Lâm Viễn thấy vẻ mặt Hạ Vũ Thiên càng ngày càng trở nên hung dữ bèn chủ động lùi dần về phía sau, nghiêm túc nói "Này này, dù gì tôi cũng vừa cứu anh một mạng, anh không mua truyện tranh cho tôi thì thôi chứ đừng trả thù tôi?
Làm vậy là lấy oán trả ân đấy!"
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt Lâm Viễn hiện rõ ý nghĩ "anh làm vậy là bất nhân bất nghĩa" nghĩ một hồi anh ta hỏi "Cậu nghe thấy Triệu Nhân nói muốn tôi nợ máu trả bằng máu?"
"Phải... A!" Lâm Viễn bỗng nhiên kêu to một tiếng làm Hạ Vũ Thiên giật mình. Anh thấy Lâm Viễn gọi với lên lái xe "Dừng xe!"
Lái xe vội vàng phanh gấp lại, xe của vệ sĩ đi phía sau cũng vội vã dừng lại theo. Mấy vệ sĩ tưởng đã có chuyện xảy ra đều nắm chặt súng giấu trong người, nhanh chóng chạy ra khỏi xe.
Đúng lúc này Lâm Viễn mở cửa ôtô lao nhanh xuống, cậu nói với một người bán khoai nướng rong trước cửa siêu thị ven đường "Một củ to, ruột nhớ phải đỏ nhé!"
Tất cả nhóm vệ sĩ đứng đó khi ấy đều đồng loạt có một ý muốn là xông tới Ϧóþ ૮ɦếƭ Lâm Viễn, sau khi thở phào nhẹ nhõm tất cả quay lại ôtô của mình.
Lâm Viễn cầm túi khoai nướng to chạy về, leo lên xe yên vị xong xuôi liền nói với lái xe "Anh Thường, anh ăn khoai nướng không? Tôi mua hai củ đó."
A Thường bối rối liếc nhìn thái độ của Hạ Vũ Thiên qua gương chiếu hậu, trả lời Lâm Viễn "Dạ dày tôi không tốt lắm, không ăn được món này."
"Vậy à, Lâm Viễn gật đầu, rất tự nhiên cầm củ khoai to lên bửa đôi, thấy loại khoai nướng này đúng là có ruột đỏ, không khỏi gật gù tán thưởng "Đúng loại khoai này rồi!"
Cậu cầm củ khoai nóng hổi cắn một miếng, quay sang nhìn Hạ Vũ Thiên đang trầm ngâm nhìn mình, liền chìa nửa củ khoai còn lại ra hỏi "Anh ăn không?"
Hạ Vũ Thiên thở dài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính. Lâm Viễn thấy anh ta không ăn cũng không quan tâm, tiếp tục gặm khoai của mình.
Xe về đến tòa nhà lớn của Hạ gia, Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn cùng nhau xuống xe, trở về phòng.
Vừa vào cửa đã thấy một thanh niên trẻ tuổi cao gầy đang đợi tại phòng khách. Vừa thấy Hạ Vũ Thiên bước vào, người thanh niên lập tức đứng dậy cung kính cúi chào, ánh mắt lướt nhanh qua Lâm Viễn.
Hạ Vũ Thiên nói với Lâm Viễn tay đang xách túi khoai "Về phòng trước đi."
Lâm Viễn nghĩ thầm "Anh không bảo thì tôi cũng đi", liền thong thả bước lên tầng hai."
"Mọi chuyện đều đã xử lý gọn" Người thanh niên nhỏ giọng nói với Hạ Vũ Thiên.
"Được rồi" Hạ Vũ Thiên gật đầu dẫn người kia vào phòng làm việc, đóng cửa lại bắt đầu bàn chuyện.
Lâm Viễn một mình trong phòng nằm ăn khoai nướng đọc truyện tranh, nhìn kim ngắn của đồng hồ chuyển dần từ số chín sang đến số mười hai... Cậu nghĩ bụng, Hạ Vũ Thiên cùng với người kia nói chuyện gì mà lâu như vậy?
