Lâm Viễn dưới sự hộ tống của lái xe và hai gã vệ sĩ áo đen được đưa đến trước tòa cao ốc của Tập đoàn Hạ thị. Bước xuống xe cậu liền ngẩng đầu lên nhìn, tới khi sắp gãy cổ mà vẫn chưa thấy tầng cao nhất ở đâu, lại còn bị xây xẩm mặt mày suýt ngất. Nhưng có gì đáng ngạc nhiên đâu Hạ Vũ Thiên chẳng phải là xã hội đen sao, lại còn là dạng xã hội đen có lịch sử gia tộc lâu đời. Lâm Viễn lắc đầu thời đại bây giờ loạn rồi, đến xã hội đen cũng thành kẻ có quyền có uy có chức. Lưu manh thì đeo vàng mang ngọc mặc đồ tây, ngược lại một số thành phần trí thức - đặc biệt là đám nghệ sĩ hiện nay lại ăn mặc chẳng khác gì ăn mày, để râu nuôi tóc lượt thượt nhìn ૮ɦếƭ khi*p.
Lâm Viễn thầm nghĩ - Hạ Vũ Thiên nhà ngươi đã có gì là giỏi chứ, dẫu có hào nhoáng đến mấy thì lưu manh vẫn hoàn lưu manh thôi! Vừa nghĩ vậy, cậu vừa đút hai tay vào túi áo thẳng tiến vào bên trong tòa nhà.
Lâm Viễn vẫn giữ thói quen vốn có của bác sĩ, để tay trong túi áo giống như khi mặc Blouse trắng, thế nên trông cậu có vẻ ngông nghênh. Chân chưa kịp bước qua cửa, điện thoại trong túi cậu đã đổ chuông, Lâm Viễn mở ra xem. Thì ra là tin nhắn của Hạ Vũ Thiên. Nội dung chỉ có vỏn vẹn hai chữ "Phong thái!"
Lâm Viễn thầm rủa một tiếng trong bụng, cái tên Hạ Vũ Thiên này có năng lực siêu nhiên hay sao mà biết được cậu đang đi vào toàn nhà với bộ dạng ngông nghênh? Lâm Viễn bất đắc dĩ dừng lại trước cửa kính lớn chỉnh lại trang phục. Cậu bỏ tay khỏi túi áo, nhìn đi nhìn lại mình trong tấm gương lớn, thấy nổi da gà vì vẻ bảnh bao của mình. Đúng là trang tu mi nam tử, khác hẳn với một Lâm Viễn của chỉ vài ngày trước. Cậu cứ thế hiên ngang đi qua cửa, cảm thấy dáng đi của mình bây giờ hẳn không khác một con vịt vừa bị nhồi béo múp.
Cửa cảm ứng tự động mở, Lâm Viễn bước vào, nhìn thấy ngay ba cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng sau bàn tiếp đón. Lâm Viễn không nhịn được tặc lưỡi mấy cái, trong bụng thầm nghĩ sao gái xinh thế này lại đi làm bình hoa cho xã hội đen chứ?
"Chào tiên sinh, xin hỏi tiên sinh tìm ai?" Một cô gái иgự¢ nổi sóng tràn trề, mái tóc bồng bềnh hỏi Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhìn lướt qua ba cô gái đứng ở bàn tiếp tân: một người tóc vàng uốn xoăn trông đến là gợi cảm; một người tóc đen thẳng tắp trông có vẻ tinh khôi, người còn lại cắt tóc ngắn nhuộm nâu trông khá hiện đại. Trong ba cô gái này, người khó tính nhất cũng chắc chắn tìm được một cô hợp với sở thích của mình!
"Tiên sinh?" Thấy Lâm Viễn đứng ngây người, cô gái tóc vàng hỏi lại. Thực ra, thanh niên như cậu đến đây một mình là điều không bình thường, nhưng Lâm Viễn đang mặc cả cây toàn quần áo đắt tiền, lại thêm vẻ đẹp trai hiếm có, khiến cho bao nhiêu cảnh giác đề phòng các cô cũng bay biến hết.
"À, chào cô." Lâm Viễn gật đầu với cô gái nói "Tôi tìm Hạ Vũ Thiên."
Ba cô gái ngạc nhiên quay sang nhìn nhau, cô gái tóc ngắn cúi xuống gõ gõ bàn phím máy tính hỏi Lâm Viễn "Xin hỏi tiên sinh tên gì, có hẹn trước không ạ?"
"Tôi tên là..."
"Lâm Viễn."
Lâm Viễn chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Vũ Thiên đứng cạnh một người thanh niên lạ mặt trên hành lang tầng hai chuẩn bị bước xuống cầu thang, theo sau là mấy gã vệ sĩ áo đen.
Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên mỉm cười với mình nhưng đôi mắt anh ta nheo lại, ý chừng hắn là đang muốn uy Hi*p, ngầm dọa - cậu biết điều một chút cho tôi!
Thấy thái độ Hạ Vũ Thiên như vậy, Lâm Viễn lập tức nghĩ ra một chiêu. Cậu liền nở một nụ cười, rạng rỡ đi tới gọi một tiếng "Vũ Thiên."
Trên mặt Hạ Vũ Thiên hiện rõ vẻ ngạc nhiên, Lâm Viễn thấy vậy càng buồn cười. Cậu không nói thêm gì nữa, đứng yên dưới tầng trệt đợi anh ta.
Không lâu sau thang cuốn dừng lại, hai người bước xuống. Lâm Viễn quan sát người đứng bên cạnh Hạ Vũ Thiên. Đó là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc hợp mốt, mặt tươi như hoa, đúng kiểu khuôn mặt đào hoa thường gặp, chỉ liếc qua thôi cũng đủ biết là một gã công tử đa tình. Lâm Viễn thầm nghĩ, có gương mặt kiểu này đúng là thảm họa lớn, giống như trên mặt có khắc chữ - tôi rất đa tình và bay bướm.
Người kia cũng đang tò mò quan sát Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên đã lấy lại tinh thần, thuận tay ôm choàng vai Lâm Viễn cười nói, "Ăn cơm chưa?"
Lâm Viễn chợt nghĩ anh ta cũng tài năng thật, nhập vai diễn rất xuất thần. Không yêu đương gì mà anh ta biểu cảm như thật. Vậy mà không đi làm trai bao quả thật quá phí phạm! Đương nhiên cậu chỉ nghĩ thầm trong bụng điều đó chứ không nói ra, chỉ đáp "Chưa, đợi anh cùng ăn."
"Vũ Thiên, vị này là?" Cậu thanh niên đứng cạnh Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Đây là Lâm Viễn." Hạ Vũ Thiên không nói nhiều, chỉ giới thiệu ngắn gọn tên của Lâm Viễn, sau đó đưa tay chỉ vào người kia nói với Lâm Viễn "Đây là Âu Dương Mậu."
Lâm Viễn hơi giật mình, nhớ lại sáng nay tên biến thái số hai kia có nhắc đến chuyện Âu Dương gia và Tôn gia muốn tranh mối làm ăn của Hạ gia, xem ra tên này là đối thủ cạnh tranh của Hạ Vũ Thiên. Nhưng anh ta hình như cố tình gọi cậu tới gặp người này, không biết thực sự là có mục đích gì.
"Xin chào." Âu Dương Mậu xem ra khá thân thiện bắt tay với Lâm Viễn hỏi "Lâm tiên sinh cũng là dân kinh doanh?"
Lâm Viễn bắt tay anh ta cười đáp "Tôi là bác sĩ."
"À... ra là bác sĩ." Âu Dương Mậu gật đầu, "Mời anh đi ăn trưa luôn cùng chúng tôi, phía trước có một nhà hàng Pháp rất ngon."
"Ăn đồ ăn Pháp được không?" Hạ Vũ Thiên tuy quay sang hỏi Lâm Viễn nhưng chân đã sớm đi cùng Âu Dương Mậu ra ngoài. Lâm Viễn chỉ có thể thuận theo mà gật đầu, thầm nghĩ: Hạ Vũ Thiên, là anh tự tìm xui xẻo rồi! Tôi đây lần đầu tiên ăn đồ Tây, tay nào cầm dao tay nào cầm dĩa còn không biết, lát nữa tôi sẽ dùng tay trực tiếp bốc tôm hùm mà chén cho xem, ha ha...
Lâm Viễn thích thú tưởng tượng. Nhưng cậu tự biết mình chỉ có thể mạnh miệng thế thôi chứ không nên đối phó với Hạ Vũ Thiên. Muốn đối phó thì phải kín đáo không thể đối đầu trực diện được. Thôi không sao, lát nữa Hạ Vũ Thiên làm thế nào ta làm theo y hệt là được. Khổ thật, đúng là nằm nhà vẫn sung sướng nhất.
Ba người dưới sự bảo vệ của mấy gã vệ sĩ áo đen cùng đi tới một nhà hàng sang trọng. Lâm Viễn vừa nhìn qua đã biết nhà hàng sang trọng xa hoa này chỉ được cái mã hào hoáng, còn đồ ăn sẽ vừa đắt vừa dở, hơn nữa chắc chắn không bán mì xào.
