Tối hôm đó Lâm Viễn chén đến no căng bụng, vì chân đau đi đứng không thuận tiện nên chỉ có thể ngồi trên sô-pha xoa bụng. Tuy nhiên vốn là một bác sĩ, dù rằng bản thân lười biếng nhưng Lâm Viễn vẫn rất chú ý tới sức khỏe, nên cậu vẫn cố gắng đứng dậy vận động đi lại nhẹ nhàng để thức ăn dễ tiêu hóa hơn.
Hạ Vũ Thiên cho hết tất cả cốc chén bát đĩa có trên bàn vào thẳng sọt rác, Lâm Viễn đứng bên cửa sổ nhìn hành động này của anh ta liền bĩu môi.
"Anh không biết rửa à?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Nhiên đáp trả "Đàn ông không có nhiệm vụ rửa bát."
Lâm Viễn có một ý định - rất muốn phi thẳng cái đĩa vào mặt anh ta.
Nửa tiếng sau Hạ Vũ Thiên rời mắt khỏi màn hình máy tính, thấy Lâm Viễn nhảy lò cò cạnh cửa sổ "Chân hết đau rồi à?"
Lâm Viễn chỉ xuống chân mình "Nhảy bằng chân còn lại, sợ gì chứ?"
Hạ Vũ Thiên đi tới nói "Cậu muốn đi đâu? Tôi đỡ."
"Không cần!" Lâm Viễn đẩy anh ra trả lời "Tôi có thói quen đi bộ một trăm bước sau khi ăn cho dễ tiêu hóa một chút."
"Vận động có rất nhiều loại phương pháp khác nhau." Hạ Vũ Thiên cười nói "Đi bộ có hiệu suất không cao đâu, tôi biết có một cách cực kỳ hiệu quả, cậu muốn thử không?"
"Ai." Lâm Viễn đẩy anh ta ra xa hẳn "Đừng lại gần như thế, tôi không thích anh làm vậy. Mà phải rồi, tối nay tôi ngủ ở đâu?"
Hạ Vũ Thiên nhướn mày "Còn có thể ở đâu nữa? Chỉ có một cái giường này thôi."
Lâm Viễn rất muốn nói "Hạ Vũ Thiên đêm nay anh có thể ngủ ngoài sô-pha được không" nhưng... tiếc là cậu không dám mở miệng. Đúng lúc này di động của cậu đổ chuông.
Lâm Viễn còn chưa kịp tới lấy thì Hạ Vũ Thiên đã cầm lên định đưa nó cho cậu, nhưng vừa liếc mắt xem liền phát hiện trên màn hình hiện tên người gọi là Tôn Lâm... lập tức thẳng tay ngắt điện thoại.
"Này!" Lâm Viễn vội nói "Sao anh lại tắt điện thoại của tôi?"
"Không cần nhận điện thoại của hạng người đó" Hạ Vũ Thiên trả lời rất dứt khoát.
Lâm Viễn lườm anh ta "Trả điện thoại cho tôi, tôi muốn xem đó là ai!"
Hạ Vũ Thiên dứt khoát không trả.
"Hạ Vũ Thiên, anh đang quấy rối đời tư của tôi một cách nghiêm trọng!"
Lâm Viễn cực kỳ phẫn nộ nói "Anh có trả không?"
Đang tranh cãi, một lần nữa điện thoại lại kêu - vẫn là Tôn Lâm gọi đến.
Hạ Vũ Thiên lại muốn dập máy nhưng thấy Lâm Viễn nhào lên định ςướק lại Hạ Vũ Thiên liền bất chợt nảy ra một ý định, liền ấn nút nghe "Alô?"
Lâm Viễn giật mình giơ tay qua muốn giật điện thoại nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên giữ chặt không thể cựa quậy, chân vốn bị thương nên cậu không giãy ra được, chỉ có thể than thở trong lòng trơ mắt mà nhìn.
"Ừm... Tôi tìm Lâm Viễn." Tôn Lâm ở đầu dây bên kia đương nhiên nhận ra giọng Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn nhích lại gần vểnh tai lên nghe ké, Hạ Vũ Thiên cố tình làm ngơ không để ý tới cậu, đoạn dùng giọng nói vô cùng ái muội nói với đầu dây bên kia "À, Lâm Viễn bây giờ không tiện bắt máy."
