Lâm Viễn rất xúc động. Đầu tiên cậu đi ra biển, hướng về mặt biển mênh ௱ôЛƓ ngoài kia mà hét lớn, "Liêu Liêu..."
Khi cậu gọi tới lần thứ ba, mặt nước phía xa đột nhiên nổi lên từng vòng sóng. Một con cá heo xinh đẹp tung mình nhảy lên khỏi mặt biển rồi vui sướng đáp xuống, ngửa mặt mừng rỡ kêu gọi.
Lâm Viễn bật cười vẫy vẫy tay với nó, sau đó ngồi trên bãi cát chơi với Liêu Liêu.
Ngồi một lúc lâu Lâm Viễn mới đứng lên, đeo túi xách vẫy tay chào Liêu Liêu. Liêu Liêu liền nhảy lên một vòng rồi lại chui xuống nước, vẫy đuôi bơi đi.
Lâm Viễn nhìn theo bóng nó bơi xa dần, chầm chậm quay mình bước đi.
Lúc này đã là tháng tám, vốn là tháng nóng nhất trong năm. Lâm Viễn mặc áo phông quần bò, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, tay áo xắn lên tận vai lộ ra cánh tay trần cứ thế mà lắc lắc, dưới chân là đôi dép lê, tay trái đeo một chiếc cặp, tay phải cầm một quả bóng rổ. Cậu vừa đi vừa nghịch quả bóng nảy lên nảy xuống trên đường, điệu bộ ngông nghênh giống hệt mấy sinh viên cứng đầu, cá biệt trong các trường đại học.
Giữ dáng vẻ phớt đời ấy, Lâm Viễn cứ thế đi tới quán bánh kem của Tiểu Dịch và người yêu cậu ta. Thấy Tiểu Dịch đang bưng khay đồ ăn cho khách, Lâm Viễn xì một tiếng chuồn thẳng vào nhà bếp.
Người yêu của Tiểu Dịch tên là Hác Văn Dương - một đầu bếp bánh ngọt đẳng cấp quốc tế. Gặp tình yêu sét đánh với Tiểu Dịch, Hác Văn Dương quyết định ở lại ngay cạnh trường Tiểu Dịch mở quán kem này rồi định cư tại đây luôn. Chờ Tiểu Dịch học xong, hai người sẽ kết hôn rồi cùng nhau chu du khắp thế giới.
Lâm Viễn lao vào bếp "Anh Dương!"
Hơn một năm rồi không gặp Lâm Viễn, Hác Văn Dương tròn mắt giật mình "Lâm Viễn?"
"Hê hê." Lâm Viễn tháo kính râm xuống cười hì hì. Hác Văn Dương thấy bề ngoài của cậu vẫn vậy, chỉ có tóc hơi dài hơn một chút. Hác Văn Dương đoán thời gian qua Lâm Viễn thường xuyên trốn trong nhà vì làn da cậu vẫn trắng bóc y như cũ, tuy nhiên có một sự thật là tự bản thân Lâm Viễn cũng vốn rất khó bắt nắng rồi.
"Tới đây." Hác Văn Dương đưa cho cậu một suất kem "Phân."
"Hê hê." Lâm Viễn nhận lấy phần kem hình cục phân, bắt đầu ăn ngon lành.
"Lâm Viễn!" Tiểu Dịch vào bếp cất khay, vừa thấy Lâm Viễn liền lập tức ngạc nhiên kêu to lên rồi nhào tới ôm chặt cậu "Tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt này, anh cuối cùng cũng về rồi!"
Lâm Viễn nhìn Tiểu Dịch từ trên xuống dưới, ngạc nhiên gật gù khen ngợi. Càng ngày Tiểu Dịch càng xinh đẹp đáng yêu ra, có hơi béo lên một ít trông không khác gì một con 乃úp bê, trên cổ còn có mấy vết cắn màu hồng nhạt rất chi là mờ ám. Lâm Viễn thầm nghĩ, chắc ngày nào Hác Văn Dương cũng được thưởng thức một bữa tiệc tình ái thỏa thuê đây.
