Nguyên Dương về đến nhà, ba y lại không ở nhà.
Em trai em gái kinh ngạc nhìn y, không biết y bị làm sao.
Ngô Cảnh Lan vừa lúc từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy con trai mình một thân lệ khí, tựa như la sát hung ác xông vào nhà, sửng sốt nói: "Con sao vậy?"
Nguyên Dương xiết nắm tay," Ba con đâu?"
"Đi Nghiễm Châu công tác rồi."
"Bao giờ thì trở về?"
"Không biết." Ngô Cảnh Lan đi đến bên người y, nhíu mày nhìn y,"Nguyên Dương, con sao thế? Giữa con cùng ba con đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì, ông ấy cả ngày mặt đen xì, khiến trong nhà chướng khí mù mịt, con suốt ngày không về nhà, vừa về thì là bộ dạng này. Mẹ là mẹ con, con có chuyện gì cũng không thể giấu mẹ được đâu."
Nguyên Dương cũng nhìn Ngô Cảnh Lan, khàn khàn nói: "Mẹ, con thích một người đàn ông, mẹ có thể chấp nhận không?"
Ngô Cảnh Lan trừng lớn hai mắt nhìn, "Con nói cái gì?"
Nguyên Cạnh lập tức nhảy dựng lên, từ sau lưng giữ lấy Nguyên Dương, "Anh, anh phát sốt rồi, theo em vào phòng nghỉ ngơi chút đi."
Cậu bé choai choai, đã muốn cao gần tới đầu vai Nguyên Dương, nhiều ít có chút khí lực, chính là ở trong mắt Nguyên Dương nhỏ nhặt không đáng kể, y khẽ hất tay, quăng Nguyên Cạnh qua một bên, "Anh không phát sốt. Mẹ, chuyện giữa con và ba, chính là vấn đề này, con vốn không muốn nói với mẹ, nhưng mẹ sớm hay muộn cũng phải biết, bởi rằng ba con đã khiến tất cả mọi người đều biết!" Nguyên Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngô Cảnh Lan nhíu mi nhìn y hồi lâu.
Người Nguyên gia đều biết, tính tình Ngô Cảnh Lan so với Nguyên Lập Giang còn nóng nảy hơn, người bình thường đều không dám chọc giận bà. Nguyên Dương sớm đã chuẩn bị chờ mẹ nổi giận, y hiện tại cái gì cũng không sợ, y tình nguyện tất cả thịnh nộ đều trút lên mình, chỉ cần có thể che chắn một phần vì Cố Thanh Bùi, y đều muốn được gánh vác.
Đây là điều một người chồng cần phải làm.
Ngô Cảnh Lan nâng cằm, "Theo mẹ đến thư phòng." Sau đó bà chỉ vào Nguyên Cạnh cùng Nguyên Anh, "Hai đứa về phòng làm bài tập đi."
Nguyên Dương đi theo Ngô Cảnh Lan lên lầu.
Sau khi đóng cửa lại, Ngô Cảnh Lan đầu tiên là cho y một bạt tai.
Nguyên Dương nghiêng đầu, biểu tình không có một tia dao động.
Hai tay Ngô Cảnh Lan ôm иgự¢, nheo mắt nhìn y, "Là Cố Thanh Bùi phải không?"
Nguyên Dương nhíu mày, "Mẹ đoán được ư? "
"Mẹ mới vừa vì chuyện sa thải Cố Thanh Bùi mà ầm ĩ một trận với ba con, lý do ông ấy cho mẹ có thể gạt được người khác, chứ đừng hòng lừa được mẹ. Mẹ vẫn luôn nghĩ không ra đến tột cùng là vì cái gì, mà ngay cả giữa vợ chồng cũng không thể nói, hiện tại liên hệ trước sau, lập tức đã nghĩ thông."