"Anh mới không tiện!" Lâm Viễn tức giận "Cả nhà anh mới không tiện ấy, mau trả điện thoại cho tôi!"
Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu, đưa trả lại điện thoại.
"Alô." Vừa cầm di động, Lâm Viễn còn chưa kịp nói gì đã kêu "A!" một tiếng.
"Sao vậy?" Tôn Lâm ở đầu bên kia cũng hoảng hốt hỏi, "Lâm Viễn?"
"Anh làm trò gì thế?" Lâm Viễn đưa điện thoại ra xa một chút, trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên - cái con người vừa ôm chặt cậu.
Hạ Vũ Thiên khẽ cười nói "Cậu giờ không đi được, để tôi ôm cậu vào phòng nằm, tha hồ tán gẫu cho thoải mái."
"Lâm Viễn?" Bên kia Tôn Lâm vẫn đang gọi.
"Ai." LâmViễn trả lời "Tôi không sao, có việc gì không?"
"Sao lại nói cậu không đi lại được?" Tôn Lâm hỏi.
"À, không có gì." Lâm Viễn nói "Chỉ là bị thương ở chân thôi."
"Có nghiêm trọng không?" Tôn Lâm hỏi.
"Không sao không sao." Lâm Viễn đáp "Đúng rồi, có chuyện gì thế?"
"À." Tôn Lâm cười mấy tiếng, "Tôi định rủ anh đi chơi bóng rổ."
"Muộn thế này còn chơi bóng?" Lâm Viễn ngạc nhiên.
"Ừ, chơi bóng xong tiện thể đi ăn khuya luôn, tối nay tôi chỉ có một mình, đang chán chả biết làm gì"
"Ừm." Lâm Viễn gật đầu nói "Vậy thì chịu rồi, muốn chơi bóng cũng phải cả tháng nữa mới chơi được."
"Bị thương nghiêm trọng như vậy sao?" Tôn Lâm lo lắng, "Anh đang ở đâu?
Tôi tới thăm anh, đang ở nhà à?"
"A?" Lâm Viễn hơi khó xử nói "Thôi khỏi, để hôm khác gặp đi."
"Cho tôi địa chỉ của anh." Tôn Lâm nói vẻ đầy kiên quyết "Tôi tới nhìn xem sao, không gặp được anh tôi không yên tâm!"
"À..." Lâm Viễn không biết làm sao, cái cậu Tôn Lâm này thật là nhiệt tình.
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời Hạ Vũ Thiên ở bên cạnh đã đột nhiên giật lấy điện thoại của cậu, nói với Tôn Lâm "Cậu ta giờ ở nhà tôi, nếu cậu muốn tới tôi có thể cho cậu địa chỉ."
Lâm Viễn nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên.
"Anh nói đi."
Hạ Vũ Thiên không chút do dự nói ra địa chỉ tòa chung cư của mình.
Tôn Lâm cúp điện thoại.
"Anh làm gì vậy, nửa đêm nửa hôm rồi." Lâm Viễn không hiểu nổi nhìn Hạ Vũ Thiên "Còn nữa, anh nói địa chỉ nhà cho người khác biết không sợ à? Người nhà họ Tôn không phải là đối thủ một mất một còn của anh sao?"
"A?" Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên nhìn Lâm Viễn cười nói "Thật không ngờ cậu cũng biết suy nghĩ cho tôi cơ đấy."
"Nói chuyện nghiêm túc đi!" Lâm Viễn cúi mặt nhìn xuống đất "Anh thả tôi xuống được không? Ôm mãi không thấy mệt à?"
Hạ Vũ Thiên nhún vai nói một câu "cậu nhẹ không ấy mà" sau đó ôm Lâm Viễn vào trong phòng ngủ.
Anh đặt cậu lên giường, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo Lâm Viễn.
"Này!" Lâm Viễn giữ tay anh ta "Đúng rồi, tôi thấy anh rõ ràng là đang có mưu đồ gì đó, đừng có động tay động chân nữa, nói mau vì sao nửa đêm rồi anh còn gọi Tôn Lâm đến làm gì? Có âm mưu gì hả?"
Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi xuống cạnh giường đưa tay nâng cằm Lâm Viễn lên hỏi "Sao? Sợ tôi hại cậu ta?"
"Hừ." Lâm Viễn nhíu mày "Người ta là người tốt lại thật thà, làm sao so được với anh, anh bỏ qua đi chấp nhặt với cậu ta làm gì?"
"Ra thế?" Hạ Vũ Thiên cười "Xem ra vị trí của tôi trong lòng cậu cũng khá cao đấy chứ."
"Anh tự tin quá rồi đấy." Lâm Viễn thúc giục "Có nói hay không?"
"Tôi chỉ muốn biết thằng nhóc đó có ý với cậu hay không." Hạ Vũ Thiên ghé sát vào bên tai Lâm Viễn nói nhỏ, "Cậu cũng sợ cậu ta tiếp cận mình là có mục đích còn gì?"
Lâm Viễn sửng sốt liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
"Không phải cậu bảo chơi bóng với cậu ta rất thú vị sao?" Hạ Vũ Thiên bật cười nói "Cho nên tôi sẽ giúp cậu dứt khoát kiểm tra luôn xem sao, nhân thể nếu như cậu ta có ý đồ không tốt tôi cũng thay cậu thịt cậu ta coi như xả giận luôn."
Lâm Viễn liếc mắt nhìn anh không nói gì, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng có chút đồng tình với Hạ Vũ Thiên. Có lẽ anh ta không nhìn lầm, thật sự cậu có lo lắng rằng Tôn Lâm tiếp cận mình nhất định còn có ý đồ khác... Hơn nữa Tôn Lâm rõ ràng biết mình đang ở nhà Hạ Vũ Thiên, vì sao còn nhất mực muốn đến thăm? Hạ vũ Thiên vì sao lại tỏ ra rộng rãi nói cho cậu ta biết địa chỉ nhà mình chứ?
Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Vũ Thiên đi ra mở cửa, thấy Tôn Lâm xách hai túi đồ lớn đang đứng trước cửa phòng.
"Lâm Viễn đâu?" Tôn Lâm hỏi.
"Bên trong." Hạ Vũ Thiên cho cậu ta vào rồi đóng cửa lại.
Tôn Lâm lấy đồ trong túi đặt lên bàn, sau đó chạy vào trong phòng.
Lúc này trên chiếc giường đôi rộng thênh thang, Lâm Viễn đang nằm dựa lưng lên gối xem TV, thấy cậu ta vào phòng liền bật nhỏ tiếng nói "Cậu mới tới hả."
"Anh không sao chứ?" Tôn Lâm bước tới đứng bên cạnh Lâm Viễn vừa hỏi vừa cúi xuống xem xét vết thương trên chân cậu "Sao lại bị thương thế này?"
"À, không có gì." Lâm Viễn nói "Chỉ là sơ ý thôi."
"Để tôi xem xem." Tôn Lâm nhíu mày hỏi "Tại sao lại là ngoại thương? Tôi còn tưởng là anh chơi bóng bị trật chân chứ!"
"À..." Lâm Viễn nhún vai nói "Cho nên mới bảo là ngoài ý muốn."
Tôn Lâm liếc nhìn ra ngoài cửa thấy Hạ Vũ Thiên không vào cùng, liền cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi Lâm Viễn "Có liên quan tới Hạ Vũ Thiên sao?"
Lâm Viễn ngây người đưa mắt nhìn Tôn Lâm, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Vũ Thiên đi tới đưa cho Lâm Viễn một cốc nước nói "Uống thuốc đi."
"Ừm." Lâm Viễn cầm cốc nước cùng với một đống thuốc kháng viêm, giảm đau Lý Cố kê cho cậu từ tay Hạ Vũ Thiên, bắt đầu uống thuốc.
Tôn Lâm ngồi một bên hỏi "Ăn cơm chưa?"
"Rồi." Lâm Viễn gật đầu.
"Vậy à, tôi có mua thức ăn và táo mang đến đây, vì nghĩ chắc cậu không đi đâu được nên mua hơi nhiều, cậu cứ ăn từ từ nhé." Tôn Lâm nói.