Nhưng việc đó dù sao cũng không liên quan gì tới cậu, nghĩ vậy, Lâm Viễn tắt đèn xoay lưng chuẩn bị ngủ. Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng ngoài cũng mở ra, nghe tiếng bước chân Lâm Viễn biết Hạ Vũ Thiên đã quay lại. Thôi kệ không quan tâm, cứ giả vờ ngủ cho rồi.
Một lát sau bỗng nghe thấy tiếng Hạ Vũ Thiên mở cánh cửa thông sang phòng cậu, sau đó đi vào.
Lâm Viễn thầm nghĩ, đêm hôm khuya khoắt anh vào phòng tôi làm gì?
Hạ Vũ Thiên đi đến đầu giường Lâm Viễn, chăm chú nhìn cậu một hồi lâu, Lâm Viễn nhắm mắt, toàn thân bất động, cảm thấy mình quả là sáng suốt - giả vờ ngủ thế này đỡ dính phải phiền phức.
Khoảng chừng năm phút sau Hạ Vũ Thiên quay người bước ra ngoài, Lâm Viễn lại nghe thấy có tiếng đóng cửa.
"Chẳng lẽ lại đi đâu nữa?" Lâm Viễn chống cằm suy nghĩ... Đi ra đi vào như vậy không sợ mỏi chân sao? Rồi cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu liền xoay người ngủ tiếp, mấy phút sau cửa lại mở, lại có ai đó đi vào.
Lâm Viễn dùng chăn trùm lên đầu - phiền ૮ɦếƭ mất. Sau đó cậu nghe có tiếng ϲởí áօ vest, là dấu hiệu Hạ Vũ Thiên chuẩn bị đi ngủ. Rồi cánh cửa phòng lại mở ra, Hạ Vũ Thiên đi vào hỏi "Sao không ngủ trên giường tôi?"
Lâm Viễn im lặng, giả bộ đã ngủ rồi. Hạ Vũ Thiên đưa tay kéo cái chăn cậu dùng để che đầu ra nói, "Đừng có giả vờ nữa, cậu ngủ hay không chẳng lẽ tôi không biết?"
Lâm Viễn bĩu môi, vẫn không mở mắt ra trả lời "Anh không nói trước tôi phải ngủ trên giường anh làm sao tôi biết được."
"Từ nay về sau nếu như tôi không có nhà cậu phải ngủ trên giường tôi!" Hạ Vũ Thiên ra lệnh.
Lâm Viễn ngáp dài, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Vừa nãy anh chưa nói..."
"Ai biết cậu lại ngốc như thế." Hạ Vũ Thiên thuận miệng đáp lại, anh đang chuẩn bị đi tắm "Sao hôm nay cậu ngủ sớm vậy?"
"Sáng mai tôi tới phòng khám làm việc" Lâm Viễn trả lời, lại đưa tay ra tắt đèn, bỗng phát hiện trên tủ đầu giường mình không biết từ đâu xuất hiện một hộp chocolate nhỏ. Lâm Viễn thích ăn vặt nhưng là kiểu đồ nướng hoặc dạng cay mặn như cánh gà nướng, còn chocolate thì cậu ít ăn. Chắc chắn không phải cậu mua, chẳng lẽ Hạ Vũ Thiên mang đến?
Lâm Viễn cầm hộp chocolate lên nhìn nhìn, hỏi Hạ Vũ Thiên lúc này đang chuẩn bị đi tắm "Này, anh để chocolate ở đây à?"
Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn thoáng qua, lắc đầu nói "Không phải tôi."
"Thế sao lại có một hộp chocolate ở đây... Trước khi ngủ tôi đâu có thấy."
Lâm Viễn gãi đầu gãi tai.
Hạ Vũ Thiên bỗng cảnh giác hỏi "Vừa rồi có ai vào đây không?"
Lâm Viễn lắc đầu "Không có... Không phải anh vừa quay trở lại đây lần nữa sao?"
Cậu vừa nói xong, Hạ Vũ Thiên lập tức giật lấy hộp chocolate trên tay cậu ném thẳng xuống sân.
