Chân Dung Ác Ma - Chương 16

Tác giả:

Hai người trở về nhà, Lâm Viễn tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Lúc cậu lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, thấy Hạ Vũ Thiên đang ngồi trên giường và đang xem một tập ảnh.
Lâm Viễn ghé lại gần nhìn rồi kêu lên "Chà, anh đang xem ảnh con gáiKhông phải anh thích đàn ông sao? Cô này xinh thật đấy, đôi mắt to, vừa hút hồn."
Hạ Vũ Thiên đặt tập ảnh xuống giường, quay sang nhìn Lâm Viễn nói "Đây đều là nam cả đấy."
"Hả?" Lâm Viễn giật mình, cầm xấp ảnh lên xem kỹ lại. Màu sắc trong tất cả các bức ảnh đều đã được xử lý cẩn thận, người trên ảnh toàn bộ đều là người đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả con gái thật, làn da trắng nõn mịn màng vô cùng!
Lâm Viễn bĩu môi nói với Hạ Vũ Thiên "Anh không phải thật sự thích đàn ông mà chỉ là tìm đàn ông làm vật thay thế cho phụ nữ thôi. Tôi biết những người đồng tính thực sự không thích kiểu như thế này."
Hạ Vũ Thiên xoa xoa cằm nói "Phải, cậu nói trúng vấn đề rồi đó. Đúng là dù có chuyện như vậy thật thì mấy kẻ này chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi mà thôi."
Lâm Viễn nghe thấy hai chữ đồ chơi cảm thấy rất chướng tai liền hỏi lại "Anh chọn để làm gì? Nhìn ai cũng đẹp cả."
"Tìm tình địch cho cậu." Hạ Vũ Thiên thuận miệng đáp.
"Hả?" Lâm Viễn ngạc nhiên hỏi "Tôi không thèm tranh giành với loại nam không giống nam nữ không giống nữ này đâu."
"Thế mới cần cậu phải diễn kịch, chỉ là diễn thôi không phải thật." Hạ Vũ Thiên đẩy cả xấp ảnh sang cho Lâm Viễn "Cậu thích ai?"
Lâm Viễn khinh thường liếc qua một cái, ngẫm nghĩ một chốc bỗng đột nhiên nghiêm túc hỏi "Sao? Phải diễn kịch tình yêu đau khổ phải không? Anh gặp được người mới liền quên tình cũ là tôi, sau đó tôi biến mất, vì sao chứ? Đương nhiên là vì đau khổ nên tôi cao chạy xa bay rồi! Một năm sau anh mới tìm được tôi trở về, tuyên bố di chúc là xong chuyện!" Lâm Viễn cảm thấy ý tưởng này quá tuyệt!
Hạ Vũ Thiên cười khẩy một tiếng nói "Cậu đừng có mơ!"
Lâm Viễn cụt hứng nói "Nhưng mà khó diễn lắm."
"Đừng lo, chúng ta có thể từ từ luyện tập." Hạ Vũ Thiên nói "Vẫn còn thời gian, có phải ngay bây giờ đâu."
"Anh lại định âm mưu gì thế?" Lâm Viễn thắc mắc "Đang yên đang lành tại sao phải đi tìm tình địch cho tôi?"
Hạ Vũ Thiên xoa cằm nói "Tình tình diễn biến có phần hơi phức tạp, tôi cần cậu thu hút sự chú ý của một số người."
Lâm Viễn tư lự, khoanh chân ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên "Tôi muốn hỏi anh, có phải trong lòng anh sớm đã có người nên mới lôi tôi ra làm bia đỡ đạn phải không?"
Hạ Vũ Thiên ngây người, quay mặt lại nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn vắt khăn mặt lên vai, chống cằm nói "Tôi đã nghĩ nhiều rồi, tôi thấy việc làm ăn của anh tôi hẳn không thể giúp được gì. Nói tôi là di chúc sống cũng có lý nhưng mọi sự trong nhà này hầu hết đã nằm trong tay anh điều khiển. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là do nguyên nhân tình cảm, anh để cho tất cả mọi người dồn hết sự chú ý lên người tôi. Như vậy người anh thực sự yêu sẽ không gặp nguy hiểm, có phải vậy không?"