"Anh đúng là to gan gớm." Tiểu Dịch nói "Bây giờ quay về rồi thì phải cẩn thận một chút." Nói rồi cậu đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường "Chiều nào Hạ Vũ Thiên cũng tới đây."
Lâm Viễn giật mình... Đã từ lâu rồi cậu không nghe ai nhắc tới tên Hạ Vũ Thiên, không ngờ bây giờ lại nghe từ miệng Tiểu Dịch nói ra khiến cậu không khỏi gãi gãi đầu hỏi "Anh ta tới đây làm gì?"
"Mua kem chứ sao." Tiểu Dịch chỉ vào ly kem hình cục phân trên tay cậu.
Lâm Viễn bật cười "Sao có thể được, anh ta không bao giờ ăn những thứ trẻ con này đâu."
"Không tin thì lát nữa anh tự đi mà kiểm chứng!" Tiểu Dịch nói "Hôm nào anh ta cũng tới, còn dẫn theo một con chó giống Goldie nữa."
"Goldie? Mao Mao!" Lâm Viễn lập tức kích động đến nhảy dựng lên "Nó có khỏe không? Có béo lên chút nào không, lông nó sạch hay bẩn? Nhìn nó có vui vẻ không?"
Tiểu Dịch giả bộ trừng mắt với cậu "Nó chỉ là một con chó, em có giỏi đến đâu cũng bó tay, không thể nào nhìn ra được một con chó đang vui hay buồn".
Lâm Viễn đưa tay lên sờ sờ xoa xoa mũi... Chẳng biết Mao Mao dạo này thế nào, nó có bị Hạ Vũ Thiên dạy cho các thói quen xấu không nữa.
"Mao Mao của anh dạo này thế nào thì em chịu." Tiểu Dịch nói "Nhưng Hạ Vũ Thiên bây giờ như thế nào thì em biết rõ lắm."
Lâm Viễn nhướn mày "Anh ta ra sao rồi?"
"Anh ta sống chẳng vui vẻ gì đâu." Tiểu Dịch nói "Bây giờ đã biến thành một con người cô độc rồi."
Lâm Viễn hơi giật mình sửng sốt, cúi đầu ăn kem.
"Này." Tiểu Dịch nói "Hạ Vũ Thiên bây giờ chính thực là một thương nhân xịn rồi, anh không định trở về với anh ta sao?"
Lâm Viễn lắc đầu đáp "Không."
"Tuyệt tình vậy à?" Tiểu Dịch hỏi.
"Không phải." Lâm Viễn nhún vai "Sống thế này anh thoải mái hơn. Với cả đằng nào anh cũng ૮ɦếƭ rồi, còn về làm gì nữa."
"Anh vẫn còn tức giận?" Tiểu Dịch cười hì hì hỏi "Lần đầu tiên em thấy anh ta lạ lùng như vậy. Nửa năm đầu vẫn còn chưa thấy được anh ta khác xưa bao nhiêu, nhưng đến nửa năm sau này em thấy anh ta thật sự rất đáng thương."
Lâm Viễn kêu lớn với Hác Văn Dương đang đứng phía sau lưng Tiểu Dịch "Ê mau xử lý đi này, cậu ta lại lưu luyến tình cũ rồi kìa!"
"Cút!" Tiểu Dịch giơ chân đá Lâm Viễn một cái. Hai người đang đùa giỡn, chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa báo hiệu có khách đến mua hàng. Tiểu Dịch đứng dậy mang hóa đơn đi ra.
"Đồ đáng ghét" Tiểu Dịch vừa mắng vừa bước ra ngoài. Vừa ngước mắt lên, cậu giật mình suýt nhảy dựng lên - là Hạ Vũ Thiên!
Tiểu Dịch căng thẳng đến líu lưỡi "Muốn muốn... muốn mua... gì?"
Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu đáp "Như mọi khi." "À... à, được!" Tiểu Dịch quay lưng chạy mất.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, Tiểu Dịch đến cả hóa đơn cho anh cũng không kịp viết. Cậu ta đang làm trò quái gì đây?
Đúng lúc này, Mao Mao đột nhiên gầm gừ mấy tiếng rồi sung sướng chạy thẳng về hướng phòng bếp.
Bởi vì Mao Mao bình thường luôn rất ngoan nên Hạ Vũ Thiên bao giờ cũng chỉ nắm hờ dây buộc cổ. Từ sau khi Lâm Viễn bỏ đi, Mao Mao chưa bao giờ tỏ ra thật sự vui mừng, ngày nào nó cũng nằm trên thảm chờ cậu quay trở lại. Đã hơn một năm trôi qua, cho đến tận bây giờ ngày nào cũng đều như vậy. Hạ Vũ Thiên cũng không có cách nào khác, đành ngồi trên sô-pha dùng máy tính, hoặc nằm luôn trên mặt thảm dưới sô-pha cùng Mao Mao để chơi điện tử.
Sợi dây buộc cổ Mao Mao tuột khỏi tay Hạ Vũ Thiên, nó vừa sủa vừa lao nhanh về phía bếp.
Tiểu Dịch lúc này đã chạy kịp vào bếp, cậu nhanh chóng tóm lấy cổ áo Lâm Viễn chạy ra hướng cửa sau.
"Sao thế?" Lâm Viễn không hiểu.
"Đến rồi đến rồi!" Tiểu Dịch gào to.
"Cái gì đến?" Lâm Viễn bị đẩy vào phòng bếp phụ phía s. Tiểu Dịch trợn mắt "Hạ Vũ Thiên chứ ai!"
Lâm Viễn hoảng hốt, Tiểu Dịch vội vàng đóng cửa. Lâm Viễn ghé sát vào khe cửa nhìn ra ngoài.
Cùng lúc đó Mao Mao lao thẳng vào, Lâm Viễn sung sướng đến mức thiếu chút nữa đã mở cửa lao ra ôm chầm lấy nó, nhưng Tiểu Dịch đã ngay lập tức đứng chặn ở cửa hỏi "Ể? Sao lại có chó chạy vào đây?"
Lúc này Hạ Vũ Thiên cũng đuổi theo tới nơi. Anh khẽ nhíu mày, thấy Mao Mao đi vòng quanh bếp đầy vẻ nôn nóng và phấn khích bèn gọi một tiếng "Mao Mao."
Mao Mao ngước mắt nhìn Hạ Vũ Thiên rên ư ử mấy tiếng, vẫy đuôi liên tục.
Hạ Vũ Thiên lại gọi tiếp "Lại đây."
Mao Mao đứng lại một lát, sau đó lại tiếp tục chạy vòng vòng. Tiểu Dịch cảm thấy tội nghiệp liền cúi xuống cầm dây buộc Mao Mao định kéo nó đưa trả lại cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên nhận lấy muốn dắt Mao Mao ra ngoài nhưng nó nhất định không chịu đi, hai chân ôm chặt lấy một quả bóng rổ dưới đất.
Hạ Vũ Thiên sửng sốt cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất có một túi xách bằng vải bò cùng với một quả bóng rổ liền khẽ giật mình.
Dù sao Tiểu Dịch cũng biết Hạ Vũ Thiên đủ lâu nên cậu đương nhiên biết anh không dễ bị lừa, liền vội vã nói "À, thảo nào... Quả bóng rổ này trước kia Lâm Viễn đã từng dùng, cậu ấy để tại chỗ tôi cũng lâu rồi. Mấy hôm nay đang dọn dẹp lại nhà nên tôi mới mang đến đây."
Hạ Vũ Thiên nghe thấy hai chữ Lâm Viễn, mi mắt khẽ nháy một cái. Tiểu Dịch nhìn rõ trong mắt anh vụt lóe lên một tia cảm xúc khó diễn tả thành lời, cậu âm thầm thở dài trong bụng, nhớ lại những lời nguyền rủa trước kia mình từng dành cho Hạ Vũ Thiên dường như nay đều đã thành sự thật... Kể ra cũng thiêng gớm.
