cứ hung hăng, khăng khăng dùng thủ đoạn bắt ép cậu, cậu còn có thể không ngại ngần đứng lên làm một trận ra trò. Hoặc nếu anh ta đã tìm được người tình mới mà không còn muốn gặp cậu nữa cậu cũng có thể hoàn toàn đá anh ta ra khỏi cuộc đời mình mà sống vui vẻ.
Nhưng không ngờ Hạ Vũ Thiên lại chỉ đơn giản là nhẹ nhàng bám theo cậu, hơn nữa cũng đã bày tỏ tình yêu của anh với cậu. Điều ấy khiến Lâm Viễn cảm thấy mình không khác gì bắt cua trong rọ mà chẳng phải tốn chút công sức nào. Quan trọng hơn cả là cuộc đời này Lâm Viễn cũng chưa từng căm ghét sâu sắc bất cứ ai, bởi vậy cậu cũng không thể nhẫn tâm làm tổn thương Hạ Vũ Thiên.
Chẳng lẽ số phận đã định kiếp này cậu phải cam chịu vậy sao?
Thấy Lâm Viễn nghĩ ngợi chán chê rồi vò đầu bứt tai, Hạ Vũ Thiên cũng hơi nhíu mày... Thật ra không chỉ có Lâm Viễn chẳng biết phải làm sao, bản thân anh cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Trước đây anh luôn tin rằng Lâm Viễn đã ૮ɦếƭ, thế nên nỗi nhớ cậu trong anh cứ càng ngày càng lớn dần. Nhưng bây giờ Lâm Viễn đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến cho Hạ Vũ Thiên bị bất ngờ đến mức luống cuống không biết phải làm thế nào nữa.
Nếu ép buộc Lâm Viễn, anh sợ cậu ta sẽ tức giận, đến khi đó anh sẽ mất hết cơ hội để tiếp cận cậu. Vả lại cũng chưa tới mức phải dùng đến thủ đoạn, từ trước đến giờ anh vẫn luôn dịu dàng với tình nhân của mình.
Thế nhưng anh đã tỏ tình rồi mà Lâm Viễn vẫn hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, cho đến hiện tại dù đã gặp mặt nhau thế nhưng anh vẫn không thể nắm bắt được tâm tình của Lâm Viễn, dường như cậu không tức giận nhưng cũng chẳng hề thích anh... Suy nghĩ duy nhất trong đầu Hạ Vũ Thiên bây giờ là anh cứ tranh thủ thời gian này để có thể ở bên cạnh Lâm Viễn nhiều hơn một chút, đêm nay về nhà anh sẽ có thời gian để nghĩ ra cách giải quyết sau.
Nhưng cứ nghĩ tới việc lát nữa về nhà, phải tạm biệt Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên tự nhiên thấy lòng nhói lên. Chính anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có thứ cảm giác đó.
Đến phố đồ nướng sau trường đại học, hai người đều vứt hết những suy tư trong lòng ra sau đầu, no nê đánh chén trước đã.
Sau đó cả hai đi một vòng ngắm cảnh chợ đêm, cùng nhau chơi bóng rổ đến tận tối mịt. Lâm Viễn túa mồ hôi, còn Hạ Vũ Thiên nom có vẻ vẫn chưa biết mệt là gì. Mãi cho tới khi trời đã tối đen như mực hai người mới ra khỏi cổng trường, Lâm Viễn nói "Bây giờ về thôi chứ? Lý Cố nhắn tin hỏi rồi."
Hạ Vũ Thiên gật đầu. Sau khi lên xe, anh đưa Lâm Viễn tạt qua cửa hàng thú nuôi.
Bởi vì Mao Mao chuẩn bị theo Lâm Viễn chuyển tới ở nhà Lý Cố cho nên Lâm Viễn muốn đưa nó tới cửa hàng thú nuôi tắm rửa sạch sẽ, nhân đó chỉnh trang lại nhan sắc luôn. Hơn nữa, Mao Mao cũng đã ở với Hạ Vũ Thiên quá lâu rồi không biết có bị nhiễm thói xấu của anh ta hay không nữa, Lâm Viễn cảm thấy tốt nhất cứ phải tẩy rửa hết yêu khí ra người Mao Mao mới được.
Hạ Vũ Thiên cố gắng đi thật chậm, chậm hết mức có thể nhưng cuối cùng xe vẫn dừng lại trước cửa nhà Lý Cố. Lý Cố đang dựa trên cửa sổ căn hộ của mình trong tòa nhà cao tầng nói vọng xuống "Lâu quá đấy!"
Lâm Viễn nhìn anh ta mà cảm thấy sởn cả da gà, nhìn qua cứ tưởng như anh ta sắp rơi xuống đất đến nơi.
Hạ Vũ Thiên mở cửa xe, muốn đưa cậu lên nhà. Lâm Viễn cười "Không cần, tôi cũng đâu phải phụ nữ đâu." Vừa nói cậu vừa xách hành lý chuẩn bị bước đi lên nhà.
Hạ Vũ Thiên kéo tay cậu "Lâm Viễn."
"Sao?" Lâm Viễn quay lại nhìn anh.
"Cậu còn giận tôi không?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngẩn người. Ánh mắt Hạ Vũ Thiên nhìn cậu vừa có vẻ dò hỏi lại đầy vẻ ngờ vực... Mà chính cậu cũng đang mơ hồ không rõ, nghĩ một lúc Lâm Viễn nhún vai đáp "Tôi không biết."
Hạ Vũ Thiên thẫn thờ đứng yên tại chỗ, tại sao ngay cả việc chính mình có tức giận hay không Lâm Viễn cũng không biết? Cậu ta thật sự không biết hay đang cố tình làm khó anh?
Lâm Viễn nói xong câu khô biết, chợt cảm thấy nhẹ cả lòng... Cậu đích xác không biết mà.
Sau đó Lâm Viễn tạm biệt Hạ Vũ Thiên rồi vào nhà, thang máy từ từ đi lên. Lâm Viễn đột nhiên hiểu ra - để đối phó với Hạ Vũ Thiên, cậu không cần trốn tránh cũng không cần dùng mưu tính toán như Tiểu Dịch. Đối với cậu việc đó quá ư là mệt mỏi, việc gì phải tự chuốc khổ vào thân như vậy. Điều cần làm chính là khiến cho Hạ Vũ Thiên mệt mỏi mới phải, cậu chỉ cần cứ tiếp tục sống đúng như bản thân mình, mặc kệ cho Hạ Vũ Thiên có đau đầu suy nghĩ đến đâu cậu vẫn phải sống thư thả mới được!
Cửa thang máy mở ra, Lý Cố ngó vào "Viễn Viễn!"
Lâm Viễn khoác ba lô, dắt Mao Mao đi ra "A, Lý Cố, chơi bài không?"
"Chơi." Lý Cố chạy tới tủ lạnh lấy bia. Lâm Viễn kéo Mao Mao vào nhà đóng cửa lại, ném hành lý vào phòng Lý Cố chuẩn bị sẵn dành cho mình. Ngồi xuống bên cạnh bàn, cậu thầm nghĩ - Anh đây phải bắt đầu cuộc sống mới. Hạ Vũ Thiên, anh cứ đi mà đau đầu một mình đi, tôi không đau đầu theo anh đâu!