Hạ Vũ Thiên im lặng một lát rồi đáp "Cậu cũng rất nhạy cảm đấy."
"Hê hê." Lâm Viễn hỏi "Thật sự là như vậy sao?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một lúc mới chậm rãi nói "Người đó cũng không hẳn là người yêu tôi nhưng đối với tôi rất quan trọng, tôi từng mắc nợ cậu ấy. Rất nhiều người không biết chuyện, chỉ cho rằng cậu ta từng là bạn tình của tôi. Bởi vậy có không ít người tìm cách dò hỏi tin tức của cậu ấy. Nếu bị bắt, chắc chắn cậu ta sẽ bị thủ tiêu. Cậu ta ૮ɦếƭ thực ra cũng chẳng sao, nhưng sẽ gây cho tôi một số rắc rối không nhỏ, nên tôi phải dùng cậu để thu hút sự chú ý của người khác, khiến cho bọn họ nghĩ tôi thật sự yêu cậu."
Lâm Viễn nhíu mày suy nghĩ hỏi "Nói cho cùng, thật ra anh muốn bảo vệ cậu ta chẳng qua là vì lợi ích bản thân chứ không phải vì tình cảm?"
Hạ Vũ Thiên khẽ cau mày nói "Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện tình cảm, nhưng nếu sau này khi mọi chuyện đã ổn định, bản thân tôi cảm thấy mình cũng có thể yêu cậu ta. Cho nên bây giờ tôi chỉ muốn âm thầm bảo vệ cậu ấy, còn những chuyện khác sau này sẽ nói tiếp."
Lâm Viễn ngoáy tai, gật đầu nói "Hay! Loại động vật máu lạnh không có tình cảm như anh mà cũng có ai đó trong lòng thì đúng là chuyện hiếm có rồi, tôi đành phải cố gắng mà giúp đỡ thôi."
Lời nói này của Lâm Viễn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Hạ Vũ Thiên, anh hỏi lại "Cho cậu tiền cậu không cần, uy Hi*p tính mạng cậu cũng không sợ, nhưng chỉ bởi vì tôi có tình cảm với người kia mà cậu lại chịu giúp tôi sao?"
Lâm Viễn gãi đầu nói "Không biết nữa, dù sao tôi cảm thấy anh cũng không quá đáng ghét." Dứt lời cậu đứng dậy vừa lau tóc vừa đi về phòng mình, nhân thể hỏi lại một câu "Ngày mai anh không có việc gì chứ, tôi muốn đi chơi bóng rổ."
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Không có việc gì..."
Nhìn theo bóng Lâm Viễn nhàn nhã quay về phòng ngủ, Hạ Vũ Thiên đặt tấm ảnh trong tay xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên - tình cảm? Đây là nhược điểm của cậu sao, Lâm Viễn?
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy Lâm Viễn có cảm giác cổ mình hơi đau, tại sao gối lại cứng như đá thế này? Nhìn kỹ lại, quả nhiên cái tên biến thái Hạ Vũ Thiên này lại ôm cậu mà ngủ cùng.
"Này!" Lâm Viễn ngồi dậy hỏi "Tôi đây dù sao cũng là thanh niên trai tráng hơn sáu mươi cân, anh đừng có kiểu muốn ôm là ôm, anh không có một chút thể diện nào hả!"
Hạ Vũ Thiên xoay người một cái, khẽ động đậy. Mái tóc mọi khi luôn được chải chuốt gọn gàng bây giờ hơi rối đan vào nhau, ánh mắt mơ màng nói "Cậu nặng sáu mươi cân sao? Sao tôi có cảm giác cậu nhẹ hơn nhỉ?"
"Biến đi." Lâm Viễn đạp cho anh ta một cái, nhảy xuống giường nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ. Cậu vội vàng mặc quần áo, bây giờ phải tới phòng khám, buổi chiều còn đi chơi bóng rổ.
Hạ Vũ Thiên một tay chống cằm nhìn cậu. Lâm Viễn hỏi "Sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy, không phải ra ngoài sao?"
Hạ Vũ Thiên mỉm cười nói "Một lúc nữa tôi sẽ đi, cậu có muốn đi cùng luôn không?"
