Lâm Viễn cảm giác có người ấn mình vào sườn xe, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện chẳng lành... Cậu thầm nghĩ, không phải như thế chứ? Bắt cóc?! Nhờ phúc của Hạ Vũ Thiên, một tên dân thường chân đất như cậu mà cũng được trải nghiệm cảm giác bị bắt cóc một lần cơ đấy.
Cùng lúc đó, từ trong một chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh, một đám áo đen chạy ra vội vàng lao về phía chiếc taxi. Hai gã giữ Lâm Viễn, một tên nhét Lâm Viễn vào xe, tên còn lại chạy ngược ra cản trở đám người mặc đồ đen kia.
Lâm Viễn biết đám người mặc đồ đen này, tất cả đều là vệ sĩ áo đen của Hạ Vũ Thiên!
Lâm Viễn cẩn thận quan sát sắc mặt cùng động thái của mấy gã vệ sĩ áo đen, họ có vẻ rất căng thẳng! Lâm Viễn lập tức ngầm hiểu, lần này có lẽ không phải là trò hề nào đó của Hạ Vũ Thiên, mà là cậu bị bắt cóc thật. Khi nghĩ rằng việc này không liên quan gì tới Hạ Vũ Thiên, không biết vì sao trong lòng cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tên bắt cóc Lâm Viễn định lên xe, không ngờ Lâm Viễn nhanh như cắt nhấc chân đạp thẳng một phát vào mặt hắn ta...
Tên kia nghiến răng vì đau đớn, Lâm Viễn cũng nhăn mặt vì đau, vì cậu chỉ có thể dùng bàn chân bị thương đá hắn ta. Bây giờ thì hay rồi, từ miệng vết thương truyền tới cảm giác đau tê dại.
Lâm Viễn nghiến răng nhịn đau, thấy tên kia bị đá văng lập tức nhân cơ hội định nhỏm dậy chạy ra ngoài nhưng phản ứng của kẻ bắt cóc cũng rất nhanh, hắn xoay người bò dậy khỏi mặt đất giữ chặt lấy Lâm Viễn ấn vào bên trong.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng xe phanh gấp vang lên cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc gọi lớn "Lâm Viễn!"
Lâm Viễn nhìn theo tiếng gọi, thấy một chiếc xe màu trắng vọt lên từ phía sau, người lái xe đang thò đầu ra bên ngoài - là Tôn Lâm.
Lâm Viễn vừa nhìn thấy Tôn Lâm bất ngờ xuất hiện ở chỗ này, lập tức nghi ngờ - tại sao anh ta có thể xuất hiện đúng lúc như vậy được!
"Lâm Viễn!" Hạ Vũ Kiệt lúc này cũng vừa ra khỏi quán kem thấy Lâm Viễn bị bắt cóc cũng giật mình hoảng hốt. Anh ta hiểu rằng chính mình là người đưa Lâm Viễn ra ngoài, nếu để cậu ta bị bắt khi quay về Hạ Vũ Thiên không đánh ૮ɦếƭ mình mới là lạ.
"Này!" Hạ Vũ Kiệt vội vàng chạy tới, tên bắt cóc Lâm Viễn cuối cùng cũng đẩy được cậu vào hẳn trong xe, hắn đóng sập cửa sau đó quay lại ngăn cản Hạ Vũ Kiệt.
Chuyện xảy ra ngay giữa khu phố đông đúc, cảnh bắt cóc ấu đả y như phim đã thu hút sự chú ý của không ít người. Mọi người xúm đông lại bắt đầu chỉ chỏ, tên lái xe đeo đồng hồ vàng thấy tình thế bất lợi vội vàng nhấn ga vọt mất.
Lâm Viễn bị ngã ngửa ra ghế sau, cái chân bị thương trong lúc hỗn loạn vừa rồi lại bị va phải một phát nữa, đau tới mức khiến cậu phải nghiến chặt răng lại Cậu thầm nghĩ - vì sao bao nhiêu xui xẻo lúc nào cũng đổ hết lên đầu tôi thế này!