Lâm Viễn thầm nghĩ - anh không thích ăn cũng đừng lãng phí chứ, bỗng nghe thấy từ dưới sân vang lên một tiếng "bùm" không to cũng không nhỏ, giống như tiếng nổ lốp xe ôtô.
Lâm Viễn một lúc sau mới kịp phản ứng, mở cửa sổ nhìn ra thấy dưới sân có khói bay lên...
"Quay trở lại đây ngay!" Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn lùi lại, kéo chặt rèm cửa. Không bao lâu sau, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập vang lên, tất cả các vệ sĩ đều chạy đến "Thiếu gia?"
"Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói" Có người lạ đột nhập vào đây. Đám vệ sĩ quay sang nhìn nhau - không thể nào.
"Đi lấy băng ghi hình lại đây cho tôi!" Dứt lời Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn ra khỏi phòng "Các người kiểm tra thật kỹ tất cả mọi thứ trong phòng ngay cho tôi."
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Lâm Viễn đã bị Hạ Vũ thiên lôi ra khỏi phòng. Cậu chợt nghĩ người vừa vào lúc nãy hóa ra không phải Hạ Vũ Thiên... Nhưng như vậy lại càng kỳ quái... Cậu nhớ rõ ràng tiếng bước chân của nguời đó rất giống với tiếng bước chân của Hạ Vũ Thiên.
"Cậu nói vừa rồi tôi quay vào phòng hai lần?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Cậu có nhìn thấy là ai đào không?"
Lâm Viễn lắc đầu nói "Tôi chỉ nghe thấy tiếng chân đó rất giống bước chân anh nên mới nghĩ là anh, lúc đó tôi nhắm mắt vờ ngủ nên không nhìn thấy gì."
Hạ Vũ Thiên nghe vậy gật đầu, Lâm Viễn vẫn không hiểu liền hỏi "Hộp chocolate vừa rồi là cái gì? Vì sao vừa ném xuống đất liền nổ ngay thế?"
"Có lẽ là thuốc nổ loại nhỏ, khi giấy gói bị xé rách sẽ nổ... Nhưng tiếng nổ không lớn, có lẽ kẻ đó chẳng qua chỉ muốn dọa cậu thôi." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói rồi châm một điếu thuốc lá.
"Vì sao lại dọa tôi?" Lâm Viễn thắc mắc "Mà lại không phải là dọa anh?" Hạ Vũ Thiên nhìn cậu hỏi "Cậu nghĩ tôi sẽ có thể ăn hộp chocolate kia?"
Lâm Viễn bĩu môi không nói gì dựa vào sô-pha ngẩn ngơ một lúc sau mới hỏi "Người kia là ai? Tại sao có thể tự do ra vào nhà họ Hạ như vậy?"
"Hiện chưa rõ" Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này, khả năng là người bên ngoài lẻn vào không cao... Trừ khi có tay trong giúp hắn."
"Ừm..." Lâm Viễn ngẫm nghĩ rồi hỏi "Người đó sao lại dọa tôi? Tôi có phải xã hội đen đâu?"
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn một lúc, nghiêng người lại gần cười cười "Bây giờ chỉ có mình cậu cho rằng mình không thuộc giới này thôi."
Lâm Viễn giật giật khóe miệng, lẩm nhẩm "Coi như là tôi gặp xui vậy."
"Ngày mai đừng đến chỗ Lý Cố nữa, đến chỗ tôi." Hạ Vũ Thiên nói "Lúc này mà để cậu chạy khắp nơi một mình là quá nguy hiểm."
Lâm Viễn xem chừng mất hứng nói "Thế thì liên quan gì tới anh..." Trong lòng cậu rất buồn bực - ở cùng anh mới nguy hiểm thì có, toàn là do anh làm hại tôi.
Không lâu sau mấy vệ sĩ quay lại, khẽ nói thầm vào tai Hạ Vũ Thiên mấy câu. Hạ Vũ Thiên nhíu mày, sắc mặt trở nên khó đăm đăm.