Lâm Viễn lắc đầu "Tôi không thèm."
"Chúng ta cùng đi." Hạ Vũ Thiên bật dậy thay quần áo.
"Tôi phải tới phòng khám." Lâm Viễn nói "Chiều nay còn phải đi chơi bóng rổ."
"Một buổi sáng cậu không tới phòng khám, Lý Cố cũng chưa mệt ૮ɦếƭ ngay được đâu." Hạ Vũ Thiên vừa rửa mặt vừa nói "Sẽ không làm trễ giờ chơi bóng của cậu."
"Anh muốn đi đâu?" Lâm Viễn hỏi "Tôi không làm những chuyện biến thái đâu đấy."
Hạ Vũ Thiên bật cười nói "Cậu chỉ đi cùng với tôi thôi, tôi không thích tới nơi đó một mình."
Lâm Viễn hơi nhíu mày, cảm nhận được tâm trạng chán nản của Hạ Vũ Thiên khi phải đến nơi anh ta không thích, cậu đột nhiên thấy lòng chùng xuống liền gật đầu "Thôi được, đi thì đi."
Nửa giờ sau, hai người rời khỏi nhà. Hạ Vũ Thiên ngồi trên xe đọc báo, Lâm Viễn ngồi bên cạnh xem thời sự trên ti vi được gắn trong xe. Hai người ăn sáng trên ô tô, Hạ Vũ Thiên dưới sự mời chào của Lâm Viễn cũng thử ăn món bánh tráng trứng.
Xe đi về hướng ngoại ô thành phố, đi hết nửa giờ đồng hồ cuối cùng dừng lại trước cửa một viện an dưỡng. Lâm Viễn thấy vậy nhíu mày, cậu là bác sĩ, đương nhiên những viện an dưỡng như kiểu này cậu biết rõ - đây chính là bệnh viện tâm thần.
"Anh tới bệnh viện tâm thần làm gì?" Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên mở cửa bước xuống xe "Đi thăm một người."
Lâm Viễn vào cùng anh ta. Cả hai đi ngang qua một vườn hoa nhỏ trước cửa viện, rất nhiều bác sĩ thấy Hạ Vũ Thiên đều lên tiếng chào anh giống như đã quen biết từ lâu Lâm Viễn theo anh vào khu nội trú, đi qua một dãy hành lang dài đằng đẵng, nghe văng vẳng có tiếng gào thét thảm thiết từ đâu đó vọng lại. Tiếng kêu ấy khiến cho người ta có một cảm giác đè nén khó chịu trong lòng.
"Bệnh viện tâm thần chính là một nơi như thế này." Hạ Vũ Thiên nói "Ở chốn này, người điên còn sống thoải mái hạnh phúc hơn nhiều so với kẻ không điên."
Lâm Viễn bật cười "Ai lại bắt kẻ không điên ở lại bệnh viện tâm thần chứ?"
"Trước kia tôi đã từng ở đây." Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói.
Lâm Viễn giật mình mở to mắt nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh có tiền sử bệnh tâm thần sao?"
Hạ Vũ Thiên thản nhiên cười đáp "Ai bảo cứ phải có bệnh tâm thần mới bị nhốt vào bệnh viện tâm thần?"
Lâm Viễn nghẹn họng, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cậu theo Hạ Vũ Thiên tới trước cửa một căn phòng trên tầng ba, nói là phòng bệnh nhưng nó lại có vẻ giống nhà giam hơn, tuy mọi thứ bên trong được trang bị rất đầy đủ tiện nghi nhưng bên ngoài có Ⱡồ₦g sắt khóa lại.
"Hạ tiên sinh, ngài tới thăm phu nhân?" Y tá hỏi.
Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Lâm Viễn thầm nghĩ... Hạ phu nhân? Chẳng lẽ là vợ Hạ Vũ Thiên? Cậu nhìn qua cửa sổ vào trong phòng... Ngay lập tức cậu biết mình nhầm. Người ở bên trong là một phụ nữ đã có tuổi, tóc bạc trắng, dáng người gầy gò tiều tụy ánh mắt đờ đẫn đang ngây người nhìn lên cây thánh giá trên bức tường.