Nguyên Dương cào cào tóc, "Chính là Cố Thanh Bùi." Y ngẩng đầu nhìn Ngô Cảnh Lan, "Mẹ, mẹ đừng có giảng mớ đạo lý rỗng tuếch đó với con, ba đã nói đủ nhiều rồi. Mẹ nói cái gì cũng vô dụng, con thích ông ấy, trong mắt con không chứa bất kỳ người nào khác, chỉ có mình ông ấy."
Ngô Cảnh Lan lạnh lùng nhìn y một cái, "Cái viễn cảnh này, mẹ đã sớm biết, Nguyên gia vốn không có cách nào trông cậy vào đứa phá gia chi tử như con để nối dõi tông đường."
Nguyên Dương hờ hững nói: "Hai người còn có Nguyên Cạnh, đừng có ép con, vô dụng thôi."
"Vậy con hiện tại với ba là xảy ra chuyện gì."
Nguyên Dương cúi đầu không nói lời nào.
Ngô Cảnh Lan nâng cao âm lượng, "Là làm sao a? Ông ấy chỉ sa thải Cố Thanh Bùi mà con liền kích động như vậy sao? Con chỉ có thể thôi ư? Loại người được hoan nghênh như Cố Thanh Bùi, đến chỗ nào cũng có thể sống tốt được."
"Không chỉ là chuyện đó."
"Vậy là cái gì."
Nguyên Dương vẫn là nói không nên lời, "Mẹ, chuyện đó sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết. Con trở về chính là tới tìm ba, nếu ông ấy không có nhà, con sẽ đi."
"Đứng lại."
Ngô Cảnh Lan tiến lên một bước, vuốt ve mặt y, khẩu khí êm dịu xuống, "Dương Dương, thời điểm mẹ sinh con, sinh gần mười tiếng, trong ba đứa, con là người khiến mẹ khổ sở nhất, lớn lên lại làm cho mẹ bận tâm nhất. Con người mẹ đối với ai cũng gay gắt, chính là đối với con mình lại chẳng nỡ nghiêm khắc. Con dám ở trước mặt mẹ nó mình thích đàn ông, mẹ thật muốn đánh cho con một trận, nhưng mẹ lại luyến tiếc. Con có thể vì ba mẹ mà tình táo lại chút được hay không, đừng vì một người ngoài, mà đối phó với ba con nữa."
Nguyên Dương vuốt tóc Ngô Cảnh Lan, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ông ấy đối với con mà nói, không phải người ngoài. Mẹ cùng ba có thể đều cho rằng con là trẻ tuổi, nhất thời xúc động, chính là mẹ, con chưa bao giờ nói nhảm, mẹ hẳn là so với ai khác đều biết rõ. Nguyên Dương con nói là làm, con nói không phải Cố Thanh Bùi thì không được, thì chính là con không thể không có ông ấy." Nguyên Dương ôm lấy mẹ mình, khàn khàn giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi, con thực xin lỗi mẹ. Sau khi sống chung với Cố Thanh Bùi, con mới cảm thấy bản thân trưởng thành không ít, con từ nhỏ đã không hiểu chuyện, luôn luôn làm mẹ tức giận, con sẽ sửa đổi có được không. Đây là một lần cuối cùng, con cái gì cũng có thể nghe lời mẹ, chính là không thể rời khỏi ông ấy."
Hốc mắt Ngô Cảnh Lan đau xót, đối với đứa con trưởng anh tuấn xuất chúng này của mình, không thể nhẫn tâm cũng không nỡ xuống tay, quả thực quá bất đắc dĩ.
"Nguyên Dương, con có thể nói những lời này, trong lòng mẹ thực vui mừng, thế nhưng duy độc có chuyện này mẹ không có cách nào đáp ứng con, nhà chúng ta không thể có một đứa con dâu là nam được. Huống chi Cố Thanh Bùi so với con thành thục già đời, giả như lợi dụng đùa giỡn với con thì sao, con thấy hắn bên ngoài đối xử tốt với mình, trong lòng có biết hắn đang nghĩ gì không? Con thử đổi vị trí ngẫm nghĩ xem, làm cha mẹ, sao có thể để con chung sống cùng với Cố Thanh Bùi chứ? Con muốn Nguyên gia chúng ta trở thành trò cười hay sao?"
