Bộ mặt thật của Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên lộ ra khiến cho Lâm Viễn không kịp trở tay, hèn gì Lý Cố lại gọi anh ta là "đại biến thái". Người này ban đầu còn có vẻ bình thường, ít nhất là trong những kẻ có mặt tại buổi công bố thân phận di chúc, khi ấy Lâm Viễn nhận thấy Hạ Vũ Thiên là người mà cậu có thể dùng lý lẽ để giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại... Chẳng lẽ con người này đa nhân cách?
Đang mải suy nghĩ, Lâm Viễn chợt cảm thấy có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ mình, Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn cậu "Cậu có đồng ý hay không?"
Lâm Viễn nghĩ một lát liền hỏi lại "Anh không phải chỉ đơn giản muốn tôi làm di chúc sống đúng không? Tôi càng không tin anh vừa gặpcó ý với tôi...
Thật ra mục đích của anh là gì?"
Hạ Vũ Thiên thoáng cười nhạt, anh ta sửa lại quần áo ngồi nghiêm chỉnh lại, ung dung bắt chéo hai chân, sau đó châm thêm một điếu thuốc nói "Cậu rất thông minh, lần này chỉ là do cậu kém may mắn thôi."
Lâm Viễn nhíu mày thầm nghĩ, ta đây không chỉ là đen, mà tám đời nhà ta đen hơn mực rồi.
"Có một số việc tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu ở cạnh tôi, diễn những vai tôi yêu cầu, mà vai diễn đầu tiên chính là tình nhân của tôi."
Hạ Vũ Thiên nói rành rọt "Ít nhất tôi có thể đảm bảo mạng cậu vẫn giữ được, chờ tới khi tất cả xong xuôi tôi sẽ thả cậu ra, cho cậu một cuộc sống tự do thoải mái không phải lo kiếm tiền, nhưng hiện tại có lẽ cậu phải chịu khổ một thời gian nữa."
Lâm Viễn nhìn về nơi xa xăm thầm nghĩ, sao tôi lại khổ thế này hả trời?
"Có một điều cậu nên hiểu." Gương mặt Hạ Vũ Thiên chuyển sang nét thâm trầm "Nếu cậu không đồng ý, tôi ắt có cách khiến cậu sống dở ૮ɦếƭ dở đấy. "
Lâm Viễn thở dài nói "Được rồi... Tôi đã hiểu, nhưng tôi có một yêu cầu."
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu "Nói đi."
"Việc anh lợi dụng tôi thì xem như chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền rồi phải không?" Lâm Viễn thương lượng với anh ta "Vậy anh nên tôn trọng tôi một chút? Đừng có lúc nào cũng động tay động chân rồi bạo lực với đe dọa tôi thế, chúng ta hợp tác bình đẳng với nhau được không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn hỏi "Cậu muốn hợp tác với tôi?"
Lâm Viễn nhướn mày "Còn phải xem là chuyện gì đã dù sao tôi có trốn cũng không thoát được, vậy thì nên hợp tác, đằng nào cũng chỉ có một năm thôi.
Hạ Vũ Thiên bật cười "Nếu cậu nghe lời đương nhiên tôi sẽ không làm khó cậu." Dứt lời anh ta nói nhỏ một tiếng "Mở khóa."
"Cạch" một tiếng, hai chiếc vòng trên tay Lâm Viễn mở ra. Cậu vội vàng xoa cổ tay rồi nói với Hạ Vũ Thiên "Này, anh có muốn nghe tôi nói mấy câu không?"
Hạ Vũ Thiên nhìn cậu, ý bảo cứ nói đi.
"Trả chứng minh thư và sổ tiết kiệm cho tôi." Lâm Viễn nói.
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, xem không vừa ý "Cậu vẫn muốn bỏ trốn hả?"
"A..." Lâm Viễn lắc đầu nói "Nếu tôi thực sự muốn trốn, anh có giữ thứ gì lại cũng vô dụng thôi, ý tôi là những kẻ anh muốn lừa đương nhiên không phải ngốc, nếu nhìn tôi có vẻ như đang bị anh khống chế thì anh nghĩ bọn họ có nghi ngờ không?"
Hạ Vũ Thiên suy nghĩ trong giây lát, cảm thấy cũng có lý. "Mặt khác, tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc ở chỗ Lý Cố."
Vẻ mặt Hạ Vũ Thiên thoáng chốc lại trở nên lạnh lùng làm Lâm Viễn bực bội hỏi "Này... Mặt anh làm gì mà thay đổi nhanh thế?"
Hạ Vũ Thiên nghiêm nghị nhìn cậu "Cậu làm việc ở chỗ Lý Cố sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi."
"Anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." Lâm Viễn cố gắng thuyết phục thêm lần nữa "Hằng ngày tôi vẫn trở về chỗ anh mà... Anh để tôi kiếm tiền tự nuôi chính mình được không?"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cung cấp tất cả những thứ cần thiết cho cậu, cậu cần bao nhiêu tiền cứ bảo tôi."
Lâm Viễn cười nói "Hay thế này nhé, mẹ tôi mất cũng lâu rồi anh tới chỗ lão Diêm Vương hỏi mua lại mẹ cho tôi. Mua được thì cả đời này tôi làm trâu làm ngựa cho anh."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày.
Lâm Viễn nói tiếp "Tôi đâu có nói không cần thù lao của anh, đến lúc đó bàn tiếp, trước mắt cứ như vậy đã. Về phần sinh hoạt, tôi ở chỗ anh không trả tiền thuê phòng còn những thứ khác tôi tự lo được. Tôi là bác sĩ, thu nhập cũng không thấp đâu." Dứt lời cậu xòe tay ra "Trả lại cho tôi."
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn một lúc, sau đó đưa lại cho cậu chứng minh thư và sổ tiết kiệm.
Lâm Viễn nhét cả hai thứ đó vào túi quần, gõ gõ tay lên cửa kính nói "Này bác tài, phiền anh cùng tôi tới thành phố N một chuyến, để tôi thu dọn đồ đạc và trả lại phòng đang ở cho chủ nhà."
Lái xe đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy Hạ Vũ Thiên gật đầu liền quay xe, thẳng hướng tới thành phố N.
Hai thành phố cách nhau không xa, lại có đường cao tốc nối liền, chẳng bao lâu bọn họ đã tới gần khu nhà cũ nơi Lâm Viễn từng sống.
"Dừng xe, dừng xe." Đến trước một ngõ nhỏ, Lâm Viễn kêu lên "Hai người không muốn ăn cơm à?"
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã quá giờ cơm tối liền hỏi "Cậu muốn ăn ở đâu?"
Lái xe quay đầu lại nói với Hạ Vũ Thiên "Đại thiếu gia, trung tâm thành phố N có vài nhà hàng nhưng đều không lớn lắm."
"Hay là thế này, hai người cứ tới nhà hàng mà ăn, tôi ăn ở ngay đây thôi." Dứt lời, Lâm Viễn định xuống xe, nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên kéo lại "Cậu ăn gì?
Tôi đi cùng cậu."
"Đừng đừng." Lâm Viễn nhìn anh ta "Không hợp khẩu vị anh đâu! Tôi định mua phở xào Quảng Đông."
"Phở xào?" Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày hỏi lái xe "phở là món gì?"
Lái xe cười trừ hồi lâu mới trả lời "Gần giống 乃ún..."
Hạ Vũ Thiên càng nghe càng không hiểu "Là gạo xay nhỏ ra thành bột? Bột thì xào làm sao được?"
Lâm Viễn ngẩng đầu lên trời tạo vẻ mặt bi kịch rồi nói "Cũng gần như thế." Sau đó cậu xuống xe, Hạ Vũ Thiên kiên quyết đòi đi cùng.
Lâm Viễn vội vàng ngăn lại "Đừng, anh mà ngồi trên cái của nợ này thì tôi biết đi đâu mà mua phở hả, cái xe này tôi biết bỏ đâu được bây giờ?"
Hạ Vũ Thiên nghe xong càng không thể hiểu nổi, anh ta hỏi lại "Thế đi mua phở cần rất nhiều tiền sao? Đi cái xe này thì mất mặt lắm à?"
"Thôi thôi, anh muốn đi cùng thì đứng xa tôi ra một chút. Nói chung tôi không muốn người khác nghĩ tôi với cái xe của anh có chút liên quan nào với nhau cả." Dứt lời Lâm Viễn mở cửa xe "Nhà tôi ở ngay phía trước, mấy anh biết rồi đó, tôi đi mua chút đồ ăn mang về, hai người đi trước đi." Nói xong không đợi Hạ Vũ Thiên kịp ngăn cản, cậu đã chạy vào một tiệm ăn nhỏ trong ngõ.
Hạ Vũ Thiên nghĩ ngợi một lát, không theo Lâm Viễn xuống xe nữa, anh ta nói với lái xe "Anh chờ tôi trước cửa nhà cậu ta."
"Đại thiếu gia." Lái xe vội vàng kêu.
Hạ Vũ Thiên thoáng chau mày "Không có gì nguy hiểm đâu, cứ yên tâm."
"Không phải vậy." Lái xe cười gượng mấy tiếng nói "Thế này, thiếu gia nói với cậu trẻ kia mua cho tôi một suất phở xào nữa được không... Lâu lắm rồi tôi cũng chưa ăn món này."
Hạ Vũ Thiên liếc nhìn người lái xe, càng ngày càng cảm thấy tò mò với cái thứ có tên là phở này, liền gật đầu một cái rồi quay lưng đuổi theo Lâm Viễn.
Lâm Viễn đến trước cửa tiệm, gọi vọng vào trong "Ông chủ, một suất phở xào loại lớn nhiều tiêu, thêm một trứng gà, hai miếng thịt nướng, thêm cả một phần canh thịt bò rau thơm, tất cả đóng hộp mang về!"
Ông chủ tầm tuổi trung niên, người béo trục béo tròn, thấy Lâm Viễn liền cười ha hả "Bác sĩ Lâm hả, mấy hôm vừa rồi đi đâu đó? Chẳng thấy cậu đâu cả."
Lâm Viễn cười rất tươi nói "Cháu có việc phải đi xa, ông chủ cho thêm một ít thịt gà nữa đi, cháu sắp phải đi xa một thời gian, còn lâu mới lại được ăn món này."
"Được!" Ông chủ cười hết sức vui vẻ, đồng ý.
Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên đi theo mình tới đây, cậu ngửa mặt nhìn trời than thầm rồi đưa cho ông chủ mười tệ nói "Một lúc nữa cháu tới lấy." Dứt lời liền đi sâu vào trong ngõ mua các thứ đồ ăn vặt khác.
Hạ Vũ Thiên theo Lâm Viễn đến đầu ngõ, thấy trên tường viết mấy chữ bằng sơn đỏ - Phố ăn vặt.
Anh đi tới trước cửa quán phở.
Ông chủ quán thấy có người tới, vừa ngẩng đầu định hỏi khách mua gì.
Nhưng nhìn thấy Hạ Vũ Thiên mặc áo khoác đen đắt tiền, mặt mũi cũng không giống người muốn ăn ở hàng quán bình dân liền thôi không hỏi nữa.
Hạ Vũ Thiên vừa nãy có thấy Lâm Viễn rút tiền ra trả, hình như là mười tệ. Anh liền đưa cho ông chủ tờ một trăm nói "Thêm hai suất đồ ăn giống Lâm Viễn vừa gọi lúc nãy."
"Được." Ông chủ quay đầu lại gọi nhà bếp làm thêm, vừa cúi đầu lấy tiền thừa trả lại, ngẩng đầu lên... đã không thấy người đâu nữa. Liền chạy ra ngoài quán xem thì thấy Hạ Vũ Thiên đã đi được một đoạn rồi, bèn vội vàng đuổi theo.
Hạ Vũ Thiên nghe có tiếng bước chân sau lưng mình khẽ nhíu mày quay đầu lại, thấy là ông chủ vừa nãy thì hơi ngạc nhiên.
"Này cậu ơi, cậu đi vội thế? Trả lại tiền thừa cho cậu đây." Ông chủ nhét tiền vào tay Hạ Vũ Thiên nói "Cậu đi cùng bác sĩ Lâm phải không? Đồ của hai người tôi để cùng một túi đấy." Dứt lời liền nhanh chóng quay về tiệm tiếp tục bán hàng.
Hạ Vũ Thiên cầm tiền đi tiếp, anh ta thấy Lâm Viễn đang ghé vào một cửa hàng nhỏ mua một đống đồ ăn vặt nhét hết vào túi ni lông đoạn lại chui vào cửa hàng khác. Hạ Vũ Thiên chạy theo, anh bắt gặp Lâm Viễn vừa chọn xong mấy cuốn truyện tranh. Cậu đang vừa đọc vừa đi ra ngoài bằng tốc độ rùa bò thì vừa lúc chạm mặt Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn cuốn truyện tranh trong tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn vội vàng giấu ra sau lưng hỏi "Anh đi theo tôi làm gì?"
Thấy Lâm Viễn tay cầm một hộp bạch tuộc nướng lại còn thêm một gói gà rán to bự, Hạ Vũ Thiên không còn gì để nói.
Lâm Viễn kẹp cuốn truyện vào nách, Hạ Vũ Thiên liếc qua thấy hai chữ "One Piece"(1) lại càng bó tay.
Tiếp đó, Hạ Vũ Thiên cứ lẽo đẽo theo sau Lâm Viễn đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Lâm Viễn mua thêm mấy xiên thịt nướng và một chiếc bánh bao ruốc rồi mới quay trở về. Đến trước cửa hàng phở xào, ông chủ đưa cho cậu ba suất.
