Nguyên Lập Giang mở lời nói: "Cậu có thể cân nhắc, tôi cho cậu......"
"Khỏi cần cân nhắc." Cố Thanh Bùi bình tĩnh nhìn Nguyên Lập Giang,"Nguyên đổng. Tôi mười tám tuổi đến Bắc Kinh, tại chốn thành thị này bán mạng mười lăm năm, nơi đây từng chứa đầy mộng tưởng cùng hoài bão của tôi, tôi tìm hết thời gian hơn mười năm, mới thấy được chốn an thân tại thành thị này, đi đến vị trí hôm nay. Dù cho những thứ này trong mắt ngài vẫn như cũ chẳng là cái gì, nhưng lại là thứ mà tôi dốc sức tích tụ tạo nên. Bằng hữu của tôi, sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi, gia đình của tôi, tất cả đều ở nơi đây, đây là tích lũy mười lăm năm của tôi, tôi thế nào cũng vứt bỏ không được. Huống chi, tôi hiện tại chỉ cần ngồi máy bay nửa giờ đã có thể gặp phụ mẫu, tôi không muốn ra bất cứ nước nào cả, khiến cha mẹ bận lòng."
Nguyên Lập Giang mặt không chút thay đổi nhìn hắn, "Vậy có nghĩa, cậu không bằng lòng đi?"
Cố Thanh Bùi lắc đầu, "Tôi chỗ nào cũng sẽ không đi, huống chi, cho dù tôi xuất ngoại, Nguyên Dương cũng đâu thiếu tiền mua vé máy bay đâu."
Nguyên Lập Giang nhướn mày, "Chỉ cần tôi không cho phép, Nguyên Dương cả đời cũng không thể xuất ngoại. Cố tổng, tôi hiện tại là còn muốn giải quyết vấn đề hòa bình cùng cậu, hy vọng cậu có thể lý giải tâm tình của một người cha. Tôi cũng không phải ép cậu vĩnh viễn không trở lại, chỉ cần...... hai năm, trong vòng hai năm đừng trở về, tôi tin tưởng với tâm tính trẻ con của Nguyên Dương, sớm muộn gì cũng sẽ quên cậu."
Cố Thanh Bùi cười khổ một tiếng, "Hai năm, Nguyên đổng, hai năm có ngắn không? Phụ mẫu tôi đã muốn hơn sáu mươi, tôi cùng bọn họ có còn dư được mấy lần hai năm nữa đây."
Sắc mặt Nguyên Lập Giang trầm xuống, "Cậu là thế nào cũng không chịu đáp ứng phải không? Người thông minh như cậu, thật sự lại đưa ra quyết định như vậy sao?"
Cố Thanh Bùi thở dài, từ sau khi sự tình phát sinh, lần đầu tiên nhìn thẳng Nguyên Lập Giang, "Nguyên đổng, nếu Bắc Kinh chứa không nổi nữa, tôi còn có thể về quê. Cố Thanh Bùi tôi đến chỗ nào cũng không đói ૮ɦếƭ được, không phiền ngài lo lắng."
Nguyên Lập Giang nheo mắt lại, "Cố Thanh Bùi, tôi cho tới giờ vẫn luôn có phần tán thưởng cậu, tôi cũng không muốn đối phó cậu, cậu đừng có ép tôi."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Nguyên đổng, tôi nhiều ít cũng đã ở công ty ngài gần một năm, chuyện lớn nhỏ trong công ty, không có cái nào không biết, không có cái nào không hiểu. Hiện tại là tôi ép ngài, hay là ngài bức tôi?"
Nguyên Lập Giang giận đến ngược lại cười, "Được, Cố Thanh Bùi, không hổ là Cố Thanh Bùi."
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Lập Giang, "Nguyên đổng, chuyện Nguyên Dương, tôi là có lỗi với ngài, tôi đã muốn quyết định rời xa Nguyên Dương, hy vọng ngài đừng ép người quá đáng, bằng không làm đến lưỡng bại câu thương, hà tất phải vậy, ngài nói có đúng không"
"Một khi đã như vậy, sẽ không cần thiết đàm phán tiếp nữa, Cố Thanh Bùi, cậu tự thu xếp ổn thỏa đi." Nguyên Lập Giang xoay người đi về phía cửa.
"Nguyên đổng đi thong thả không tiễn." Cố Thanh Bùi thẫn thờ đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần từ mê mang đến thanh minh.
Nguyên Dương nhịn cả ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được, gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi, nhưng điện thoại lại tắt. Trong lòng y bất an, trong hơn hai giờ kế tiếp liên tiếp gọi mấy cú, di động cùng máy bàn đều gọi, nhưng vẫn luôn không nhấc máy.
