Nghe Hạ Vũ Thiên nói vậy, Lâm Viễn dù ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra được có điều gì đó bất thường.
Một lúc lâu sau, Lâm Viễn mới hỏi "Hạ Vũ Thiên, cuối cùng anh định làm gì. Khiến cho tất cả mọi người nghĩ anh yêu tôi thì anh có ích lợi gì?"
Hạ Vũ Thiên lùi về phía sau một bước, buông Lâm Viễn ra, tự châm cho mình một điếu thuốc lá, sau đó mới lạnh nhạt nói "Lâm Viễn, cậu cũng thật thông minh."
Lâm Viễn nhíu mày, nhìn anh ta "Thế thì sao?"
"Nhưng tôi cho rằng cậu ngu ngốc một chút vẫn tốt hơn." Hạ Vũ Thiên chậm rãi nói "Cứ ngu ngốc một chút, mọi chuyện cứ thế mơ mơ hồ hồ mà trôi qua thôi, sẽ coi như không biết gì hết." Nói xong liền giơ tay ϲởí áօ khoác của Lâm Viễn.
"Này!" Lâm Viễn giữ chặt áo lại hỏi "Anh làm gì đấy?"
"Diễn kịch." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói "Lát nữa sẽ có một lão già tới, ông ta họ Tôn, tên là Tôn Nghĩa Cường, bọn tôi đều gọi là Tôn bá phụ. Tôi muốn để cho ông ta thấy tôi và cậu..." Nói đến đây, anh ghé sát vào bên tai Lâm Viên nói thầm, "S*E*X."
Lâm Viễn nhướn mày nhìn Hạ Vũ Thiên.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Hạ Vũ Thiên đã phẩy tay nói "Đừng sợ, tôi hứa với cậu sẽ không làm thật đâu, chỉ cần cậu phối hợp với tôi là được." Dứt lời, anh kéo kỹ rèm che cửa thủy tinh, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống ghế mềm sau bàn làm việc, vắt chân lên nói với Lâm Viễn "Ngồi lên đây."
Lâm Viễn hơi nhăn mày như có đôi phần còn do dự, Hạ Vũ Thiên bật cười "Phối hợp diễn xong cậu có thể về nhà, nếu không hôm nay đừng mơ ra được khỏi đây."
Lâm Viễn ngẩng mặt nhìn trời than thầm, cậu mở rộng hai chân, ngồi lên đùi Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên bắt đầu vòng tay qua ôm lấy eo Lâm Viễn.
"Thế này bụng sẽ nhiễm lạnh mất!" Lâm Viễn phản đối Hạ Vũ Thiên nghe vậy cau mày nói "Họ đến rồi, tốt nhất cậu đừng có phản kháng! Nếu không tôi làm thật luôn!" Dứt lời liền kéo Lâm Viễn vào lòng, hai tay tự do vuốt ve trên người cậu, đồng thời ngửa cổ cắn lên tai Lâm Viễn.
Lâm Viễn cảm thấy người mình hết nảy lên lại nảy xuống liền lập tức hiểu Hạ Vũ Thiên muốn tạo ra hiểu lầm gì. Không còn cách nào khác, cậu nhắm mắt làm theo...
Đúng lúc này, cửa thang máy bên ngoài phòng mở ra, có người đi tới gần cửa phòng làm việc thì dừng lại. Lâm Viễn lập tức cảm thấy động tác của Hạ Vũ Thiên càng trở nên mạnh mẽ hơn, đành khổ sở cúi gằm mặt ôm chặt lấy cổ anh ta, trong bụng thầm nghĩ - thôi thế là xong, từ nay không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa!
Hai người vật lộn một hồi lâu trong phòng làm việc, cuối cùng Hạ Vũ Thiên ngừng lại, lạnh lùng nói, "Xong rồi."
Lâm Viễn thở phào một tiếng, cậu xấu hổ đến mức mặt mũi cũng đỏ bừng lên. Vừa rồi hình như thân thể cậu cũng hơi có phản ứng lại với những tác động của Hạ Vũ Thiên. Nhất là lúc hai người cọ xát vào chỗ đó... Cũng may chỉ là bên ngoài, không phải cọ xát thật sự.
Ngẩng đầu lên, Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên với vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững đang nhìn cậu chằm chằm, mặt không biến sắc, khẽ nhếch môi cười, nói "Cậu cũng không ngây thơ như tôi tưởng nhỉ."
Lâm Viễn ngượng đỏ bừng mặt nhìn Hạ Vũ Thiên. Anh ta thậm chí đến nhịp thở cũng vẫn đều đều, vừa rồi hoàn toàn chỉ là diễn kịch, anh ta không bị kích động một chút nào.
