Mặt trời đã lặn, sắc trời cũng dần trở nên tối. Gió trên biển thổi Ⱡồ₦g lộng - dường như chuẩn bị mưa.
Tống Hi khăng khăng bắt Lâm Viễn trèo lên lưng mình. Anh cõng cậu rời khỏi đài quan sát, quay về nhà.
Dựa trên lưng Tống Hi, Lâm Viễn chống cằm suy nghĩ, cậu cảm thấy Tống Hi dường như gầy hơn Hạ Vũ Thiên một chút. Cậu lại nghĩ tới loại tính cách không thể nào khiến cho người ta yên tâm nổi của anh ta, bèn lắc đầu nói, "Này, anh không cần phải cõng tôi đâu. Tôi có thể tự nhảy về mà, anh không thấy nặng
"Cậu không nặng." Tống Hi cười đáp.
Lâm Viễn đột nhiên hỏi, "Tống Hi này, anh có nơi nào để về không?"
"Sao?" Tống Hi nhìn Lâm Viễn dường như không hiểu, "Có chuyện gì?"
"À không phải, thật ra ý của tôi là anh có tiền không? Có đủ tiền để đến một thành phố khác hoặc ra nước ngoài mua một căn nhà, sau đó làm gì đấy mưu sinh?" Lâm Viễn hỏi.
"Có chứ." Tống Hi nhanh chóng hiểu ra, anh trả lời "Sao vậy? Muốn chạy trốn với tôi à? Không cần phải lo việc tính toán mưu sinh gì hết, một mình tôi có thể đủ sức nuôi cậu mấy đời không phải lo nghĩ."
"Không phải điều đó." Lâm Viễn xua xua tay nói "Ý tôi là một mình anh đi đi."
"Tôi đi?" Tống Hi hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lâm Viễn.
"Ừ." Lâm Viễn gật đầu nói, "Việc gì phải hao tâm tốn sức ở lại chốn thị phi này để làm gì... Chuyện của Tiêu Linh bây giờ anh coi như cũng giải quyết dứt điểm, vậy thì đi nơi khác đi thôi."
"Cậu lo cho tôi à?" Tống Hi cười nói, "Yên tâm, Vũ Thiên sẽ không làm gì tôi đâu. Bên cha nuôi tôi cũng có thể ứng phó được. Đừng coi thường khả năng của tôi, cậu không biết chứ, thật ra tôi cũng rất giỏi đấy."
"Biết anh lợi hại rồi." Lâm Viễn nhướn mày nói, "Qua cách anh đối phó với đám sát thủ lần trước tôi cũng đủ biết. Tuy nhiên với tính cách của anh, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy cực kỳ buồn chán giữa đám người tranh quyền đoạt lợi này. Nên biết quý trọng thời gian của bản thân, dành những khoảnh khắc quý giá ấy để làm những việc có ý nghĩa khác không phải tốt hơn sao."
Tống Hi thoáng yên lặng, sau đó mới nói, "Tôi muốn đem cậu đi cùng."
"Tôi ấy à? Tốt nhất anh nên quên chuyện đó đi." Lâm Viễn lập tức trả lời ngay, "Tôi không thích đàn ông. Tôi thậm chí còn hi vọng sẽ giải quyết xong chuyện này thật nhanh, sau đó quay về quê lấy vợ sinh con cơ."
Tống Hi cười cười đưa mắt nhìn cậu, "Thế còn Vũ Thiên? Cậu có thích anh ta không?"
Lâm Viễn chớp mắt làm một bộ mặt nghiêm túc nói với Tống Hi, "Tống Hi à, anh không biết sao? Chỉ có những loại biến thái đích thực mới chịu được sự ђàภђ ђạ của Hạ Vũ Thiên mà đi yêu anh ta thôi!"
Tống Hi bật cười. Ở đầu bên kia điện thoại Hạ Vũ Thiên vẫn tiếp tục dỏng tai nghe trộm, nghe đến đây sắc mặt càng trở nên tức tối.
Có tiếng Lâm Viễn cười đầy gian xảo nói tiếp, "Tôi nói cho anh biết một bí mật nhé, Hạ Vũ Thiên thật ra bị bất lực đấy."
"Thật sao?" Tống Hi giật mình sửng sốt nhìn Lâm Viễn hỏi, "Thật sự lần trước bị thương vào chỗ đó à?"
