Hai tháng tiếp theo, Hạ Vũ Thiên cảm thấy lâng lâng như đang sống trên mây. Lâm Viễn thật sự coi anh như người yêu của cậu, lúc nào cũng vui vẻ cười nói khiến cho anh càng thấy rõ hơn sự đáng yêu của cậu.
Lâm Viễn đếm ngón tay tính toán, cậu nhận ra chỉ còn khoảng hơn hai tháng nữa là một năm. Điều ấy cũng có nghĩa là ngày Hạ Vũ Thiên chính thức tiếp quản nhà họ Hạ cũng sắp tới rất gần.
Thời gian cứ ngày một tới gần hơn, Lâm Viễn ngược lại càng trở nên bình thản. Có lẽ tất cả mọi chuyện đã sắp kết thúc.
Còn Hạ Vũ Thiên ngược hẳn với vẻ bình thản của Lâm Viễn, lại càng ngày càng cảm thấy bất an. Mấy ngày gần đây anh ta thường xuyên ra ngoài một mình, dường như có việc gì đó rất quan trọng cần phải giải quyết.
Lâm Viễn chưa bao giờ lên tiếng hỏi anh ta xem đó là chuyện gì, mỗi ngày cậu vẫn vui vẻ chơi đùa với Mao Mao.
Hạ Vũ Thiên cũng không thể hiểu nổi cậu ta nữa. Một người bình thường khi biết tính mạng của mình gặp nguy hiểm đáng lẽ sẽ phải cảm thấy rất hoảng loạn cùng sợ hãi thế nhưng Lâm Viễn lại chẳng hề tỏ thái độ gì. Điều này khiến cho anh nhiều lúc phải tự hỏi liệu có phải cậu ta thật sự vô lo vô nghĩ, không ý thức được sự nguy hiểm đang đến cận kề? Hay cậu ta hoàn toàn tin tưởng anh có thể bảo vệ mình? Nghĩ tới đó Hạ Vũ Thiên không khỏi tự bật cười, nói vậy hẳn là anh đã quá tự đề cao vị trí của mình trong lòng Lâm Viễn rồi. Thật ra lý do tại sao Lâm Viễn lại có thái độ như thế mọi người đều có thể phỏng đoán được... có lẽ Lâm Viễn đã quá lười để cố gắng giãy dụa trốn thoát khỏi chuyện này mà thôi.
Một buổi sáng, Hạ Vũ Thiên nhận được một cuộc điện thoại, anh ra ngoài ban công nghe rồi quay trở lại vào phòng khách, nói với Lâm Viễn lúc này đang xem TV, "Tôi có việc phải ra ngoài."
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu, Hạ Vũ Thiên tới ngồi xuống bên cạnh cậu nói "Hôn tôi một cái nào."
Lâm Viễn nhích sang hôn lên má anh ta... Đây là cử chỉ thân mật nhất có thể giữa hai người, những nơi khác Lâm Viễn không cho anh chạm vào.
Hạ Vũ Thiên xoa đầu cậu quay lưng bước đi. Lâm Viễn ôm Mao Mao vẫy tay chào Hạ Vũ Thiên "Mao Mao, nói tạm biệt mẹ đi con."
Lâm Viễn vẫn tự xưng mình là cha của Mao Mao, thế nên Hạ Vũ Thiên đương nhiên biến thành mẹ.
Trong một giây khi cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đã quay đầu lại tiếp tục xem TV, trên gương mặt cậu hoàn toàn không biểu lộ sắc thái gì đặc biệt. Thấy vậy anh có chút nhíu mày.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Vũ Thiên cứ thế đi mất.
Khi anh trở về đã là ba ngày sau.
Khi Hạ Vũ Thiên mở cửa liền thấy Lâm Viễn đang ôm Mao Mao đánh chén ăn thức ăn mua từ bên ngoài về. Anh đi vào ném chìa khóa, ngồi lên trên sô- pha. Thấy Lâm Viễn vẫn tiếp tục nhai nhóp nhép, anh liền hỏi cậu ta "Ba ngày tôi không về nhà, cậu đến một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi một lần nào, báo hại tôi tưởng cậu ૮ɦếƭ đói trong nhà rồi chứ."
Lâm Viễn cười hì hì đáp "Ba ngày anh không về nhà, đến một cú điện thoại anh cũng chẳng gọi lấy một lần, tôi còn tưởng anh ở bên ngoài bị vị cảnh sát nhân dân nào đó nhân danh chính nghĩa tiêu diệt luôn rồi chứ."
