Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên đẩy về phía trước, thấy không vừa mắt, Lý Cố nói "Này Hạ Vũ Thiên, anh đừng có тһô Ьạᴏ như thế được không?" Nói xong, anh kéo Lâm Viễn về phía mình, thấy Hạ Vũ Thiên trừng mắt, cũng trừng mắt lại "Anh đi trước đi, bọn tôi tự khắc có chân đi theo, được chưa? Tức gì mà tức?" Hạ Vũ Thiên cau mày đi trước, Lý Cố nhỏ giọng hỏi Lâm Viễn "Này, điều hắn vừa nói là thật sao?"
Lâm Viễn nhún vai, gật đầu.
"Ha..." Lý Cố cuối cùng cũng hiểu "Thảo nào hôm qua trông cậu thảm hại thế, hóa ra là vừa chạy trốn tới đây?"
"Phải." Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói "Tôi không biết anh có quan hệ với bọn họ nên không kể."
"Tôi hiểu mà." Lý Cố xua xua tay tặc lưỡi mấy lần, ghé vào tai cậu nói "Tôi bảo này, cậu đúng là xui tận mạng nên mới gặp phải tên biến thái này."
Lâm Viễn bĩu môi "Quên đi, đằng nào cũng chỉ có một năm, thôi thì cố chịu vậy. Cũng mau, vừa bao ăn bao ở lại còn có lương." Dứt lời, cậu nhàn nhã đút hai tay vào túi tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu sau bốn người đã đứng trước căn nhà chính màu trắng. Lúc này, xung quanh đã đầy những người, theo quan sát của Lâm Viễn phần lớn họ đều là các vệ sĩ áo đen.
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đi vào trong, tất cả cùng lên tầng ba, bên trong đã có ba ông lão nom già đến sắp rụng hết răng ngồi chờ sẵn.
Hạ Vũ Thiên bước vào, cung kính cúi chào ba người, nói vài câu gì đó với họ.
Lâm Viễn nhìn trái nhìn phải, không lên tiếng. Chưa tìm được góc khuất nào để trốn, cậu đã bị Hạ Vũ Thiên đẩy lên trước. Lâm Viễn bất đắc dĩ theo anh ta tới trước một cái bàn dài cực lớn đặt giữa phòng. Hạ Vũ Thiên ngồi chính giữa, Lâm Viễn ngồi cạnh anh ta.
Lý Cố không phải người nhà nên bị chặn ở bên ngoài.
"Này!" Lý Cố ở bên ngoài kiễng chân gào to, "Hạ Vũ Thiên, tôi là người giám hộ của Lâm Viễn, mau cho tôi vào!"
"Lý Cố... Anh muốn vào thì phải thành người nhà họ Hạ trước đã." Đúng lúc này, một người đi tới phía sau Lý Cố. Người này hơn hai mươi tuổi, cao ráo mảnh khảnh, mặt mũi thanh tú, tóc đen dài buộc sau lưng.
Anh ta đi tới bên cạnh Lý Cố cười ha ha nói "Có cách này, anh theo tôi là có thể thành người họ Hạ."
Lý Cố liếc nhìn hắn ta, khóe miệng giật giật mấy cái "Thôi thôi, tôi chờ ở ngoài được rồi." Dứt lời liền quay lưng chạy mất. Người kia cười ha hả bước vào phòng, đưa mắt nhìn Lâm Viễn, nháy mắt mấy cái với cậu.
Lâm Viễn không hiểu ra sao, đã thấy Lý Cố đứng xa xa bên ngoài ra ký hiệu số 2 với cậu.
Lâm Viễn chợt hiểu, thì ra đây là biến thái số 2 nhà họ Hạ, kẻ được Lý Cố mệnh danh là tên bại hoại háo sắc - Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Khải lần lượt ngồi xuống hai bên Hạ Vũ Thiên, một trái một phải. Hạ Vũ Kiệt ngồi ngay cạnh Lâm Viễn, nhìn cậu hết một lượt từ trên xuống dưới cười nói "Đại ca, đây là di chúc sống hả?"
Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu.
"Hừm..." Hạ Vũ Kiệt đầy hứng thú chống cằm nhìn Lâm Viễn "Trông được đấy..."
Lâm Viễn bị anh ta nhìn tới mức toàn thân nổi da gà, theo bản năng cậu kéo ghế ra phía sau, làm sao cách tên kia càng xa càng tốt Hạ Vũ Thiên ngồi cạnh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Viễn lạnh lùng nói "Ngồi im đi".
Lâm Viễn lườm Hạ Vũ Thiên một cái, cắn răng thầm nghĩ, tôi đây là di chúc, nhưng đừng có quên sau từ di chúc còn một chữ "sống" nữa đấy!
Hạ Vũ Thiên thấy cậu trợn mắt nghiến răng nhưng cũng chẳng thèm quan tâm. Trong lúc yên lặng ngồi chờ mọi người tới đông đủ, anh ta liền quay sang Hạ Vũ Khải hỏi khẽ "Cho người tới báo với chú Hai chú Ba chưa?"
Hạ Vũ Khải gật đầu, chưa kịp trả lời đã nghe bên ngoài có người lớn tiếng "Đến đây đến đây, đừng sốt ruột"
Lâm Viễn quay đầu nhìn sang, thấy có hai người đàn ông trung niên bước vào, họ xấp xỉ bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh. Người đi trước trông cao lớn vạm vỡ, nhìn trẻ hơn người đi sau, nét mặt tươi cười hoàn toàn tương phản với người đi sau. Người đi sau xem chừng là người đàn ông nho nhã, mặt lạnh như băng, bước vào lặng lẽ không một tiếng động.
Hai người ấy bước vào, cũng giống như ba anh em họ Hạ, họ kính cẩn cúi chào các vị trưởng lão.
Ba anh em nhà họ Hạ đứng dậy, gật đầu chào "Chú Hai, chú Ba."
Người đi sau không nói gì, khẽ gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống. Người đi trước cười ha hả nói "Vũ Thiên, tên nhóc này là di chúc sống mà cháu nói tới sao?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu, quay mặt nhìn Lâm Viễn nói "Đây là chú Hai, vị kia là chú Ba."
Lâm Viễn gật đầu "Ừ..."
"Ừ cái gì?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu "Chào!"
Lâm Viễn chán ghét nhìn anh ta, thầm nghĩ đây là chú anh chứ có phải chú tôi đâu, việc gì tôi phải chào?
"Thôi chào cái gì, không cần khách sáo." Chú Ba xua tay cười nói "Từ nay về sau đều là người một nhà rồi."
Lâm Viễn nhíu mày thầm nghĩ, thời nay vẫn còn loại xã hội đen thân thiện dễ gần thế này sao?
Tất cả mọi người ngồi xuống, hai gã vệ sĩ áo đen đứng cạnh liền đóng cửa lại.
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Người được gọi là chú Hai châm một điếu xì gà nói "Vũ Thiên này, có chuyện gì chỉ cần báo một tiếng là được rồi, dù sao bây giờ cháu cũng là chủ nhà."
Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu nói "Các trưởng lão đều đã ở đây, như vậy là đã đúng phép tắc" Dứt lời, anh chỉ vào Lâm Viễn nói "Đây là Lâm Viễn, mọi người đều biết rồi chứ? Lúc lão gia mất, cậu ta là người duy nhất ở bên cạnh người."
Tất cả mọi người gật đầu, chú Hai - người có vẻ lạnh lùng kia đưa mắt nhìn Lâm Viễn thấp giọng nói "Cái ૮ɦếƭ của đại ca nhất định có liên quan tới cậu ta phải không? Nhìn là biết một tay bác sĩ quèn"
Lâm Viễn nhíu mày, Hạ Vũ Thiên nói "Cháu đã cho pháp y khám nghiệm, kết luận lão gia ૮ɦếƭ vì một viên đạn xuyên thẳng qua tim."
