Đến khi Lâm Viễn trả xong tiền thuê phòng cho chủ nhà, xách đồ xuống cầu thang thì Hạ Vũ Thiên mặt đã xám như tro ngồi ở ghế sau. Lâm Viễn đột nhiên có cảm giác muốn bay lên ghế phó lái mà ngồi, nhưng Hạ Vũ Thiên đã mở cửa xe chờ sẵn.
Lâm Viễn hồi hộp nhét vali vào, sau đó cậu lên xe ngồi đối diện Hạ Vũ Thiên, cảnh giác nhìn anh ta.
Hạ Vũ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến cậu, vẫn ngồi bắt chéo chân đọc tạp chí kinh tế.
Lâm Viễn thở phào một tiếng, bắt đầu vừa đọc truyện tranh vừa ăn khoai tây chiên.
Nghe thấy tiếng nhóp nhép cùng tiếng lật sách soàn soạt vang lên từ hàng ghế đối diện, Hạ Vũ Thiên liền gấp cuốn tạp chí đang đọc lại ngắm nhìn Lâm Viễn mắt đọc truyện, mồm cắn đầy khoai tây chiên, vẻ mặt đầy vô tư sung sướng.
Hạ Vũ Thiên quan sát cậu một lúc rồi lên tiếng "Lâm Viễn."
Lâm Viễn ngước ngước mắt nhìn anh "Làm sao?"
"Khi ℓàм тìин nhân của tôi, hy vọng cậu có một chút ý thức về tác phong của mình." Hạ Vũ Thiên nói "Quần áo phải đàng hoàng, tóc tai phải gọn gàng, còn nữa cậu nên biết cách kiểm soát mỗi hành động của mình."
Lâm Viễn bĩu môi, không nói gì.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục nhìn cậu, nét mặt hơi nghiêm lại "Nghe thấy không?"
Lâm Viễn thở dài nói "Nghe rõ, thưa ông chủ."
"Cứ gọi Vũ Thiên là được rồi." Hạ Vũ Thiên tiếp tục, "Làm bác sĩ thật ra cũng không phải không tốt, nhưng khi ra ngoài cùng tôi, ăn gì mặc gì đều nhất nhất phải theo lời tôi, cảm xúc của cậu cũng do tôi quyết định."
"Ha..." Lâm Viễn dở khóc dở cười nói "Thế thì anh tìm luôn diễn viên đóng phim phải thích hợp hơn không."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói "Bình thường khi không có ai cậu có thể muốn làm gì tùy ý, nhưng đã ra ngoài phải nhớ giữ gìn hình ảnh."
"Vũ Thiên này!" Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy hứng thú liền hỏi lại Hạ Vũ Thiên, "Nếu sau này anh thật lòng yêu phải một kẻ vừa lôi thôi vừa vô tổ chức thì sao nhỉ?"
"Vấn đề chính là ở chỗ đó" Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn "Từ trước tới giờ kiểu tôi thích là vừa trầm tĩnh vừa lạnh lùng xinh đẹp, cho nên tôi không muốn để người khác nghi ngờ sở thích của mình, từ đó nghi ngờ luôn thân phận của cậu."
Lâm Viễn nhếch môi cười, ngã người nằm lăn lên ghế dài tiếp tục đọc truyện tranh.
"Cậu nghe rõ chưa?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Nghe rõ rồi." Lâm Viễn tưng tửng trả lời "Chẳng qua chỉ là muốn giữ thể diện thôi chứ gì, thế mới nói kẻ có tiền toàn một đám ăn no rửng mỡ, đến yêu mà còn đòi thể diện... Càng đòi thể diện, lại càng không thật lòng."
"Thế sao?" Câu này gợi hứng thú đối với Hạ Vũ Thiên, anh ta hỏi Lâm Viễn "Vậy cậu nói thử xem, như thế nào mới là tình yêu thật sự?"
Chờ mãi không thấy Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên liếc mắt nhìn sang, cậu ta vẫn đang chúi mắt vào cuốn truyện tranh.
