Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên nghe thấy bên tai mình có tiếng ngáy. Vừa quay mặt nhìn sang, anh liền thở dài, Lâm Viễn nằm dài trên sô-pha bên cạnh, vùi mình trong chiếc chăn dầy cộp ngủ say sưa, miệng ngáy khò khò... Hạ Vũ Thiên dở khóc dở cười thầm nghĩ, nếu quả trên giường có là bệnh nhân đang nguy kịch thật khéo cũng có thể bị cậu đánh thức dậy vì tiếng ngáy chứ không đùa.
Lý Cố đi vào từ cửa sau, nhìn thấy cảnh trong phòng liền nhíu mày, bước lại gần ngắm dáng vẻ Lâm Viễn khi ngủ, mãi anh mới nói "Ái chà... Ngủ không chảy nước miếng nhỉ! Nhìn cũng đáng yêu gớm, chỉ mỗi tội ngáy to. Người ta vẫn bảo người nào khi ngủ mà ngáy thì sống rất thoải mái vô tư không bao giờ buồn bực u sầu đấy."
Hạ Vũ Thiên bật cười ngồi dậy, định châm một điếu thuốc. Lý Cố ngay lập tức hung dữ trừng mắt liếc sang "Cậu điên à?! Lát nữa sẽ có người tới, cậu muốn cho người ta ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng bệnh nhân đang nguy kịch à?! Mẹ kiếp, cậu bị thương ở phổi đấy, có biết hay không hả!"
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên khẽ giật giật, anh buông điếu thuốc lá xuống nhưng miệng cứ có cảm giác thiêu thiếu cái gì đó. Đúng lúc này, Lâm Viễn bị tiếng tranh cãi đánh thức, cậu giụi mắt, thấy bóng Lý Cố chạy đi chạy lại trước mặt mình bèn thoải mái vươn mình trên sô-pha, rồi cuộn người lại trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy cử động ấy thì bật cười. Anh thấy Lâm Viễn giống hệt một con mèo lười đang trong cơn ngái ngủ. Cảm thấy thật thú vị, anh liền lật chăn ra, hớn hở bước xuống giường.
"Ê?" Lý Cố đang chuẩn bị đồ nghề hóa trang cho Hạ Vũ Thiên. "Lát nữa người nhà họ Hạ sẽ tới chuẩn bị còn tiếp tục diễn kịch chứ."
"Đã tới đâu." Hạ Vũ Thiên nói "Có người canh giữ phía dưới rồi." Vừa nói anh vừa ngồi xuống sô-pha, giơ tay miết miết cằm Lâm Viễn.
"Ê Đừng nghịch chứ!" Lâm Viễn kéo chăn lên che người bực bội lầm bầm "Để yên cho tôi ngủ thêm một lát nữa."
Hạ Vũ Thiên bật cười, nhào lên đè cậu xuống.
"Nặng." Lâm Viễn cọ quậy muốn chui hẳn vào trong chăn để trốn, nhưng Hạ Vũ Thiên không chịu, anh thò tay vào trong chăn quấy rối Lâm Viễn.
"Phiền ૮ɦếƭ được!" Lâm Viễn nhận ra mình bắt đầu tỉnh táo lại rồi, nếu tỉnh hẳn thì sẽ không thể ngủ lại được nữa. Với Lâm Viễn, khoảng thời gian vàng của giấc ngủ chính là lúc mơ màng giữa việc ngủ nán thêm một chút với việc thức dậy.
Hạ Vũ Thiên vẫn không chịu để yên, lúc thì sờ nắn tai, khi thì lại gãi ngứa, rồi còn hôn lên cổ cậu nữa... Lâm Viễn kéo chăn thật chặt quấn quanh mình giống như con nhộng trong cái kén rồi mà Hạ Vũ Thiên vẫn không buông tha. Tay anh ta lần qua lớp chăn Ϧóþ ௱ôЛƓ cậu.