Lâm Viễn đứng bật dậy chỉnh lại quần áo, cậu muốn chạy cho nhanh nhưng Hạ Vũ Thiên đã bước tới bên cạnh cậu, nói "Tôi xuống cùng cậu." Dứt lời anh choàng tay qua vai Lâm Viễn, khi đến cửa thang máy, anh ta tiếp tục nói "Tối nay tôi không về nhà, cậu ở một mình, nhớ vẫn phải ngủ trên giường tôi."
Lâm Viễn không lên tiếng, gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên cùng cậu xuống tầng một. Anh ta giả bộ ga lăng dìu Lâm Viễn ra đến tận ngoài cửa, ân cần mở cửa xe cho cậu, trước khi đi còn hôn lên trán cậu. Thấy Lâm Viễn ngơ ngác, liền cười hỏi "Sao vậy, không cho tôi được một nụ cười sao?"
Lâm Viễn ngẩng đầu lên thấy khóe miệng Hạ Vũ Thiên cười rất tươi, nhưng tất cả cũng là giả bộ. Đôi mắt anh ta vẫn lạnh lùng dửng dưng như cũ... Cậu học theo anh ta, khẽ nhếch khóe môi, sau đó lùi vào trong xe đóng cửa lại.
Xe chuyển bánh rời đi. Hạ Vũ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, anh nghĩ tới nụ cười vừa rồi của Lâm Viễn, mày hơi nhíu lại. Nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngay sau đó quay lại công ty, lên phòng họp tầng hai.
Bên trong, Âu Dương Mậu đang nói chuyện với một người đàn ông chừng ngũ tuần nhưng vẫn còn khỏe mạnh, Hạ Vũ Kiệt cũng có mặt ở đó.
"Đại ca." Hạ Vũ Kiệt thấy Hạ Vũ Thiên đã đến liền thở phào một tiếng nói "Sao lại tới muộn vậy, để Tôn bá phụ chờ lâu."
Tôn bá phụ thoải mái nói "Không sao, tuổi trẻ mà, chuyện bình thường... Ha ha ha, ta cũng từng qua thời thanh niên trai tráng mà."
Hạ Vũ Thiên hơi xấu hổ cười cười... Nụ cười với nét xấu hổ này đúng là rất thành công khiến cho cả Âu Dương Mậu và Hạ Vũ Kiệt phải giật mình. Hạ Vũ Thiên đi đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện công việc.
Lái xe của Lâm Viễn tên là A Thường, Lâm Viễn thường gọi là anh Thường, có lẽ vì đã từng cùng nhau ăn phở xào nên Lâm Viễn cũng khá có thiện cảm với anh ta. Ngồi trên xe, tâm trạng Lâm Viễn không tốt lắm. Hạ Vũ Thiên là loại người nào, làm những việc này nhằm mục đích gì, vì sao phải nhọc lòng bày ra kịch bản này cho người ta coi? Lâm Viễn nghĩ tới đau cả đầu vẫn không hiểu được, chỉ có thể chọn cách không nghĩ đến nữa. Nhưng vừa lúc này cậu nhớ ra bây giờ lại phải về nhà họ Hạ, Lâm Viễn càng cảm thấy phiền muộn hơn, liền nói với lái xe "Anh Thường, xung quanh đây có trường đại học nào không?"
Lái xe ngạc nhiên nói "Có, có một trường đại học ngay gần đây."
"Anh lái xe đưa tôi tới đó đi!" Lâm Viễn nói.
Lái xe ngây người một giây nói "Tôi phải gọi điện cho vệ sĩ phía sau đã, cậu tới đó làm gì?"
Lâm Viễn bĩu môi thầm nghĩ, bây giờ thì tôi đã hiểu được thế nào là cảm giác được đối xử như nguyên thủ quốc gia rồi, đoạn lên tiếng "Tôi muốn tới phố ăn vặt gần trường học."
Lái xe nghe xong sửng sốt một lúc mới lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ đang đi trên xe phía sau. Thật ra vệ sĩ không có quyền can thiệp vào hành động của Lâm Viễn, gọi chỉ là để họ chuẩn bị tâm lý trước mà thôi. Lái xe chuyển hướng đưa Lâm Viễn tới một con phố đi bộ, cũng là phố ăn vặt mà gần trường đại học nào cũng có.
Lâm Viễn xuống xe, cảm thấy một bụng oán giận của mình nhất định phải được xả ngay lập tức cho bằng hết, nên quyết tâm ních cho căng bụng, không chỉ ăn tại chỗ mà còn gói mang về!