Nguyên Dương rốt cục ngồi không yên, nắm chìa khóa nghĩ muốn trở về nhìn xem, vừa mới xuống đến lầu, đã bị ánh mắt của Nguyên Lập Giang ép quay lại.
Nguyên Lập Giang rung tờ báo trong tay, lạnh nhạt nói: "Mới một ngày liền kiềm chế không được sao? Không phải đã bảo mày bình tĩnh chút đi à?"
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Ba, làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Tôi sẽ không vì mấy ngày không gặp liền thay đổi gì đâu."
"Mày quả thật không thay đổi được, nhưng mày thật sự nghĩ rằng Cố Thanh Bùi sẽ cùng chung sống với thằng ngốc như mày à? Hắn căn bản không tính toán tiếp tục với mày đâu, mày cũng sớm thanh tỉnh một chút đi."
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Ba sao lại biết? Ba đi tìm ông ấy ư?"
"Còn phải hỏi sao?" Nguyên Lập Giang lạnh lùng nhìn y, "Cố Thanh Bùi sẽ vứt bỏ danh dự địa vị cùng thành quả phấn đấu bao năm, chỉ để nói chuyện yêu dương với mày ư? Bản thân mày cũng không cảm thấy buồn cười sao?"
Thân thể Nguyên Dương khẽ run rẩy, "Mặc kệ ba nói cái gì, tôi cũng sẽ không vứt bỏ ông ấy." Y nắm chặt chìa khóa, mở cửa bước đi.
Nguyên Lập Giang hờ hững nhìn bóng dáng y mãi đến khi biến mất, ông khe khẽ thở dài, cầm điện thoại, ấn một dãy số.
Ngày mai đã kết thúc kỳ nghỉ năm mới, người trên đường cũng nhiều lên, Nguyên Dương nắm tay lái dùng sức nhấn ga, hận không thể bay đến trước mặt Cố Thanh Bùi.
Mỗi một câu ba y nói, đều đánh trúng vào trung tâm bất an của y.
Y lo lắng hơn bất cứ ai, trọng lượng của bản thân ở trong lòng Cố Thanh Bùi quá nhẹ, nhẹ đến mức Cố Thanh Bùi căn bản không muốn vì y mà thừa nhận bất cứ tổn thất thực chất nào.
Y ở trong lòng Cố Thanh Bùi, đến tột cùng là cái gì?
Chạy tới nhà Cố Thanh Bùi, quả nhiên trong nhà không có một bóng người, Nguyên Dương phát hiện mảnh giấy Cố Thanh Bùi lưu cho y trên bàn, bên trên đơn giản viết mấy câu: Tôi về quê phụng dưỡng cha mẹ. Nguyên Dương, tôi không có cách nào khác giáp mặt nói với cậu, nhưng chúng ta không hợp, cứ như vậy kết thúc đi.
Gân xanh trên trán Nguyên Dương gồ lên, hung hăng vò mảnh giấy thành một nắm, y chỉ cảm thấy đau lòng như cắt, trong mắt ngược lại lóe ra mũi nhọn sắc bén.
Y nhét mảnh giấy vào túi, xuống lầu lái xe tiến đến sân bay.
Y đến quầy mua một tấm vé máy bay đến Thành Đô, sau đó cúi đầu, chẳng mang theo thứ gì, đi đến cửa kiểm tra an ninh.
Y cúi đầu, trên người mặc áo khoác màu đen, hai tay đút túi, quanh thân tràn ngập khí tức lạnh lùng khó có thể tiếp cận, những hành khách đi đối diện cũng không tự giác mà đi vòng qua y.
Y ở cửa an ninh bị hai nhân viên công tác ngăn lại, vẻ mặt cùng khí chất y đều bất bình thường, bộ dạng này nếu nói là đi máy bay, thì thà nói rằng đi chém người còn có lý hơn.
"Tiên sinh, mời ngài ϲởí áօ khoác ra."
Nguyên Dương lạnh giá nhìn hắn, ϲởí áօ khoác, ném lên băng chuyền.
Nhân viên an ninh có chút khẩn trương nhìn y, "Hành lý của ngài đâu?"
"Không có."
"Cái gì cũng không có sao?"
Nguyên Dương không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, tự ý đi thẳng qua cửa kiểm tra an ninh.
Cái gì cũng không kiểm tra được ra, nhân viên an ninh cũng không có cách nào giữ y lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi vào.