Nguyên Dương lãnh đạm nói: "Con biết mẹ sẽ nói như vậy, mẹ, coi như con xin lỗi tất cả mọi người trong nhà." Y buông Ngô Cảnh Lan, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi nghỉ sớm chút đi, con về đây."
Ngô Cảnh Lan đột nhiên khẩn trương túm tay áo Nguyên Dương, "Con định đi đâu. "
"Về nhà ngủ."
"Nơi này không phải nhà con sao."
Nguyên Dương cúi đầu, "Con còn có việc, xin đi trước."
"Nguyên Dương." Ngô Cảnh Lan xoay mặt y, buộc y nhìn thẳng mình, "Nguyên Dương, chúng ta cũng không phải bậc cha mẹ không hiểu chuyện, con chờ ba con về rồi chúng ta lại nói chuyện, có được không? Con hành sự quá dễ kích động, cuối cùng chịu tổn thương đều là bản thân, ba mẹ là một lòng muốn tốt cho con, con đừng làm thương tổn tấm lòng chúng ta nữa." Khẩu khí của Ngô Cảnh Lan sắc bén thêm vài phần, "Hãy nhìn mẹ đi."
Nguyên Dương thủy chung không ngẩng đầu, y gỡ tay Ngô Cảnh Lan khỏi thân mình, xoay người bước đi.
Ngô Cảnh Lan tại phía sau kêu lên: "Nguyên Dương!"
Nguyên Dương nhanh chóng chui vào trong xe, cơ hồ chạy trốn khỏi nhà.
Y quả thật thực có lỗi với ba mẹ mình, nhưng y lại càng có lỗi với Cố Thanh Bùi.
Người mình thích cùng người nhà, vốn không nên hình thành lựa chọn đối lập, song lại một mực trở thành như vậy. Y thật sự không có cách nào, y từ đầu tới đuôi, dù là một khắc, cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay Cố Thanh Bùi.
Y chỉ hy vọng ba mẹ mình một ngày nào đó có thể tiếp nhận Cố Thanh Bùi cùng y tiến vào căn nhà này.
Y tùy tiện lái xe đến một phố nhỏ xa lạ, liền ngừng lại tại đó.
Y nắm bánh lái, gắt gao xiết lấy, cứng ngắc nhìn phía trước, hơn nửa ngày mới lấy di động ra, gọi điện thoại cho ba y.
Thanh âm trầm ổn của Nguyên Lập Giang từ đầu kia điện thoại truyền đến, "Ba đang bận, nói đi."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Ba vì cái gì phải làm như vậy."
"Mục đích của ba đã đạt được rồi phải không?"
Nguyên Dương nắm chặt di động, nếu đầu kia điện thoại kia không phải ba ruột của y, y sớm đã chửi ầm lên.
Nguyên Lập Giang trầm giọng nói: "Ba vốn không muốn thủ đoạn như vậy ép hai người. Nhưng hai người hiển nhiên không đủ tự giác, ba chỉ là một người cha bình thường, ba không có cách nào chấp nhận con trai mình ở chung với một người đàn ông. Nguyên Dương, chúng ta là cha con ruột thịt, ba không hạ thủ được với con, nhưng đối với Cố Thanh Bùi, ba sẽ không khách khí, nếu con thực sự thích hắn như vậy, muốn tốt cho hắn, thì đoạn tuyệt với hắn đi."
Lồng иgự¢ Nguyên Dương phập phồng kịch liệt, "Ba, nếu ba lại động đến nửa sợi tóc của Cố Thanh Bùi, tôi sẽ quăng đoạn film đó lên mạng. Tôi sẽ làm ngược lại với ba, sẽ che đi Cố Thanh Bùi, để lộ lại mặt mình, Nguyên Dương tôi từ trước đến nay không sợ mất mặt, nếu ba cũng không sợ, ba có thể thử xem."
