Cố Thanh Bùi rất sớm liền lên giường ngủ. Nhưng mãi đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng vào giấc. Hắn đặc biệt nhớ cha mẹ mình, nếu sớm biết trở về sẽ phải đối diện với cảnh khó xử như thế này, chi bằng ở nhà hầu hạ hai vị lão nhân còn hơn.
Buổi sáng hôm sau, hắn bị tiếng điện thoại đánh thức, cầm lấy liền thấy, là Vương Tấn gọi tới.
"Anh Vương, chúc mừng năm mới a."
"Thanh Bùi, cậu chưa dậy à? Không phải chứ, chúng ta ngần này tuổi rồi, sao còn có thể ngủ nhiều vậy được, hay là qua mấy ngày Tết cậu liền trở nên lười biếng hở?" Vương Tấn tủm tỉm nói, trong giọng nói hiển lộ sự thân mật.
"Không phải, tối hôm qua uống cafe, không ngủ được."
"Ha ha, trước khi ngủ còn uống cafe gì chứ. Cậu về Bắc Kinh rồi phải không, thư ký có nói với tôi, chỉ có chiều nay là tôi có thời gian rảnh, còn cậu? Chúng ta ra ngoài chứ?"
"Buổi chiều......" Cố Thanh Bùi vốn theo thói quen định đáp ứng, lại đột nhiên nhớ ra, mình qua năm mới sẽ từ chức, hiện tại còn tiếp tục đại diện công ty cùng Vương Tấn bàn dự án, có thích hợp không?
"Sao vậy? Không rảnh ư?"
"À, có, buổi chiều mấy giờ đây?" Cố Thanh Bùi nghĩ, tốt nhất vẫn là có thể ký kết được dự án này, trong lòng hắn còn có áy náy đối với Nguyên Lập Giang, hơn nữa, hắn làm việc quen thói đến nơi đến chốn, vụ hợp tác này hắn thúc đẩy đã lâu như vậy, ngẫm lại cũng rất đáng tiếc.
"Ba giờ đi, chúng ta tìm một chỗ uống trà, sau đó cùng đi ăn một bữa." Vương Tấn dừng một chút, "Không khó xử chứ? Chúng ta đây là vì công tác, nếu cậu cảm thấy không tiện, có thể đem theo Nguyên Dương, nhưng mà tôi vẫn hy vọng là cậu đến một mình."
Cố Thanh Bùi cười gượng hai tiếng, "Không đâu, chúng ta ba giờ gặp."
Hắn dậy khỏi giường, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, đầu óc mới thanh tỉnh một ít. Hắn thay đổi quần áo, tính toán xuất môn sớm một chút, ngẩn ngơ trong gian phòng khắp chốn đều tràn ngập bóng dáng của Nguyên Dương, làm cho hắn có chút áp lực.
Vừa mở cửa, Cố Thanh Bùi liền sững sờ.
Nguyên Dương quấn áo khoác đứng tại cửa thang máy, trên thùng rác bên cạnh quăng một đống tàn thuốc.
Nghe được tiếng mở cửa, Nguyên Dương ngẩng đầu lên, thần tình mệt mỏi, lạnh cóng đến lỗ tai đỏ bừng.
Cố Thanh Bùi ngây người nói: "Cậu, cậu tối hôm qua không quay về ư?"
"Tôi không an tâm để ông ở một mình." Nguyên Dương vừa mở miệng, cuống họng khô rát, thanh âm cũng bị biến đổi.
Cố Thanh Bùi đau xót trong lòng, tiến đến lôi y vào trong phòng.
Mặt ngoài áo lông vũ của Nguyên Dương giống như phủ một tầng sương, sờ lên lạnh đến cóng tay, khuôn mặt y bị đông lạnh đắc trắng bệch, một chút độ ấm cũng đều không có.
Cố Thanh Bùi đau lòng nói: "Cậu mẹ nó ngốc a, giữa trời đông mà đứng cả đêm ở hành lang."
"Không sao, trong tòa nhà, cũng đâu có lạnh lắm."
Cố Thanh Bùi dùng làn môi ấm áp chạm lên làn môi lạnh giá của y, không ngừng vuốt ve khuôn mặt y, vừa đau lòng vừa xót xa, "Cậu bé ngốc, cậu thật là ngốc quá mà."
Tựa như con cún nhỏ bị chủ nhân trừng phạt nhốt tại ngoài cửa, ở nguyên một chỗ đợi suốt cả đêm, bị lạnh cóng như tảng đá, vẫn muốn kiên trì canh giữ ở cửa, không một lời oán giận.
Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn, dùng mũi cọ cần cổ ấm áp của Cố Thanh Bùi, "Tôi không muốn về nhà, tôi sợ ông chạy mất. Tôi biết mình hiện tại kém cỏi, so với Vương Tấn, so với ông, đều kém xa lắm. Hãy cho tôi chút thời gian, tôi rất nhanh sẽ có thể vượt qua ông, ông không thể rời bỏ tôi được." Nguyên Dương nhíu chặt mày, trong mắt đều là bất an cùng bàng hoàng. Từng vách ngăn được dựng lên trước mặt y cùng Cố Thanh Bùi, tấm sau lại càng kiên cố hơn tấm trước, khiến y cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có.
Vành mắt Cố Thanh Bùi có chút đỏ lên, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Nguyên Dương, run giọng nói: "Nguyên Dương, tôi thật hy vọng mình có thể trẻ đi mười tuổi, như vậy tôi mới có thể giống cậu, không sợ trời không sợ đất. Nguyên Dương à, khó xử của tôi cậu lý giải không được đâu."
Nguyên Dương khàn khàn nói: "Tôi là không lý giải được, thế nhưng tôi biết ông cũng thích tôi, ông dám nói tôi là đồ hèn nhát, còn ông sao lại không dám kiên cường một hồi trước mặt ba tôi chứ."
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, đó là cha cậu, không phải cha tôi. Phải nói với cậu thế nào đây......"
Nguyên Dương khịt mũi, "Tôi không chấp nhận những lý do như vậy, tôi chỉ biết nếu ông rời khỏi tôi, tôi sẽ liền trói ông lại, không cho phép ông rời đi, tuyệt đối không có khả năng."
Cố Thanh Bùi thở dài, không biết trả lời ra sao. Nguyên Dương tự dựa vào sức mạnh bản thân muốn sống thế nào liền sống thế đấy, nhìn qua thực tiêu sái, nhưng đó là vận mệnh của y.
Cố Thanh Bùi hắn thì không có.
Di động đột ngột vang lên, Cố Thanh Bùi buông Nguyên Dương, lấy điện thoại ra liền thấy, là một tin nhắn, Vương Tấn nhắc nhở hắn trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, làn xe bị phong tỏa, bảo hắn vòng đường khác.
Cố Thanh Bùi lúc này mới nhớ ra, hắn nhìn nhìn đồng hồ, còn chưa đến nửa giờ. Hắn lau mặt, "Nguyên Dương, tôi hẹn Vương Tấn bàn dự án, không còn kịp nữa, tôi đi trước."
Nguyên Dương một phen giữ lấy hắn, không dám tin nhìn hắn, "Ba tôi bắt ông từ chức, ông còn cùng hắn bàn dự án ư? Ông cùng hắn bàn cái rắm ấy!"
"Nguyên Dương, Nguyên đổng đối với tôi có ơn tri ngộ, hơn nữa vẫn luôn quý trọng tôi. Vì chuyện của cậu, tôi đã có lỗi với ngài ấy, nếu có thể thương lượng vụ hợp tác này, trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Nguyên Dương cắn chặt răng "Tôi đi cùng ông."
Cố Thanh Bùi thoáng phân vân, "Được rồi, nhưng mà cậu đừng có gây rối, chuyện của chúng ta...... về rồi nói sau."
Một tay Nguyên Dương khoác vào cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Chuyện của chúng ta, còn không có quan trọng bằng chuyện làm ăn của ông phải không."
Con ngươi của Nguyên Dương vừa đen vừa sáng, Cố Thanh Bùi đối diện đôi mắt này, giống như bị hút vào trong. Hắn thở dài: "Nguyên Dương, cậu......"
"Lại muốn nói là tôi nên hiểu chuyện, phải không?"
Cố Thanh Bùi nhất thời nghẹn lời.
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống, "Đi thôi, tôi sẽ không để ông gặp Vương Tấn một mình đâu."
Hai người lái xe đến địa điểm Vương Tấn hẹn gặp, dọc theo đường đi chẳng một ai nói chuyện, không khí trong xe bức bối dị thường.
Sau khi đến bãi đỗ xe, Nguyên Dương còn chưa kịp tắt máy, di động đã reo vang, y lấy ra liền thấy, là một dãy số xa lạ nhắn tin đến, bên trong chỉ có một chuỗi địa chỉ, ở Đường Sơn.
Trái tim Nguyên Dương thình lình co rút, y biết đó là Lý Văn Diệu gửi cho y địa chỉ của Lưu Cường.
Tìm được rồi, rốt cục đã tìm được rồi!
Nguyên Dương nắm chặt di động, hận không thể đem Lưu Cường băm nát nuốt gọn.
Cố Thanh Bùi nhận thấy được sự quái lạ của y, "Sao vậy?"
Nguyên Dương quay đầu nhìn Cố Thanh Bùi, "Tôi có chút chuyện, phải lập tức đi, không vào cùng ông được."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, "Ừ."