Nam nhân viên phục vụ ở đây mặc đồng phục veston đen, bên dưới buộc một cái tạp dề đen, tay áo sơ mi cài một chiếc măng-séc ai nấy đều đẹp trai ngời ngời, thân hình chuẩn không khác gì người mẫu... Lâm Viễn nhìn mà lác cả mắt Tay Hạ Vũ Thiên để trên vai cậu siết mạnh một cái, Lâm Viễn lập tức thu ánh mắt của mình lại, không ngó đông ngó tây nữa.
Hạ Vũ Thiên thừa lúc Âu Dương Mậu đi trước không để ý trừng mắt với Lâm Viễn - Cậu tập trung một chút được không? Cứ thấy ăn là sáng mắt lên!
Lâm Viễn bực bội, thầm nghĩ anh cứ thử chạm vào tôi lần nữa xem, có tin tôi ăn kiểu của tôi cho anh coi không?
Ba người ngồi xuống bàn, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Lâm Viễn liền mở ra xem, quả nhiên hay lắm, một đống toàn chữ là chữ nước ngoài, cậu tự nhủ - bọn nó biết mình nhưng mình không biết chúng nó. Cậu liếc sang Hạ Vũ Thiên, thấy anh ta thoải mái gọi đồ ăn, ngạc nhiên nghĩ - không phải chứ, xã hội đen còn biết cả ngoại ngữ nữa, lưu manh giờ cũng có văn hóa đến thế sao!
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Viễn chờ cậu gọi đồ ăn Lâm Viễn chỉ chỉ Hạ Vũ Thiên "Giống như anh ấy là được."
Hạ Vũ Thiên thoáng ngây người một chốc, chợt nghĩ ra hẳn đây là lần đầu tiên Lâm Viễn vào nhà hàng cao cấp, thôi xong rồi, quá mất mặt.
Âu Dương Mậu ngồi đối diện nhìn cậu hỏi Lần đầu tiên cậu ăn đồ Pháp phải không?"
Lâm Viễn tự tin, mỉm cười gật đầu "Phải."
Âu Dương Mậu cười cười tiếp lời "Cậu ăn hải sản được không? Tôi giới thiệu vài món nhé?"
Lâm Viễn gật đầu "Được chứ, tôi rất thích hải sản."
Âu Dương Mậu thay cậu gọi món, Lâm Viễn nơm nớp lo lắng quay sang liếc nhìn Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên trợn mắt lườm cậu một cái - Cậu không phải là bác sĩ sao? Thế nào mà nhà hàng cũng chưa bao giờ đặt chân tới?
Lâm Viễn trừng mắt lườm lại, đưa tay xuống dưới gầm bàn dựng thẳng ngón giữa lên, thầm nghĩ - còn anh là đại ca xã hội đen, đã bao giờ ăn ở mấy quán ven đường chưa hả?
Chẳng bao lâu sau đồ ăn đã lần lượt được mang lên, Âu Dương Mậu nhiệt tình giảng giải cho Lâm Viễn biết một số quy tắc và thói quen nên chú ý khi ăn đồ ăn Pháp, tuy rằng Lâm Viễn không có thói quen ăn nhà hàng nhưng cũng là người thông minh sáng dạ, nghe Âu Dương Mậu nói xong cũng có thể làm đúng bảy tám phần. Âu Dương Mậu ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên nói "Vũ Thiên, hướng dẫn cho bạn anh đi chứ, sao lại để tôi?"
Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên mỉm cười sửa lại khăn ăn cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn cảm thấy dường như Hạ Vũ Thiên cũng không khó chịu lắm, chắc hắn là mình chưa phạm phải sai lầm lớn nào, hơn nữa lần này cũng đâu phải lỗi của cậu. Chính Hạ Vũ Thiên muốn dẫn cậu theo mà!
Trong suốt bữa ăn, Lâm Viễn không nói được mấy câu với Hạ Vũ Thiên mà ngược lại hầu như chỉ trò chuyện cùng Âu Dương Mậu. Tuy nhiên vì muốn tỏ rõ sự thân mật với Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn đẩy hết hải sản sang phía Hạ Vũ Thiên cho anh ta bóc vỏ giùm. Hạ Vũ Thiên làm xong, để những phần có thể ăn được vào đĩa, như vậy Lâm Viễn vừa khỏi phải lo ăn phải những chỗ không nên ăn, cũng đỡ phải dùng tay bốc tôm hùm. Hơn nữa, như vậy lại có vẻ thân thiết tình cảm hơn nhiều, không xa lạ như ban đầu.
Âu Dương Mậu cũng học đại học y nên nói chuyện với Lâm Viễn khá hợp gu. Anh ta hơi giật mình nhìn hành động của Hạ Vũ Thiên, rồi nói với Lâm Viễn "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ Thiên đối xử với người yêu dịu dàng như vậy đấy."