Trên đường, xe cộ tránh né loạn cả lên, Lâm Viễn không quên lên tiếng nhắc nhở đầy chân thành "Này, anh lái xe, chú ý an toàn giao thông một chút đi!"
Tên lái xe không quan tâm tới cậu, tiếp tục phi như điên về phía trước.
Lâm Viễn bó tay, cậu quay mặt nhìn ra phía sau, xe của Tôn Lâm vẫn đang đuổi sát theo. Lâm Viễn hơi sốt ruột, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại bắt cóc mình, hơn nữa vì sao Tôn Lâm lại đột nhiên xuất hiện?
"Này, anh là ai vậy?" Lâm Viễn hỏi gã lái xe đeo đồng hồ vàng, đồng thời quan sát kỹ hắn ta qua gương chiếu hậu. Vừa thoáng thấy mặt tên này, cậu ngay lập tức nhăn mặt, vẻ mặt của hắn đúng chuẩn dân anh chị, không lệch một ly -
vừa dữ tợn, vừa béo ú, lại đầy sẹo.
Lâm Viễn khinh bỉ nhíu mày thầm nghĩ, đừng đùa với ta chứ... Cái dạng này mà cũng đòi ra ngoài giả làm lái xe, thật quá thiếu chuyên nghiệp. Ít nhất cũng nên hóa trang một chút chứ, cứ nhìn Hạ Vũ Thiên mà xem, có nằm đấy giả ૮ɦếƭ thôi cũng phải bôi trát bằng mỹ phẩm chống nước hẳn hoi đó!
Nghĩ tới Hạ Vũ Thiên, trong đầu Lâm Viễn đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Cậu rút điện thoại di động ra khỏi túi, bây giờ chỉ có mình cậu ngồi ở băng ghế sau, tên này đang mải lái xe chạy trốn không có thời gian để ý đến cậu, dẫu có bị phát hiện thì hắn cũng không thể dừng xe mà xử lý cậu được. Vậy thì ta gọi điện thoại cho Hạ Vũ Thiên cái coi...
Nhưng cậu chợt nghĩ ra, nếu gọi cho Hạ Vũ Thiên thì có khác gì nói cho thiên hạ biết Hạ Vũ Thiên đang giả vờ bị thương. Lâm Viễn nhăn nhó khẽ cắn môi thầm than, làm thế nào bây giờ?
Suy nghĩ mãi, cuối cùng cậu tắt điện thoại. Cậu đã tính toán kỹ, với tính cách đa nghi của Hạ Vũ Thiên, nhất định khi gọi tới điện thoại của cậu mà thấy không liên lạc được, anh ta sẽ đoán ra mình bị bắt cóc! Lát nữa cứ xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, dù sao cũng là một chọi một, gã đeo đồng hồ vàng kia lại còn phải lái xe, để xem ai sợ ai nào?! Cậu liền bắt đầu ngó quanh tìm xem có thứ gì như gạch đá hay gậy gộc có thể sử dụng làm νũ кнí không!
Tên lái xe liếc nhìn Lâm Viễn qua gương chiếu hậu, thấy cậu ngọ ngậy liên tục liền trợn mắt cảnh cáo "Ngồi yên!"
Lâm Viễn rất muốn nói - cuối cùng thì mày cũng mở mồm ra rồi cơ à, tao còn tưởng mày mắc chứng câm điếc chứ. Cậu liền hỏi "Sao anh lại bắt tôi làm gì? Tôi với anh không thù không oán, nhà tôi thì nghèo rớt mùng tơi cha mẹ đều đã qua đời, anh muốn tiền chuộc cũng không có ai trả cho anh đâu! Còn nữa, tôi vẫn thường quyên tiền hỗ trợ cho sinh viên học sinh nghèo hiếu học, anh mà hại tôi đồng nghĩa với việc hại rất nhiều người đó, anh phải xem xét cho kỹ đi."
"Câm miệng!" Tên kia lộ lõ vẻ bực mình, hắn phải tập trung lái xe, vậy mà Lâm Viễn cứ lải nhải không dứt bên tai.