"Lâm Viễn?" Hạ Vũ Thiên gọi giật giọng.
Lâm Viễn giật nẩy mình tức giận nói "Có lầm không vậy không ngờ Ace lại bị bắt, tên râu đen kia thật quá thâm độc!"
Hạ Vũ Thiên thấy cậu vẫn tiếp tục chăm chú đọc truyện tranh liền nhíu mày, vươn tay giật lấy cuốn truyện.
"Ê!" Lâm Viễn gào lên "Đang tới đoạn gay cấn, trả cho tôi đây!"
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào cậu nói "Cậu có nghe thấy tôi hỏi không?"
Lâm Viễn lườm anh ta một cái "Lúc này tôi đang trong thời gian hoạt động tự do, khi nào bắt đầu vào công việc tôi tự khắc biết chú ý!"
"Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi đi." Hạ Vũ Thiên trả cuốn truyện lại cho Lâm Viễn, tiếp tục nói "Cậu vừa bảo càng ưa thể diện càng không thật lòng, vậy cậu thử nói xem thế nào mới là tình cảm thật lòng?"
Lâm Viễn bĩu môi nói "Sau này lấy vợ tôi nhất định tìm một cô gái có thể ở bên tôi mà không phải vì tiền, chỉ cần ngồi và có thể nói trên trời dưới bể về truyện tranh cũng đủ vui tung trời rồi." Nói đến đây cậu lại tiếp tục đọc truyện "Anh ấy à, người như anh thì chỉ muốn tìm loại tình nhân có thể ngồi nói cả ngày với mình về mấy thứ đồ hiệu đắt tiền... Người yêu tôi không cần phải có hàng hiệu hạng sang vẫn cứ ở cạnh tôi. Còn tình nhân của anh, thử hỏi bọn họ xem nếu một ngày nào đó anh không còn tiền cũng không còn quyền, liệu có kẻ nào chịu ở lại bên anh?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn hồi lâu, cuối cùng mới đáp "Ngày đó sẽ không bao giờ tới."
Lâm Viễn bật cười gấp truyện lại, đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên "Chỉ nghe qua là tôi biết chắc chắn anh chưa bao giờ thật lòng yêu ai cả. Nếu có một ngày anh thật sự yêu một ai đó, cho dù anh có tất cả mọi thứ nhưng không có người đó ở bên, anh cũng cảm thấy mình như kẻ trắng tay."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày "Không lôgic chút nào."
Lâm Viễn cười cười tiếp tục xem truyện tranh, thản nhiên nói "Tình cảm vốn là thứ không thể dùng lôgic để giải thích được... Luffy, cậu còn chần chừ gì nữa? Mau đi cứu anh trai đi!"
Hai người trở về Hạ gia đã là nửa đêm. Hạ Vũ Thiên xuống xe, Lâm Viễn kéo vali vào nhà hỏi anh ta "Phòng của tôi ở đâu?"
Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn tới một căn phòng khá lớn trên tầng hai, phòng có ban công, sàn gỗ màu đen, một chiếc giường rất lớn phủ ga trắng tinh, cả căn phòng chủ yếu dùng hai màu trắng - đen làm chủ đạo. Toàn bộ toát lên một vẻ tao nhã mà lạnh lùng.
Lâm Viễn hơi cau mày, định mở tủ ra để cất đồ thì phát hiện trong tủ đã xếp đầy quần áo liền quay lại hỏi "Này, phòng này có người ở rồi sao?"
Hạ Vũ Thiên ngồi vào bàn làm việc mở máy tính, châm một điếu xì gà xong đặt lên mặt bàn đáp "Đây là phòng tôi."
"Tôi đã nói là không ở cùng nhau mà!" Lâm Viễn nhíu mày.
Hạ Vũ Thiên nhướn mi trả lời "Đúng là phòng cậu ở bên cạnh, nhưng bây giờ hai ta đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm. Riêng với nam giới, mấy ngày đầu tôi thường rất có hứng, nên bình thường tất cả bọn họ đều ngủ chung với tôi."