Lâm Viễn thấy nét mặt anh ta biến sắc, không rõ là đang vui hay đang giận dữ, nhưng nhất định bộ mặt đó thừa sức hù dọa người khác.
"Tôi biết rồi." Hạ Vũ Thiên chỉ gật đầu, vẫy tay gọi Lâm Viễn lại gần nói "Phòng đã được kiểm tra kỹ, bây giờ cậu có thể về ngủ được rồi. Ngày mai tôi còn có việc phải làm, cậu cứ việc tới phòng khám, tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ cậu." Nói xong liền vội vã quay lưng bước đi.
Lâm Viễn hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ Thiên vội vàng rời đi. Cậu mắt nheo lại - thật đúng là rất khó hiểu.
Lâm Viễn không mang theo chút đề phòng nào nữa, thong dong đi về phòng, vừa đặt mình xuống là lăn ra ngủ khò khò, đương nhiên là cậu ngủ trong phòng mình. Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy cậu phát hiện mình vẫn ngủ tại phòng, cảm thấy có phần kỳ lạ liền chạy sang gian ngoài... Hạ Vũ Thiên không có trong phòng, giường vẫn gọn gàng ngăn nắp, có lẽ cả đêm qua không ngủ ở đây.
Tuy rất tò mò muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì khiến cho Hạ Vũ Thiên trở nên khác thường như vậy, nhưng Lâm Viễn chỉ đi tìm lái xe, yêu cầu anh ta chở cậu đến phòng khám của Lý Cố.
Bước vào phòng khám, Lâm Viễn thấy Lý Cố đang bận tối mắt, vừa nhìn thấy cậu, anh ta liền nhào tới ôm như bắt được cứu tinh "Lâm Viễn, cậu vẫn còn sống sao?"
Lâm Viễn không biết trả lời thế nào, trợn mắt nhìn anh ta "Anh không nói được câu nào tử tế sao? Đúng rồi, sao lại đông thế này?"
"Một chiếc xe bus chở học sinh tiểu học bị lật, nhưng tất cả chỉ bị thương nhẹ nên đều được chuyển hết tới đây."
"Vậy sao." Lâm Viễn gật đầu, thay áo Blouse vùi đầu vào khám bệnh cùng Lý Cố.
Lâm Viễn sợ nhất là khám bệnh cho trẻ con - trẻ con là một loại sinh vật hết sức kỳ lạ. Nếu bạn nói chuyện nhỏ nhẹ với chúng, chúng sẽ òa lên khóc; nếu bạn tỏ vẻ hơi nghiêm khắc, chúng sẽ càng khóc to hơn; có bố mẹ ở bên cạnh cũng khóc mà không có bố mẹ cũng khóc nốt... Hơn thế, mười mấy đứa trẻ con trước mặt cậu đây có lẽ đã hoảng sợ vô cùng nên đang đồng loạt gào khóc, Lâm Viễn vội thay đổi vẻ mặt từ một kẻ chuyên gia ngồi trong nhà đầy nghênh ngáo thành bộ dạng một người anh trai hòa ái dễ gần, sau đó bắt đầu dỗ từng đứa một.
Mãi mới được ra ngoài hít thở không khí một lúc, Lâm Viễn cầm cốc uống một ngụm cà phê, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Cứ như thế này tuy có hơi bận rộn, nhưng so với việc ở chỗ Hạ Vũ Thiên cả ngày chỉ ngồi căng óc suy nghĩ linh tinh về những chuyện cậu không thể hiểu nổi thì rõ ràng ở đây thoải mái hơn nhiều.
Đúng lúc ấy Lâm Viễn giật mình vì có ai đó vỗ vai mình, phía sau có tiếng người hỏi "Bác sĩ, tôi muốn tìm một học sinh tên là Tôn Miểu."
Lâm Viễn quay đầu lại, thấy một thanh niên mặc quần áo bò đứng đó, xem chừng vừa vội vàng chạy tới, vẫn còn chưa kịp lấy lại sức đang đỏ mặt thở gấp... Trông anh ta quen quen?