"Mẹ kiếp!" Lâm Viễn giơ chân đạp Hạ Vũ Thiên một cái "Hạ Vũ Thiên, anh với tôi có thù oán gì hả? Ngủ cũng không để cho người ta yên nữa!"
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cuối cùng cũng chịu chui ra ngoài, liền nhào lên hôn cậu tới tấp.
Lý Cố ngồi cạnh lắc đầu. Mới sáng sớm Hạ Vũ Thiên đã lên cơn nghiện, đem Lâm Viễn ra hút thay thuốc lá. Lý Cố nhìn kỹ lại lần nữa... sự vui vẻ trong mắt Hạ Vũ Thiên dường như không phải là giả tạo.
Lý Cố hơi lo lắng, thầm thở dài trong lòng, Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, anh đừng có khổ sở trăm phương nghìn kế đặt bẫy để cuối cùng lại tự mình sa vào tròng như vậy chứ! Nghĩ lại nghĩ đến đau cả đầu, Lý Cố gạt phắt đi - thế thì cũng có liên quan quái gì tới tôi đâu nhỉ?! Sao tôi lại phải lo lắng giúp chuyện của mấy người chứ! Bỗng cảm thấy điện thoại di động trong túi áo rung rung, Lý Cố lấy ra xem rồi nói với Hạ Vũ Thiên "Này, người nhà họ Hạ sắp tới rồi, đừng có làm loạn nữa."
Hạ Vũ Thiên nghe xong mất hứng bĩu môi, Lâm Viễn ôm chăn lau miệng, lẩm bẩm "Cầm thú!"
Hạ Vũ Thiên lại hung hăng thò tay nhéo cổ cậu một cái rồi mới đứng dậy, trở về giường làm người mẫu cho Lý Cố hóa trang.
Lúc này A Thường chạy vào mang đồ ăn sáng cho mọi người. Phần của Hạ Vũ Thiên đương nhiên vạn năm không đổi là Sandwich và cà phê, còn phần Lâm Viễn thì...
"Lâm Viễn." A Thường đưa cho cậu hai hộp thức ăn nói "Tôi phát hiện ra một cửa hàng bán đồ ăn vặt ở đằng sau phòng khám này, toàn đồ ngon nhé."
Lâm Viễn cầm hộp đồ ăn mở ra xem, bên trong là một phần bánh bao bọc canh. Hộp còn lại là một gói nhỏ bọc bằng lá sen... Lâm Viễn cởi ra nhìn, "A!
Là bánh bột lọc nhân thịt bọc lá sen!"
"Đây là sữa đậu nành và quẩy." A Thường để sữa và quẩy xuống bàn uống trà trước mặt Lâm Viễn.
Lâm Viễn đặt hộp đồ ăn xuống, khụt khịt mũi.
"Sao thế" A Thường hỏi "Tôi cứ nghĩ cậu thích ăn..."
"Anh Thường!" Lâm Viễn nhào tới ôm chặt A Thường, cọ cọ mặt vào иgự¢ anh "Anh đúng là người anh em tốt, đúng chuẩn mẫu đàn ông mười tốt của thế kỷ mới, tiếc rằng tôi không phải là con gái, chứ nếu không nhất định sẽ chọn anh!"
Khóe miệng A Thường giật giật. Anh quay lại, thấy Hạ Vũ Thiên mặt lạnh như băng đang cắn Sandwich.
"Tôi... Cậu cứ ăn từ từ, tôi phải ra ngoài đây." A Thường vất vả gỡ Lâm Viễn ra, mãi mới thoát được, vội vàng quay lưng chuồn thẳng.
Lâm Viễn sung sướng gắp một miếng bánh bột lọc nhân thịt bỏ vào miệng "Ừm, bột vừa đủ độ dính, thịt vừa có nạc vừa có mỡ ăn ngon mà không ngán, còn có cả gạch cua nữa chứ!... Cuộc đời phải thế này mới có ý nghĩa chứ!"
Lý Cố cũng lại gần nhìn "Món bánh nhân thịt ở cửa hàng này có tiếng lắm, bọn họ còn có mấy món khác ăn cũng rất ngon. Đồ ăn trưa cũng được, chúng tôi toàn đặt cơm hộp ở đó thôi!"