Lâm Viễn cúi đầu nhìn, hỏi lại "Ông chủ, sao những ba suất liền?
"Hai suất nữa là của anh chàng bên kia." Ông chủ cười ha hả, Lâm Viễn có chút ngạc nhiên quay lại nhìn về phía Hạ Vũ Thiên, còn Hạ Vũ Thiên thì nhăn mày nhìn hộp cơm màu trắng để trong túi ni lông.
Lâm Viễn cầm túi đồ ăn cùng Hạ Vũ Thiên ra khỏi phố ăn vặt, lên xe về nhà.
Ngồi yên vị đâu vào đấy xong, Lâm Viễn bắt đầu cắm cúi vừa ăn bạch tuộc nướng vừa đọc truyện tranh. Hạ Vũ Thiên lật lật xem thử một cuốn ngay cạnh mình, vừa giở qua mấy trang đã lập tức trả về chỗ cũ, xong liền nhìn Lâm Viễn khó hiểu "Cậu là trẻ con à?"
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta "Liên quan gì tới anh."
Hạ Vũ Thiên cảm thấy Lâm Viễn rất kỳ quái, nhưng mấy thứ đồ ăn cậu cầm trên tay kia mùi vị xem ra có vẻ không tệ.
"Anh muốn ăn không?" Lâm Viễn đưa hộp bạch tuộc nướng đang cầm cho Hạ Vũ Thiên hỏi "Ngon lắm đó."
Hạ Vũ Thiên cầm lấy, dùng tăm xiên một miếng cho vào miệng, cảm thấy hương vị cũng khá ngon.
"Hê hê." Lâm Viễn thấy thế bật cười hỏi "Chưa bao giờ ăn thứ này đúng không?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, lại nhìn qua mấy thứ khác, có vẻ cũng muốn nếm thử xem sao.
Lâm Viễn tỏ ra hào phóng, lấy một xiên thịt dê nướng từ trong túi to ra đưa cho Hạ Vũ Thiên nói "Nhiều mỡ lắm đấy, anh ăn cẩn thận không đau bụng."
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn, cầm lấy xiên thịt, cắn một miếng...
Lái xe dừng lại trước cửa căn nhà trọ nhỏ của Lâm Viễn. Lâm Viễn ôm túi đồ ăn của mình chạy lên cầu thang. Hạ Vũ Thiên đi theo sau.
Thật ra cũng không có nhiều thứ cần phải dọn, Lâm Viễn lôi một cái vali ra, tống hết vào đó đám quần áo chăn màn, thêm cả truyện tranh, sau đó nhào tới ôm cái laptop mười hai inches đặt trên bàn "Anh nhớ em muốn ૮ɦếƭ đi được..."
Hạ Vũ Thiên bắt đầu cảm thấy não cậu ta quả thực có vấn đề.
"Dọn xong hết chưa?" Hạ Vũ Thiên hỏi cậu "Đi thôi."
"Ăn xong rồi hãy đi." Lâm Viễn vừa nói vừa dán mắt vào máy tính. Cậu mở hộp đựng phở xào ra, sau đó chạy vào bếp mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, ném cho Hạ Vũ Thiên một lon.
Hạ Vũ Thiên nhìn quanh căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp này hỏi "Cậu làm bác sĩ thu nhập chắc cũng kha khá, sao lại ở nơi như thế này?"
Lâm Viễn lườm anh một cái "Tôi thích chỗ như này, liên quan gì đến anh..." Nói dứt lời liền tiếp tục vừa xem phim hoạt hình vừa ăn phở xào, hoàn toàn coi sự tồn tại của Hạ Vũ Thiên như không khí.
Hạ Vũ Thiên vừa uống bia vừa quan sát Lâm Viễn, chỉ thấy cậu ta dán mắt vào màn hình máy tính cười một cách ngốc nghếch, mồm lẩm bẩm "Naruto (2) à, sao mà vô dụng quá, để cho Sasuke(3) ςướק hết công rồi."
Lâm Viễn ăn xong, vừa định gọi điện thoại cho chủ nhà trả phòng, đột nhiên Hạ Vũ Thiên cau mày đứng dậy nói "Tôi mượn nhà vệ sinh một lát." Dứt lời lập tức vọt vào toilet.
Lâm Viễn vừa tắt máy tính cười gian xảo "Lần đầu tiên ăn thịt dê nướng mà dám uống bia lạnh... Ta đây cho đại thiếu gia nhà ngươi tiêu chảy đến ૮ɦếƭ, ha ha..."
Ghi chú: (1) Bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản.
(2), (3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình Nhật Bản "Naruto".