Mấy chiếc xe phía sau đuổi theo rất sát, hắn vốn tưởng hai gã đi theo ít nhất cũng phải có một tên lên được xe, như vậy sẽ dễ dàng khống chế thằng nhóc này. Ai ngờ Hạ Vũ Thiên lại cho rõ nhiều vệ sĩ đi theo thằng nhóc này như vậy, xem ra anh ta thật sự rất coi trọng thằng nhóc này. Thật ra dù cho hai gã kia có bị rớt lại hết cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng không hiểu sao Tôn Lâm ở đâu lại chui ra phá bĩnh... Hắn có phần bực bội, tại sao Tôn Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây, không lẽ thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Không chỉ có xe của Tôn Lâm theo riết phía sau, Hạ Vũ Kiệt và mấy gã vệ sĩ cũng lái xe đuổi sát tới nơi.
Lâm Viễn nhòm về phía sau, trong đầu thầm nghĩ - giống hệt cảnh đua xe! Y như trong phim "Tốc độ" mà cậu từng xem! Ở đất nước này mà cũng xảy ra cảnh bắt cóc đua xe được sao?
Chẳng mấy chốc xe đã ra khỏi thành phố, đi vào vùng nông thôn ít người qua lại, đường trở nên khó đi mấp mô hơn nhiều, xe liên tiếp bị xóc nảy.
Lâm Viễn nhìn ra ngoài, hai bên đều là ruộng lúa, hai tròng mắt đảo liên hồi suy tính, cậu nhoài người lăn trên ghế lái, ôm bụng nói "Anh lái xe này, dừng lại một lát tôi muốn đi vệ sinh."
Lâm Viễn thấy khóe miệng tên lái xe đeo đồng hồ vàng giật giật. Hắn điên tiết nghĩ - thằng nhóc này thật sự coi mình là thằng lái thuê chắc.
Hắn quyết định lờ đi.
Thấy hắn chẳng thèm quan tâm, Lâm Viễn nói tiếp "Anh không dừng thật à?
Tôi sẽ xả luôn ở trong xe tới đó! Đến lúc ấy anh đừng hối hận, trưa tôi lỡ ăn nhiều quá..."
Anh ta vẫn làm ngơ.
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, cậu thầm nghĩ - được lắm, là tại mày đấy nhé.
Cậu liền giả vờ ૮ởเ φµầɳ.
Vừa ngồi xổm xuống, Lâm Viễn lập tức cảm thấy xe lắc một cái xem ra tên lái xe đã bị cậu dọa đến giật mình. Lâm Viễn nhịn cười thầm nghĩ, chi có thế mà đã sợ rồi à? Vẫn còn nhiều trò hay hơn, cứ đợi đấy.
Lâm Viễn co người trốn ra phía sau lưng ghế, khẽ khàng mở hộp đựng kem ra, nghĩ nhất định phải bảo vệ phần kem có mặt Rukawa hình chibi! Cậu cẩn thận lấy phần kem có hình cục phân bên cạnh ra.
"Iiiiii" Lâm Viễn cố tình kéo dài giọng, giả như đang dồn lực, hóp bụng lại dùng sức rặn. Tên lái xe ngồi phía trước bất giác nhăn mặt, đưa tay mở cửa kính.
"Phù..." Lâm Viễn thở phào một tiếng ngước mắt hỏi anh tài xế, có mẩu giấy nào không?"
Tên lái xe vẫn tiếp tục giả bộ không thèm quan tâm tới cậu, nhưng trong bụng ngập một bồ thắc mắc, Hạ Vũ Thiên lại đi thích một tên lưu manh nhóc con thế này sao? Mà nghe nói anh ta còn yêu tới ૮ɦếƭ đi sống lại nữa chứ.
Lâm Viễn thấy hắn không thèm để ý tới mình liền nói "Này... ít nhất anh cũng cho tôi một tờ giấy ăn chứ, chẳng lẽ anh bảo tôi dùng tay lau à?!"
Lái xe mặt mày nhăn nhó tiếp tục lái. Ở phía sau xe của Tôn Lâm đuổi tới càng ngày càng gần.