"Thật sao?!" Lâm Viễn nói với giọng thèm thuồng "Thảo nào mấy lần trước tôi ăn cơm hộp ở đây thấy ngon vậy... Tôi còn nghĩ quả nhiên thành phố lớn có khác, ăn đứt thành phố nhỏ của tôi. Trước đây đồ ăn trưa của tôi chỉ có cái đùi gà còn nhỏ hơn cả cánh, với măng nhồi thịt mà chỉ toàn măng là măng!"
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nhìn nói "Bẩn ૮ɦếƭ đi được, có gì ngon chứ?"
Lâm Viễn đưa mắt nhìn qua miếng Sandwich trên tay anh ta, đoạn nói "Hạ Vũ Thiên, anh đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả, ăn uống như thế là mất gốc bán nước theo địch đấy! Không ăn mỳ gạo lại đi ăn mỳ ý là đang góp phần giúp khối EU tăng GDP, rồi đất nước này không thể phát triển được! Cũng như cờ bạc đàng điếm đã làm thành hòn đá tảng, ngăn cản con đường kiến thiết văn minh tinh thần hơn năm mươi năm nay!"
Mi mắt Hạ Vũ Thiên nháy nháy một chút, anh ném luôn miếng Sandwich nhảy xuống giường đến ςướק đồ ăn của Lâm Viễn.
"A!" Lâm Viễn vội vàng bảo vệ đám bánh bao và bánh bột lọc nhân thịt của mình. Miệng cắn dở miếng quay, cậu chạy tới núp phía sau sô-pha nói "Không được uống sữa đậu nành của tôi! Không phải anh chỉ thích uống cái thứ cà phê đắng như thuốc đông y đó à!"
Hạ Vũ Thiên dường như muốn trả thù, bèn ςướק mất nửa phần bánh bột lọc nhân thịt và bốn cái bánh bao bọc canh, còn uống mất nửa cốc sữa đậu nành, gặm mất nửa thanh quẩy của cậu.
Lâm Viễn bực mình mắng... "૮ɦếƭ tiệt! Đồ tư bản chuyên bóc lột giai cấp vô sản, kẻ thù chung của toàn thể giai cấp công nhân và nông dân, đồ ký sinh trùng của chủ nghĩa cộng sản, sớm muộn gì cũng có ngày sứ giả mặt trăng tới tiêu diệt anh!"
Hạ Vũ Thiên cực kỳ thích thú dòm bộ dạng tức giận đùng đùng của Lâm Viễn, miệng anh chép chép mấy cái - đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng có thể đổi món để đổi khẩu vị.
Lý Cố nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ, liền vội vàng ném Hạ Vũ Thiên về giường, dùng cả đống mỹ phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ bôi bôi trát trát chán lên mặt anh. Mấy phút sau, Hạ Vũ Thiên đã trông y như một kẻ sống dở ૮ɦếƭ dở. Lúc này Lâm Viễn đã ăn xong bữa sáng, cậu vừa lau miệng vừa giơ ngón cái lên với Lý Cố "Lý Cố, tay nghề khá lắm?"
A Thường vào thu dọn bát đĩa, Lâm Viễn đòi đi rửa bát. Không thể ăn uống không trả tiền lại còn bắt người ta rửa bát cho được.
"Bát đĩa mang về quán họ sẽ rửa." A Thường nói "Thiếu gia, xe đã đến trước cửa, mọi người chuẩn bị trước đi!"
"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu. Lý Cố bật các loại máy móc lên, quay sang trát cho Lâm Viễn ít phấn, vẽ thêm hai quầng thâm nhàn nhạt quanh mắt.
Lâm Viễn nhấc một chiếc ghế ngoan ngoãn chạy tới ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, tay cậu cầm lấy chiếc gương Lý Cố vừa dùng để hóa trang cho Hạ Vũ Thiên soi đi soi lại điều chỉnh nét mặt.
