Chân Dung Ác Ma - Chương 44

Tác giả:

Lâm Viễn vừa nghe Hạ Vũ Thiên nói tới chuyện ép buộc mình lên giường, trong đầu chỉ kịp nảy ra một ý nghĩ duy nhất - ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ được trinh tiết của bản thân! Nhìn thấy trước mắt cửa thành đã sắp thất thủ đến nơi, bàn tay tội ác của Hạ Vũ Thiên đã lần ra đến phía sau... Chỉ trong giây lát, đầu óc cậu dường như trở nên trống rỗng, chỉ thấy một sự tức giận vọt lên, cứ như có gì đó đang nổ tung trong cơ thể. Chẳng lẽ đó lại là sức mạnh của "tiểu vũ trụ nội tại" nổi tiếng vẫn thường được nghe đồn đại đó sao?
Lâm Viễn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, theo phản xạ tự nhiên, cậu hung hăng vung tay đấm thẳng vào mắt Hạ Vũ Thiên, sau đó thét lớn một "Thiên mã lưu tinh quyền!", lại không quên bồi thêm một đạp đá bay Hạ Vũ Thiên lăn lông lốc xuống dưới giường, rồi nhanh tay kéo chăn cuộn chặt lấy mình.
Kể lại thì chậm, nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Hạ Vũ Thiên theo một tiếng "rầm" ngã nhào xuống dưới đất. Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng có những tiếng bước chân vội vàng chạy tới. A Thường tưởng đã có chuyện gì xảy ra liền xông vào. Trước mắt anh là hình ảnh Hạ Vũ Thiên quần áo xộc xệch nằm ngã chỏng chơ trên sàn, mắt sưng thành một bọc máu to màu tím sẫm, nhìn rất khủng khi*p.
A Thường yên lặng đi giật lùi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Lâm Viễn nhích dần nhích dần thật từ từ ra ngoài mép giường, vơ lấy quần áo lên mặc lại. Hạ Vũ Thiên cũng ngồi dậy, xem chừng đã mất hết cả hứng thú, ngồi trên sàn nhìn cậu bằng vẻ mặt rất bực bội.
Lâm Viễn lại trùm chăn kín người, hung hăng trợn mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hạ Vũ Thiên nói dõng dạc "Sắc lang!"
Động tác này Hạ Vũ Thiên đã từng gặp mấy lần trong một bộ phim hoạt hình nào đó dạo trước Lâm Viễn hay xem... Hình như tên là Conan thì phải, bao giờ cũng vậy, bắt đầu một tập phim cũng có một thằng nhóc đầu nhìn rõ là to xuất hiện, tay làm đúng động tác đó, trông ngu không đỡ nổi.
Hạ Vũ Thiên bất mãn nói "Cậu có còn là người không vậy? Chính mình sung sướng xong liền đuổi tôi đi?!"
Lâm Viễn hung hăng trợn mắt "Anh mơ đẹp gớm nhỉ, đừng hòng có chuyện tôi sẽ làm loạn với anh."
"Có sao đâu." Hạ Vũ Thiên cáu kỉnh đáp "Là đàn ông kiểu gì chả có lúc cần đến kinh nghiệm tình ái."
"Cần cái đầu anh." Mắt Lâm Viễn vẫn trợn to lườm Hạ Vũ Thiên "Tôi không ngủ với người mình không thích."
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, vừa xem thường vừa nhàm chán liếc nhìn cậu "Bây giờ là thế kỷ nào rồi mà còn giữ quan điểm đó, cậu đúng là đồ nhà quê."
Lâm Viễn dùng chăn cuộn mình chặt lại đáp ngay "Ai thèm quan tâm anh nghĩ gì chứ, dù sao tôi nhất quyết không ngủ với người mình không thích. Lần đầu tiên của tôi phải dành cho người tôi thực sự yêu thương."
"Thì cậu để lần đầu tiên cho vợ là được rồi chứ gì, cô ta đâu có dùng tới phía sau của cậu đâu." Hạ Vũ Thiên nhỏ giọng buông một câu.
Lâm Viễn nhìn anh ta, một lúc thật lâu sau mới đáp "Hạ Vũ Thiên, đã từng có ai vì anh mà giữ gìn lần đầu tiên của họ chưa?"