Hạ Vũ Thiên đưa tay nhặt quả bóng rổ lên nhìn Tiểu Dịch "Tôi mang đi được chứ?"
"Được được." Tiểu Dịch gật đầu liên tục, thầm nghĩ bụng - giá bây giờ anh tốt bụng lao ra bếp sau kia khiêng luôn cả Lâm Viễn mang đi nốt nữa thì càng tốt.
Hác Văn Dương gói kem lại mang tới.
Hạ Vũ Thiên cầm hộp kem, một tay ôm quả bóng rổ một tay dắt Mao Mao.
Mao Mao cứ đi mấy bước lại lưu luyến quay đầu lại. Rồi cả hai ra khỏi quán kem lên chiếc xe màu đen đang đậu ven đường đi mất.
"Phù..." Tiểu Dịch căng thẳng đến mức ngồi sụp xuống đất "Trời ơi là trời... Sợ ૮ɦếƭ mất!" Sau khi hoàn hồn, cậu gọi với vào trong bếp "Này, ra ngoài được rồi đấy, anh ta đi rồi!"
Gọi một lần, không thấy Lâm Viễn phản ứng gì.
Tiểu Dịch bước vào mở cửa nhìn thấy Lâm Viễn đang ngồi sau cửa khóc nức nở, nước mắt đầy mặt mếu máo nói không thành lời "Mao Mao, cha nhớ con quá. Con trưởng thành rồi, đã lớn đến như thế!"
Khóe miệng Tiểu Dịch giật giật, cậu đóng cửa lại.
Đợi đến khi Lâm Viễn bình tĩnh trở lại bước ra ngoài, cả Tiểu Dịch và Hác Văn Dương cùng hỏi "Sao bỗng nhiên trở về vậy?"
Lâm Viễn thở dài "Để từ từ tôi nói." Sau đó cậu kể lại chuyện oan gia ᴆụng đầu nhau, chuyện mình gặp phải Tiêu Thụy và cuộc rượt đuổi trong ngõ hẹp. Do vậy không thể trở về nơi trú ngụ cũ nữa.
"Thật vậy sao?" Tiểu Dịch giật mình nhảy dựng lên, "Vậy Hạ Vũ Thiên đã biết chưa?"
Lâm Viễn nhún nhún vai "Tiêu Thụy có lẽ cũng không chắc chắn đó có phải là anh hay không, hơn nữa cậu ta cũng sẽ không để lộ chuyện này ra với Hạ Vũ Thiên đâu. Cậu ta thầm yêu Hạ Vũ Thiên bao nhiêu năm rồi, có lẽ cũng không muốn tôi anh trở lại đâu. Anh chỉ sợ cậu ta tìm cách thịt mình luôn thôi."
Tiểu Dịch và Hác Văn Dương nhìn nhau "Vậy mà cậu vẫn còn dám quay về đây?"
Lâm Viễn cười tít mắt nói "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!"
Tiểu Dịch nghĩ một lát "Cũng đúng... Nhưng mà anh định ở chỗ nào?"
Lâm Viễn nhìn lom lom hai người, Tiểu Dịch lập tức đỏ mặt xấu hổ. Lâm Viễn khẽ nhếch mép muốn cười. Ai chả biết là đêm nào các người cũng âи áι mặn nồng rồi, nhưng có cần phải bộc lộ cảm xúc lộ liễu quá thế không?!
"Tôi có một căn hộ nhỏ, đã sửa sang sạch sẽ nhưng hiện giờ không dùng tới." Hác Văn Dương nói "Cậu cứ ở tạm mấy hôm, trong đó đã có đầy đủ những dụng cụ cần thiết, mua thêm một ít đồ dùng cá nhân là được."