"Được rồi, là do anh không đếm xỉa gì tới tôi, tôi buộc phải dùng tay, lát nữa sẽ lau hết lên người anh vậy!" Nói xong Lâm Viễn cầm phần kem có hình đống phân lên, trong lòng tiếc đứt ruột, nếu đem về tặng cho Hạ Vũ Thiên nhất định anh ta sẽ tức đến đen hết mặt mày lại cho coi!
Lâm Viễn nghĩ một lát liền nhấc con ruồi làm bằng chocolate lên, dùng giấy bạc gói lại cẩn thận rồi nhét vào trong túi áo - những thứ đáng yêu thế này không được lãng phí! Vừa nghĩ cậu vừa cho nhánh cây chocolate vào miệng chén, sau đó bò dậy tay cầm cục kem hình phân lại gần lái xe nói "Anh giai đồng hồ vàng! Muốn ăn không?!"
Cùng lúc, mấy chiếc xe đuổi theo phía sau thấy chiếc taxi chở Lâm Viễn bỗng nhiên vang lên một tiếng phanh gấp, sau đó mất lái lượn theo hình chữ S.
"Lâm Viễn đang làm gì vậy?" Hạ Vũ Kiệt hỏi mấy gã vệ sĩ bên cạnh.
"À, hình như đang bôi gì đó lên mặt lái xe!" Gã lái xe mắt khá tinh nói "Không rõ là thứ gì!"
Hạ Vũ Kiệt nhíu mày tăng tốc. Nơi bọn họ đang đi qua chỉ là một con đường quê nhỏ đầy ổ gà ổ voi, nên cuối cùng chiếc taxi mất lái kia lao thẳng ra khỏi mép đường, bay xuống ruộng lúa bên cạnh. Cửa xe mở ra, Lâm Viễn nhanh chóng lao khỏi xe chạy trốn trên tay vẫn còn cầm một cái hộp, chân hình như còn đau nên vừa chạy vừa nhảy lò cò.
"Lâm Viễn!" Tôn Lâm mở cửa xe chạy ra đỡ cậu, lại nhìn thấy chiếc taxi đang kẹt dưới ruộng dường như muốn quay đầu trở lại, nhưng bánh xe bị lún sâu xuống bùn làm cách nào cũng không thoát được. Lúc này xe của Hạ Vũ Kiệt và đám vệ sĩ cũng vừa tới nơi, Hạ Vũ Kiệt bước xuống, dẫn theo đám vệ sĩ đi tới bên cạnh.
"Cậu không sao chứ?" Tôn Lâm hỏi Lâm Viễn.
"Không sao." Lâm Viễn đưa tay xoa xoa chân, thầm nghĩ có lẽ miệng vết thương lại toác ra rồi, nếu biết hôm nay phải diễn vụ bắt cóc này thì cậu đã không tháo băng sớm như vậy.
Đứng bên cạnh đỡ ông lão là một thanh niên trẻ tuổi. Chỉ thoáng qua thôi Lâm Viễn cũng lập tức ý thức được ngay vì sao Hạ Vũ Thiên lại chọn mình để thế thân cho cậu ta. Dáng vẻ bên ngoài của hai người rất giống nhau, cùng thuộc loại thư sinh cao gầy, da trắng mịn. Lâm Viễn có cảm giác người thanh niên này lớn hơn cậu mấy tuổi, đường nét khuôn mặt có nét tinh xảo hơn cậu một chút... Đó là một vẻ đẹp đậm chất phương Đông. Nhưng nhìn kỹ, cậu ta lại có một khí chất trầm tĩnh lạnh lùng... Thật đúng với gu của Hạ Vũ Thiên, lạnh lùng xinh đẹp cao quý và đầy sức hút.
Đằng sau hai người còn có một người đàn ông cao lớn. Lâm Viễn vừa nhìn thấy anh ta liền hơi nhíu mày, phong thái khí chất của người này khá giống với Hạ Vũ Thiên, mới nhìn qua đã biết hắn không phải người lương thiện gì, bề ngoài có vẻ giống như con lai với ngoại quốc, đầu ngẩng cao. Lâm Viễn khẽ bĩu môi, sao hôm nay lại gặp được lắm kẻ vừa lạnh lùng lại vừa cao quý thế chứ.