"Chính thế đấy." Lâm Viễn gật đầu lia lịa "Cho nên anh không cần phải chấp nhặt với anh ta làm gì. Anh ta trở nên xấu xa như thế là vì cuộc đời của anh ta đã không còn gì để theo đuổi nữa rồi, cho nên chỉ còn biết tự gây sự với bản thân thôi."
Tống Hi mấy lần định mở miệng rồi lại thôi, mãi sau mới bật cười mà khẽ lắc đầu nói "Nếu để cho Vũ Thiên nghe thấy những điều này, anh ấy sẽ tức đến lệch cả mũi."
Lâm Viễn cười đầy hả hê.
Ở phía bên kia Hạ Vũ Thiên bất giác đưa tay lên sờ sờ mũi mình... Dường như đúng là có hơi lệch thật.
Tống Hi cõng Lâm Viễn chậm rãi quay trở lại trước cửa phòng Hạ Vũ Thiên. Tiêu Thụy đang ngồi thẫn thờ trên sô-pha trước cửa. Thấy Tống Hi cõng Lâm Viễn quay về anh ta liền nói, "Hai người cũng biết đường mà quay trở về cơ à?
Đi ăn cơm thôi!"
"Ừ tốt quá đúng lúc tôi đang đói." Lâm Viễn nói.
"Ê." Tiêu Thụy giữ cậu lại, đem nhét thẳng vào trong phòng Hạ Vũ Thiên đoạn nói, "Đồ ăn của cậu đã được mang vào trong phòng rồi!" Nói xong liền đóng cửa lại.
Tống Hi muốn theo vào phòng cùng với Lâm Viễn, Tiêu Thụy kéo anh lại nói, "Anh vào làm gì? Anh cũng thích thằng nhóc này sao? Cậu ta có gì tốt nào?"
Tống Hi hơi bắt đắc dĩ nói, "Cậu ấy cứ như thế mà đi vào..."
"Anh sợ cái gì?" Tiêu Thụy trợn mắt nhìn anh, "Hạ Vũ Thiên yêu thương cưng chiều cậu ta còn hơn bảo bối, làm sao nỡ đánh cậu ta chứ?"
Tống Hi ngẩn người ra, không nói gì nữa.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!" Tiêu Thụy sống ૮ɦếƭ lôi Tống Hi ra xa. Chẳng làm thế nào được, Tống Hi bất đắc dĩ để cho cậu ta kéo đi.
Đợi đến khi hai người ngoài cửa đã đi xa Lâm Viễn mới nhảy từng bước vào trong phòng. Vừa vào đến nơi đã thấy Hạ Vũ Thiên đang ngồi trên sô-pha chứ không còn nằm trên giường giả ૮ɦếƭ như mọi bữa, chiếc bàn vốn đặt cạnh giường giờ nằm lăn dưới đất. Trên mặt đất là đủ thứ đồ đạc rơi vãi bừa bộn khắp nơi, ga trải giường nhăn nhúm, chăn nệm rối tung. Hạ Vũ Thiên ngồi ở bên giường hút thuốc, sắc mặt xem chừng không tốt lắm.
Lâm Viễn trong lòng rất muốn hỏi Hạ Vũ Thiên mấy câu đại loại như "Động đất à? Hay mới vừa gặp ςướק? Nhưng cậu lại cảm thấy hành động chọc vào vết thương của người khác là rất không khôn ngoan sáng suốt, nên cuối cùng đành ngoan ngoãn im lặng đi tới sô-pha ngồi.
Trên bàn có bày sẵn đồ ăn. Lâm Viễn mở Ⱡồ₦g bàn bằng kim loại ra xem. Cậu toét miệng cười mỹ mãn. Thực đơn hôm nay là cơm cà ri, ngoài ra còn có thêm vài món ăn nhìn hết sức ngon lành khác, có món súp lơ Lâm Viễn rất thích, lại còn thêm cả cánh gà.
Vẻ mặt tối sầm như muốn gây sự của Hạ Vũ Thiên không ảnh hưởng gì đến khả năng ăn uống của Lâm Viễn. Cậu thản nhiên ngồi chén, ăn được một lúc chợt cảm thấy bất an liền ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ Vũ Thiên đang nhìn mình chằm chằm.
Lâm Viễn chớp chớp mắt với anh ta, khóe môi Hạ Vũ Thiên khẽ nhếch lên hỏi, "Cậu không sợ tôi bỏ thuốc độc vào trong cơm à?"