Hạ Vũ Thiên ngẩng mặt nhìn trời "Cậu không mắng tôi một ngày thì ૮ɦếƭ à?"
Lâm Viễn đứng lên, rót cho anh ta một cốc nước.
Hạ Vũ Thiên cầm cốc nước, uống một ngụm hỏi "Mấy ngày hôm nay cậu sống thế nào? Buổi tối một mình có ngủ được không?"
Lâm Viễn nhún vai "Lo gì, có Tống Hi tới ngủ với tôi."
"Gì cơ?" Hạ Vũ Thiên trợn tròn mắt. Lâm Viễn cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói "Đùa với anh chút thôi."
Hạ Vũ Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn lại quay mặt đi tiếp tục ăn, cứ mình một miếng lại cho Mao Mao một miếng.
"Này." Hạ Vũ Thiên hỏi Lâm Viễn "Ăn xong chưa?"
Thật ra Lâm Viễn đã ăn xong từ lâu rồi, chẳng qua cậu thích nhâm nhi mấy miếng lưỡi vịt cho đỡ buồn miệng mà thôi. Thấy Hạ Vũ Thiên hỏi mình cậu liền gật đầu "Có chuyện gì thế?"
"Ngày mai tôi kết hôn." Hạ Vũ Thiên trả lời.
Lâm Viễn hơi sửng sốt một lát "Cùng Tần Dụ?"
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu "Sao cậu không hỏi là tôi kết hôn cùng cậu nhỉ?"
Lâm Viễn nhún vai, tiếp tục ăn lưỡi vịt "Sao tự nhiên lại muốn kết hôn?"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày "Cậu thật sự chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện kết hôn với tôi à?"
Lâm Viễn vuốt vuốt bộ lông vàng óng của Mao Mao đáp "Hạ Vũ Thiên, dạo này anh nói nhảm nhiều quá đấy."
Hạ Vũ Thiên không nói gì nhìn lên trần nhà, rút từ trong túi áo ra một thứ đặt lên lòng bàn tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn đưa mắt nhìn, vừa thấy liền hoảng hốt rút tay về. Thứ Hạ Vũ Thiên vừa đưa cho cậu chính là một khẩu súng lục.
"Gì đây?" Lâm Viễn hỏi.
"Ngày mai trong lễ kết hôn của tôi và Tần Dụ, cậu sẽ dùng khẩu súng này bắn tôi." Hạ Vũ Thiên nói.
Khóe miệng Lâm Viễn hơi run run "Chẳng phải chúng ta đã sớm có thỏa thuận rõ ràng về chuyện không ràng buộc nhau rồi còn gì. Không sao cả, anh cứ kết hôn đi tôi có Mao Mao là đủ rồi."
Hạ Vũ Thiên hoàn toàn bất lực, anh đành nói rõ kế hoạch của mình "Khẩu súng này là giả, cậu cứ nhắm thẳng vào Tần Dụ là được. Tôi sẽ lao vào cứu cô ấy vì thế nên mới bị thương."
"À... Ra là thế, sau đó thì sao?" Lâm Viễn hỏi "Anh lại định giả ૮ɦếƭ nữa à?
Hay muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Sau đó cậu dùng súng uy Hi*p Tôn lão gia đứng cạnh." Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói "Một kẻ tay chân của ông ta sẽ làm như định Gi*t cậu nhưng lại lỡ tay bắn trúng ông ta."
Lâm Viễn ngây người, phải đến một lúc cậu mới trấn tĩnh lại mà hỏi được một câu "Anh muốn tôi giúp anh Gi*t người?"
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày đáp "Lão già họ Tôn đó chẳng qua cũng chỉ như một tên tội phạm Gi*t người mà không bị án tử hình thôi."
Lâm Viễn cau mày "Rồi sao nữa?"
"Sau đó tôi sẽ chặn đám vệ sĩ lại để cho bọn họ không làm cậu bị thương được. Đồng thời sẽ có người tới ứng cứu đưa cậu rời khỏi hiện trường, vậy là mọi việc đều xong." Hạ Vũ Thiên thản nhiên kết thúc.
Lâm Viễn chớp chớp mắt, nhìn Hạ Vũ Thiên một lúc lâu "Vậy nếu đến lúc đó đột nhiên phát sinh tình huống ngoài ý muốn thì sao? Ví dụ như đám vệ sĩ áo đen của anh muốn báo thù cho anh chẳng hạn? Bên cạnh đó liệu những người được cử tới cứu tôi có thể tin tưởng được không?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu "Đúng là có thể phát sinh những tình huống ngoài ý muốn."