"Cha nuôi." Hạ Vũ Thiên yếu ớt gọi, muốn chống thân mình ngồi dậy.
Lâm Viễn nghe một câu ấy mà lạnh hết cả người, trong lòng thầm nghĩ - Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, cái giọng anh dùng nghe đáng khinh bỉ quá rồi đấy!uy rằng trong lòng thầm mắng Hạ Vũ Thiên không tiếc lời, nhưng Lâm Viễn vẫn rất ý thức được vai diễn của mình, chạy lại đỡ anh ta. Hạ Vũ Thiên bất thình lình đẩy cậu ra, động tác tự nhiên tới mức khiến Lâm Viễn ngây người, tự động lùi sang một bên.
"Cứ từ từ!" Ông già xua tay, nói với cậu thanh niên bên cạnh, "A Thụy, sao còn không đến đỡ anh trai con."
Khóe miệng Lâm Viễn khẽ run run, thầm nghĩ - anh trai? Chẳng lẽ là loạn luân sao? Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì đúng rồi, Hạ Vũ Thiên vừa gọi người kia là cha nuôi, xem ra mối quan hệ của họ hẳn là gần gũi.
"Vũ Thiên, anh không sao chứ?" Rất thân thiết và tự nhiên, người thanh niên kia gọi hai tiếng "Vũ Thiên", trong giọng nói ngập tràn tình cảm. Lâm Viễn nghĩ thầm trong lòng, không biết có chỗ nào để tôi trốn vào đó ói một chút không nhỉ?
"Anh uống chút nước nhé?" Người thanh niên tên A Thụy kia cầm lấy cốc trà vừa rồi Lâm Viễn để trên tủ cạnh giường, giúp Hạ Vũ Thiên uống một ngụm. Lâm Viễn lúc này phải cố gắng nhịn cười - đúng là hài hước! Cậu chợt giật mình nghĩ ra, hình như thái độ của mình không đúng, phải ghen tị, ghen tị nhiều vào chứ!
Nghĩ vậy, cậu liền điều chỉnh lại ánh mắt cùng nét biểu cảm trên mặt... Cảm thấy vẫn chưa đúng, cậu lại tiếp tục đổi sang nét mặt khác... Trong lòng Lâm Viễn thầm cảm phục những người làm diễn viên, đến tận hôm nay cậu mới biết muốn trở thành ông vua màn ảnh thật chẳng dễ chút nào. Triều Vỹ đại ca, em hâm mộ anh ngàn vạn lần! Mã giáo chủ, thuộc hạ sùng bái ngài!
Lâm Viễn theo thói quen, trong đầu lại vô thức suy nghĩ bâng quơ và tự cảm thấy sung sướng. Vừa ngước mắt lên, cậu thấy người thanh niên cao lớn còn lại kia đang ngạc nhiên nhìn mình, trong đôi mắt anh ta dường như còn lấp lánh một tia cười.
Lâm Viễn không thích vẻ bề ngoài cũng như ánh mắt của anh ta nên tự động quay người đi chỗ khác, không nhìn đến.
Thấy Lâm Viễn diễn không nghiêm túc đàng hoàng, Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày. A Thụy thấy anh ta nhíu mày liền hỏi, "Anh khó chịu ở đâu à?"
"Không phải." Hạ Vũ Thiên lắc đầu.
"Kẻ nào dám động vào con trai ta?" Ông già tức giận hỏi "Là kẻ nào? Nhà Âu Dương hay nhà họ Tôn?"
Hạ Vũ Thiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn sang ông già lắc đầu nói "Hiện vẫn chưa tìm ra."
Ông già nhìn anh, đôi mày nhíu lại, ông ta suy nghĩ một lát rồi gật đầu "Rõ rồi, là người bên mình."
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên thoáng thay đổi "Không thể có chuyện đó được."
"Ha." Lão già cười nhạt một tiếng "Ta cũng đã sớm đoán trước, cha con vừa ra đi, đương nhiên nhà họ Hạ không loạn lên mới là lạ. Bọn họ thể hiện ra bên ngoài là sợ con, nhưng đừng tưởng, dù sao họ cũng là bậc cha chú... Không lẽ nào họ lại để cho con yên."
