Nửa đêm, Lâm Viễn bị tiếng khóc hu hu đánh thức. Phải mất một lúc cậu mới nhớ ra tối nay mình theo Lý Cố về nhà, hiện giờ đang ngủ trong phòng dành cho khách nhà anh ta. Vậy thì tiếng khóc ở đâu ra?
Vì sự an toàn của bản thân và cũng để chắc chắn trong nhà không có ma hay thứ gì đó tương tự, Lâm Viễn đứng dậy tìm kiếm xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Qua cánh cửa khép hờ cậu nhìn thấy có ánh sáng le lói hắt vào phòng. Cậu tới gần, đẩy cửa ra. Phòng khách thiết kế theo phong cách hiện đại nhìn rất sạch sẽ rộng rãi mà đơn giản, đối diện với cửa sổ bằng kính chạm đất là một bộ sô-pha màu trắng ở giữa đặt một bàn trà thủy tinh, bên cạnh đó có một người đang ngồi... nhìn dáng lưng kia hẳn là Lý Cố.
Lâm Viễn thấy bờ vai anh ta run run, chứng tỏ Lý Cố đang khóc. Điều này làm cậu có chút giật mình, nửa đêm nửa hôm một người đàn ông làm sao lại ngồi khóc giữa phòng khách? Tiến thêm vài bước, cậu nhìn thấy trên mặt bàn cạnh chỗ Lý Cố ngồi chất ngổn ngang đầy vỏ chai rượu rỗng. Trên sàn nhà, ngoài vỏ chai ra còn có một chiếc điện thoại, trên sô-pha toàn là giấy ăn đã dùng bị vo viên thành cục. Lý Cố đang khoanh chân ngồi dưới sàn, vừa nốc rượu vừa dùng giấy ăn lau nước mắt nước mũi...
Lâm Viễn hơi nhíu mày, thầm nghĩ chắc mình không bị một tên thần kinh đem về nhà đấy chứ? Cậu đứng nhìn thêm một lúc nửa lại thấy Lý Cố vừa khóc lóc, vừa uống rượu lại vừa không ngừng lẩm bẩm mắng chửi gì đó. Lâm Viễn lắng tai nghe kỹ, thấy anh ta mắng là. "Mẹ nó... Đồ không lương tâm, đáng chém ngàn lần, sớm muộn gì cũng có ngày ông thiến hết cả đôi gian phu dâm phụ chúng mày... Dám cắm sừng ông. Đợi đấy, xem ông làm thịt chúng mày! Đồ có mắt như mù, nó làm sao đẹp trai được như ông đây chứ, đồ không có tí lương tâm nào!"
Nghe xong, Lâm Viễn thở phào một tiếng. Thì ra anh ta bị thất tình thôi.
"Này." Lâm Viễn gọi.
Lý Cố giật mình quay lại mắng ầm lên "Mày là thằng nào? Đêm hôm khuya khoắt làm gì trong nhà tao hả? Mày là người hay là ma? Biết điều thì cút xéo mau, ông đây đang không vui, ông Gi*t ૮ɦếƭ bây giờ!"
Lâm Viễn nghe vậy nhíu mày lại nói "Anh say đến choáng người rồi sao, chính anh đưa tôi về đây chứ ai!"
"À..." Lý Cố chớp chớp mắt mấy cái, lại tiếp tục uống rượu "Đúng rồi, suýt nữa thì quên, cậu tên gì ấy nhỉ?"
"Lâm Viễn." Lâm Viễn bất đắc dĩ trả lời anh ta "Anh làm sao vậy? Nửa đêm nửa hôm định tự sát bằng cồn à?" Cậu vừa nói vừa đá mấy chai rượu trước mặt, bước tới chỗ Lý Cố.
"Không cần cậu quan tâm tới tôi!" Lý Cố vừa uống vừa tiếp tục chửi bới om sòm, "Tôi vừa bị người ta đá! Bị một kẻ vô lương tâm đá đó! Mẹ nó, lại bỏ tôi chạy theo một thằng tây, thằng mắt xanh mũi lõ khốn kiếp kia đừng để ông gặp được mày, bằng không ông đây thiến mày ngay lập tức!"
"Thôi... nghĩ thoáng một chút đi." Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh Lý Cố, cầm một lon bia lên mở, ngửa cổ uống ực một ngụm lớn, thoải mái khà một tiếng "Thất tình thôi mà, anh có đen đủi bằng tôi không?"
"Hử?" Lý Cố vừa lau mũi vừa nhìn Lâm Viễn "Cậu thì bị làm sao? Cũng thất tình? Hay thêm cả thất thân nữa?"