Lâm Viễn quay sang Hạ Vũ Thiên, chỉ thấy anh ta yên lặng đứng nhìn người phụ nữ liền hỏi "Đây là ai?"
Hạ Vũ Thiên trầm mặc một hồi rồi nói "Mẹ tôi."
Lâm Viễn nhíu mày thầm nghĩ... Thì ra là vậy.
"Tại sao bà ấy lại ở nơi này?" Lâm Viễn vốn không thích tò mò xen vào chuyện nhà người khác, nhưng cậu cũng không phải một người thờ ơ lạnh lùng. Ở hoàn cảnh này, cho dù chỉ là phép xã giao cũng nên biểu lộ sự quan tâm một chút.
Lâm Viễn nhìn anh ta không biết phải nói gì. Hạ Vũ Thiên và cậu dường như sống ở hai thế giới khác hẳn nhau.
"Ba anh em chúng tôi sống được tới bây giờ quả thật không dễ dàng gì." Hạ Vũ Thiên quay lại tiếp tục chăm chú nhìn người phụ nữ kia, nói tiếp "Không phải chúng tôi không có tình cảm, mà vì chúng tôi phải gạt nó sang một bên.
Tình cảm, thứ này sẽ hại ૮ɦếƭ chúng tôi."
Lâm Viễn gãi gãi đầu, cậu nghĩ có lẽ thế giới quan của mình đặt vào trong mắt một người đã từng sống sót và lớn lên trong hoàn cảnh như Hạ Vũ Thiên quả thực là quá non nớt và ngày thơ.
"Chẳng qua..." Hạ Vũ Thiên quay về phía Lâm Viễn nhếch mép nói "Những gì hôm qua cậu nói tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cũng nên có chút đạo lý nhất định."
"Hả?" Lâm Viễn không hiểu.
"Hiện tại và quá khứ đã không còn giống nhau nữa." Hạ Vũ Thiên dường như có nhiều tâm trạng, trầm tư nói "Có lẽ giờ đã đến lúc thử xem thứ được gọi là tình cảm kia là gì rồi."
Lâm Viễn chăm chú nghe, trong lòng có chút sững sờ không hiểu vì sao cậu đột nhiên cảm thấy thương hại Hạ Vũ Thiên.
Một lúc sau Lâm Viễn mới hỏi "Vì sao lại đưa tôi tới đây làm gì?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Không biết, chỉ là tôi không muốn đến một mình."
Lâm Viễn bĩu môi không nói gì thêm, nhưng cái nhìn của cậu đối với Hạ Vũ Thiên dường như cũng có chút thay đổi. Con người này đúng là vô tình đáng ghét, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh ta được, tất cả đều do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.
Ra khỏi bệnh viện tâm thần, xe về đến nội thành cũng đã gần giữa trưa. Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa, anh chọn phòng VIP, cẩn thận dạy cậu những lễ nghi khi ăn uống.
Lâm Viễn lần này khá ngoan ngoãn, nhất nhất làm theo những gì Hạ Vũ Thiên nói, cái gì cần học đều cố gắng học. Dù sao cậu đã từng học qua đại học nên rất có ý thức lại thêm thông minh và có trí nhớ tốt nên một lúc sau đã có thể làm đúng bảy tám phần. Hạ Vũ Thiên cực kỳ hài lòng, hôn lên trán cậu một cái, cười nói "Rất tốt."
Lâm Viễn cảm thấy xấu hổ - buồn nôn quá đi!
Ăn cơm xong, Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn tới trường của Tôn Lâm. Lâm Viễn lao xuống xe như bị ma đuổi, ba chân bốn cẳng chạy tới khúc rẽ, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt Hạ Vũ Thiên mới chạy chậm lại, lắc lắc đầu rồi từ từ đi tiếp.
"Lâm Viễn!" Tôn Lâm đang đứng trong sân bóng cách đó không xa vẫy vẫy tay gọi cậu.