"Còn tay vệ sĩ áo đen giúp anh Gi*t Tôn lão gia, anh ta sẽ làm thế nào?" Lâm Viễn hỏi.
"Anh ta là tay chân tin cậy nhất của tôi, đương nhiên sẽ tự biết cách tẩu thoát." Hạ Vũ Thiên nói "Cậu không cần phải lo cho anh ta chỉ cần bảo vệ chính mình là được rồi."
Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi "Tôi không làm việc này có được không?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng không đáp.
"Vậy... anh phải tốn công muốn tôi yêu anh làm gì?" Lâm Viễn tỏ vẻ băn khoăn "Chẳng lẽ để khi hành động tôi sẽ bộc lộ cảm xúc y như thật, khiến tất cả mọi người đều sẽ nghĩ tôi làm mọi chuyện này vì ghen tuông, do đó không nghi ngờ gì kế hoạch này?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu.
"Mà hình như Tôn lão gia là ông của Tôn Lâm?"
"Ừ." Hạ Vũ Thiên gật đầu "Tôi sẽ cho người theo dõi chặt Tôn Lâm."
Vẫn chưa thực sự hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Viễn vẫn tiếp tục hỏi "Chẳng phải anh nói đã lấy được thứ cần tìm rồi, sao còn Gi*t người làm gì nữa? Ông ta đã già lắm rồi, cùng lắm cũng chỉ sống thêm được chục năm nữa thôi."
"Tôi phải Gi*t ông ta, có ba lý do không thể không ra tay." Hạ Vũ Thiên nói ngắn gọn "Thứ nhất, ông ta Gi*t cha tôi, tuy không trực tiếp ra tay nhưng ông ta chính là người ra lệnh. Thứ hai, thế lực của ông ta χâм нạι tới lợi ích của tôi, một khi ông ta còn sống trên đời tôi sẽ không thể phát triển được. Thứ ba, ông ta chính là người đã tìm mọi cách Gi*t tôi trong vòng ba năm qua, tất cả những vụ tập kích, ám sát đủ loại trước đây đều do một tay ông ta sắp đặt. Chỉ cần Tôn lão gia biến mất, nhà họ Tôn sẽ không còn ai uy Hi*p được tôi nữa."
Lâm Viễn cúi đầu hồi lâu. "Tại sao anh chắc chắn tôi có thể tiếp cận được ông ta?"
"Ông ta là người làm chứng cho lần kết hôn này, do đó sẽ đứng ngay trước mặt chúng tôi ở vị trí dễ tiếp cận nhất. Tôi đã sắp đặt mọi thứ cẩn thận xong xuôi cả rồi, nói chung cậu sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì trong việc xông tới uy Hi*p ông ta."
Lâm Viễn nghe xong, ôm lấy Mao Mao hỏi "Nếu tôi nói rằng tôi không muốn làm thì sao?"
Hạ Vũ Thiên trấn an "Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Lâm Viễn thấp giọng nói "Sao anh không đi kiếm kẻ khác thay tôi làm việc này?"
"Chỉ có thể là cậu." Hạ Vũ Thiên nói "Không thể là ai khác."
"Vì sao?" Lâm Viễn nhíu mày "Anh có rất nhiều nhân tình mà."
"Bởi vì người sẽ cứu cậu chạy trốn là Tống Hi." Hạ Vũ Thiên nhẹ giọng đáp.
Lâm Viễn sửng sốt, mãi lâu sau mới nói thành lời. "Tôi hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên. Có phải đây chính là đường sống duy nhất của tôi mà trước đây anh từng nhắc tới?"
Hạ Vũ Thiên không đáp.
"Sau chuyện này anh có thể thuận tiện giải quyết luôn cả Tống Hi. Anh ấy vì thế mà cũng sẽ không thể quay trở về đây nữa phải không? Sẽ không còn tồn tại bất kỳ thế lực nào có thể cản trở thế lực của nhà họ Hạ các anh nữa rồi. Những lời đồn đại rằng gia tộc các anh xung đột chỉ để đánh lạc hướng mọi người mà thôi, thực ra các người vốn cực kỳ hòa thuận!"
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng gật đầu "Không ngờ cậu có thể đoán được toàn bộ câu chuyện, như vậy tôi cũng không cần giải thích thêm gì nữa, Tống Hi sẽ bảo vệ cậu. Sau khi lên thuyền an toàn cậu ra nước ngoài lánh nạn một thời gian, sau đó tôi sẽ thu xếp để đón cậu trở về."
Lâm Viễn lại ôm Mao Mao hỏi "Nếu như tôi không muốn đi thì sao?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng một lát đáp "Tôi có cách bắt cậu phải đi."
Thấy Lâm Viễn vẫn còn đang tỏ vẻ không hiểu, Hạ Vũ Thiên gọi A Thường vào phòng nói "Mang Mao Mao ra ngoài."
"Anh định làm trò gì?" Lâm Viễn trợn tròn mắt bừng bừng tức giận nhìn Hạ Vũ Thiên. Thấy Lâm Viễn phản ứng dữ dội như vậy, Hạ Vũ Thiên vội vàng đáp "Tôi chỉ cho mang nó đi chỗ khác thôi, sẽ không để nó bị đói đâu."
"Hạ Vũ Thiên, anh đúng thật không phải con người!" Lâm Viễn phẫn nộ nói "Thì ra anh tặng nó cho tôi là để có một ngày dùng nó uy Hi*p tôi như hôm nay!"
Hạ Vũ Thiên nghiến răng, mặt trở nên lạnh lùng "Không sai, ai bảo cậu là người vì một con chó mà chấp nhận đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ! Cậu vốn không có một chút tình cảm với bất cứ ai trong chúng tôi, trừ con chó này!"
Lâm Viễn yên lặng rất lâu, cuối cùng cười nhạt gật đầu nói "Giờ thì tôi đã hiểu, Hạ Vũ Thiên. Anh giỏi lắm, tôi đã thua, đúng là còn lâu tôi mới có thể so được với anh."
"Nếu cậu không hề có chút tình cảm nào thì người thua sẽ là tôi." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói.
"Tôi làm." Lâm Viễn gật đầu "Xong việc nếu tôi vẫn còn sống thì trả lại Mao Mao cho tôi, những thứ khác tôi đều không quan tâm."
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Đến lúc đó nói sau."
Thấy Lâm Viễn ôm chặt lấy Mao Mao, Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Tôi không bảo là không để lại con chó này cho cậu, ý tôi là..."
"Chỉ cần nó là đủ rồi, tôi không cần bất cứ thứ gì khác." Lâm Viễn đứng dậy dắt Mao Mao vào trong phòng đóng cửa lại.
Hạ Vũ Thiên có phần thất vọng ngồi sụp xuống sô-pha. Một lúc sau ngước mắt nhìn lên anh thấy A Thường vẫn đứng ở cạnh cửa trên mặt lộ rõ vẻ do dự.
"Ngày mai nhớ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng hơn chút nữa." Hạ Vũ Thiên ra lệnh "Phải bảo đảm an toàn cho Lâm Viễn bằng mọi giá."
A Thường ngần ngừ hỏi "Thiếu gia, hay ngày mai cứ để một mình tôi làm thôi?"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
"Để tôi Gi*t ૮ɦếƭ Tôn lão gia rồi sau đó chạy trốn, nếu xảy ra chuyện gì cứ bắn ૮ɦếƭ tôi tại chỗ cũng được." A Thường nói "Nếu như Lâm Viễn gặp chuyện, tôi sẽ rất hối hận, vì cậu rất yêu thương cậu ấy."
"Nếu là anh ra tay cả thiên hạ đều biết mọi chuyện là do tôi sắp đặt."
"Nhưng mà..."
"Quên đi." Hạ Vũ Thiên xua tay "Đừng nói thêm gì nữa, mau ra ngoài chuẩn bị đi. Chuyện này đã được dự tính kỹ lưỡng từ bao lâu nay tuyệt đối không thể nào thay đổi được. Cả nhà họ Hạ, nhà họ Tần cũng như nhà Âu Dương đều đang chống mắt chờ đợi, chuyện này không được phép sai lầm."
A Thường khẽ thở dài, lắc đầu rời đi.
Hạ Vũ Thiên ngồi một mình trên sô-pha, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bước tới trước cửa phòng Lâm Viễn... Anh khẽ vặn tay nắm cửa, không ngờ cửa chẳng hề khóa. Hạ Vũ Thiên mở ra nhìn vào bên trong phòng. Trái với dự đoán của anh, Lâm Viễn không ngồi suy tư cũng không đi ngủ hoặc đắp chăn giận dỗi mà đang ôm Mao Mao ngồi trước máy tính chơi điện tử như chẳng có gì xảy ra...
Hạ Vũ Thiên cảm thấy khó chịu lạ thường, anh đẩy cửa bước vào.