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, đưa mắt nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn lắc đầu "Vậy nên anh đừng đắc ý vội, tình nhân nhiều đến đâu cũng chẳng có gì đáng tự hào. Làm người mà không có kẻ nào yêu mình thật lòng mới gọi là đáng thương."
Hạ Vũ Thiên nghe những lời này mặt liền tái đi, đưa tay định lấy bao thuốc trên bàn mới phát hiện thuốc lá cũng đã ướt hết. Anh bực bội đứng dậy, quay lưng đá văng cửa phòng bước ra ngoài.
Cửa phòng đóng sập lại đánh "rầm", Lâm Viễn thở phào nhẹ nhõm. May mắn hôm nay Hạ Vũ Thiên không được tỉnh táo như bình thường, đã quên mất trên tay cậu còn đeo chiếc vòng tay thông minh kia. Nếu lúc nãy anh ta nhớ đến nó mà dùng chức năng khóa lại thì đã phiền phức to rồi.
Nghĩ tới đây Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài... Cậu cuộn chăn lại ngủ, cảm thấy trong mình hơi âm ẩm, lại còn rất lạnh nữa.
Lâm Viễn ngủ một giấc mãi tới giữa trưa của hai ngày hôm sau mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra cậu đã thấy Hạ Vũ Thiên và Tống Hi đang ngồi cạnh giường, mắt hai người đều thâm quầng cả. Nhìn kỹ thì quầng mắt của Hạ Vũ Thiên có đen hơn một chút, là do bị Lâm Viễn đấm vào một bên, trước đó còn bị Tống Hi tặng cho một cú vào bên còn lại, thành ra hai mắt khá cân nhau. Còn mắt Tống Hi bị thâm hình như là do thức trắng đêm.
Lâm Viễn rất muốn cười phá lên, nhưng vừa mở miệng ra đã cảm thấy cổ họng mình đau rát, ngay cả tiếng nói phát ra cũng khàn khàn khô khốc.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm, nói vọng ra với A Thường đang đứng ngoài cửa, "Gọi Lý Cố tới xem thế nào."
Không lâu sau, Lý Cố mặc áo blouse trắng chạy vào, khám qua cho Lâm Viễn "Đã hạ sốt rồi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là bình thường."
Lâm Viễn đoán rằng mình bị sốt. Cậu nhớ ra đêm hôm đó sau khi Hạ Vũ Thiên ra ngoài, cậu liền nằm xuống ngủ, nhưng chăn cuộn trên người vừa ẩm lại còn hơi mỏng nữa... Có lẽ sau khi ngủ rồi cậu bị cảm, nhưng đã sốt cao rồi lại còn mê man hẳn mấy ngày liên tiếp thế này thì chắc là kèm thêm cả viêm phổi mất rồi.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tống Hi hỏi Lâm Viễn. Lâm Viễn chớp chớp mắt nói đúng một từ, "Đói..."
Mọi người đều thở phào, kêu đói có nghĩa là không còn nguy hiểm nữa. Tống Hi và Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không ai nhúc nhích. Lý Cố ngó trái ngó phải một lát thấy vậy liền đứng dậy "Thôi, tôi đi lấy đồ ăn tới." Nói xong anh liền quay lưng chuồn mất.
Lâm Viễn hết ngó Tống Hi lại nhìn sang Hạ Vũ Thiên, cảm thấy bầu không khí có cái gì đó là lạ. Chẳng lẽ hai người này đánh nhau xong tới giờ còn chưa chịu hòa giải với nhau sao?
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Tiêu Thụy nhàn nhã đi vào thấy Lâm Viễn nằm trên giường chớp chớp mắt liền cười nói, "Hê, đã tỉnh rồi à?"
Lâm Viễn nhìn cậu ta, không thèm đáp lại. Dù sao cổ họng cũng đang đau, cậu lười không muốn cãi nhau.
"Thế nào rồi?" Tống Hi hỏi Tiêu Thụy.
"Còn có thể thế nào được nữa, có thù tất trả, có oán tất báo thôi." Tiêu Thụy cười lạnh lùng, vẻ mặt rất đáng sợ.