Người kia hơi nhếch khóe miệng, dường như không thèm quan tâm, nói tiếp "Nếu thật sự giỏi đã không làm việc ở cái chỗ nhà quê ấy."
Lâm Viễn nhướn mày, cười giả lã nói "Theo tôi, ông thử mời bác sĩ nổi tiếng thế giới đến rồi tự bắn hai phát vào tim mình, để xem ông bác sĩ nổi tiếng đó có cứu nổi ông không?"
Lâm Viễn vừa dứt lời, người được gọi là chú Ba có phần kinh ngạc nhìn cậu, hai anh em Hạ Vũ Kiệt, Hạ Vũ Khải cũng thở sâu một tiếng. Hạ Vũ Thiên nhíu mày liếc nhìn Lâm Viễn, xem ra rất không hài lòng.
Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta, "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là bác sĩ, không phải trai bao, có người nghi ngờ y đức của tôi, tôi không được phản bác sao?"
Nét mặt Hạ Vũ Thiên thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường. Cùng lúc đó, chợt nghe chú Hai cười ha há chỉ vào Lâm Viễn nói "Được lắm nhóc, rất có cá tính, thế mới đúng là đàn ông!"
Lâm Viễn không đáp, cúi đầu ngồi một bên.
"Quyết định như vậy đi." Một trong các trưởng lão nói "Trong vòng một năm tới, cậu phải ở lại nhà họ Hạ."
Lâm Viễn gật đầu, không nói lời nào. Mọi người tiếp tục trò chuyện, không ai nhắc đến Lâm Viễn mà bắt đầu quay sang bàn chuyện làm ăn.
Lâm Viễn không mở miệng mà cũng chẳng quan tâm họ bàn bạc cái gì, cậu chán nản ngơ ngẩn ngồi một mình.
Mọi người bàn chuyện xong rồi ai về nhà nấy. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn đứng dậy hỏi "Không còn việc gì cần đến tôi nữa chứ? Tôi đi đây."
Nhưng cậu còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị Hạ Vũ Thiên kéo lại.
Lâm Viễn quay lại nhìn, thấy Hạ Vũ Thiên nheo mắt quan sát mình "Cậu cũng ghê gớm đấy nhỉ."
Lâm Viễn không trả lời, thầm nghĩ "con giun xéo lắm cũng quằn", tôi đây ghét nhất đứa nào nghi ngờ y đức của mình!
"Hơn nữa, lá gan cậu có vẻ cũng không nhỏ." Hạ Vũ Thiên bỗng cảm thấy buồn cười nói "Đời này chú Hai chắc chưa từng gặp kẻ nào dám nói chuyện như thế với mình!"
Lâm Viễn bây giờ thật ra cũng có phần hối hận, cậu thầm nghĩ lúc đó mình giận quá mất khôn, quên mất đối phương không phải người thường mà là dân anh chị xã hội đen, vừa nãy nhất thời lên cơn bồng bột may là chú Ba kia tính tình ôn hòa, chứ không ông ta rút súng cho mình mấy viên thì đúng là ૮ɦếƭ oan.
"Nhưng với tính tình này của cậu tốt nhất là kiềm chế bớt đi." Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc nói "Tính tình của chú Ba không tốt như vẻ bên ngoài thể hiện ra đâu."
Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm "Tôi không thấy thiện cảm với ông ta, trong đám người chỉ có chú Hai anh còn có vẻ dễ chịu một chút."
"Ha ha..." Hạ Vũ Thiên nghe Lâm Viễn nói vậy không khỏi bật cười, nói "Cậu đúng là ngây thơ, cậu nghĩ ai cười với cậu thì kẻ đó là người tốt sao?"