Hạ Vũ Thiên nghe tới đây, bất giác cúi đầu.
Ông già yên lặng một lát, "Quả nhiên là chú Hai của con sao ?"
Lâm Viễn lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy Hạ Vũ Thiên thật sự rất giỏi diễn kịch... Loại người này, không biết tới bao giờ mới nói được một câu thật lòng? Những lời trước đây anh ta từng nói, liệu có thể tin được mấy phần?
Lâm Viễn ngẩn người nhìn cốc trà nằm gần đó, chợt nghe thấy người thanh niên cao lớn đi cùng hai người kia đột nhiên hỏi, "Vũ Thiên, đây là ai thế? Bạn trai cậu hay là y tá chăm sóc cậu?"
Mí mắt Lâm Viễn nháy nháy mấy cái thầm nghĩ - Hạ Vũ Thiên, anh đúng là hết thuốc chữa rồi, con trai mà ở bên cạnh anh không phải bạn trai thì nhất định chỉ có thể là là y tá thôi.
"Cậu ta chính là Lâm Viễn." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"À." Người kia gật đầu nói, "Hóa ra đây là di chúc sống vốn được nghe nói bao lâu nay sao." Dứt lời anh ta bước lại gần, bắt tay Lâm Viễn cười nói "Tôi là Tống Hi, là anh kết nghĩa của Vũ Thiên, còn đây là Tiêu Thụy." Vừa nói anh ta vừa chỉ vào người thanh niên xinh đẹp đang đứng bên kia.
Lâm Viễn." Hạ Vũ Thiên không rời mắt khỏi bàn tay Lâm Viễn vẫn đang nằm trong tay Tống Hi đoạn nói "Mau lại đây chào hỏi bố nuôi của tôi đi, đây là lão đại gia nhà họ Hạ."
Lâm Viễn thầm nghĩ, thân phận của mấy người quả là loạn cào cào. Cung cách quản lý của đám xã hội đen các anh thì theo kiểu phương Tây, vậy mà bây giờ lại thòi ở đâu ra một lão đại gia nữa, thế là lại thành kiểu phương Đông. Anh vừa gọi ông ta là cha nuôi, giờ lại thành lão đại gia nhà họ Hạ. Thôi được rồi, các người đây là đại lão gia của nhà Hạ, còn con kiến nằm ngoài cửa nhà Hạ chắc hẳn là tiểu lão gia rồi.
Nghĩ vậy nhưng Lâm Viễn vẫn ngoan ngoãn đi tới, lễ phép nói với ông già "Lão gia."
Lão gia nhìn Lâm Viễn một lát gật đầu nói "Chào cậu."
Lâm Viễn thầm nghĩ - không dám, người bình thường gặp nhau lần đầu cũng chẳng mấy khi chào hỏi hẳn hoi đến thế này đâu, ông già này là người của xã hội đen mà vẫn biết cư xử lễ nghi gớm.
"Dáng đi của cậu sao có vẻ là lạ?" Tiêu Thụy cười hỏi "Què chân à?"
Lâm Viễn liếc mắt anh ta, chợt nhớ ra trước đây Hạ Vũ Thiên có nói kẻ dùng súng bắn mình chính là người này liền trả lời "Chỉ bị thương nhẹ thôi."
"À." Tiêu Thụy gật đầu nói "Nghe nói Hạ Vũ Thiên đi đâu cũng dẫn cậu theo bên mình."
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Anh nghe ai nói thế?"
Tiêu Thụy nghẹn họng nhìn Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Viễn - tốt nhất là cậu ngoan ngoãn diễn theo đúng kịch bản tôi đã dặn ban đầu đi.
Lâm Viễn cười cười nói "Tiêu Thụy này, tôi thật ghen tị với anh lắm đó."
Tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc, Hạ Vũ Thiên còn kinh ngạc hơn -
Lâm Viễn, cậu định diễn cái quái gì vậy?!
Tiêu Thụy đưa mắt nhìn Lâm Viễn hỏi "Cậu ghen tị cái gì với tôi?"