Lâm Viễn hơi nhíu mày, đừnglà Tiêu Thụy thật sự đã xử cha nuôi mình rồi đấy nhé?
"Lâm Viễn, lần này cậu đúng thật là nổi tiếng rồi đó." Tiêu Thụy cười ha hả, ngồi xuống sô-pha nói "Bây giờ cả thế giới đều biết vì cậu mà Hạ Vũ Thiên và Tống Hi ghen tuông tới nỗi anh em bất hòa, Hạ Vũ Thiên thậm chí còn vì cậu mà không thèm trở về nhà nữa."
Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run rẩy - ai dà, xong đời rồi.
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Tống Hi ngắt lời cậu ta "Cậu lại nói linh tinh gì đó, đi đi."
"Đi gì mà đi?" Tiêu Thụy không đồng ý "Tôi đâu đã nói gì..." Nhưng cậu ta còn chưa kịp phản đối xong đã bị Tống Hi kéo ra khỏi cửa.
Tống Hi quay đầu lại bảo Lâm Viễn "Lâm Viễn, tôi còn có chút việc phải giải quyết. Ngày mai tôi lại tới thăm cậu."
Lâm Viễn gật đầu. Tống Hi kéo Tiêu Thụy đi mất, cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại... Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người - Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn đưa mắt liếc nhìn Hạ Vũ Thiên không nói câu nào, cổ họng cậu đau rát. Đã lâu lắm rồi cậu chưa bị cảm, lần này nhất định là do nhảy xuống biển nhiễm lạnh nên mới bị đây.
Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài một tiếng, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường hỏi "Cảm thấy thế nào rồi?"
Lâm Viễn ho nhẹ một tiếng đáp "Cũng tạm ổn."
"Bản danh sách tôi đã lấy được rồi." Hạ Vũ Thiên nói "Hiện giờ thực lực của nhà họ Hạ đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, những gì tôi cần làm căn bản đều đã làm xong."
Lâm Viễn hơi nghi ngờ, Hạ Vũ Thiên nói ra những lời này là có ý gì?
"Tôi đã tháo vòng tay ra cho cậu." Hạ Vũ Thiên chỉ vào cặp vòng lúc này đang đặt trên tủ đầu giường - Lâm Viễn sửng sốt, chẳng lẽ cậu đã được tự do rồi?! Lần hợp tác này thực sự đã kết thúc?
"Chuyện lần này rất thuận lợi, từ nay về sau cậu không cần phải làm gì nữa.
Chỉ cần chờ tới khi công bố di chúc, cậu nói một câu là xong." Hạ Vũ Thiên bắt chéo hai chân "Còn nữa, bây giờ nhà họ Hạ cũng chẳng còn ai có thể uy Hi*p tôi nữa, cho nên cậu cũng không phải đóng kịch như trước."
Lâm Viễn nhướn mày hỏi "Vậy tôi có thể trở về rồi?"
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng "Chẳng phải cậu đã bị bệnh viện đó khai trừ rồi sao? Quay trở về nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì?"
Lâm Viễn nhăn mặt, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Cậu vẫn có thể tiếp tục làm việc ở chỗ Lý Cố, cũng không cần phải trở về nhà tôi nữa."
"Cũng không phải giả ℓàм тìин nhân của anh nữa rồi à?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên giơ tay ra khẽ siết cằm Lâm Viễn "Sao thế? Việc giả ℓàм тìин nhân của tôi hạ thấp cậu lắm sao?"
Lâm Viễn âm thầm đáp lại - đúng thế đấy. Nhưng khi mở miệng ra thì câu trả lời lại là "Không có mà."
Hạ Vũ Thiên lắc đầu, lấy một chiếc thẻ khóa từ trong túi áo ra, "Để đảm bảo an toàn, trong thời gian này cậu vẫn còn cần có người bảo vệ. Bên cạnh phòng chung cư của tôi vẫn còn một phòng trống, tạm thời cậu cứ ở tại đó... Thời gian qua cậu đã giúp tôi rất nhiều việc rồi, bây giờ cậu cần gì cứ nói."
Lâm Viễn chớp chớp mắt, tôi đã ngủ hai ngày hay là ngủ hẳn hai năm vậy trời? Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng tiến hóa thành người được rồi sao.