Lâm Viễn im lặng, trong bụng thầm nhủ tốt hay xấu gì thì tất cả các người đều là một lũ biến thái cả, tốt nhất tôi tránh xa ra thì hơn.
"Cậu đang ở đâu?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Nhà Lý Cố."
"Mai cậu chuyển tới nhà chính, ở cạnh phòng tôi." Hạ Vũ Thiên ra lệnh "Với cả, công việc bác sĩ tư ấy cũng bỏ đi."
"Tại sao?" Lâm Viễn nhíu mày "Anh đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi!"
Hạ Vũ Thiên đi tới bên cạnh Lâm Viễn lạnh lùng nói "Vừa rồi tôi nói gì cậu quên hết rồi sao? Cậu lúc nào cũng phải theo sát bên cạnh tôi!"
"Các Mác nói điểm khác biệt lớn nhất giữa loài người và loài vật là con người có ý thức tự chủ trong công việc!" Lâm Viễn kiên quyết bảo vệ quyền tự do của mình.
Hạ Vũ Thiên nghe vậy nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, nói "Các Mác nào?"
Lúc này đến lượt Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, một lúc sau mới đáp "Sau này anh ngủm củ tỏi sẽ được gặp."
Hạ Vũ Thiên nhíu mày không thèm nghe cậu nói bậy bạ nữa, anh ta kéo Lâm Viễn ra ngoài nói "Nếu cậu thật sự muốn làm việc thì làm bác sĩ riêng cho tôi."
Lâm Viễn nhăn mày "Anh khỏe còn hơn trâu, cần gì đến bác sĩ cho lãng phí."
Hạ Vũ Thiên dừng bước, quay lại nhìn Lâm Viễn bật cười "Cậu bớt dạy khôn tôi được không, ai mới rồi đòi về quê làm bác sĩ quèn cho đỡ phải lo nghĩ nhiều? Chẳng qua cậu không muốn ở lại Hạ gia đúng không?"
"À" Lâm Viễn không trả lời được, thầm nghĩ hắn đi guốc trong bụng mình rồi, chẳng lẽ trên mặt mình in đậm hai chữ "ăn bám"?
"Đi thôi!" Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn ra khỏi tòa nhà trắng, xuống dưới lầu bắt gặp Lý Cố vẫn còn đang thấp thỏm chờ đợi "Lâm Viễn?" Lý Cố hỏi "Cậu còn về chỗ tôi nữa không?"
Lâm Viễn nghĩ một lúc mới nói "À, tôi về lấy mấy thứ đồ rồi đi!" Vừa nói vừa nháy mắt với Lý Cố.
"Được Lý Cố kéo tay cậu "Tôi đưa cậu về."
Lâm Viễn quay đầu lại nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đang cau mày, liền nói "Tôi đi về lấy mấy thứ đồ, sẽ lập tức quay lại ngay."
Hạ Vũ Thiên cân nhắc một lát rồi nói "Cũng được, tôi đưa cậu về."
"Không cần!" Lâm Viễn nói to "Anh làm việc của anh đi..."
"Việc của tôi bây giờ chính là đảm bảo sau một năm nữa có thể ngồi vào vị trí chủ nhân gia tộc họ Hạ." Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói với Lâm Viễn "Cho nên trong một năm tới, đối với tôi cậu còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Tốt nhất cậu nên biết điều một chút, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!" Dứt lời liền kéo Lâm Viễn vào xe của mình.
Lâm Viễn thầm kêu trời, vốn định tận hưởng chút tự do cuối cùng hoặc mượn tạm mấy bộ quần áo của Lý Cố nhảy tàu trốn lên phương bắc, bây giờ xem ra đúng là chỉ có nằm mơ mới được. Trong lúc bị Hạ Vũ Thiên kéo đi, Lâm Viễn cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn. Dường như thái độ của người nhà họ Hạ đối với việc này rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào cậu lại không thể chỉ đích xác ra được.