Nguyên Lập Giang thoáng dừng, lạnh giọng nói: "Đồ hỗn xược."
"Ba, tôi vốn là vậy mà." Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Tôi biết ba không hiểu nổi, nhưng tôi đã coi Cố Thanh Bùi như vợ mình, ba nhục nhã ông ấy như vậy, cũng không khác gì là nhục nhã tôi. Nếu ba không phải ba tôi......"
Nguyên Lập Giang thở hổn hển, xem ra tức giận không nhẹ, "Mày nói cái gì? Mày coi hắn là cái gì? Nguyên Dương, mày mẹ nó có phải điên rồi hay không."
"Ba không có nghe sai. Ba, tôi là nghiêm túc, nếu ba lại tung đoạn vid cùng ảnh chụp kia ra ngoài nửa điểm, tôi cái gì cũng dám làm."
Nguyên Dương không muốn lại phải nghe những lời cay nghiệt nào nữa từ ba mình, dứt khoát cúp điện thoại.
Y nằm nhoài trên bánh lại, một mình lẳng lặng ngây người thật lâu.
Trong ngõ nhỏ xa lạ, tối tăm này, bởi vì ánh sáng, cuối ngõ biến mất trong bóng đêm.
Thật giống như thế nào chăng nữa cũng không thể đi đến cuối cùng.
Y không có cách nào thoát khỏi cảm giác khó chịu cùng chán chường bị ruồng rẫy trong lòng, y mờ mịt không biết hiện tại nên đi đâu, nên làm cái gì.
Y không muốn về nhà, y muốn về lại chỗ Cố Thanh Bùi, nhưng lại không dám.
Thật giống như cả thành Bắc Kinh đều không có chốn cho y dung thân, khiến y cho dù được lò sưởi bao quanh, cũng cảm thấy lạnh giá đến tận tim.
Cố Thanh Bùi hiện tại đang làm cái gì? Chỗ ảnh chụp đó có tạo thành ảnh hưởng gì không? Y có nên quay về hay không? Nếu Cố Thanh Bùi vẫn bắt y cút đi......
Trong mắt Nguyên Dương lộ nét mịt mù.
Di động vang lên, Nguyên Dương nhìn nhìn hiển thị, là Bành Phóng gọi tới.
Y tiếp điện, nhưng không muốn nói chuyện.
"Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi có phải xảy ra chuyện gì rồi không, đống ảnh chụp này là sao đây!"
Nhanh như vậy...... ngay cả Bành Phóng cũng đã đều biết.
Thân thể Nguyên Dương chợt run rẩy, nghĩ đến Cố Thanh Bùi phải đối mặt với những gì, y liền cảm thấy tâm như bị dao cắt.
"Nguyên Dương, mày nói đi a, may sao mày đã bị che đi, bằng không thì mất hết thể diện rồi, là ai hại Cố Thanh Bùi như vậy a, thù hận lớn vậy a."
Nguyên Dương khàn khàn nói: "Mày đang ở đâu?"
"Tao á? Ở nhà, làm sao vậy."
"Tao đến chỗ mày." Nguyên Dương ném điện thoại, lái xe đến nhà Bành Phóng.
Bành Phóng ở một mình, trong nhà ngoại trừ gã còn có bảo mẫu, bất quá nghe Nguyên Dương muốn tới, gã liền đuổi hết bảo mẫu đi.
Nguyên Dương vừa vào gã liền nhìn ra điểm bất thường.
Gã cùng Nguyên Dương quen biết từ thuở mặc quần thủng đáy, nhiều năm như vậy, Nguyên Dương bất kể gây nhiều họa đến đâu, cũng vô tâm vô phế không biết lo lắng. Gã là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Dương thất hồn lạc phách thành như vậy, thật giống như toàn thân đã bị rút cạn thứ gì rồi.
"Huynh đệ, mày sao thế?" Bành Phóng kéo y ngồi xuống sofa, có chút lo âu nhìn y, "Kỳ thật, chỗ ảnh đó cũng không có gì, chỉ lộ mặt thôi, tao tin tưởng với định lực của Cố Thanh Bùi, có thể vượt qua được."
Nguyên Dương lắc lắc đầu.
"Không phải, số ảnh kia rốt cuộc là sao bị tuồn ra ngoài? Chẳng lẽ mày mang máy tính đi sửa à?"
Nguyên Dương loạng choạng đứng lên, từ tủ lạnh của Bành Phóng lấy ra một lon bia, mở ra uống một ngụm lớn.
Bành Phóng sốt ruột, "Mày nói cho anh em biết đi chứ a, để còn nghĩ biện pháp cho mày a."
"Là ba tao làm." Nguyên Dương quay đầu nhìn gã, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy.
Bành Phóng ngẩn người, hiển nhiên bị dọa, miệng liền bật ra "Đệch".
Nguyên Dương một ngụm tiếp một ngụm, bỏ mặc Bành Phóng trợn mắt há hốc mồm một bên.
Bành Phóng hơn nửa ngày mới thở dài một hơi, không dám tin nhìn Nguyên Dương, "Nguyên Dương, mày là thật lòng, mày con mẹ nó cư nhiên cùng Cố Thanh Bùi là thật lòng, tao thật sự là...... Mày không phải bị ma ám đấy chứ? Mày ép ba mày thành cái dạng gì rồi, khiến ông ấy phải hạ thấp bản thân, dùng loại thủ đoạn này đi đối phó một gã Cố Thanh Bùi hèn mọn. Mày giỏi thật đấy Nguyên Dương!"
Nguyên Dương quăng đổ lon bia trên bàn trà, thô giọng nói: "Tao mẹ nó thật lòng thì sao! Tao coi trọng một người thì sao! Vì cái gì lại áp bức ông đây khắp chốn! Khắp chốn đều mẹ nó chèn ép ông đây!" Nguyên Dương gắt gỏng mà hất lon bia xuống đất, phiền muộn cào tóc.
"Ai, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng chạy đến nhà tao mượn rượu làm càn. Mày nói rõ ràng cho tao xem, sự tình phát triển đến mức độ nào rồi."
Nguyên Dương ôm chặt đầu nửa ngày, Bành Phóng còn đang sợ hắn cào đến trọc lốc, y mới đứt quãng mà đem sự tình đại khái nói qua một lần.
Nghe xong Bành Phóng càng không thể bình tĩnh, đây mẹ nó chỉ còn kém hai người dắt tay nhau bỏ trốn thôi nha!
Gã không thể một lần nữa nhìn kỹ lại thằng bạn nối khố* này của mình, con người Nguyên Dương luôn cà lơ phất phơ, chưa từng bận tâm bất cứ chuyện gì. Hiện tại lại cả ngày nghĩ tới sự nghiệp, kinh doanh, kiếm nhiều tiền, toàn thân phấn chấn, hiện tại lại vì một mối tình thâm mà thảm hại thành như vậy.
*Nguyên văn: 发小 (phát tiểu): phương ngôn Bắc Kinh, chỉ bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không phân biệt nam nữ.
Hết thảy chuyển biến này đều là bởi vì Cố Thanh Bùi kia.
Gã còn nhớ rõ Nguyên Dương lúc trước khi mới vừa quen biết Cố Thanh Bùi, chỉ dùng biểu tình cùng khẩu khí hèn mọn, chán ghét để miêu tả Cố Thanh Bùi với mình như thế nào. Thời điểm kia Nguyên Dương nghẹn một bụng ức chế muốn hãm hại Cố Thanh Bùi, không ngờ chiêu hại người kia cuối cùng lại báo ứng lên chính thân y.