Lâm Viễn cảm động thiếu điều rơi lệ "Anh Dương thật là tốt quá, cảm ơn anh."
Hác Văn Dương đi lấy chìa khóa đưa cho Lâm Viễn, Tiểu Dịch hỏi "Anh còn đủ tiền không?"
Lâm Viễn tít mắt cười, "Yên tâm yên tâm, một năm nay anh đây cũng coi như vơ vét đầy túi rồi, đủ để tiêu xài xả láng một thời gian. Coi như anh tự cho mình nghỉ phép đi, đợi đến lúc sóng yên biển lặng mọi việc êm xuôi anh lại về chỗ người bạn cầm đồ kia tiếp tục đi làm. Qua thêm mấy năm nữa là cũng đến lúc nên lấy vợ rồi."
Tiểu Dịch trợn mắt, đi tìm chìa khóa với Hác Văn Dương rồi quay sang nói với Lâm Viễn "Thôi để em đi với anh, tiện thể mua đồ hộ anh luôn. Anh cứ trốn trong nhà đi đừng xuất hiện."
"Được!" Lâm Viễn đeo cặp đi lối cửa sau ra ngoài "Tiện thể mua thêm quả bóng rổ nữa nhé."
Hác Văn Dương nhìn theo hai người ra khỏi cửa sau, nhẹ nhàng lắc đầu...
Trước đây anh không ưa Hạ Vũ Thiên cũng vì chuyện dây dưa giữa anh ta và Tiểu Dịch. Đối với một người hoàn toàn không quen biết Hạ Vũ Thiên, đương nhiên biết được chuyện này anh không tài nào chấp nhận nổi. Nhưng hơn một năm nay Hạ Vũ Thiên để lại cho anh một ấn tượng rất sâu sắc. Lâm Viễn tuy rằng cười nói đấy nhưng anh có thể thấy được cậu ta cũng không thật sự vui vẻ gì... Dù sao hai người ấy cũng từng chung sống với nhau một thời gian không ngắn, cũng cùng giường cùng gối biết bao đêm... Làm sao có thể một sớm một chiều nói quên mà quên được.
Tiểu Dịch đưa Lâm Viễn tới chỗ ở mới. Lâm Viễn đưa mắt ngắm căn nhà nói "Này Tiểu Dịch, Hác Văn Dương cũng khá quá nhỉ, có được căn nhà đẹp thế này cơ à?"
Tiểu Dịch cười tít mắt vui vẻ "Ừ, Dương Dương rất giỏi."
Lâm Viễn thấy Tiểu Dịch ngập tràn hạnh phúc, thầm nghĩ - Dương Dương đúng thật là một người tốt.
Sau khi đưa Lâm Viễn lên phòng, Tiểu Dịch đi mua giúp Lâm Viễn một số đồ đạc. Trước khi giao chìa khóa cho Lâm Viễn để ra về Tiểu Dịch nói "Anh cẩn thận nhé, em đi đây. Mấy hôm nữa em lại mang đồ ăn tới cho anh sau."
"Ừ ừ." Lâm Viễn gật đầu, cười hì hì tiễn Tiểu Dịch ra ngoài.
Tiểu Dịch đi rồi, Lâm Viễn đóng cửa, nụ cười trên gương mặt dần biến mất.
Cậu gãi gãi đầu ngồi xuống sô-pha, mở điện thoại xem...
Hạ Vũ Thiên dẫn Mao Mao về nhà, đặt kem lên bàn, đổ thức ăn cho chó vào bát riêng của Mao Mao. Rồi anh ngồi xuống sô-pha cầm quả bóng rổ lên ngắm nghía, thấy bên cạnh lỗ bơm hơi của quả bóng có ba chữ viết bằng 乃út bi xanh: Hạ XX.
Hạ Vũ Thiên ngẩn người sau đó liền bật cười. Quả bóng rổ này ngày trước anh và Lâm Viễn đã từng chơi cùng nhau, sau đó cậu ta cho Tiểu Dịch mượn cho đến giờ vẫn chưa lấy lại.