Hạ Vũ Thiên nhìn sang, thấy bộ dạng Lâm Viễn cực kỳ bi thương giống như có người thân sắp ૮ɦếƭ bèn nói "Này, cậu điều chỉnh lại vẻ mặt đi, tôi còn chưa ૮ɦếƭ đâu!"
Lâm Viễn chớp chớp mắt, nghiêm túc nói "A, Hạ Vũ Thiên, anh cũng bắt đầu biết hài hước rồi đó!"
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên khẽ giật giật, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Lâm Viễn. Có lẽ anh dùng lực hơi mạnh nên Lâm Viễn bị đau khẽ nhíu mày, Hạ Vũ Thiên thấy thế bất giác lại buông lỏng tay ra... Lâm Viễn nhìn nhìn anh ta nhưng không nói gì, Hạ Vũ Thiên hai mắt chăm chú nhìn vào cổ tay Lâm Viễn, cũng không rõ anh đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng bao lâu sau bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Cửa mở ra, Hạ Vũ Khải và Hạ Vũ Kiệt đi vào trước, thấy Hạ Vũ Thiên đã tỉnh lại, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhợt nhạt nhưng tinh thần lại khá tốt, liền cùng thở phào một hơi.
"Đại ca!" Hai người đi tới bên cạnh giường.
"Vũ Thiên!" Hạ Mạt và Hạ Liệt cũng đã đến, bước qua cửa đi vào phòng.
"Bây giờ không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa." Lý Cố nói với bọn họ "Chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa là có thể ra khỏi giường, nhưng trong một tháng tới phải lo tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để cậu ta phải bận tâm lo lắng tới chuyện làm ăn nhiều quá. Phổi bị tổn thương! Còn nữa, nhớ không được hút thuốc!"
"Không sao là tốt rồi." Hạ Mạt nói "Đúng rồi Vũ Thiên, cháu có biết kẻ nào đã tập kích mình không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Hạ Mạt khẽ lắc đầu.
"Không ngờ trong số vệ sĩ của chúng ta lại có gián điệp." Hạ Liệt lạnh lùng nói "Chuyện này phải điều tra cho rõ!"
"Đúng vậy." Hạ Vũ Khải gật đầu "Đại ca, hay là giao cho em đi điều tra!
Tiện thể thanh lọc hết một lượt, đuổi tất cả những kẻ có vấn đề đi."
Hạ Vũ Thiên gật đầu, ý muốn nói - được.
"Cậu ấy còn chưa nói được." Lý Cố nói "Mọi người phải để cho cậu ấy tĩnh dưỡng nhiều hơn mới từ từ hồi phục."
Mọi người nghe thế đều gật đầu, lúc này Hạ Vũ Khải mới quay mặt sang nhìn Lâm Viễn nói "Lâm Viễn, cậu vẫn ở đây từ tối qua tới tận bây giờ à? Có mệt không?"
Lâm Viễn lắc đầu.
"Cậu đã ăn gì chưa?" Hạ Vũ Kiệt vừa hỏi vừa lại gần cậu "Mắt thâm hết lại rồi, đáng thương quá."
Lâm Viễn thầm nghĩ, tôi ăn no đến muốn ợ hơi đây? Không biết ợ lên thì có mùi bánh bột lọc nhân thịt không nhỉ?
"Cứ thế làm sao được? Sẽ không chịu nổi đâu." Hạ Liệt nói "Cậu đi ăn chút gì đó, ngủ một giấc rồi lại tới sau!"
Lâm Viễn lắc đầu đáp lại "Cháu không đói."
Cậu vừa nói xong thì cảm thấy Hạ Vũ Thiên khẽ giật giật tay mình, gật đầu với cậu ý muốn bảo - cứ đi đi.
Lâm Viễn hơi do dự, vừa rồi Hạ Vũ Thiên đâu có bảo cậu cần phải ra ngoài đâu... Hơn nữa...