Bởi vậy, cậu một tay cầm thịt nướng, một tay cầm bánh bao nhân thịt ăn từ hàng ngoài đến quán trong, mấy vệ sĩ đi theo chỉ biết giương mắt nhìn nhau. Lâm Viễn còn rộng lượng mời mỗi người bọn họ uống một bát canh cay, chén một cái bánh thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, lại cho họ ăn thêm một cái bánh rán ấn Độ...
Lúc Lâm Viễn tới đây thì chưa tới giờ ăn, nhưng sinh viên thì làm gì có giờ ăn cố định, cho nên trên phố vẫn có vài nhóm sinh viên đang tụ tập đánh chén.
Lâm Viễn vốn còn trẻ, lại suốt ngày quanh quẩn trong nhà, nên trông cậu vẫn rất đậm chất sinh viên. Vẻ mặt trẻ trung, nhưng cậu lại mặc quần áo hợp thời trang, phía sau có thêm hai vệ sĩ áo đen đi theo, thêm một chiếc Limo đang đỗ bên đường đợi. Tất cả những điều ấy khiến cho không ít người chú ý tới.
Trong lúc Lâm Viễn ăn một bát miến thịt dê thì có một người ngồi xuống cạnh cậu.
"Cậu là sinh viên khoa nào?" Người kia hỏi Lâm Viễn.
Lâm Viễn đang cắn dở miếng thịt dê, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mắt mình là một thanh niên da nâu cao lớn mặc quần áo thể thao trắng, tay cầm túi bóng rổ.
Lâm Viễn nuốt hết miếng thịt dê nhìn quanh bốn phía, cậu không chắc có phải người thanh niên kia đang nói chuyện với mình không, liền ngây ngô hỏi lại "Anh hỏi tôi à?"
"Phải." Người thanh niên gật đầu nói "Cậu là sinh viên năm nhất phải không? Hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ!"
Lâm Viễn cười gượng thầm nghĩ - sinh viên năm nhất cơ đấy, ta đây đã tốt nghiệp đến vài năm rồi! Nhưng cậu cũng không lên tiếng, tiếp tục ăn miến.
Người thanh niên kia thấy Lâm Viễn không trả lời liền nói "Tôi là giáo viên trong trường."
Lâm Viễn hơi ngạc nhiên nghĩ bụng, giáo viên sao lại trẻ thế này nhỉ, bèn hỏi lại "Anh tốt nghiệp xong ở lại trường dạy luôn sao? Dạy thể dục à?"
Anh chàng giáo viên trẻ hơi đỏ mặt trả lời "Đúng vậy tôi chỉ định nói với cậu, khi nào ở quanh trường thì không nên phô trương thế này!"
Lâm Viễn sửng sốt chớp chớp mắt nhìn cậu chàng giáo viên kia, cậu ta nói tiếp một cách nghiêm túc "Trong trường học loại người nào cũng có, ở khu này có một số kẻ thường xuyên trấn lột tiền của sinh viên. Hôm nay cậu dẫn người theo, bọn chúng có thể không dám động đến nhưng nhất định sẽ nhớ mặt cậu. Đến hôm nào cậu không có người đi cùng sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, vậy nên tuyệt đối không thể phô trương thế này, cậu đã hiểu chưa?"
Lâm Viễn mặt nghệt ra ngậm thìa nhìn anh ta, trong lòng thầm cảm động. Quả nhiên là xã hội cũng tốt dần lên rồi, đến bây giờ vẫn còn có giáo viên thể dục nhiệt tình quan tâm đến sinh viên thế này, niềm tin của cậu đối với sự nghiệp giáo dục đã quay trở lại!
Cậu chàng giáo viên kia không thấy Lâm Viễn trả lời, nghĩ rằng cậu đã hiểu, tiếp tục khuyên bảo "Cậu mau về nhà đổi bộ quần áo nào nhẹ nhàng hơn, giản dị một chút. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tới phòng thể dục tìm tôi cứ nói là tìm thầy Lâm."
"Anh cũng họ Lâm?" Lâm Viễn cực kỳ ngạc nhiên hỏi cậu ta "Anh tên là Lâm...?"
"Tôi không phải họ Lâm." Anh chàng cười cười nói, Tôi họ Tôn, tên là Tôn Lâm, nhưng gọi là thầy Tôn nghe cứ thế nào ấy, cho nên tôi thích được gọi là thầy Lâm hơn."