Hơn một nửa bản tin của chương trình trên đài thành phố là dành cho các hoạt động thương nghiệp của tập đoàn Hạ thị. Khi còn ở thành phố kia Lâm Viễn cũng thường nghe thấy những bản tin như vậy nhưng chỉ là tin tức chung về tập đoàn Hạ thị, chưa bao giờ nghe thấy bản tin nào về Hạ Vũ Thiên... Hạ Vũ Thiên ngày càng ít xuất hiện hơn trước rất nhiều.
Lâm Viễn lười không đổi kênh liền dựa trên sô-pha, xem Tiểu Dịch mua những gì cho mình. Trong túi đồ cậu thấy một cuốn truyện tranh One Piece tập mới nhất.
Lâm Viễn ngây người ra cười "Ha ha, Eiichiro Oda vẫn còn đang vẽ sao? Từ sau khi Ace ૮ɦếƭ mình đã không còn đọc nữa, cứ tưởng đã kết thúc rồi chứ." Cậu vừa nói một mình vừa giở cuốn truyện ra, dựa trên sô-pha vừa đọc vừa cười lớn "Luffy, cậu vẫn ngốc y như cũ vậy sao? Chẳng lớn lên gì cả."
Hạ Vũ Thiên buồn bã dựa ghế sô-pha, quả bóng rổ rơi bên cạnh. Mao Mao đang ôm lấy quả bóng đùa nghịch, hôm nay nó có vẻ vui hơn mọi khi.
Hạ Vũ Thiên nằm ngửa giở cuốn truyện tranh tập mới nhất ra đọc. Đã đọc đến hơn một năm rồi anh vẫn không thấy truyện này có gì thú vị, thằng nhóc tên Luffy gì đó gầy tong teo, cứ ăn thứ gì vào là biến thành một quả bóng... Chẳng biết vì sao Lâm Viễn lại mê đọc thứ này.
Lâm Viễn bước xuống sô-pha vào phòng tắm, tắm xong sảng khoái lên giường ngủ một giấc thẳng cẳng.
Hạ Vũ Thiên để cuốn truyện tranh xuống cởi cà-vạt định đi tắm, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Hạ Vũ Thiên nhấc điện thoại lên, khẽ nhíu mày. Là Tiêu Thụy gọi... Anh và Tiêu Thụy một năm nay chưa từng liên lạc, do dự một lát cuối cùng Hạ Vũ Thiên vẫn bắt máy.
"Alô?"
Ở đầu dây bên kia, Tiêu Thụy hơi ngây người không biết trả lời ra sao.
Trong vài giây cả hai đều cùng chìm trong im lặng, giọng nói quen thuộc của Hạ Vũ Thiên đó sao mà lại xa xôi đến vậy.
"Alô?" Hạ Vũ Thiên hơi cau mày "Sao thế?"
Tiêu Thụy lập tức mất hết hứng thú dài dòng lập tức nói luôn "Này, anh có ảnh của Lâm Viễn không?"
Hạ Vũ Thiên sửng sốt "Cậu cần làm gì?"
"Tôi vừa thấy một người giống hǴ cậu ta đang mua 乃ún nhưng vừa gọi tên cậu ta thì tên nhóc đó liền chạy mất..."
"Cậu gặp ở đâu?" Giọng Hạ Vũ Thiên gần như lạc đi.
"Phía nam thành phố F, tiệm 乃ún cạnh viện vệ sinh phường..." Tiêu Thụy còn chưa dứt lời, Hạ Vũ Thiên đã cúp điện thoại.
Lâm Viễn đang ngủ yên lành chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, vội vàng kéo chăn lên đắp.
Hạ Vũ Thiên ngồi trên sô-pha, suy nghĩ rối bời. Anh rút điện thoại ra "A Thường, giúp tôi điều tra một chuyện..."
Hạ Vũ Thiên dắt Mao Mao xuống nhà, lái xe chạy tới thành phố F đi tìm Tiêu Thụy.