Lâm Viễn sửng sốt đánh rơi cả thìa vào trong bát canh. Hạ Vũ Thiên lúc này mới hả hê gật đầu, "Tiếp tục ăn đi, tôi chưa cho gì vào trong đó đâu."
Lâm Viễn mặt nhăn nhó tiếp tục ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ - thôi xong rồi, Hạ Vũ Thiên là đồ nhỏ nhen để bụng, quả nhiên đã thù mình rồi!
Cơm nước xong xuôi, người quản gia đưa vào một phần tráng miệng kem có vị bạc hà cho Lâm Viễn. Lâm Viễn vừa lúc nãy còn cảm thấy hơi lo lắng vì lời hù dọa của Hạ Vũ Thiên, thấy món ăn mình yêu thích, ngay lập tức chuyển sang hí hửng sung sướng nhận lấy ly kem cười hớn hở cảm ơn.
Cậu vừa định ăn kem đã thấy Hạ Vũ Thiên không biết từ khi nào tới ngồi bên cạnh mình thấp giọng hỏi, "Vị bạc hà, vị chocolate và vị dâu tây, cậu thích hương vị nào?"
Lâm Viễn hơi giật mình tròn mắt hỏi, "Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên? Anh mà cũng có lúc quan tâm tới những chuyện này sao?"
"Tôi đang hỏi cậu." Hạ Vũ Thiên nói, "Mau thành thật trả lời."
"Ừm, tôi không thích nhất là vị dâu tây, nó có vẻ quá ngọt, nhưng nếu chỉ ăn dâu tây không thôi thì không sao. Chocolate ấy à, tôi không thích ngọt quá cũng không thích đắng quá, chỉ có vị bạc hà thì ngon hơn một chút... Vị của nó vốn nhàn nhạt, không quá ngọt cũng chẳng quá cay nồng." Lâm Viễn vừa ăn kem vừa nói. "Tốt nhất là trong kem bạc hà có thêm một ít dâu tây, sau đó phủ thêm một chút chocolate nữa là ngon nhất."
Hạ Vũ Thiên yên lặng nghe hết sau đó mới hỏi "Ý cậu là cậu thích sự nhạt nhẽo vô vị?"
"Ai nói nhạt là vô vị chứ?" Lâm Viễn đưa mắt nhìn sang Hạ Vũ Thiên "Có những thứ càng nhàn nhạt lại càng có vị!"
Hạ Vũ Thiên nghe xong khẽ gật đầu, "Cho nên Tống Hi càng thích hợp với cậu hơn?"
Lâm Viễn nhìn chăm chú Hạ Vũ Thiên một lát đột nhiên bật cười, "Hạ Vũ Thiên, mũi anh lệch rồi kia!"
Hạ Vũ Thiên ngây người, trên mặt thoáng xuất hiện vẻ xấu hổ, Lâm Viễn cười hề hề, "Tống Hi là vị dâu tây, anh ấy sống quá thiên về tình cảm, tôi sợ mình sẽ phụ lòng anh ta. Còn anh lại là vị chocolate đắng, kẻ nào yêu anh thì khẩu vị phải sành sỏi ghê gớm lắm mới thưởng thức được.
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên trở nên phức tạp, anh ta nhìn Lâm Viễn nhẹ nhàng xoa cằm cậu hỏi, "Vậy nếu cậu nhất định phải chọn giữa dâu tây và chocolate thì cậu sẽ chọn loại nào?"
Lâm Viễn hơi nhíu mày nói "Tôi sẽ không chọn vị nào cả."
"Cậu biết là không thể như vậy mà." Hạ Vũ Thiên hạ thấp giọng nói của mình.
Lâm Viễn quay mặt đi, dường như không muốn phải tiếp tục chọn. Hạ Vũ Thiên siết mạnh cằm cậu buộc Lâm Viễn phải quay mặt lại "Nếu tôi buộc cậu phải chọn thì sao?"
Lâm Viễn đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên nói, "Hạ Vũ Thiên, anh là đồ đều cáng! Đừng tường tôi hiền lành thì anh được nước lấn tới nhé!"
"Cậu chọn tôi đúng không?" Hạ Vũ Thiên nhỏ giọng thì thầm, "Tôi biết rõ mà."
Lâm Viễn không trả lời, đưa mắt nhìn xuống. Chợt cậu nhìn thấy con ốc biển bằng kim loại vừa rồi Tống Hi đeo lên cổ cậu, bỗng nhiên trong đầu Lâm Viễn nảy ra một ý tưởng xấu xa.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình nói rất rành mạch, "Tôi đã hiểu rõ vì sao Tiêu Linh lại giả vờ yêu để đẩy Tống Hi ra xa rồi."
Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Anh nhìn Lâm Viễn chăm chú không rời mắt.
Lâm Viễn nhếch miệng cười nói, "Hoàn toàn không phải là vì cô ấy yêu Tống Hi hơn anh... Nói trắng , kỳ thực cô ấy không yêu ai trong hai người các anh cả, chẳng qua nếu như giả vờ yêu Tống Hi sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác tội lỗi day dứt. Nhưng nếu như giả vờ là yêu anh, không những cô ấy sẽ không cảm thấy có lỗi mà thậm chí có lẽ còn thấy anh xứng đáng bị như thế!"
Lâm Viễn nói xong thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên hằn lên sự giận dữ đến tột độ. Cậu vội vã nhảy dựng lên định bỏ trốn, ai dè bị Hạ Vũ Thiên ôm lấy ném thẳng xuống giường.
"Anh định làm gì thế?" Lâm Viễn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên đang nhào lên đè cậu xuống nói "Anh đến chocolate đắng cũng không muốn làm lại muốn làm cà phê đen sao? Tôi ghét nhất là cà phê!"
Động tác của Hạ Vũ Thiên đột ngột dừng lại. Lâm Viễn thấy rõ ràng anh ta nghiến chặt răng, trong mắt thoáng lướt qua một tia hoảng hốt.
Lâm Viễn nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Hạ Vũ Thiên cũng giật mình sửng sốt. Thật ra khi nãy cậu cũng nhất thời buột miệng mà nói ra câu ấy với ý định chọc tức Hạ Vũ Thiên mà thôi. Nói cho đúng, trong chuyện tình cảm với Tiêu Linh, Hạ Vũ Thiên cũng là người rất đáng thương. Hành động cố tình xát muối vào vết thương cũ của anh ta cũng chẳng phải việc hay ho gì, nhưng không hiểu sao nhìn thấy anh ta, cậu tự nhiên bực mình nên mới buột miệng nói ra câu ấy. Cậu đã tưởng rằng Hạ Vũ Thiên nhất định sẽ nổi khùng lên với mình, không ngờ anh ta vẫn kiềm chế được... Dù cho Lâm Viễn hết sức thuyết phục chính mình chuyện đó là không thể, thế nhưng từ vẻ mặt của Hạ Vũ Thiên, cậu có thể cảm thấy rõ ràng một điều... Có lẽ Hạ Vũ Thiên đã yêu thật lòng.
Từ từ buông Lâm Viễn ra, Hạ Vũ Thiên chán nản ngồi xuống giường giơ tay với lấy bao thuốc lá thơm trên tủ đầu giường tiếp tục hút.
Lâm Viễn đưa mắt lườm anh ta, "Cả phòng ám toàn mùi khói thuốc, anh không sợ bị phát hiện à?"
"Ở đây người ngoài không thể nào lọt vào được... Tôi vốn chỉ cần lừa cha nuôi. Hạ Vũ Thiên nói, Tống Hi vốn khôn ngoan tinh tường lắm, không chừng đã biết chuyện tôi giả bị thương từ lâu rồi."
Lâm Viễn bĩu môi, chỉ hai miếng đã chén sạch ly kem. Sau đó cậu đứng dậy dọn bàn, Hạ Vũ Thiên nói, "Cứ để đó đi, lát khắc có người giúp việc tới thu dọn."
"Tôi có chân có tay việc gì cứ phải gọi người hầu hạ, tôi không quen." Lâm Viễn cầm khay đồ ăn nhảy nhảy ra phía cửa lại nghe thấy Hạ Vũ Thiên gọi lại, "Từ từ đã."
Lâm Viễn quay mặt lại nhìn anh ta, Hạ Vũ Thiên mở miệng hỏi, "Tối nay cậu ngủ ở đâu?"
Lâm Viễn ngây người ngạc nhiên, sau đó chớp chớp mắt, "Phòng tôi chứ sao."
"Ở đây chỉ có tất cả ba phòng, phòng tôi, phòng Tiêu Thụy và phòng Tống Hi."
"Hả?" Lâm Viễn tỏ ra vô cùng bất mãn, "Tôi lại phải ngủ sô-pha à?! Các anh được lắm, mời người ta tới nghỉ mà ngay cả phòng cho khách cũng không thèm chuẩn bị là sao?"