Thứ nhân quả này, thật sự là đủ khốn kiếp.
Nhìn thấy bộ dáng sup sụp của Nguyên Dương, gã cũng không biết an ủi như thế nào. Dù sao cũng là liên quan đến chuyện nối dõi tông đường, nếu gã ủng hộ Nguyên Dương, gã lại có chút có lỗi với liệt tổ liệt tông Nguyên gia, còn nếu không ủng hộ Nguyên Dương, lại thực có lỗi với huynh đệ của mình.
Gã liền cùng Nguyên Dương trầm mặc uống rượu hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, "Vậy mày tính toán sau này thế nào đây?"
Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Tao không về nhà nữa, trừ phi ông ấy tán thành cho tao dẫn Cố Thanh Bùi trở về, bằng không tao sẽ không về."
Bành Phóng thở dài: "Người một nhà, hà tất phải náo loạn thành như vậy."
Hai mắt Nguyên Dương mơ màng, nhìn hư không, "Ba tao không nên làm như vậy, ông ấy không nên làm như vậy."
"Vậy Cố Thanh Bùi thì sao? Ông ta khẳng định là oán mày."
Vừa nhắc tới cái tên này, trên mặt Nguyên Dương liền che phủ một tầng bóng mờ, "Chờ ông ấy bớt giận rồi tao lại đến tìm."
"Là lúc nào?"
"Ngày mai."
Bành Phóng tắt tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Hà tới nhà hắn, đem hết thảy tài liệu từ chức đã chuẩn bị tốt đưa tới cho hắn.
Cố Thanh Bùi ký giấy tờ, an ủi Trương Hà vài câu, cũng dặn dò liên hệ qua hòm thư những công việc tiếp sau, xong xuôi mới tiễn cô đi.
Trương Hà đi rồi, Cố Thanh Bùi tắm rửa một lượt, xách hành lý, dự định gọi xe ra sân bay.
Hắn theo thói quen đi xuyên qua đi bãi đỗ xe ngầm, đi ra đường chính, như vậy dễ lái hơn so với đi từ cổng chính.
Tựa như rất nhiều buổi sớm đi làm trong dĩ vãng, hắn ở bãi đỗ xe nhìn thấy Nguyên Dương.
Nguyên Dương cũng giống như trước kia, dựa lưng vào cửa xe, có đôi khi châm một điếu thuốc, có đôi khi chính là đứng ngẩn người. Thời tiết dù lạnh mấy, y cũng sẽ không ngồi trong xe, Cố Thanh Bùi vừa xuống lầu, liền có thể nhìn thấy được ngay.
Cảm giác tựa như sợ bản thân sẽ bỏ qua hắn, tràn ngập cả tầm mắt y.
Nguyên Dương xoay đầu, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Bùi, trong mắt toát ra sự chật vật không thể che dấu, "Ông muốn đi đâu?"
Cố Thanh Bùi nói: "Đảo Saipan."
Tâm Nguyên Dương run lên, cay đắng nói: "Chúng ta hẳn phải đi cùng nhau."
"Không có gì là phải hay không cả." Cố Thanh Bùi xiết chặt áo khoác, muốn đi qua người y.
Nguyên Dương kéo cánh tay hắn lại, "Tôi đi cùng ông. Tôi hiện tại đi đâu cũng được, mang theo ông bỏ trốn cũng được, ông đi đâu, tôi liền đi theo đó."
"Tôi muốn một mình yên tĩnh, không muốn nhìn thấy cậu, cũng không muốn gặp bất cứ người quen nào." Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nhìn y.
Nguyên Dương cắn chặt răng, "Đó vốn là kỳ nghỉ của hai ta."
"Hiện tại không phải nữa rồi." Cố Thanh Bùi hất tay y, đi nhanh ra ngoài.
Nguyên Dương xiết chặt lòng bàn tay trống không của mình, y xiết càng chặt, tâm lại càng đau.