Lâm Viễn đưa mắt nhìn sang thấy một đám sinh viên khỏe mạnh tươi cười rạng rỡ đang chơi bóng rổ trong sân, cậu bỗng nhiên chạnh lòng suy nghĩ, ngay cả những loại hoạt động vui vẻ giản đơn như thế này, có lẽ cả cuộc đời Hạ Vũ Thiên cũng chưa từng bao giờ được nếm trải qua, hôm nào đó rủ anh ta tới đây chơi bóng rổ xem sao? Nghĩ tới đây Lâm Viễn vội vàng gõ đầu mình, ૮ɦếƭ tiệt, mình đang nghĩ bậy bạ cái gì chứ, Hạ Vũ Thiên là kẻ địch không cùng giai cấp với mình mà! Bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, Lâm Viễn lao vào sân bóng rổ, ϲởí áօ khoác ném sang một bên. Đã chơi thì phải chơi tới bến!
"Thiếu gia!" A Thường đang khởi động xe chở Hạ Vũ Thiên trở về công ty, đột nhiên lên tiếng.
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn anh hỏi "Có chuyện gì?"
A Thường do dự một lát, thật lâu sau mới nói một câu "Lâm Viễn là một đứa trẻ ngoan."
"Ha..." Hạ Vũ Thiên cười cười "Rồi sao nữa?"
A Thường không trả lời, chỉ tiếp tục lái xe.
"Anh theo tôi bao lâu rồi?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Bắt đầu từ khi thiếu gia mười sáu tuổi." A Thường trả lời "Hơn mười năm rồi."
Hạ Vũ Thiên gật đầu nói "Vậy chắc anh phải biết tôi thích nhất là gì."
A Thường yên lặng một lúc mới đáp "Vâng, tôi có biết"
Hạ Vũ Thiên cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Xe dừng trước cửa công ty, Hạ Vũ Thiên nói với A Thường "Quay lại đón Lâm Viễn đi, sau đó kể chuyện cũ của tôi cho cậu ta biết... nên nói những gì hẳn anh đã rõ?"
A Thường tái mặt, lâu sau mới gật đầu nói "Rõ."
Hạ Vũ Thiên hài lòng xuống xe bước vào công ty.
A Thường quay xe trở lại ngôi trường đại học kia. Tới nơi, anh chậm rãi đi bộ tới gần sân vận động, ngắm nhìn những thanh niên tràn trề sức sống đang chơi bóng rổ trong sân, họ cười nói vui vẻ.
A Thường châm một điếu thuốc ngồi xuống cạnh cầu thang, lẳng lặng nhìn mãi, nhìn mãi thảm cỏ. Không biết đã bao lâu trôi qua, chợt anh cảm thấy một bên má lạnh ngắt... Giật mình ngẩng đầu lên, anh thấy Lâm Viễn đang cầm hai lon coke đứng kế bên cười với anh.
"Lâm thiếu gia." A Thường căng thẳng nhìn cậu.
"Anh muốn thử chơi bóng rổ không?" Lâm Viễn lấy khăn lau mặt, kẹp một lon coke giữa hai đầu gối để mở, lon còn lại đưa cho A Thường.
"Tôi không biết chơi bóng rổ." A Thường cười cười nói "Mọi người đang gọi cậu kìa."
Lâm Viễn quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tôn Lâm đang vẫy tay với cậu. Trên sân còn một thanh niên người nước ngoài đang cùng chơi với bọn họ. Anh ta dùng thứ tiếng Trung bập bẹ nói "Lâm Viễn, anh định đào ngũ à?"
"Gì chứ?" Lâm Viễn ném khăn mặt đi và nói "Đợi ta uống xong ngụm nước, tý nữa ta quay lại đánh cho tên nhóc nhà mi bay thẳng về Mỹ!" Dứt lời chạy trở lại sân.
A Thường ngồi yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lâm Viễn - điều mà Hạ Vũ Thiên thích nhất, anh đương nhiên biết rất rõ. Anh đã từng tận mắt thấy vô số lần, Hạ Vũ Thiên hả hê như thế nào khi tìm thấy nhược điểm của người khác, để sau đó dễ dàng khống chế người đó trong tay mình, để họ vì mình mà bán mạng. Tới khi mục đích của anh ta đã đạt được thì những người bị lợi dụng gần như đều không còn đường sống... Hạ Vũ Thiên - một kẻ trong lòng không tồn tại thứ gọi là tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc