Cố Thanh Bùi bình tĩnh lại, hắn ấn mở cánh cửa thang máy đã tự động đóng lại, nhìn Nguyên Dương, trầm giọng nói: "Ra ngoài."
"Ông còn thiếu tôi một bữa cơm, hiện tại đến nhà tôi, đích thân nấu cho tôi, chúng ta liền thanh toán xong chuyện này."
Cố Thanh Bùi mỉa mai cười cười, "Nguyên Dương, cậu đến tột cùng muốn làm gì? Cậu đã muốn có bạn gái, cậu cũng đã nói sẽ không quấy rầy tôi nữa. Giờ tôi đến nhà nấu cơm cho cậu ư? Cậu cảm thấy phù hợp sao?"
Nguyên Dương nhướn mày, "Hợp chứ. Nếu ông hôm nay không đi, lần sau tôi lại đến công ty ông đòi nợ, dù sao bữa cơm này mà không đòi được, thủy chung vẫn tính là ông nợ tôi."
Cố Thanh Bùi nheo ánh mắt, đột nhiên thoáng nở nụ cười, "Nguyên Dương, cậu là muốn lên giường với tôi phải không. Dù rằng tôi rõ ràng đã già, dù rằng cậu là đã ăn phát ngấy, chính là vẫn là có chút ham thích hương vị kia, phải không?"
Làn môi Nguyên Dương có chút khẽ run rẩy, y cố nén cảm giác hít thở không thông này, vươn tay vân vê cằm Cố Thanh Bùi, ngả ngớn địa nói: "Phải"
"Đáng tiếc tôi không muốn, cậu tính toán làm thế nào đây? Cưỡng gian tôi? Giống như trước kia sao?"
Nguyên Dương cắn chặt răng, khàn khàn giọng nói: "Ông tưởng bản thân là thiên tiên chắc? Nguyên Dương tôi muốn dạng nam nữ xinh đẹp trẻ trung gì cũng có, cần gì phải vậy chứ?"
Tâm Cố Thanh Bùi có chút quặn đau, hắn nhếch miệng cười cười, "Có những lời này của cậu tôi an tâm rồi. Đi thôi, tôi nấu cơm cho cậu, không nợ cậu nữa đâu." Hắn nhấc chân bước ra khỏi thang máy.
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, khắc chế kích động u tối trong cơ thể.
Kiến trúc lấy sáng trong nhà Nguyên Dương cực tốt, tiến vào phòng khách, liền thấy ánh mặt trời trải đầy trên sàn gỗ bạch sồi, ấm áp sáng sủa.
Ngón tay thon dài của Cố Thanh Bùi luồn vào nút thắt ca vát, cằm hơi nâng lên, nhẹ nhàng kéo ca vát xuống, đường nét sườn mặt hoàn mỹ cộng thêm động tác tùy tính, hiển lộ sự gợi cảm trí mạng. Nguyên Dương ở một bên nhìn động tác của hắn, hận không thể lột sạch toàn thân hắn.
Cố Thanh Bùi gấp gọn ca vát cất vào trong túi quần, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, "Phòng bếp có cái gì thì tôi làm cái đó."
Nguyên Dương không nói gì, đi theo Cố Thanh Bùi vào phòng bếp.
Cố Thanh Bùi từ tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, thuần thục chế biến, hắn vẫn đưa lưng về phía Nguyên Dương, không nói lấy một lời.
Nguyên Dương đứng dựa tại cửa, nhìn bóng lưng Cố Thanh Bùi, cứ chỉ nhìn như vậy.
Y cảm thấy Cố Thanh Bùi giây tiếp theo sẽ xoay người lại, cười nói với y: "Mang cá đi xử lý đi." Tựa như lúc trước vậy.
Y lúc này hẳn sẽ bước tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi, gác mặt lên vai hắn, nói rằng mình không muốn ăn cá.