Hạ Vũ Thiên chỉ giường mình, "Giường tôi thừa đủ lớn cho cả hai chúng ta hay là cậu muốn ngủ chung với Tống Hi hoặc Tiêu Thụy?"
Khóe miệng Lâm Viễn khẽ giật giật, "Tiêu Thụy thì xin miễn cho, ngủ cùng với anh ta có khi nửa đêm bị lén lút Ϧóþ cổ ૮ɦếƭ lúc nào không hay mất. Tống Hi cũng quên đi, tối nay tôi ngủ trên sô-pha trong phòng này là được rồi. Anh có chăn gối chứ? May là sô-pha nhà anh là hàng chất lượng cao." Lâm Viễn vừa lẩm bẩm vừa bưng khay ra ngoài.
Thấy cánh cửa tự động đóng lại sau lưng Lâm Viễn, sắc mặt Hạ Vũ Thiên đột nhiên thay đổi. Vẻ thất bại chán nản ban nãy trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự lạnh lùng nguyên bản cổ hữu.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy rằng, để đối phó với Lâm Viễn thì chỉ cần một ánh mắt bơ vơ đáng thương đôi khi lại có tác dụng lớn hơn dùng vũ lực để uy Hi*p rất nhiều. Tình cảm luôn luôn là điểm yếu ૮ɦếƭ người của cậu ta.
Lâm Viễn đi được nửa đường thì gặp quản gia cũng đang định vào dọn bàn ăn. Quản gia luôn miệng khen ngợi cậu không ngớt, bảo cậu nào là tinh tế dịu dàng, nào là biết cẩn thận chu đáo quan tâm tới mọi người... Đến khi Lâm Viễn nghe được ông ta nói đến lần thứ năm trăm thì vắt chân lên cổ bỏ chạy, trên đường trở về thì cậu bị Tống Hi túm lại.
Tống Hi thấy Lâm Viễn cầm đồ ăn khuya theo liền hỏi cậu, "Đêm nay cậu ngủ ở đâu?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt trả lời, "Chắc là trải đệm nằm trong phòng Hạ Vũ Thiên hoặc nằm sô-pha thôi."
Tống Hi cười cười nói "Tôi còn tưởng cậu nói rằng cậu sẽ ngủ với Hạ Vũ Thiên kia."
"Vớ vẩn." Lâm Viễn nhăn mũi đáp "Nếu không nể tình anh ta vì cứu tôi mà đến nỗi trở thành thái giám, tôi cũng chẳng thèm áy náy mà phải đi chăm sóc anh ta làm gì."
Tống Hi bất đắc dĩ lắc đầu, đặt tay lên xoa nhẹ vai Lâm Viễn nhẹ giọng nói, "Lâm Viễn, cậu đúng thật là tinh tế dịu dàng chu đáo biết quan tâm tới mọi người..." Khóe miệng Lâm Viễn run run, cậu nghĩ thầm đồ ăn tối của Tống Hi nhất định là do ông quản gia giàu từ ngữ lại lắm lời kia nấu rồi!
Vất vả mãi mới thoát khỏi Tống Hi, Lâm Viễn nhảy lò cò về phòng Hạ Vũ Thiên. Vừa đúng lúc đó Tiêu Thụy từ bên trong đi ra, dùng ánh mắt như muốn Gi*t người nhìn cậu, Lâm Viễn rất chi là vô tội chớp chớp mắt với anh ta. Tiêu Thụy giơ tay hung hăng véo mạnh lên cánh tay Lâm Viễn một cái.
"Ai da..." Lâm Viễn kêu la ầm trời, vội xắn ống tay áo lên nhìn kỹ "Tím cả rồi, tôi có thù oán gì với anh à?"
Tiêu Thụy trừng mắt nhìn Lâm Viễn nói "Đồ sao chổi!" rồi quay lưng bước đi mất.
Lâm Viễn hừ một tiếng quay trở vào phòng đóng cửa lại. Cậu vội vàng nhảy tới chỗ sô-pha ngồi xuống, đang chuẩn bị trải đệm thì bỗng thấy Hạ Vũ Thiên ngồi trên giường tay lắc lắc một sợi dây điện thoại giọng nhỏ nhẹ "Lâm Viễn...
Dây mạng ở đây này."
Lâm Viễn nhảy qua xem chỉ thấy một đoạn dây ngắn ngủn bên cạnh giường bực mình nói, "Sao lại ngắn một mẩu thế này?"
Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ tay xuống đệm nói, "Cậu ngủ ở đây thì sử dụng nó thoải mái, chưa kể còn có thể dùng bàn trên giường này để đặt máy tính."
Lâm Viễn nhìn anh ta lại nhìn bàn máy tính, cố gắng vớt vát lần cuối, "Không có modem wifi à?"
Hạ Vũ Thiên cười gian xảo đưa tay lôi Lâm Viễn lại gần ấn xuống giường.
Lâm Viễn ngã nhào ra, thiếu chút nữa đè lên cả máy tính xách tay. Chưa kịp phản kháng cậu đã bị Hạ Vũ Thiên đè ra, hôn lên môi...
Lại qua một trận vật lộn, cuối cùng Hạ Vũ Thiên vẫn không làm được gì thêm, Lâm Viễn lại một lần nữa thành công trong việc tự giải cứu chính mình. Cậu dùng tay áo lau nước bọt của Hạ Vũ Thiên dính trên môi và cằm mình, cắm dây mạng vào máy tính.
Trời dần về khuya, Lâm Viễn lần đầu tiên ở trên đảo, cậu thấy bên tai có tiếng ầm ào liền hỏi Hạ Vũ Thiên "Này, âm thanh gì vậy, giống như tiếng xe lửa chạy thế?"
Hạ Vũ Thiên bật cười ngồi dậy, cầm một chiếc điều khiển đặt ở đầu giường lên chỉ vào vách tường bên cạnh ấn mấy nút...
Lâm Viễn liền thấy bức tường - vốn do một tầng vải rèm màu vàng kim phủ trùm lên hai lớp thủy tinh trong suốt tạo nên - bây giờ tấm rèm cửa từ từ cuộn lên. Cảnh biển đêm ngoài kia hiện lên trong tầm mắt, mặt biển cuộn sóng, sóng rì rào đánh lên cao ✓út, vỗ lên bờ cát xa xa...
"Ngốc." Hạ Vũ Thiên vươn tay khẽ ôm lấy thắt lưng Lâm Viễn nhẹ nhàng nói "Là tiếng sóng biển."
Đây là lần đầu tiên Lâm Viễn được ngắm biển đêm. Cậu ngây người sững s ờ.
"Cậu có cảm thấy màu biển đêm thậm chí còn u ám hơn cả màn đêm không?" Hạ Vũ Thiên thấp giọng hỏi.
Lúc này Lâm Viễn đã kịp hồi phục tinh thần liền đáp "Hạ Vũ Thiên anh mơ mộng quá đó."
Hạ Vũ Thiên bị chọc tức nhưng không hề tức giận. Anh ôm lấy Lâm Viễn, vừa hôn vừa cọ lên eo cậu nói "Tôi cũng giống như Tống Hi, cả hai chúng tôi đã ở trong đêm tối quá lâu mãi cho đến bây giờ mới gặp được một ngọn hải đăng dẫn lối, nên sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay."
Lâm Viễn cúi xuống nhìn Vũ Thiên. Chỉ trong giây lát, Hạ Vũ Thiên đã ôm cậu đi vào giấc ngủ.
Cậu khẽ thở dài, tay nhấp nhấp chuột định bụng tìm một ít phim kinh dị về xem nhằm điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân một chút.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên tỉnh gíấc thấy Lâm Viễn đang co quắp ôm gối ngủ, đầu rúc sâu vào trong chăn. Hạ Vũ Thiên tưởng cậu bị làm sao, liền gạt chăn ra xoa xoa vành tai cậu hỏi "Lâm Viễn, cậu ốm à?"
Lâm Viễn tiếp tục chui sâu hơn nữa vào trong chăn. Cậu lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, trong đầu toàn là hình ảnh gã biến thái sát nhân cuồng trong bộ phim kinh dị vừa xem tối hôm qua... Thật đáng sợ!
Hạ Vũ Thiên vươn tay ra, kéo Lâm Viễn vào lòng. Lâm Viễn cảm thấy thoải mái liền nằm yên lành, thầm nghĩ trong lòng - Hạ Vũ Thiên rất mạnh, chắc chắn có thể cầm cự được với tên biến thái sát nhân cuồng kia và bảo vệ được mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Vũ Thiên khẽ rung. Anh cầm lên xem, tin nhắn chỉ có ba chữ: "Động thủ chứ?"
Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn lướt qua Lam Viễn vẫn còn đang ngoan ngoãn nằm trong chăn, lặng lẽ trả lời hai chữ: "Tối nay."