"Ừm, cảm ơn." Khóe miệng Lâm Viễn hơi nhếch lên, cậu nuốt viên thuốc rồi uống thêm ngụm nước.
Tôn Lâm ngồi thêm một lát, hàn huyên đôi ba câu với Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên cũng tỏ vẻ biết ý, không đuổi cũng không mỉa mai châm chọc gì Tôn Lâm, chỉ ngồi một bên xem TV. Thỉnh thoảng lại quay sang đưa cho cậu ít đồ ăn vặt, với cách thể hiện sự thân mật như vậy dường như muốn để Tôn Lâm hiểu rằng quan hệ của hai người rất không bình thường.
Tôn Lâm có vẻ hơi xấu hổ.
Tới khoảng chín giờ, Hạ Vũ Thiên nói với Lâm Viễn, "Nghỉ sớm một chút nhé?"
Lâm Viễn không lên tiếng, Tôn Lâm lập tức đứng dậy tạm biệt "Vậy tôi về trước." Nói xong liền ra về.
Xuống lầu, Tôn Lâm ngẩng đầu nhìn lên trên căn hộ của Hạ Vũ Thiên liền thấy ánh sáng bị che khuất, dường như có người vừa đứng lên đóng rèm. Cậu ta xoay người lên xe, đóng cửa lấy điện thoại ra.
"Alô, ừ, là tôi." Tôn Lâm cài dây an toàn Lâm Viễn đúng là bị trúng đạn, xem ra tin đồn Hạ Vũ Thiên bị ám sát là thật."
Đầu dây bên kia không biết nói những gì, Tôn Lâm khẽ "Ừ, một tiếng, rồi nói "Tôi đã biết." Sau đó cúp máy.
"Ngủ sớm một chút." Hạ Vũ Thiên đi tới thấy Lâm Viễn đang cúi đầu nhìn chăm chăm vào hộp thuốc trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì liền hỏi "Sao thế?"
Lâm Viễn ngẩng lên nhìn Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên cũng nhìn cậu.
Lâm Viễn im lặng một lúc đoạn nói "Nước."
Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, quay lại cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn cầm cốc nước nhìn chăm chú.
Hạ Vũ Thiên đang cảm thấy Lâm Viễn có vẻ không bình thường thì bỗng nhiên cậu quay sang hỏi anh ta "Này, Hạ Vũ Thiên."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên chưa dứt lời đã bị Lâm Viễn cầm cốc nước hắt thẳng vào mặt, tóc tai mặt mũi Hạ Vũ Thiên ướt sũng...
Hạ Vũ Thiên bất ngờ vì kinh ngạc, sau đó nhíu mày nhìn Lâm Viễn, âm trầm nói "Cậu rất thông minh."
Lâm Viễn trả cốc lại cho anh ta, im lặng một lúc rồi lên tiếng "Anh là thằng khốn nạn, nếu người kia bắn lệch một chút trúng vào xương chân thì từ nay về sau tôi phải sống thế nào?"
Hạ Vũ Thiên căng thẳng nói "Nhưng dù sao cũng đâu có trúng."
Lâm Viễn cười khẩy, lắc đầu nằm xuống, kéo chăn trùm qua đầu cuộn mình lại ngủ.
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng nằm xuống bên cạnh cậu hỏi, "Không thèm quan tâm tới tôi nữa hả?"
Lâm Viễn không lên tiếng, lấy chăn trùm kín đầu... Trong lòng thầm thở dài, A Thường nói quả không sai chút nào, người nhà họ Hạ không hề có tình cảm, Hạ Vũ Thiên lại càng không có. Anh ta không về nhà chính là để dụ Tôn Lâm tới, một khi Tôn Lâm tới cũng có nghĩa sẽ biết mình bị thương. Mà mình bị thương có nghĩa là gì? Tức là có người tập kích Hạ Vũ Thiên!
Và có thể còn có những âm mưu khác mà mình chưa biết.
Lâm Viễn chả muốn suy diễn thêm nữa, nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng yên lành... Hóa ra, tất cả mọi người đều là đồ dối trá cả thôi.