Sau đó bọn họ sẽ nói một vài lời chẳng hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Song y biết điều đó là không có khả năng.
Bắt đầu từ ngày người đàn ông này vứt bỏ y, những điều đó đã không còn có khả năng nữa.
Y cứ như vậy trân trân nhìn bóng lưng Cố Thanh Bùi, hai mắt đỏ thẫm.
Cố Thanh Bùi cúi đầu, từng chút từng chút như máy móc thái hành trong tay, hắn có thể cảm giác tầm mắt sau lưng, tầm mắt kia thật giống như mang theo nhiệt độ, bỏng rát lưng hắn. Dần dần tầm mắt có chút mất đi tiêu cự, một đao hạ xuống, ngón tay đổ máu.
Cố Thanh Bùi theo bản năng khẽ run lên, sau đó mặt không chút thay đổi mà đem ngón tay duỗi đến dưới vòi nước, dùng nước rửa trôi.
Miệng vết thương dường như không nhẹ, rửa một hồi vẫn còn chảy máu.
Đau nhưng lại không có cảm giác, bất quá ào ào chảy máu thế này cũng không dễ thái rau.
Hắn vừa định kiếm thứ gì đó băng lại, Nguyên Dương đã muốn một phen nắm lấy tay hắn, "Ông bị ngốc hả? Dùng nước để cầm máu sao?"
"Chút máu này cần gì phải cầm?" Cố Thanh Bùi rút tay lại, dùng khăn tay bịt vết thương lại, "Một lúc rồi lại thái tiếp."
Tay Nguyên Dương vòng đến sau hông hắn.
Cố Thanh Bùi theo bản năng trốn tránh.
Nguyên Dương vươn tay cố định tại thắt lưng hắn, lạnh lùng trừng hắn, dưới đường nhìn đề phòng của Cố Thanh Bùi, gỡ bỏ tạp dề của hắn, mặc lên người mình, "Ra phòng khách đi."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, mắt thấy y đã muốn xoay người bắt đầu thái rau, động tác so với hắn nhanh nhẹn hơn nhiều.
Cố Thanh Bùi nhìn bóng lưng Nguyên Dương trong chốc lát, trong lòng trào lên một cỗ ghen tuông.
Bóng dáng Nguyên Dương bận rộn trong phòng bếp, là hình ảnh trong kí ức hắn suốt đời này vô pháp xóa đi.
Hắn không ngờ bản thân còn có cơ hội nhìn thấy.
Ngay tại thời điểm hắn ngơ ngẩn, Nguyên Dương đột nhiên dừng động tác, nghiêng mặt nhìn hắn, đường nét mũi cao thẳng nhìn thấy được rõ ràng.
Cố Thanh Bùi rũ mi mắt, xoay người ra phòng khách.
Một lát sau, đồ ăn được mang lên.
Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng Nguyên Dương ra ra vào vào, chịu không nổi bầu không khí như trở lại ngày hôm qua, mở miệng nói: "Đây là do cậu nấu, lát đừng có nói là tôi thiếu cậu một bữa nữa."
Tay Nguyên Dương cứng đờ, lập tức ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Ông thiếu tôi, đâu chỉ có bữa cơm này đâu?"
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, "Nguyên Dương, lời không nên nói bừa, tôi có bao giờ thiếu nợ cậu cái gì đâu."
Nguyên Dương sắc bén nhìn hắn, "Sớm muộn gì rồi ông cũng sẽ được biết."
Sắc mặt Cố Thanh Bùi có chút phát xanh. Hắn cảm thấy cùng Nguyên Dương xoắn xuýt ai nợ ai thật chẳng có nghĩa lý gì, nếu thật sự phải tính toán, những thứ hắn mất đi phải cân đo đong đếm thế nào đây? Đơn giản vứt bỏ sạch sẽ đi, hắn cũng không muốn sống trong quá khứ.
Nhưng hắn thật không ngờ, Nguyên Dương lại dám nói mình thiếu y? Thật quá nực cười.
Nguyên Dương dọn xong chén đũa, lấy ngữ khí cơ hồ ra lệnh: "Ăn đi."
Cố Thanh Bùi nghiến răng, ngồi xuống trước bàn cơm.
Hai người ngồi mặt đối mặt, cực kỳ gần nhau, gần đến mức Cố Thanh Bùi có thể rõ ràng nhìn đến làn da căng tràn, mịn màng của Nguyên Dương.
Đây thật sự là trạng thái của người trẻ tuổi, Cố Thanh Bùi nhịn không được ngẫm nghĩ.
Lại nghĩ tới lời Nguyên Dương nói ngày đó, nói hắn "Già đi thấy rõ", hắn cảm thấy có chút buồn cười. Hắn đã muốn ba mươi lăm, hắn đương nhiên phải già, hơn nữa năm sau lại già hơn năm trước.
Nguyên Dương ngược lại phong nhã hào hoa, theo tuổi tác, kinh nghiệm tích lũy, thoát khỏi sự ngây ngô lỗ mãng của tuổi trẻ, trở nên càng ngày càng mị lực.
Khó trách Nguyên Dương bắt đầu chướng mắt hắn.
Cố Thanh Bùi tự giễu cười cười, bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Dương nói: "Nói coi ông hai năm nay đã làm những gì đi."
Cố Thanh Bùi dừng một chút, lấy giọng điệu bình tĩnh dị thường nói về công tác của mình tại Singapore.
Nguyên Dương lắng nghe, đột nhiên hỏi: "Ông cùng Vương Tấn thì sao?" Y đã muốn tận lực làm cho ngữ khí bản thân nghe ra không gợn sóng, song lại ngăn không được thân thể khẽ run rẩy.
Giả như y nghe được đáp án y không muốn nghe......
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không phù hợp."
Trái tim Nguyên Dương lúc này mới đình chỉ run rẩy, "Vậy còn người khác?" Hai năm nay, y kỳ thật vẫn tìm người giám thị Cố Thanh Bùi, rất nhiều hành động của Cố Thanh Bùi, đều nằm dưới mí mắt y. Nhưng y vẫn như cũ muốn nghe lời nói của Cố Thanh Bùi, muốn biết còn có cái gì, mà y có khả năng bỏ sót.
Cố Thanh Bùi lãnh đạm nói: "Có liên quan gì đến cậu đâu."
Một luồng lửa vô danh dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ Nguyên Dương, y châm chọc nói: "Không cần ông nói tôi cũng có thể đoán được, Cố tổng phong lưu phóng khoáng, sao có thể nhàn rỗi chứ."
Cố Thanh Bùi từ chối cho ý kiến, hắn hai năm đến có bao nhiêu "Nhàn" tự hắn biết, hắn còn biết, Nguyên Dương khẳng định không nhàn rỗi.
Chính là nói điều này thì có nghĩa lý gì chứ?
Sự ngầm thừa nhận của Cố Thanh Bùi làm cho Nguyên Dương càng thêm căm tức, y nhịn hai năm, khắc chế hai năm, là để hôm nay có thể lấy tư thái cường đại cùng hắn gặp mặt. Trong hai năm này Cố Thanh Bùi theo người nào, vẫn luôn là vấn đề y tận lực lảng tránh.
Chính là mấy vấn đề này y sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đặc biệt khi Cố Thanh Bùi đã muốn sờ sờ ở trước mắt y, không chỉ còn là tấm hình chụp trộm, y lại càng muốn biết đến rõ ràng.
Song y biết, Cố Thanh Bùi căn bản khinh thường nói cho y.
Không quan hệ, y sớm muộn gì cũng phải từ khuôn miệng này, nghe được đáp án.
Y ngủ đông hai năm, chính là vì một ngày kia gặp lại Cố Thanh Bùi, bày ra thiên la địa võng, khiến hắn không nơi trốn tránh.