Lâm Viễn liếc nhìn "Anh đừng có tới đây, tôi nhìn thấy anh là buồn nôn, mất công tôi vừa ăn cơm xong."
Hạ Vũ Thiên đến ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cậu.
"Làm gì đó?" Thấy Lâm Viễn rút tay về, Hạ Vũ Thiên liền giữ lại. Anh gỡ ngón tay cậu ra nắm chặt lấy, tháo một chiếc nhẫn trên tay mình đeo lên tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn cố mãi mới rút được tay về. Mắt thấy cậu định tháo nhẫn ra, Hạ Vũ Thiên liền giở giọng hăm dọa, "Cậu dám tháo ra? Nếu vậy ngày mai chúng ta ăn thịt Mao Mao!"
Lâm Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, rồi cậu ôm Mao Mao xách máy tính ra ngoài ban công, tỏ thái độ không thèm quan tâm đến kẻ nào đó.
"Không được phép tháo ra, nghe rõ chưa?!" Hạ Vũ Thiên tiếp tục đe dọa.
Lâm Viễn lạnh lùng liếc nhìn Hạ Vũ Thiên không nói lời nào.
Tối hôm ấy, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau đến nửa đêm. Sau đó khi Lâm Viễn cảm thấy mệt không chịu nổi nữa, cậu bèn ôm Mao Mao ngủ luôn trên tấm thảm ngoài ban công.
Hạ Vũ Thiên thở dài bước tới bế cậu đặt trở lại trên giường, rồi ôm cậu ngủ đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên dậy từ rất sớm đi chuẩn bị cho hôn lễ. Theo dự tính kế hoạch sẽ được ấn định thực hiện vào mười giờ sáng.
Lâm Viễn vẫn chưa tỉnh lại, Hạ Vũ Thiên cũng không đánh thức cậu. Lát nữa Tống Hi sẽ tới đón cậu ta.
Anh đưa tay nhéo nhéo cằm Lâm Viễn, đây là động tác ưa thích của anh với cậu, giờ đã trở thành thói quen. Lâm Viễn bị trêu chọc một lúc cũng thức dậy, cậu nhướng đôi mắt ngái ngủ bất mãn lườm anh.
Hạ Vũ Thiên nói "Bữa sáng muốn ăn gì cứ bảo người đi mua."
Lâm Viễn gật đầu. Thái độ của cậu không có chút nào khác thường.
"Tôi đi đây." Hạ Vũ Thiên nói "Cậu cẩn thận một chút."
Lâm Viễn lại gật đầu, nhìn theo Hạ Vũ Thiên bước đi.
Mỗi sáng sau khi Hạ Vũ Thiên rời giường, Mao Mao sẽ trèo lên giường chui vào chăn với Lâm Viễn. Hôm nay cũng vậy, Lâm Viễn cười hì hì với tay lấy điện thoại, ôm Mao Mao cùng nhau chụp ảnh, sau đó cậu cẩn thận cất điện thoại đi.
Ra khỏi phòng, Lâm Viễn vào phòng ăn như thường lệ.
Đúng lúc này chợt tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Viễn cũng không thèm quan tâm. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra.
Lâm Viễn vẫn ngồi ăn bát canh xương thứ ba, từ trên khuôn mặt cũng như trong lòng đều bình lặng không một gợn sóng.
Người tới là Tống Hi, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn sáng lớn. Thấy Lâm Viễn đang ngồi trên sô-pha, anh hơi ngạc nhiên "Cậu dậy sớm vậy sao?"
Lâm Viễn gật đầu.
"Tôi mua bánh bao canh." Tống Hi đặt túi đồ ăn sáng xuống trước mặt Lâm Viễn rồi ngồi ăn cùng cậu.
"Tống Hi sao anh...?" Lâm Viễn trêu chọc anh ta.
Tống Hi ngẩng lên nhìn cậu cười nói "Yên tâm đi, Hạ Vũ Thiên đã sắp xếp lo liệu ổn thỏa hết cả rồi, lại còn có tôi nữa cậu sẽ không sao đâu."
Lâm Viễn nhìn anh một lát "Tôi tưởng anh sẽ bảo với tôi là cậu không muốn đi thì đừng đi, chúng ta cùng nhau chạy trốn chứ."
Tống Hi ngây người đặt đũa xuống.
Lâm Viễn lắc đầu "Hay là anh cũng muốn tôi đi?"
"Không sai." Tống Hi nhìn Lâm Viễn trả lời "Đúng là tôi rất muốn cậu đi.