Lâm Viễn trợn mắt lườm anh ta một cái "Thất tình thất thân đã là cái quái gì, tôi đây thiếu chút nữa mất cả mạng đó."
"Hừm..." Lý Cố kinh ngạc nhìn cậu "Cậu đã làm gì hử? Cậu ngủ với nhân tình của tay đại ca xã hội đen nào đó hay chính cậu là tình nhân của gã trùm nào hả?"
Lâm Viễn ngán ngẩm liếc nhìn anh ta "Anh tưởng tôi cũng thất tình sao? ở đâu ra lắm chuyện tình thế?"
"Chính cậu nói đấy thôi." Lý Cố nhỏ giọng nói thầm, tiếp tục uống "Tôi đối với nó tốt cực kỳ còn mua xe mua nhà cho nó, đến giường cũng còn ngủ chung nữa, mẹ nó, nói đi là đi luôn để lại có mỗi cái tin nhắn!" Nói xong bèn đá cái điện thoại một phát.
Lâm Viễn nhặt điện thoại lên xem, mấy dòng tin nhắn vẫn còn hiện trên màn hình "Tôi chịu hết nổi anh rồi chúng ta chia tay nhau, anh khỏi cần tìm tôi cùng David lên máy bay sang Mỹ đây, bye bye!"
"Ha ha..." Lâm Viễn dở khóc dở cưởi nhìn đến Lý Cố vẫn đang lau nước mắt nước mũi tèm lem, liền vỗ vai anh ta "Đúng là quá đáng thật." Nói xong thấy Lý Cố bĩu môi nhìn mình, cậu giơ lon bia về phía anh ta "Thôi bỏ đi, cứ uống cho đã đời một trận, uống xong ngày mai tìm người yêu khác cần quái gì!"
"Nói rất đúng! Tôi đây phải tìm người khác hơn nó một trăm lần!" Lý Cố vừa nói vừa lảo đảo chạm cốc với Lâm Viễn "Hôm nay hai ta đều đen đủi cả, nào trăm phần trăm!"
"Cạn" Lâm Viễn cũng đang chán nản, cứ nghĩ đến việc từ nay phải vĩnh biệt cuộc sống thảnh thơi an nhàn để đối mặt với sóng gió nguy hiểm sau này, cậu lập tức cảm thấy chán đến độ không muốn nói gì chỉ muốn cùng Lý Cố uống say quên trời đất.
Lý Cố vừa uống vừa gào to "Cạn xong, từ nay về sau chúng ta là anh em!"
Lâm Viễn lườm anh ta một cái rồi ngẩng mặt nhìn trời "Thế thì anh hẳn phải có cả đống anh em rồi nhỉ?"
"Không." Lý Cố tiếp tục lau nước mắt "Trước kia tôi toàn uống cùng người yêu..."
Lâm Viễn thấy anh ta say nên cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu chạm cốc "Được rồi, làm anh em thì làm anh em."
Thế là đêm ấy, bởi cuộc say mà hai con người mới vừa gặp mà như đã quen thân từ lâu lắm. Họ vừa uống vừa gào thét chán chê trong cơn say bất tận. Sau đó cùng ôm đám chai rỗng mà ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Viễn bị tiếng chuông di động đánh thức, cậu ngồi dậy lắc lắc cái đầu còn choáng váng vì say rượu, cảm thấy ánh nắng chói chang rọi vào mắt. Cậu nhìn đồng hồ treo tường. Mới tám giờ. Điện thoại vẫn cứ kêu mãi không chịu thôi, chính là chiếc điện thoại hôm qua Lý Cố vứt trên mặt bàn uống trà. Lâm Viễn cầm lên, tên người gọi hiện trên màn hình là - Biến thái số 3.
Lâm Viễn cầm điện thoại lên, nhìn xung quanh mãi không thấy Lý Cố đâu. Cậu vừa định đứng dậy thì nhìn thấy Lý Cố đang nằm trên thảm lông ngay phía dưới sô-pha.
"Phù..." Lâm Viễn nằm ngã người xuống sô-pha, vươn tay xuống phía dưới khua khua trước mặt Lý Cố "Này, điện thoại."
"Ừm..." Lý Cố mơ màng chỉ hừ một tiếng, không chịu dậy.
Lâm Viễn duỗi chân đạp cho anh ta một phát "Này, anh có điện thoại." Lý Cố vơ lấy một cái gối ôm che đầu.
Lâm Viễn thấy vậy liền ném điện thoại lên người anh ta, rồi giả bộ không nghe thấy gì, quay lưng ngủ tiếp... Nhưng chuông điện thoại vẫn cứ reo mãi không chịu thôi, hết ngừng rồi lại kêu...
Cuối cùng Lý Cố cũng đành chịu thua chiếc điện thoại "Mẹ kiếp!" Lý Cố ném gối ôm qua một bên hầm hầm ngồi dậy, mượn hơi rượu chưa kịp tan từ đêm qua vừa nhấn nút nghe đã khí thế ngút trời mắng xa xả vào di động "Alô, thằng nhãi con nào dám phá giấc ngủ của ông?
Đầu dây bên kia im lặng nửa phút rồi có tiếng cười lạnh "Hôm nay anh to gan gớm nhỉ?"
Lý Cố nghe thấy giọng đối phương liền hít sâu một hơi, tỉnh hẳn rượu bịt mũi nói "Alô, anh tìm ai? Lý Cố không có nhà, tôi là bố nó."
"Cút." Đầu dây bên kia lạnh lùng nói "Lăn tới đây ngay trong vòng hai mươi lăm phút, nếu không tôi làm thịt anh." Nói xong, cúp điện thoại.
Lý Cố gãi gãi cái đầu tổ quạ, bất đắc dĩ bò dậy vừa ngáp vừa tự nói một mình "Trời ơi... Mấy ngày nay đen đủi ૮ɦếƭ đi được, hôm qua vừa bị một thằng khốn nạn đá hôm nay lại bị thằng khốn nạn khác gọi tới khám bệnh."
"Này, dậy mau!" Lý Cố giơ chân đá Lâm Viễn một cái "Có việc làm rồi!"
Lâm Viễn cũng đã nghe được loáng thoáng phần nào, đặc biệt là câu cuối cùng "Lăn tới đây ngay trong vòng hai mươi lăm phút nếu không tôi làm thịt anh."
"Tới nhà riêng khám bệnh sao?" Lâm Viễn ngồi dậy "Thật ra tôi quen vị trí trực ban hơn... Không cần ai ở lại phòng khám sao?"
"Không, phòng khám chẳng qua là cái vẻ ngoài thôi, tôi là bác sĩ tư." Lý Cố xua xua tay chỉ vào điện thoại "Người vừa nãy gọi là một người rất đặc biệt." Lý Cố thở dài "Tôi coi như là bác sĩ riêng của nhà người ta, mỗi năm chỉ riêng tiền kiếm được từ nhà đó thôi còn hơn đứt tiền kiếm được từ mười cái phòng khám tư ấy chứ."
"Nhà bên đó mở bệnh viện sao?" Lâm Viễn cảm thấy có phần khó hiểu "Cho nên có rất nhiều bệnh nhân cho anh à?"
"Cứ đến nơi rồi cậu khắc biết ngay thôi." Lý Cố cầm điện thoại gõ gõ cằm mấy cái, hỏi Lâm Viễn "Cậu đã nghe nói đến nhà họ Hạ bao giờ chưa?"
Lâm Viễn lắc đầu "Chưa... Nhà họ Hạ nào?"
"Nhà họ Hạ là một tập đoàn lớn, gần như đứng đầu ở thành phố S này, làm ăn thuộc loại cỡ bự. Cả làm ăn lương thiện lẫn làm ăn trong giới xã hội đen đều có họ." Lý Cố nói "Tôi chủ yếu khám bệnh cho nhà đó, lần này tôi dẫn cậu đi cho quen về sau nếu tôi có việc không ở trong thành phố thì cậu đi thay tôi."
"Vâng." Lâm Viễn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quả đúng là kẻ có tiền, đến khám bệnh cũng phải gọi bác sĩ tư đến tận nhà. Cậu ngồi dậy, cảm thấy cả người đầy mùi rượu, lại thêm từ tối hôm trước tới giờ còn chưa được tắm nên cảm thấy rất bứt rứt khó chịu, liền nói với Lý Cố "Này, tôi tắm trước có được không? Chỉ năm phút thôi, cho tôi mượn bộ quần áo."
Lý Cố gãi đầu, nhìn Lâm Viễn một lượt từ trên xuống dưới, dáng người cậu khá gầy, thấp hơn anh ta một chút. Nhìn xong liền kéo cậu tới trước tủ âm tường trong phòng dành cho khách...
Roẹt một tiếng, cửa tủ mở ra, Lâm Viễn nhìn qua bên trong thấy cả một tủ toàn quần áo màu trắng. Cậu ngây người nhìn Lý Cố bên cạnh cũng đứng đần mặt ra. Hai người cứ đứng như trời trồng hết nửa phút, Lý Cố đột nhiên nhào vào ôm đám quần áo gào khóc ầm trời "... Chỗ quần áo này tôi đặt của một nhà thiết kế nổi tiếng nhất Italia, chờ tới sinh nhật thằng khốn nạn kia thì đem tặng...
Hu hu, đồ vô lương tâm."
Lâm Viễn lúc này mới hiểu ra, chỗ quần áo mới trong tủ này đều là dành cho người yêu cũ của Lý Cố, nhưng mà... Cậu chột dạ - sao lại toàn quần áo nam?
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Lý Cố hung hăng trừng mắt lườm cậu "Mẹ nó, tôi đây thích trai không được sao?"
"Được đương nhiên là được..." Không thể nào nói lý được với người vừa mới thất tình, điều này Lâm Viễn biết quá rõ, huống chi Lý Cố cũng đã có phần hơi hâm hấp rồi, tốt nhất là không nên động tới anh ta. Cậu lấy một bộ quần áo, xoay người đi tắm.
"N ày!" Lý Cố thay xong quần áo, hộp thuốc cũng đã chuẩn bị xong, đứng trước gương vừa chải đầu vừa gọi với vào nhà tắm "Xong chưa đấy?"
"Đây đây! Lâm Viễn lấy máy sấy cho khô tóc rồi thay đồ vào... Vừa khéo, quần áo rất vừa người, cậu đẩy cửa bước ra.
Lý Cố đứng chờ ở cửa, thấy Lâm Viễn xuất hiện, anh ta nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hôm qua anh không kịp nhìn kỹ, chỉ có ấn tượng khá mơ hồ rằng Lâm Viễn vừa gầy vừa luộm thuộm, nhưng bây giờ cậu mới thay một cây quần áo trắng, lại vừa tắm rửa sạch sẽ làm Lý Cố lóa cả mắt, tên nhóc này quả là đẹp trai.
Lâm Viễn thấy Lý Cố nhìn mình chằm chằm, nghĩ thầm mình bây giờ chắc chói mắt chẳng khác cái bóng đèn tuýp, ai tự nhiên lại mặc toàn đồ trắng cơ chứ, lúc nào có cơ hội phải đi mua mấy bộ quần áo tử tế mới được.
"Còn chưa đi sao?" Lâm Viễn nhìn đồng hồ hỏi Lý Cố "Đã hơn mười phút rồi, anh không nhanh lên à?"
"À... Không sao." Lý Cố giật mình tỉnh lại, xách đồ đi ra ngoài nói "Là tam thiếu gia gọi tới thôi, cùng lắm là ra oai dọa mấy câu chứ không làm thật đâu, nếu là đại thiếu gia hoặc nhị thiếu gia thì phải cẩn thận hơn, đặc biệt là đại thiếu gia, hắn nói cậu phải đến trong mười phút, cậu chỉ cần tới muộn một giây cũng dễ bị thịt lắm."
Lâm Viễn ảo não "Theo hiểu biết của tôi, làm bác sĩ có được tính là nghề nguy hiểm đâu."
"Nhầm to rồi." Lý Cố nghiêm túc sửa lại "Làm bác sĩ vốn đã có chút nguy hiểm, nhưng làm bác sĩ tư thì còn nguy hiểm hơn, hơn nữa lại làm bác sĩ tư cho một đám biến thái thì càng cực kỳ nguy hiểm. Suy cho cùng chỉ có làm bác sĩ pháp y là an toàn nhất. Tốt nhất là một ngày đẹp trời nào đó đám nhà họ Hạ kia ૮ɦếƭ sạch đi, tôi đây sẽ tự mình đi giải phẫu nguyên đám luôn!"
Thế còn bác sĩ tâm lý?" Lâm Viễn nhướn mày hỏi anh.
Lý Cố nhăn mặt nhìn cậu, rưng rưng nước mắt mắng "Đừng có vừa mặc bộ quần áo này vừa đá đểu tôi!"
Lâm Viễn lập tức đầu hàn cậu quên mất Lý Cố bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm.
"Đúng rồi." Khi hai người lên xe, Lý Cố đột nhiên nói với Lâm Viễn "Lát nữa cậu nhớ phải chịu đựng một chút nhé, mấy người đó đều quái dị cả, nếu có người động tay động chân với cậu cũng đừng phản kháng lại."
"Động tay động chân?"
Lý Cố nhếch miệng cười "Cậu ưa nhìn thế này, chẳng lẽ trước giờ chưa từng bị ai quấy rối à?"
Lâm Viễn sửng sốt, khóe môi giật giật mấy cái "Đồ biến thái."
Lý Cố gật đầu liên tục "Đúng rồi chính thế đó, thời nay kẻ biến thái đều lắm tiền, mà kẻ lắm tiền đều là biến thái!"