"Ơ? Cậu thanh niên cũng ngây người, ngạc nhiên hỏi "Ô, Lâm Viễn sao?"
Lâm Viễn cũng chợt nhớ ra, người thanh niên này là Tôn Lâm, ngày hôm qua vừa cùng cậu chơi bóng.
"A, có phải cậu đang thực tập ở đây không?" Tôn Lâm cười nói "Tôi cứ tự hỏi vì sao tôi chưa bao giờ gặp cậu hóa ra cậu là sinh viên sắp tốt nghiệp."
Lâm Viễn mở miệng định giải thích lại nhưng rồi cảm thấy không cần thiết, dù sao hai người không thân cũng chẳng quen đến mức ấy, liền cười cười hỏi "Anh tới đây tìm người?"
"Phải." Tôn Lâm gật đầu nói "Trong vụ tai nạn vừa rồi có một thằng bé tên là Tôn Miểu, đó là cháu tôi, cha mẹ nó còn đang đi làm, nghe nói nó chỉ xước xát qua loa thôi nên tôi tới đón nó."
Để tôi tìm cháu giúp anh." Cô y tá đứng ở bàn tiếp đón mỉm cười đi vào phòng. Lâm Viễn uống hết cà phê trong cốc mới thấy Lý Cố kiệt sức lết ra, ngã nhào lên ghế dài nói "Tôi hận trẻ con!"
Hạ Vũ Thiên tự mình lái xe đến một nơi hẻo lánh ở ngoại ô thành phố, một căn nhà nhỏ nằm giữa những tán cây xanh mướt um tùm dần dần hiện ra.
Anh mở cánh cửa sắt khép hờ trước cổng bước vào, trên tầng hai thoáng qua một bóng người ẩn hiện.
Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu đẩy cửa bước vào nhà. Lên đến một căn phòng nhỏ trên tầng hai, anh thấy một người đang tựa vào lan can ngoài ban công.
"Cậu về từ bao gìờ?" Hạ Vũ Thiên đến bên cạnh người kia hỏi "Chẳng phải tôi đã bảo cậu tạm thời đừng quay trở lại đây sao?"
"Ờ đâu cũng vậy thôi, không an toàn vẫn là không an toàn, buồn chán vẫn là buồn chán." Ngưới kia hai tay chống cằm hỏi Hạ Vũ Thiên "Chocolate tối qua có ngon không"
Hạ Vũ Thiên cau mày "Quả nhiên là cậu!"
Người kia mỉm cười "Tôi chẳng qua chỉ muốn tới xem con nai con vô tội được coi là thế thân thay mình mà anh tìm được trông thế nào thôi, thấy cậu ta cũng khá đáng yêu cho nên tôi mới khó chịu, để lại một chút quà gặp mặt thôi mà."
"Cậu ta rất quan trọng với chúng ta, cậu tốt nhất nên biết kiềm chế một chút". Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc.
"Cậu ta xem ra rất trẻ, nom cũng rất ngoan ngoãn dễ bảo." Người kia cười hỏi Hạ Vũ Thiên "Kéo người vô tội không liên quan như vậy vào cuộc, anh không thấy áy náy sao?"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày cười lạnh lùng "Áy náy? Cậu nghĩ tôi và cậu còn thứ đó sao?"
"Cũng đúng... Thiếu chút nữa tôi đã quên từ lâu anh đã không còn là người nữa rồi." Người kia gật đầu cười hỏi "Vậy anh tính bao giờ ra tay?"
"Bây giờ đuôi hồ ly còn chưa lộ ra, nôn nóng chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi." Hạ Vũ Thiên đáp lại "Đợi hắn ta có động tĩnh hẵng hay." Nói xong liền đi xuống dưới lầu, xuống đến nơi còn không quên dặn lại "Đừng gây chuyện nữa."
Người kia cười mỉm, đứng trên tầng hai tặng cho Hạ Vũ Thiên một nụ hôn gió.
Hạ Vũ Thiên thật không biết phải làm sao với người này, đành lắc đầu quay trở lại xe.