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt Lâm Viễn vẫn đầy nghi ngờ liền giơ tay véo mũi cậu "Cậu cứ tiếp tục cuộc sống yên ổn trong vỏ ốc của mình là được, đừng có gây thêm rắc rối gì nữa."
Cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt Lâm Viễn - mãi rồi ta đây cũng có thể coi như là "khổ tận cam lai".
Đúng lúc này điện thoại di động của Hạ Vũ Thiên rung lên. Anh cầm lên nhìn qua, sau đó nói với Lâm Viễn, "Chỗ này là phòng khám của Lý Cố."
"Sao?" Lâm Viễn sửng sốt "Chúng ta đã về rồi à?"
"Cậu sốt đến bốn mươi độ, không về chẳng lẽ ở lại chờ ૮ɦếƭ?" Hạ Vũ Thiên bực dọc nói "Ở lại đây thêm một ngày, tối mai tôi tới đón cậu về." Nói xong Hạ Vũ Thiên nhanh chóng đi mất.
Lâm Viễn cầm thẻ khóa nằm trên giường, những nghi ngờ trong cậu vẫn chưa hết hẳn... Thế này là thế nào? Vì sao đột nhiên tất cả đã thay đổi thành như vậy? Đã kết thúc thật rồi ư?
Tảng đá vẫn đè nặng trong tim lâu nay cuối cùng cũng biến mất, Lâm Viễn cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Cũng có lẽ là bởi vì cậu đã hạ sốt. Cậu lăn đi lăn lại trên giường - thật sự đã kết thúc rồi sao? Không thể tin nổi.
Cuối cùng, Lâm Viễn quyết định không nghĩ nhiều nữa, cậu chui ra khỏi chăn, chạy vào nhà vệ sinh riêng của căn phòng bệnh cao cấp mình đang ở tắm táp một trận.
Lý Cố cầm hộp cơm vào, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm liền giúp Lâm Viễn thay ga trải giường, sau đó ngồi trên ghế chờ cậu ra ngoài. Trên tay anh cầm tờ báo nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào hộp cơm đến ngẩn người, chân mày hơi nhíu lại.
Hạ Vũ Thiên lên xe, ra lệnh cho A Thường trở lại công ty.
A Thường khởi động xe "Thiếu gia, tình hình hiện nay rất nguy hiểm, sao lại để cho Lâm Viễn ở một mình như vậy... Có thể nào sẽ xảy ra chuyện không?"
"Thế nên mới phải tăng cường thêm người bảo vệ cho cậu ta." Hạ Vũ Thiên trả lời.
A Thường gật đầu, đưa mắt nhìn sang Hạ Vũ Thiên hỏi "Vì sao phải lừa dối cậu ấy rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi..."
Hạ Vũ Thiên cười nhạt "Ý thức đề phòng của Lâm Viễn quá cao. Từ đó đến nay tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Một khi vẫn còn khế ước, mặc cho tôi có làm gì cậu ta cũng chỉ cảm thấy tôi muốn lợi dụng cậu ta."
A Thường gật đầu "Quả đúng vậy..."
"Thời gian không còn nhiều." Hạ Vũ Thiên nói "Buộc lòng phải thay đổi kế hoạch một chút."
A Thường nhìn Hạ Vũ Thiên qua gương chiếu hậu, chỉ yên lặng lái xe.
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt A Thường muốn nói gì đó nhưng lại thôi liền cười cười, nới lỏng cà-vạt ra nói "Đường tình duyên của Lâm Viễn không tệ đâu nhỉ.
Cả anh, cả Tống Hi lẫn Lý Cố đều tự giác muốn bảo vệ cậu ta."
"Thực ra cũng chẳng phải là do đường tình duyên của cậu ấy may mắn." A Thường trả lời "Chỉ là tôi cảm thấy cậu ấy rất vô tội."
"Trên thế giới này, trừ những kẻ xấu ra tất cả những người còn lại đều vô tội cả." Hạ Vũ Thiên nói "Nhưng tôi chưa thấy anh thương cảm cho ai bao giờ."
A Thường không nói gì, tiếp tục lái xe.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục đọc báo, nhưng thật ra trong lòng đầy tâm tư. Cứ nhớ lại chuyện ngày hôm đó bị Lâm Viễn cự tuyệt, Hạ Vũ Thiên lại thấy trong lòng ôm một cục tức to bự. Lâm Viễn, cậu hãy đợi đấy tôi mà không thịt được cậu thì không phải là Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn tắm xong cả người nhẹ nhàng thoải mái, cậu sung sướng đi ra ngoài, thấy trên bàn đầy đồ ăn ngon đang đợi mình, liền vui vẻ chạy tới ăn.
Lý Cố rót cho cậu một cốc trà "Mặc thêm một ít quần áo vào đi. Cậu không cảm thấy lạnh sao, vừa hết cảm đã coi thường mạng sống rồi."
Lâm Viễn hai ngày nay chưa ăn gì, sắp ૮ɦếƭ đói đến nơi, cậu vừa ăn vừa nói "Đói ૮ɦếƭ mất... Lý Cố, ngày mai tôi bắt đầu đi làm nhé?"
Lý Cố ngạc nhiên hỏi "Cậu có thể đi làm lại rồi sao?"
Lâm Viễn gật đầu đáp "Hạ Vũ Thiên bảo tôi xong việc rồi."
Lý Cố nghe vậy ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đáp "Ừ... Thế thì tốt quá, tôi cũng đang thiếu người đây. Nhưng cậu cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi đã, vừa mới khỏi bệnh xong mà."
"Không sao." Lâm Viễn cười hì hì xua tay "Tôi đây khó khăn lắm mới được xổ Ⱡồ₦g, nếu không thoải mái ăn chơi một trận thì thật là có lỗi với chính mình, hê hê."
Ăn cơm xong, Lâm Viễn uống thuốc rồi mặc áo khoác. Cậu sờ tay vào túi...
Cái bật lửa kia vẫn còn nguyên đó... Lâm Viễn cười tít mắt, coi như nửa năm vừa rồi không phải làm không công. Cậu tiện tay ném luôn chiếc thẻ khóa lên bàn, quay sang hỏi Lý Cố "Lý Cố chỗ anh có ở được không? Tôi định tự thuê một phòng nhưng trước đó qua chỗ anh tá túc mấy đêm không sao chứ?"
Lý Cố tròn mắt nhìn cậu "Cậu không ở chỗ Hạ Vũ Thiên nữa à?"
"Anh ta bảo tôi ở phòng kế bên, nhưng phòng to quá tôi không quen. Tôi thuê một căn phòng nho nhỏ là được rồi lát nữa tôi đi lấy hành lý."
"À..." Lý Cố gật đầu "Cậu ở chỗ tôi cũng được, nhưng có nên nói trước với Hạ Vũ Thiên một tiếng không?"
Lâm Viễn nhăn mặt nhưng vẫn rút điện thoại ra gọi cho Hạ Vũ Thiên.
Không giống như suy nghĩ của cậu, Hạ Vũ Thiên lập tức đồng ý ngay.
Lâm Viễn gãi đầu, lúc này đây cậu bắt đầu tin rằng mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi.
"Tôi đi siêu thị mua ít đồ." Lâm Viễn đủng đỉnh bước ra khỏi cửa, vẫy tay chào Lý Cố "Lát nữa tôi sẽ quay lại."
"Cậu không gọi xe sao?" Lý Cố hoảng hồn, vội vàng chạy theo "Đi một mình à?"
"Có sao đâu nào?" Lâm Viễn vỗ vỗ vai anh ta "Chẳng phải mọi chuyện đều đã xong xuôi cả rồi sao? Cũng đã lâu lắm tôi chưa được dạo phố."
"Vậy tôi đi cùng cậu nhé." Lý Cố nói "Cậu mới vừa khỏi bệnh mà."
Lâm Viễn mặt mày nhăn nhó, Lý Cố thấy cậu có vẻ không vui liền hấp tấp nói thêm "Tôi mời cậu ăn."
Lâm Viễn nghe vậy liền cười hớn hở đáp "Chúng ta đi ăn đồ nướng nhé?"
Lý Cố thở dài đầy ảo não bước theo Lâm Viễn ra ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện - đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé. Tên Hạ Vũ Thiên ૮ɦếƭ tiệt kia, anh đang định làm cái quái gì thế?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc