Cố Thanh Bùi cảm thấy đã lâu không ngủ được một giấc thoải mái như vậy, quanh thân được vây trong hoàn cảnh mềm mại ấm áp, mỗi một ngón chân đều đạt được sự khoan khoái cùng thả lỏng triệt để.
Cảm giác lười biếng thoải mái kia đang cùng hắn tranh đoạt ý thức bản thân, hắn đấu tranh hơn nửa ngày mới mở mắt ra.
Cảm giác của thân thể cấp tốc quay về.
Bên cạnh có người!
Cố Thanh Bùi bỗng chốc thanh tỉnh, hắn lao lực xoay cổ, thấy được khuôn mặt quen thuộc. Mày kiếm đen dày, hàng mi cong dài, sống mũi cao thẳng, đây là gương mặt khiến người ta liếc nhìn một cái liền vĩnh viễn không thể quên được, cũng là gương mặt Cố Thanh Bùi đã từng quen thuộc đủ loại biểu tình.
Cố Thanh Bùi tức thì có chút bối rối, hắn nhìn gương mặt Nguyên Dương gần trong gang tấc, cánh tay Nguyên Dương vắt ngang lưng hắn, màu sắc hoa văn của ga trải giường trên thân hắn như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy? Còn có...... chiếc đèn kia!
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được chiếc đèn chùm "Trong mộng" đêm qua.
Đây không phải mộng, hắn thật sự đang ở tại gian phòng trước kia của hắn, tựa như vô số lần thuở trước, trong một sớm mai bình thường, cùng Nguyên Dương trần trụi ôm nhau tỉnh lại.
Trong nháy mắt như vậy, Cố Thanh Bùi cho rằng rất nhiều chuyện khiến hắn thống khổ đều chưa từng có phát sinh, hắn chính là đang mơ một giấc thật dài, sau khi tỉnh dậy, vươn tay ra vẫn có thể chạm đến Nguyên Dương như cũ.
Nguyên Dương mở mắt, đồng tử đen nhánh sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi chống đỡ thân thể, nỗ lực kéo dãn chút khoảng cách với Nguyên Dương. Song hoàn toàn vô dụng, Nguyên Dương vẫn còn đang ôm thắt lưng hắn.
"Rốt cục đã tỉnh rồi." Nguyên Dương dùng tay đỡ đầu, "Tôi sáng sớm đã muốn tỉnh dậy một lần, ông thì ngủ y như heo vậy."
Cố Thanh Bùi còn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng bản thân cư nhiên xuất hiện tại nơi đây, theo bản năng biện bạch nói: "Tôi uống say......"
"Đâu chỉ có uống say, tối hôm qua ông vừa khóc lại náo loạn, còn nôn đầy lên thân tôi." Nguyên Dương tuy rằng ngoài miệng oán trách, tâm tình nhìn qua ngược lại không tồi, tay y vỗ vỗ phần ௱ôЛƓ trần trụi của Cố Thanh Bùi, trêu tức nói: "Tôi lột sạch ông ra, nhưng nhìn phải đức hạnh kia của ông, một chút thèm ăn cũng đều không có."
Cố Thanh Bùi nhiều ít có chút quẫn bách trong lòng, bất quá không biểu hiện ra ngoài, hắn lắc lắc cái đầu còn có chút căng trướng, rốt cục hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, "Tôi sao lại ở chỗ này?"
"Thừa lời, đương nhiên là tôi mang ông về rồi."
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, "Cậu biết tôi muốn hỏi gì hay không."
"Hử? Tôi không biết." Nguyên Dương có phần vô lại nhìn hắn.
"Cậu sao bết tôi ở khách sạn, sao tôi lại ở trong gian phòng này."
"Tôi ᴆụng phải ông tại khách sạn."
"Vớ vẩn." Cố Thanh Bùi đương nhiên không tin. Đã có quá nhiều trùng hợp, làm cho hắn bắt đầu hoài nghi Nguyên Dương là đang theo dõi hắn, bằng không hắn sao đi đến bất cứ chốn nào cũng đều có thể gặp phải Nguyên Dương chứ.
Nguyên Dương ngồi dậy, lộ ra cơ bắp nửa thân trên rắn chắc xinh đẹp, "Ông thích tin hay không thì tùy."
Cố Thanh Bùi thoáng liếc nhìn cơ иgự¢ trần trụi của y, xong liền nhanh chóng dời ánh mắt, "Được rồi, vấn đề kế tiếp thì sao? Tôi vì lẽ gì lại ở chỗ này."
"Nói ra thì ông còn phải cám ơn tôi, tôi thi thoảng vẫn về đây trông nhà cho ông. Khách sạn hôm qua cách nơi này gần, đương nhiên là liền về đây, có vấn đề gì không."
Cố Thanh Bùi khàn khàn giọng nói: "Tôi lúc đó đã nói qua, bảo cậu để chìa khóa lại, đừng có đến đây nữa."
Ánh mắt Nguyên Dương tối sầm lại, lạnh nhạt nói: "Tôi có đồng ý sao?" Y đưa tay xiết cằm Cố Thanh Bùi, "Cho dù tôi có đồng ý, tôi cũng sẽ đổi ý."
Cố Thanh Bùi hất tay y ra, "Tôi là chủ nhân gian phòng này, hiện tại tôi muốn cậu trả lại chìa khóa, cũng không quá phận chứ."
Nguyên Dương kéo khóe miệng cười, "Tôi không trả."
Cố Thanh Bùi nhăn mày lại.
Nguyên Dương duỗi cánh tay một chút, sau đó nhìn hắn một cái, "Đói bụng rồi hả."
Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Ừ."
Nguyên Dương nhảy xuống giường, không mảnh vải che thân, xem ra y vẫn theo thói quen cũ ngủ là cởi sạch bách.
Cố Thanh Bùi trước kia không cho rằng bản thân dục cầu bất mãn. Một người đàn ông một khi toàn tâm toàn ý tập trung trên công tác, đối với nhu cầu tính dục cũng sẽ phai nhạt đi rất nhiều. Bởi vậy trong hai năm ở Singapore, ngay cả số lần tự sướng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả dưới sự quyến rũ của đám trai trẻ phát tiết được đôi ba lần, song vẫn không thể khiến hắn tận hứng, không thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, thật giống như...... Thật giống có cũng được mà không cũng xong*. Chính là khi hắn nhìn thấy thân thể thon dài cường tráng ngập tràn duyên dáng cùng năng lượng của Nguyên Dương, còn có thời điểm quay người đại gia hỏa kia giữa hai chân thoáng lắc lư, Cố Thanh Bùi cảm thấy da mặt có chút phát nóng, thân thể có một luồng khô nóng khiến người vô pháp xao lãng.
*Nguyên văn: 可有可无: có thể có hoặc có thể không, mang ý chỉ sự vụn vặn không quan trọng.
Nguyên Dương tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn, xoay đầu lại, nheo mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi nhún vai, thái độ thực thản nhiên, "Tự cậu không mặc đồ, tôi tội gì mà không nhìn."
Nguyên Dương nhíu mày, "Cương rồi hả?"
Cố Thanh Bùi hừ cười nói: "Nghĩ nhiều quá đấy."
Nguyên Dương giễu cợt nhìn hắn một cái, tiếp tục đi ra ngoài. Thời điểm bước ngang qua phòng tắm, tóm lấy một chiếc khăn quàng lên hông, lúc này mới làm cho Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Nguyên Dương ra khỏi phòng ngủ, Cố Thanh Bùi bò dậy, hắn mở cửa phòng để đồ, muốn tìm một bộ quần áo mặc vào, nhưng thời điểm nhìn đến quần áo của hắn cùng Nguyên Dương thuở trước vẫn đặt ngăn nắp chỉnh tề bên trong, liền ngây ngẩn.
Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua từng bộ quần áo quen thuộc, đầu ngón tay run rẩy không thể khống chế.
Căn phòng này so với thời điểm hắn ra đi dường như không có bất cứ biến đổi gì, thậm chí rất nhiều chi tiết đều để lộ việc nó vẫn luôn được dày công chăm nom.
Hắn lôi ra một bộ thường phục, mặc lên người, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng để đồ, đóng cửa lại.
Nguyên Dương, cậu đến tột cùng là nghĩ cái gì.
Cố Thanh Bùi điều chỉnh cảm xúc xong, đến phòng tắm rửa mặt đánh răng. Khi xong xuôi, Nguyên Dương liền đẩy cửa, "Bữa sáng đang nóng, ra ăn cơm đi."
Cố Thanh Bùi đứng tại cửa nhìn y, thân thể lại có chút cứng ngắc.
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Ông không đói bụng sao?"
"Có......" Cố Thanh Bùi âm thầm xiết chặt nắm tay, ૮ưỡɳɠ éρ bản thân loại bỏ hết thảy những hình ảnh quá khứ chồng chéo trong đầu.
Luôn luôn hồi tưởng quá khứ, thì có ý nghĩa gì đâu.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy đồ đạc quen thuộc trong phòng, loại cảm giác quen thuộc nháy mắt vây quanh toàn thân Cố Thanh Bùi, hồi ức tràn ngập từng tế bào thân thể hắn, làm cho hắn không thể tránh né.
Cố Thanh Bùi đột nhiên có chút căm phẫn, hắn lạnh như băng nhìn Nguyên Dương, "Cậu mang tôi đến nơi này, đến tột cùng là có ý tứ gì?"
Nguyên Dương không để tâm thản nhiên đến trước bàn, uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó lộ ra một nụ cười lạnh, "Tôi muốn biết, những ngày tháng chúng ta sống chung trước đây, ông còn nhớ được bao nhiêu."
"Đã quên hết rồi." Cố Thanh Bùi thẳng thắn nhìn ánh mắt y.
Bàn tay cầm thìa của Nguyên Dương thoáng ngừng, sau đó nhẹ nhàng buông chiếc thìa gốm vào trong bát, động tác nhẹ đến thậm chí không có phát ra một tiếng động nào. Y nhìn Cố Thanh Bùi, ánh mắt thâm thúy dường như có thể hút người vào trong, y nói: "Tôi sẽ giúp ông nhớ lại từng thứ từng thứ một."