"Ra vậy." Lâm Viễn gật đầu, chàng thanh niên này xem ra cũng là người thường xuyên rèn luyện thân thể. Ở anh ta toát ra một cảm giác tươi sáng rạng rỡ, đặc biệt là khi cười.
"Cậu họ Lâm?" Tôn Lâm hỏi Lâm Viễn, "Tên là gì? Ở khoa nào?"
Lâm Viễn bật cười đáp, "Lâm Viễn, học Y."
"À... Trường Y sao." Tôn Lâm gật đầu. Đang nói đến đây thì bên ngoài có người gợi "Tôn Lâm, thầy có đi không đấy?"
Tôn Lâm ngẩng đầu đáp lời mấy cậu thanh niên cao to bên ngoài "Đến ngay đây!" Nói xong liền quay sang bảo Lâm Viễn "Hôm nay có trận đấu bóng rổ với sinh viên bên trường thể thao, cậu đi xem chứ?"
"Ừm... Tôi ăn xong sẽ đi." Lâm Viễn gật đầu.
"Ở ngay sân bóng rổ B của sân vận động phía Đông, nằm phía ngoài ấy."
Dứt lời, Tôn Lâm quay người chạy đi.
Lâm Viễn tiếp tục ăn bát miến nhạt nhẽo, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều. Sau khi ăn sạch sẽ bát miến, cậu đứng dậy cùng với hai vệ sĩ thong thả đi bộ vào trong trường, quả nhiên nhìn thấy đám đông sinh viên tụ tập xem trận bóng rổ đang diễn ra trong sân.
Xem ra trận bóng lần này chỉ là đấu giao hữu cho vui không mang tính ganh đua sát phạt. Mới nhìn thậm chí còn giống một đám thanh niên đang vui vẻ chơi thể thao.
"Lâm Viễn!" Tôn Lâm thấy Lâm Viễn đứng bên rào chắn liền chạy tới hỏi Cậu biết chơi không? Muốn thử một chút không?"
Lâm Viễn tuy rằng lười ra ngoài nhưng rất thích thể thao, i còn đi học cũng thích chơi bóng rổ. Cậu đáp, "Tôi chơi ở vị trí hậu vệ."
"Vào thử xem!" Tôn Lâm cười ha hả.
Lâm Viễn nổi hứng, ϲởí áօ khoác ném cho vệ sĩ đứng sau rồi lao vào sân cùng mọi người chơi bóng rổ.
Ngay lập tức cánh sinh viên bên ngoài ồn ào lên "Cái cậu đẹp trai áo trắng kia là ai?"
"Chưa từng gặp, chắc là sinh viên mới?"
"Chơi không tệ chút nào!"
Hai vệ sĩ đứng ngoài ngẩng mặt kêu trời, bắt đầu nghi ngờ không biết mình đi theo Lâm Viễn làm cái quái gì. Đúng lúc này điện thoại di động của Lâm Viễn trong túi áo khoác đổ chuông, một vệ sĩ lấy ra xem thì thấy trên màn hình hiển thị chữ "Cục phân to".
Họ bắt điện thoại nghe thử - là Hạ Vũ Thiên...
Lâm Viễn đang trên đà cao hứng chơi bóng bỗng thấy một vệ sĩ vẫy tay gọi cậu.
Cậu hơi cụt hứng ném bóng cho đồng đội, kêu lên "Đổi người." Có người vào thế chỗ Lâm Viễn, cậu ra khỏi sân cầm khăn lông Tôn Lâm đưa cho lau mặt, hỏi hai vệ sĩ "Có việc gì thế?"
"Đại thiếu gia gọi cậu tới tham gia một buổi tiệc từ thiện." Một vệ sĩ đáp "Ngay bây giờ."
Lâm Viễn ngửa mặt lên trời thầm than nói "Chẳng phải anh ta nói hôm nay tôi có thể về nhà rồi sao?"
Người vệ sĩ không nói gì thêm, chỉ ra hiệu ý bảo Lâm Viễn mau chóng đi thôi.
Lâm Viễn quay lại thấy Tôn Lâm đứng không xa phía sau, xem chừng đã nghe thấy đoạn nói chuyện của bọn họ, tò mò nhìn.
Lâm Viễn bất đắc dĩ nói với anh ta "Tôi có việc phải đi trước, lần sau sẽ chơi tiếp." Nói xong liền bỏ đi cùng hai tên vệ sĩ.
Hơn một giờ sau, Lâm Viễn với trang phục lịch lãm, đắt tiền bước xuống xe, theo yêu cầu của Hạ Vũ Thiên, cậu đi lên tầng cao nhất của khách sạn để dự một bữa tiệc có tên là tiệc từ thiện.