Lâm Viễn nói "Hạ Vũ Thiên lấy tôi thế thân cho anh, cho nên hẳn nhiên tôi phải ghen với anh rồi."
"Ha ha." Tống Hi bỗng nhiên bật cười "Cậu nói mình là thế thân cho A Thụy? Sao tôi lại cảm thấy A Thụy mới là thế thân của cậu nhỉ."
Lâm Viễn làm bộ mặt rất chi là vô tội nhìn anh ta nói "Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi, để tôi đi rót trà cho mọi người." Nói xong cậu liền nhảy lò cò chạy mất.
Tiêu Thụy nhíu mày nhìn theo cậu hỏi Hạ Vũ Thiên "Đầu óc cậu ta có bình thường không vậy?"
Ông già được gọi là lão đại gia kia cũng cười mà nói "Vũ Thiên, là đàn ông có phong lưu cũng không sao, nhưng chơi bời với đàn ông thì phải cẩn thận một chút. Người tên Lâm Viễn này thân phận đặc biệt, hơn nữa con còn tìm người thế thân để làm gì chứ, người con yêu cũng đã ૮ɦếƭ bao nhiêu năm nay rồi."
Hạ Vũ Thiên lộ ra thái độ ngượng ngùng khẽ cười cười, nhưng trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, - Lâm Viễn quả nhiên cố tình chống đối mình mà.
Lâm Viễn vào phòng bên trong, yên lặng rót trà vào chén. Lý Cố nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Lâm Viễn liền bước tới hỏi, "Này, có phải cậu đang gặp vấn đề gì phải không sao có vẻ chán nản thế?"
Lâm Viễn đặt chén trà vừa rót xuống mặt bàn, quay sang nhìn Lý Cố hỏi "Lý Cố, mấy người các anh suốt ngày diễn kịch không biết mệt mỏi à?"
Lý Cố thoáng ngây người ngạc nhiên, đoạn nhếch khóe môi cười cười "Hạ Vũ Thiên diễn kịch hay không tôi cũng bó tay không quản được, nhưng tôi thì đâu có diễn gì."
Lâm Viễn đặt chén trà xuống "Người ta nói "miệng quan chôn trẻ" quả là đúng. Cái miệng của Hạ Vũ Thiên cũng chỉ toàn nói điều gian dối thôi." Nói xong những lời này cậu quay người mang theo khay trà ra ngoài.
Lý Cố ngớ người ra một lúc, mãi lâu sau mới vỗ đùi cái bộp "Rất hợp vần!
Tài thật đó!" Nói xong anh cũng cười buồn bã quay lưng bước đi, miệng vẫn còn lẩm bầm thì thào mấy câu, "Tiểu Viễn Viễn à, tôi xin lỗi... Về sau này cậu cũng đừng trách tôi nếu có trách thì phải trách Hạ Vũ Thiên ấy."
Lâm Viễn mang khay trà vào trong phòng, đưa chén đến cho từng người.
Tiêu Thụy cầm chén trà lên hỏi "Lâm Viễn, cậu đã lên giường với Hạ Vũ Thiên rồi phải không?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu.
"Hả?" Cả ba người kia đều nhất loạt quay sang nhìn cậu, dường như đối với họ chuyện này đều có phần bất ngờ, còn nét mặt Hạ Vũ Thiên thì khẽ nhăn lại bực bội.
"Vụ này hay ho Đây." Tống Hi cười nói "Vũ Thiên mang theo cậu bên cạnh mình bao lâu nay nhưng lại không hề động tới chút nào sao?"
Lâm Viễn mất một lúc lâu sau mới có thể đáp lại "Anh ấy vốn bị thương nửa người bên dưới, nên từ dạo đó tới nay không còn khả năng làm chuyện đó được nữa rồi."
"A..." Mọi người đều choáng váng, kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Thiên. Ông già hỏi "Thật vậy sao con?"
"Không phải đâu cha nuôi!" Hạ Vũ Thiên vội vàng giải thích "Cha không nên nghe cậu ta nói linh tinh."
Tống Hi cười tủm tỉm nói "Lật chăn lên kiểm tra xem sao."