"Nhớ lại thì có ý nghĩa gì chứ!" Cố Thanh Bùi thình lình giận dữ hét: "Có ý nghĩa mẹ nó gì không! Cậu đến tột cùng muốn làm gì! Cậu nếu muốn ngủ cùng tôi, thì tôi mẹ nó hiện tại liền ngủ với cậu, tiếp đó từ nay về sau đừng có đến phiền tôi nữa! Đừng có lại xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Thành Bắc Kinh lớn như vậy, phố Trường An mười đường xe chạy, chung quy cũng phải có một đường để không gặp phải đối phương! Cậu có thể buông tha tôi hay không, có thể hay không vậy!" Cơn bùng phát cảm xúc của Cố Thanh Bùi không hề được báo trước, ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế, hắn chỉ cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó bị châm ngòi, nổ tung, tất cả những cảm xúc tiêu cực cứ thế trào ra. Hắn thậm chí khống chế không được một cước đạp đổ chiếc bàn ăn nhỏ bằng thủy tinh, sữa đậu nành cùng những đồ ăn khác văng đầy đất.
Nguyên Dương vẫn còn ngồi trên ghế, chằm chằm nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, trong mắt kéo đầy tơ máu.
"Ra ngoài, cút đi! Hai năm rồi, hai năm rồi cậu còn muốn thế nào đây! Cậu chính là không muốn thấy tôi sống những ngày an ổn, cậu mẹ nó đã kết giao bạn gái nhân sinh thuận buồm xuôi gió, còn đùa giỡn tôi để làm gì, Cố Thanh Bùi tôi thiếu nợ cậu gì chứ? Cậu mẹ nó nói đi, tôi nợ cậu cái gì? Tôi vì cậu mà quẳng đi công tác, đánh mất bản thân, đến giờ đống ảnh chụp của tôi vẫn còn có thể nằm trong máy tính ai đó tựa như quả bom hẹn giờ treo trên cổ tôi. Tôi sống tại Bắc Kinh không nổi nữa phải chạy ra nước ngoài. Tôi đã bị cậu dồn ép thành như vậy, tôi mẹ nó còn nợ cậu cái gì!"
Nguyên Dương đứng bật dậy, lấy âm lượng lớn hơn gầm lên: "Ông nợ tôi cả một đời!" Y lao tới tủ trưng bày thủy tinh bên tường, тһô Ьạᴏ kéo mở cửa, từ bên trong bê ra một thùng sắt tây thủ công tinh xảo, sau đó quăng xuống mặt đất.
Những thứ trong thùng đổ ào ra, trực tiếp bay tới bên chân Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi cúi đầu, nhìn thấy một đống ảnh chụp trên mặt đất.
Tất cả đều là hắn, ít nhất có hai ba trăm tấm, đều là chụp thời điểm hắn ở Singapore, có vài tấm hắn thậm chí không nhớ nổi là nơi đâu, lúc nào.
Từng tấm ảnh, cứ như vậy trải ra giữa hắn cùng Nguyên Dương, hình thành một con đường nhìn như thực ngắn, nhưng lại tồn tại vô số chướng ngại vật.
Cố Thanh Bùi cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy.
Nguyên Dương chỉ vào đống ảnh, run giọng nói: "Cố Thanh Bùi, ông nợ tôi hai năm rưỡi, nợ tôi hơn chín ngàn ngày đêm, cũng nợ tôi cả đời. Ông năm đó dám vứt bỏ tôi lại mà đi, dám thờ ơ lãnh đạm bỏ tôi tại đó, tôi mẹ nó giống như con chó chờ ông, cứ luôn chờ ông. Tôi không phải chẳng thể đi tìm ông, tôi là sợ khi nhìn thấy ông, tôi sẽ không trở về được nữa, đến lúc đó ông nhất định sẽ ghét bỏ tôi quá yếu đuối, ghét bỏ tôi vô dụng. Tôi hiện tại đã muốn đủ cường đại rồi, ông cho rằng tôi sẽ buông tha ông sao? Tôi muốn khiến ông hối hận vì rời bỏ tôi, muốn cho ông không còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi nữa!"
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Nguyên Dương, thấp giọng nói: "Nguyên Dương, cậu đối với tôi liệu có chút áy náy nào không?"
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Tôi nguyện ý bồi thường cho ông, mà ông lại không cho tôi cơ hội."
"Vậy ra là không có."
Nguyên Dương nhìn hắn, ánh mắt một mảnh đỏ tươi, "Đã từng, mãi cho đến trước khi ông đi, tôi vẫn còn muốn cầu xin ông tha thứ. Nhưng sau đó tôi phát hiện, ông có trách tôi hay không căn bản không phải trọng điểm, ông chính là không cần tôi." Nguyên Dương run giọng nói: "Ông chỉ là không cần tôi tôi, bắt đầu từ thời điểm đó, tôi liền hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ ông, Cố Thanh Bùi, ông rời bỏ tôi bao lâu, tôi liền...... hận ông bấy lâu."