Lâm Viễn cố gắng cười gượng, thầm nghĩ - đương nhiên chỉ là diễn kịch thôi.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Hạ Vũ Thiên và Âu Dương Mậu bắt đầu chuyển sang nói chuyện làm ăn, Lâm Viễn nghe một hồi liền hiểu ra hai người đang cò kè mặc cả mấy mảnh đất. Lâm Viễn không hứng thú với mấy chuyện này. Cậu vừa ăn món bánh ngọt tráng miệng vừa nghĩ không biết bao giờ mới xong. Buổi chiều cậu còn muốn tạt qua phòng khám của Lý Cố, rồi sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Đúng lúc này Lâm Viễn liếc thấy trên cà-vạt của Hạ Vũ Thiên có một chấm trắng... Có lẽ lúc nãy anh ta bất cẩn bị rơi thức ăn vào. Lâm Viễn nhíu mày, rõ ràng có khăn ăn rồi mà, chẳng lẽ là do món bánh ngọt vừa rồi? Cậu lấy khăn đưa tay nhẹ nhàng lau sạch giúp anh ta.
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu, nghiêng đầu sang nói cảm ơn, khẽ hôn lên trán cậu một cái.
Lâm Viễn sững sờ, cố gắng gượng cười nhưng hai lỗ tai bất giác đỏ lựng... Lần này cậu xấu hổ thật chứ không hề giả vờ. Nhà hàng có rất nhiều người, trước bao nhiêu là con mắt cậu lại bị một người đàn ông hôn... Không, nói đúng hơn phải là cậu giúp một tên lưu manh lau cà-vạt, sau đó liền bị tên lưu manh đó hôn!
Âu Dương Mậu nhìn hành của hai người, khẽ cười một tiếng. Đúng lúc này, một gã vệ sĩ áo đen thường theo sau Hạ Vũ Thiên đi tới thì thầm mấy tiếng vào tai anh ta, Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nói với Âu Dương Mậu "Tôn bá phụ tới rồi, giá cả cụ thể đợi tới hội nghị chiều nay quyết định, bây giờ chúng ta về công ty trước đã."
"Được Âu Dương Mậu gật đầu. Hạ Vũ Thiên thản nhiên ngồi chờ cấp dưới của mình đi thanh toán tiền bữa ăn. Lâm Viễn liếc nhìn theo, thầm nghĩ có tay sai cũng thật hay, mình chẳng phải động tay vào việc gì.
Sau đó mọi người ra khỏi nhà hàng, quay trở về công ty Hạ Vũ Thiên.
Tới chân cầu thang, Hạ Vũ Thiên nói với Âu Dương Mậu "Anh tới phòng họp trước đi, tôi về phòng làm việc lấy một số tài liệu". Dứt lời liền kéo Lâm Viễn tới thang máy lớn bằng kính trong suốt nằm giữa sảnh.
Thang máy từ từ đi lên, Lâm Viễn hơi sợ độ cao nên không dám nhìn xuống mà chỉ nhìn lên phía trên.
Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói "Cách xử sự hôm nay của cậu tạm chấp nhận được, nhưng từ giờ đọc ít truyện tranh thôi, tôi sẽ nhờ bác Chung tìm mấy cuốn sách cho cậu đọc."
Lâm Viễn cau mày, vừa định nói không cần đã thấy Hạ Vũ Thiên lại gần quàng tay ôm vai cậu.
Lâm Viễn tròn mắt, chợt cảm thấy đôi môi Hạ Vũ Thiên ghé sát môi cậu hơi mấp máy "Nhắm mắt lại, phối hợp với tôi!"
Lâm Viễn hồ nghi nhắm mắt lại, óe mắt thoáng liếc qua vừa kịp thấy Âu Dương Mậu đứng bên ngoài phòng họp tầng hai đang ngẩng đầu quan sát họ.
Đến khi thang máy dừng lại trước phòng làm việc của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn bị anh ta kéo ra ngoài.
"Này." Lâm Viễn tò mò hỏi "Đừng nói hai người các anh đang cãi nhau hoặc đang dỗi nên anh mới kéo tôi tới đây để chọc cho anh ta ghen đấy nhé."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày trông rất đáng ghét, hỏi Lâm Viễn "Nhìn tôi giống mấy kẻ mắt mù đi yêu loại người như hắn ta sao?"
Lâm Viễn bĩu môi, hỏi lại "Thế thì anh việc gì phải giả vờ thân thiết với tôi trước mặt người ta?"
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, giơ tay nhéo nhéo cằm Lâm Viễn nói "Không chỉ giả vờ với riêng hắn ta mà là với tất cả mọi người... Cậu nhớ cho rõ, nhiệm vụ của cậu chính là khiến cho tất cả mọi người nghĩ tôi yêu cậu điên cuồng!"