"Mấy ngày đầu?" Lâm Viễn thích thú hỏi "Thế bao lâu sau sẽ bị ném vào lãnh cung?"
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu mấy lần mới đáp "Thường thì tôi không làm thế, trừ phi thật sự rất thích mới đem về nhà, nhưng như mọi khi thì cũng không quá một tuần."
"Một tuần?" Lâm Viễn nghĩ ngợi nói "Thế thôi tốt nhất tôi vẫn cứ cất đồ ở của phòng mình nhé."
"Bên này có cửa." Hạ Vũ Thiên chỉ vào cánh cửa thủy tinh cạnh bàn làm việc nói "Sau cánh cửa bên đó là phòng cậu, bình thường cậu có thể ở bên đấy nhưng mấy ngày tới nếu có ra ngoài nhất định phải qua bằng cửa phòng tôi, để người khác nghĩ chúng ta đang ở chung, đợi đến khi tôi chán cậu rồi thì cứ thoải mái ra bằng cửa phòng mình."
"Tùy anh." Lâm Viễn nhún vai "Dù sao cũng chỉ có một tuần, à ở đây có mạng internet chứ?"
"Có ở đây có quản gia và giúp việc, có chuyện gì cứ gọi bọn họ tới." Hạ Vũ Thiên nói xong bắt đầu kiểm tra email, sau đó xem xét chỗ tài liệu trên bàn.
Lâm Viễn kéo vali tới mở cánh cửa thủy tinh bước vào phòng mình, vừa mới nhìn lướt qua đã dở khóc dở cười... Gã Hạ Vũ Thiên này quả thật muốn dựng lầu son gác tía cho các "nàng thơ" của hắn đây mà. Căn phòng này ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn năm sao, đồ đạc bọc toàn vải nhung, đơn giản mà thoải mái... Màu sắc chủ đạo là màu trắng, rèm cửa trắng dài chạm đất, thậm chí đến gỗ lát sàn cũng màu trắng.
Lâm Viễn ngáp một cái, tự nói một mình "Không biết ở đây lâu có mắc bệnh quáng tuyết không nữa." Nói xong cậu bắt đầu dọn đồ, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ rồi lăn lên giường vừa chat vừa chơi game.
Hạ Vũ Thiên mở cửa thủy tinh bước vào phòng, Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta nói "Anh Hai à, lần sau vào có thể vui lòng gõ cửa được không?"
Hạ Vũ Thiên liếc nhìn cậu đáp "Tôi không có thói quen gõ cửa." Dứt lời, thấy Lâm Viễn mặc áo phông quần đùi liền nhíu mày nhìn chằm chằm "Ăn mặc kiểu gì vậy?"
Lâm Viễn lườm một cái "Mặc thế này mới thoải mái, mà tôi mặc gì đi ngủ thì liên quan gì tới anh?"
Hạ Vũ Thiên mở tủ lấy một bộ đồ ngủ mới rồi ném cho Lâm Viễn nói "Thay bộ này."
Lâm Viễn cầm áo ngủ lên nhìn nhìn, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may là không có ren lưới gì, chỉ là một bộ đồ ngủ chất liệu rất tốt kiểu dáng bình thường, liền mặc vào.
Sau đó, h người ai ngủ phòng của người đấy.
Hơn bốn giờ sáng, Hạ Vũ Thiên mở cửa bước vào phòng Lâm Viễn anh ta hơi nhíu mày khi thấy Lâm Viễn ôm gối ngủ ngon lành. Anh cúi xuống nhìn kỹ gương mặt cậu... Không thể phủ nhận rằng Lâm Viễn thật sự rất xinh đẹp. Chỉ với bề ngoài của cậu ta cũng đủ để anh thắng trận này.
Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy Lâm Viễn bế về phòng mình, anh đặt cậu lên giường khẽ khàng dùng tay gạt mấy sợi tóc trên mặt cậu, sau đó thỏa mãn nằm xuống tiếp tục ngủ.