Trong lòng Nguyên Dương nóng như lửa đốt, y hận không thể thấy được Cố Thanh Bùi ngay giây tiếp theo. Y muốn đem tờ giấy này quẳng lên mặt Cố Thanh Bùi, y muốn hỏi Cố Thanh Bùi, ai cho hắn mượn gan, mà dám dùng mấy câu nhẹ tênh này chia tay với y!
Vào lúc hơn bảy giờ buổi tối y đã tìm được nhà Cố Thanh Bùi.
Đó là một khu nhà ở thực bình thường, nhìn qua có chút cũ kỹ, bất quá địa thế rất tốt, dưới lầu chính là khu chợ náo nhiệt, giao thông cũng rất tiện, là một tiểu khu phi thường có hơi thở cuộc sống.
Y ngẩng đầu nhìn lầu ba. Đèn sáng, Cố Thanh Bùi hẳn là đang ở bên trong, còn có cha mẹ hắn nữa.
Sau khi đi lên, y là nên nói cái gì đây? Đứng dưới lầu nhà Cố Thanh Bùi, nghĩ đến khoảng cách giữa bọn họ bất quá chỉ là mấy chục thước, y lại chùn chân.
Y không muốn nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của Cố Thanh Bùi, cũng không muốn nghe thấy những lời mình không muốn nghe từ trong khuôn miệng kia. Cố Thanh Bùi đã muốn đưa ra lựa chọn, song y căn bản vô pháp chấp nhận.
Ba y nói không sai, Cố Thanh Bùi sẽ không vì y, mà vứt bỏ thành tựu của bản thân, mà những điều đó lại vừa vặn là những thứ y hoàn toàn không thèm để ý, đây là mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ. Y vì sao lại động tâm với một người hoàn toàn tương phản với mình như Cố Thanh Bùi chứ? Cố Thanh Bùi rõ ràng là loại người y chướng mắt nhất, từ ngày đầu bọn họ gặp mặt, y thế nào cũng thấy Cố Thanh Bùi không thuận mắt, thầm muốn hung hăng chèn ép hắn. Chính là vì cái gì đến cuối cùng, y lại thầm muốn phân ưu vì Cố Thanh Bùi, thầm muốn chặt chẽ giữ lấy người đàn ông này, không trao cho bất luận kẻ nào.
Y đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Y lau mặt, mệt mỏi đầy mắt. Quấn chặt áo, y đi lên lầu.
Nhà lầu kiểu cũ không có thang máy, đèn trong hành lang lại chẳng có chút cũ kỹ, đặc biệt sáng sủa, có thể nhìn ra được, đây là một khu nhà được gìn giữ cẩn thận.
Y đứng trước cánh cửa chống trộm mới được thay, đứng thẳng bất động hồi lâu, cuối cùng ấn vang chuông cửa.
Một phụ nữ trung niên mở cửa, cách cửa chống trộm nhìn y, dùng giọng Tứ Xuyên hỏi y tìm ai.
Nguyên Dương nhìn người phụ nữ này, nét mặt cực giống với Cố Thanh Bùi, trong lòng sinh ra một cảm giác thân thiết khôn cùng. Y kéo khóe miệng cứng nhắc, muốn cười một cái, cơ thịt lại giống như bị đông cứng, không thể thành công, y đành phải nói: "Bác gái, cháu tìm Cố Thanh Bùi."
"A? Cậu là......"
Nguyên Dương vừa định mở miệng, cửa phòng liền hoàn toàn mở ra, Cố Thanh Bùi đứng phía sau mẹ mình, thoáng kinh ngạc nhìn y, "Cậu sao tìm được nhà tôi vậy?"
Nắm tay Nguyên Dương đút trong túi áo khoác, không tự giác xiết chặt, y thấp giọng nói: "Nhà ông đã từng gửi bưu phẩm tới Bắc Kinh."
Tốc kí là kỹ năng tương đối phổ thông y đã từng học qua trong quân ngũ, với những chuyện có liên quan đến Cố Thanh Bùi, y cơ hồ đều nhớ rõ tất cả.
Ánh mắt bà Cố băn khoăn di chuyển trên khuôn mặt người vừa tới, ánh mắt tràn ngập hồ nghi, "Thanh Bùi, cậu bé này là ai a, ôi, sao lại cao vậy chứ, bộ dáng này......"
"Là...... Cấp dưới của con."
"Nha nha, mau vào đi a." Bà Cố mở cửa, mỉm cười muốn đưa Nguyên Dương vào nhà.
Cố Thanh Bùi lại bước tới chắn trước mặt Nguyên Dương, hắn nắm áo khoác trên giá treo, bình tĩnh nhìn mắt Nguyên Dương, "Chúng ta ra ngoài nói đi."