Lâm Viễn ngước mắt nhìn mấy người nhà họ Hạ trước mặt, cảm thấy trong đám người này không có kẻ nào bình thường cả. Mình theo bọn họ ra ngoài, có thể nào nguy hiểm đến tính mạng không?
"Đi thôi." Hạ Vũ Kiệt kéo Lâm Viễn đứng dậy nói "Tôi đưa cậu đi ăn gì đó rồi về nhà tắm giặt thay quần áo lát nữa lại tới."
Lâm Viễn nghi hoặc nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu rồi anh đưa mắt nhìn Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhún vai nói "Đại ca yên tâm đi, em không có gan động cậu ta đâu." Nói rồi liền lôi Lâm Viễn ra ngoài cửa.
Lâm Viễn hơi nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên - anh để tôi đi theo anh ta à? Có nguy hiểm tới tính mạng không đó?
Hạ Vũ Thiên cũng nhìn Lâm Viễn - Cậu thông minh một chút cho tôi! Nếu để lộ chuyện gì thì cẩn thận tôi thịt cậu!
Hai người trừng mắt nhìn nhau, người bực bội, kẻ dọa nạt, nhưng trong mắt người bên ngoài thì đúng là một đôi tình nhân thắm thiết. Xa nhau có một chút thôi mà cũng không nỡ chia lìa.
Hạ Vũ Kiệt đưa Lâm Viễn đi. Những người khác cũng từ biệt ra về. Hạ Vũ Kiệt đưa Lâm Viễn lên xe cùng nhau đi ăn trưa.
Lâm Viễn cúi đầu, trong mắt thoáng qua một chút lo lắng. Lý Cố từng nói về Hạ Vũ Kiệt với cậu, đó là kẻ "háo sắc" và "biến thái số hai" của nhà họ Hạ...
Phải thật cẩn thận!
"Vẫn còn lo lắng sao?" Hạ Vũ Kiệt lại gần, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Viễn lên, ngón tay cái không biết là vô tình hay hữu ý cọ qua vết thâm cải trang dưới mắt Lâm Viễn... Lâm Viễn thầm giật mình, nghĩ - được lắm đấy Hạ nhị thiếu gia, rất thông minh... Nhưng anh cứ việc mà sờ cho thoải mái, phấn mắt này theo lời Lý Cố là hàng gì ấy nhỉ... Đúng rồi, hàng chống nước! Trừ khi có dung dịch tẩy trang chuyên dùng, nếu không anh có cọ tới rớt da cũng không phai màu chút nào đâu!
Hạ Vũ Kiệt thấy không có vấn đề gì, liền tỏ vẻ đau lòng nói "Đúng là đáng tương quá... Lại còn đi đứng cũng khó khăn nữa."
Lâm Viễn tự nhận khả năng khôi phục của bản thân cũng khá nhanh, chỉ kém loài chó một chút. Mấy ngày hôm nay cậu đã thôi không còn phải nhảy lò cò nữa, có thể bắt đầu dùng hai chân để đi. Chỉ có điều cậu đi hơi chậm và thỉnh thoảng bị nhói đau một chút... Lâm Viễn thầm nghĩ, anh nói tôi đi đứng khó khăn ư, cứ như tôi què rồi không bằng, liền thản nhiên nói "Đã khỏi rồi."
Hạ Vũ Kiệt nhìn cậu thật lâu sau mới buông một câu "Chẳng trách đại ca thích cậu như vậy, hình thức và tính cách của cậu đều phù hợp với tiêu chuẩn của đại ca."
Lâm Viễn không để lộ bất cứ cảm xúc nào trên nét mặt, nhưng trong lòng thì cười thầm - quả nhiên, người ta mới bảo muốn nhìn nhận bất cứ sự việc nào cũng phải bỏ qua hiện tượng mới có thể nắm rõ được bản chất! Anh không biết đó thôi, tôi không những đã từng khiêu chiến giới hạn thẩm mỹ của Hạ Vũ Thiên hàng tỷ lần mà còn thành công trong việc khiến cho anh ta tức đến phát điên lên đấy, hê hê...