Tiêu Thụy vừa định ra tay thì Hạ Vũ Thiên lập tức ho khan một tiếng. Tiêu Thụy vội vã ngừng tay lại "Xin lỗi Vũ Thiên, tôi không đùa nữa."
"Nghe nói gần Đây có kẻ dám ςướק đoạt di thư." Tống Hi xoa cằm nhìn Lâm Viễn.
"Là kẻ nào ?" Ông già lại nhìn sang Hạ Vũ Thiên hỏi.
"... Kẻ trực tiếp ra tay bắt cóc là Tiền lão lục, hiện kẻ nào đứng sau tất cả chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra." Hạ Vũ Thiên trả lời.
"Bây giờ cậu đang bị thương nặng như thế này, bọn họ sẽ chú ý tới cậu là lẽ đương nhiên." Tống Hi cười nói "Hay là như thế này đi, để tôi giúp cậu trông chừng di thư mấy bữa, còn A Thụy sẽ ở lại đây chăm sóc cậu."
"Phải đấy." Tiêu Thụy gật đầu.
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày do dự.
Lâm Viễn đứng một bên không tham gia vào câu chuyện, một lát thấy mỏi chân cậu liền đi đến sô-pha bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu đọc tạp chí.
"Cậu nghĩ sao?" Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn Lâm Viễn có ý hỏi.
Lâm Viễn ngẩng đầu lên đáp "Điều ấy tùy anh, đối với tôi thì ở đâu cũng đều như nhau cả."
Tống Hi bật cười nói "Thế thì tới chỗ tôi ở đi, mấy ngày này để tôi chăm sóc cậu. Hơn nữa tôi cũng lâu rồi không về nước nên cậu làm hướng dẫn viên cho tôi đi, chúng ta đi đây đó vui chơi mua sắm một chút."
"Chân tôi hiện giờ không đi lại thoải mái được." Lâm Viễn ngước mắt lên nhìn Tống Hi.
"Không sao" Tống Hi lại gần Lâm Viễn nói "Chúng ta cứ đi từ từ cũng được."
"Ừm." Lâm Viễn gật đầu "Như vậy cũng được."
Đôi mày của Hạ Vũ Thiên bất giác nhíu lại chặt hơn.
Một lúc sau, lão đại gia dặn dò Hạ Vũ Thiên thêm mấy câu rồi từ biệt ra về trước, Tống Hi và Tiêu Thụy ngồi lại thêm một lát. Tới khi trời sắp tối, Tống Hi mới kéo Lâm Viễn đứng dậy nói với Hạ Vũ Thiên "Vũ Thiên, bọn tôi cũng đi đây tới khi nào cậu bình phục tôi sẽ trả cậu ta về."
Hạ Vũ Thiên không nói gì nhìn Lâm Viễn sau đó gật đầu.
Tống Hi đi cùng Lâm Viễn ra cửa, trước khi rời đi Lâm Viễn bất giác đưa mắt nhìn về phía Hạ Vũ Thiên. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Viễn chưa kịp nhìn rõ đôi mắt Hạ Vũ Thiên đang muốn biểu đạt điều gì thì đã bị Tống Hi kéo đi mất.
Khi cánh cửa đóng rầm một tiếng, trong lòng Hạ Vũ Thiên bỗng dâng lên một cảm giác khó chịuxác định được chính xác nó là thứ cảm giác gì.
"Sao vậy? Anh không muốn?" Tiêu Thụy ngồi bên cạnh vừa gọt táo vừa nói "Mục đích cuối cùng của anh không phải chính là sắp xếp để cậu ta tới bên cạnh Tống Hi sao? Anh chắc chắn cũng biết rõ là Tống Hi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu."
Hạ Vũ Thiên nhìn sang, đưa ánh mắt đầy hàm ý cảnh cáo Tiêu Thụy, Tiêu Thụy biết ý im lặng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài bước xuống giường đi tới cạnh cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy cảnh Tống Hi dắt tay Lâm Viễn xuống tới dưới sân. Hai người đi rất chậm tới bên cạnh xe, Tống Hi mở cửa vừa cười vừa đỡ Lâm Viễn lên xe.
Xe lăn bánh... Dần dần đi khuất.