Lửa giận phừng phừng bốc trong mắt Nguyên Dương, chẳng hề nhúc nhích nhìn hắn.
Bà Cố chợt nhận ra sự bất thường giữa hai người, phân vân nói: "Thanh Bùi, bên ngoài lạnh như thế, để người ta vào nhà ngồi chút đi."
Ánh mắt Nguyên Dương gắt gao trân trân nhìn Cố Thanh Bùi, lại đồng thời nói với bà Cố: "Bác gái, cháu không phải cấp dưới của Cố Thanh Bùi, cháu là bạn trai của anh ấy."
Cố Thanh Bùi mở to hai mắt.
Bà Cố cũng kinh ngạc nhìn Nguyên Dương, trên mặt có một tia lúng túng, "A, a, vậy......"
Cố Thanh Bùi giận tái mặt, "Nguyên Dương, cậu đứng có quá đáng."
Nguyên Dương sải bước vào phòng, "Tôi nói có chỗ nào sai chứ?"
Phụ thân của Cố Thanh Bùi từ trong phòng đi ra, miệng ngậm thuốc lá, cau mày nhìn bọn họ một cái, "Vào đi, đã đến đây rồi, sao có thể đuổi người ta ra ngoài chứ, cả hai vào đi."
Sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét lui về phía sau mấy bước, để Nguyên Dương vào phòng, hắn lặng lẽ thở dài, nhìn bóng lưng Nguyên Dương, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bà Cố hiền từ cười cười, "Trong nhà đang dùng cơm. Cháu nói có khéo không, bác bình thường nấu cơm đều có cữ, hôm nay cũng không biết như thế nào liền nấu nhiều, có lẽ chính là để chuẩn bị cho cháu đó. Chàng trai, cháu tên gì?"
"Cháu tên Nguyên Dương."
"A, Nguyên Dương, không tồi, rất tốt." Bà Cố cao thấp đánh giá Nguyên Dương một phen, "Bộ dạng rất anh tuấn, chính là nhìn tuổi không lớn, cháu chắc nhỏ hơn Thanh Bùi mấy tuổi đi."
Ông Cố ho khan một tiếng, "Đi lấy thêm một bộ bát đũa đi."
Bà Cố mỉm cười tiến vào phòng bếp.
Cố Thanh Bùi ngồi vào trước bàn, sắc mặt tái nhợt, không nhìn Nguyên Dương, cũng không dám nhìn phụ thân mình, chính là cúi đầu nhìn cơm trắng như tuyết trong bát.
Ông Cố dụi thuốc, nhìn Nguyên Dương, biểu tình không quá tự nhiên cười cười, "Ai, dù sao cũng phải có ngày này, dù sao cũng phải có a."
Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói: "Cha, lát nữa con sẽ giải thích với cha."
"Giải thích cái gì nha? Đây không phải bạn trai con sao? Cha sớm đã nói qua, con có thể mang về, cha cũng đâu có làm gì người ta đâu."
Bà Cố cầm bát đũa đi ra, cười đặt tới trước mặt Nguyên Dương, "Chính là, dù sao cũng phải có một ngày như vậy, Thanh Bùi à, con nếu có bạn đời ổn định, chúng ta cũng có thể yên tâm một ít. Con lẽ ra phải mang cậu ấy về đây sớm một chút, tốt xấu gì cũng để chúng ta xem qua a."
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ, không phải như hai người nghĩ đâu."
Nguyên Dương gắt gao theo dõi hắn, "Vậy là thế nào?"
Ông Cố nhìn nhìn bọn họ, vỗ đùi, "À, hai đứa cãi nhau phải không. Mấy ngày hôm trước nói phải về công tác, hiện tại lại nói không phải làm nữa, cha vẫn cứ cảm thấy kỳ quái đây."
Cố Thanh Bùi không muốn nói nhiều thêm trước mặt cha mẹ mình, hắn thấp giọng nói: "Ăn cơm trước đi."
Bà Cố rót cho Nguyên Dương chén rượu, "Rượu gạo bác tự ủ đó, uống đi cho ấm."
Nguyên Dương bưng chén rượu lên, nhìn chất lỏng màu trắng mênh ௱ôЛƓ sương bụi, mũi ngửi được hương rượu tự nấu. Rượu đế tự nấu này cùng cha mẹ của Cố Thanh Bùi đều cùng chất phác ôn hòa giống nhau. Dù rằng Cố Thanh Bùi một mực võ trang bản thân thành loại rượu mạnh khiến người khó lòng với tới, uống một ngụm đốt ruột đốt phế, nhưng lại khiến cho y muốn ngừng mà không được.