Như vậy cậu nhất định sẽ nhìn rõ ý đồ thật của Hạ Vũ Thiên, sau đó cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ cho cậu ta cơ hội nữa. Cậu hận anh ta, chẳng phải sao?"
Lâm Viễn nghĩ một lát rồi đáp gọn lỏn "Thật ra cũng không hận lắm."
Tống Hi nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
"Tôi phát hiện ra một điều rằng các anh đều như nhau cả." Lâm Viễn nhẹ giọng nói "Vì quyền lợi của chính mình đều có thể hy sinh bất cứ kẻ nào."
Tống Hi nhìn Lâm Viễn "Nếu cậu muốn trốn, tôi có thể dẫn cậu đi. Tôi nói thật đấy."
Lâm Viễn lắc đầu đáp "Hạ Vũ Thiên là đồ ngốc."
Tống Hi lại nhíu mày khó hiểu. Lâm Viễn giống như đang nói với chính bản thân mình "Anh ta đối xử tốt với tôi, nhưng rồi lại bày trò dối trá lừa gạt tôi.
Thật ra nếu như muốn tôi giúp anh ta chỉ cần nói với tôi một câu là được."
Tống Hi yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó nở một nụ cười buồn "Biết cầu xin người khác đã không phải là Hạ Vũ Thiên nữa rồi."
"Trước đây tôi vốn đã chẳng thích gì các anh, nhưng bây giờ tôi bắt đầu thấy ghét các anh rồi." Lâm Viễn cầm bát canh xương lên, vừa uống vừa chậm rãi nói "Hạng người như các anh đúng là đáng ghét, vừa ngạo mạn lại vừa ích kỷ, muốn gì thì sẽ làm bằng được bằng bất cứ giá nào. Hại người ta mà cũng không biết nói xin lỗi một câu, được người ta giúp cũng không biết cảm ơn lấy một tiếng. Đúng thật là cực cực kỳ đáng ghét."
Tống Hi vươn tay khẽ vuốt tóc Lâm Viễn "Lâm Viễn, là Hạ Vũ Thiên làm cậu tức giận, đừng trút lên tôi chứ."
Lâm Viễn nhìn Tống Hi "Anh có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?" Tống Hi hỏi.
"Lt nữa mang cả Mao Mao đi." Lâm Viễn thấp giọng nói, "Gửi nó ở nhà một người nào đó đáng tin một chút. Đừng để nó ở lại với Hạ Vũ Thiên, tôi sợ nó sẽ học toàn những tật xấu của anh ta."
Tống Hi không biết nên khóc hay cười lắc đầu nói "Lâm Viễn, nếu cậu thật sự tức giận cứ giận đi, cùng lắm là tôi chịu thiệt cứ xả vào tôi đây này."
Lâm Viễn nhìn anh khẽ cười một tiếng "Ừm Tống Hi, con người anh tốt hơn Hạ Vũ Thiên nhiều."
Tống Hi nhếch môi cười chua chát, nói như tự mỉa mai chính mình "Nhưng điểm hấp dẫn nhất của Hạ Vũ Thiên chính là mặt xấu xa của cậu ta phải không nào?"
Lâm Viễn hơi nheo mắt, cầm gạt tàn thuốc lá bên cạnh lên rồi đột nhiên hét lớn "Hạ Vũ Thiên là một cục phân!"
Cùng lúc đó bên trong xe của A Thường, Hạ Vũ Thiên đang đeo tai nghe bị giọng hét lớn đột ngột của Lâm Viễn ở đầu bên kia khiến cho ù tai... Máy nghe trộm sáng hôm nay anh vừa cài... Tại sao đã bị Lâm Viễn phát hiện chứ? Lâm Viễn quả là quá tinh rồi.
"Thiếu gia." Đúng lúc này A Thường đột nhiên hỏi Hạ Vũ Thiên "Cậu đưa nhẫn của phu nhân cho Lâm Viễn rồi sao?"
Hạ Vũ Thiên hơi giật mình, gật đầu "Phải."
"Phu nhân từng nói, nhẫn chỉ được trao cho người cậu thật sự yêu." A Thường hỏi "Cậu chắc chắn người đó là Lâm Viễn?"
Hạ Vũ Thiên tiếp tục đọc báo nói "Có lẽ thế, hôm qua nổi hứng lên liền đem tặng cậu ta. Thôi chuyện này nói sau, hôm nay cứ tập trung giải quyết cho ổn thỏa mọi khâu trong kế hoạch đã."