Nguyên Dương vuốt mặt hắn, "Đợi khi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ trở về tìm ba tôi."
"Cậu...... Đừng phí công uổng sức."
Biểu tình của Nguyên Dương đột nhiên có vài phần dữ tợn, "Cái gì gọi là phí công uổng sức chứ? Chẳng lẽ ba tôi nói cái gì thì phải là cái đó? Ông cho tới bây giờ chưa từng tính toán lâu dài với tôi, có đúng không? Ba tôi tùy tiện hù dọa hai câu, ông đã muốn rời bỏ tôi rồi."
Cố Thanh Bùi bình lặng nhìn Nguyên Dương, nhẹ giọng nói: "Nguyên Dương, tôi không muốn chia tay cậu đâu."
Nguyên Dương giật mình, hốc mắt có chút phát hồng, y nắm cổ áo Cố Thanh Bùi, hung hăng hôn hắn một ngụm, "Mẹ nó, có những lời này là đủ rồi."
Cố Thanh Bùi sau khi xuống xe, chẳng hề quay đầu đi thẳng về phía cửa thang máy. Hắn thật sự là không dám quay đầu lại, hắn sợ hãi thứ tình yêu không chút do dự này của Nguyên Dương, điều này làm cho hắn cảm thấy bản thân vô luận đưa ra quyết định gì, cũng đều là sai lầm.
Hắn đã sớm qua cái thời kỳ gọi là yêu đương kích động lỗ mãng, hắn biết rõ bản thân nên giải quyết như thế nào. Nhưng đối diện với khuôn mặt bá đạo mà đơn thuần kia của Nguyên Dương, những lời đã chuẩn bị tối, lại một câu cũng không nói ra nổi khỏi miệng.
Càng là như thế, hắn càng muốn cách Nguyên Dương xa một chút, có lẽ xa thêm một chút, hắn sẽ không bị mê hoặc, cũng sẽ không còn phân vân.
Vương Tấn sớm đã đến, ưu tiên uống trà chờ hắn.
Hai người sau khi gặp mặt, Vương Tấn còn khoa trương nhìn nhìn phía sau Cố Thanh Bùi, trêu đùa: "Bạn trai nhỏ của cậu không cùng đến sao?"
Cố Thanh Bùi cười cười, "Không có." Hắn từ trong bao công văn lấy tài liệu ra, "Mời anh Vương xem qua."
Vương Tấn dùng tay đè tài liệu xuống mặt bàn, "Vừa sang năm mới, vừa gặp mặt mà cậu đã bàn công tác, có phải quá mất hứng hay không?"
Cố Thanh Bùi nhìn Vương Tấn, "Chúng ta lần này hẹn gặp, không phải để bàn chuyện hợp đồng tiền hợp tác sao?"
"Đúng có phân nửa thôi, chủ yếu là tôi muốn được gặp cậu." Vương Tấn từ trong túi lấy ra một hộp gỗ nhỏ, "Tôi hôm qua mới từ quê nhà lên, tặng cậu lễ vật đây."
Cố Thanh Bùi chần chừ liếc nhìn hộp gỗ kia.
"Mở ra xem đi."
Cố Thanh Bùi mở ra liền thấy, là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ có chút thô ráp, theo tạo hình, miễn cưỡng giống như một cái kèn.
Vương Tấn nhàn nhạt cười, "Là tự tôi mài đó. Bên quê nhà tôi chuyên sản xuất hàng mỹ nghệ từ sừng trâu, có mấy chỗ lại cho đích thân khách hàng tự tay mài chút đồ, cái này là tự tôi làm, nhìn có được không? Là cái kèn đó, có chút khó coi, xem như là lễ vật đầu tiên tặng cậu, hy vọng cậu sẽ không ghét bỏ." Thái độ của Vương Tấn phi thường thành khẩn, làm cho người ta căn bản không thể cự tuyệt thiện ý như vậy.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Rất đẹp, cám ơn anh Vương." Hắn tự nhiên tiếp nhận lễ vật này.
Nét cười của Vương Tấn càng thêm rạng rỡ, "Nói ra có thể cậu không tin, tôi thực thích tự tay làm ít đồ chơi, tôi nhớ rõ hồi còn bé từng dùng mảnh gỗ khắc con gà trống, nửa đêm đặt ở đầu giường, dọa mẹ tôi phát sợ."
Cố Thanh Bùi nhịn không được nở nụ cười.
Vương Tấn tràn đầy ý cười nhìn hắn, "Thanh Bùi, cậu cười lên thật sự rất đẹp."
Cố Thanh Bùi không chút e dè nhìn Vương Tấn, "Anh Vương, cám ơn ý tốt của anh, anh đã coi tôi là bằng hữu, có chút lời tôi cũng muốn thoải mái nói ra."
Vương Tấn nhíu mày, "Cậu cứ nói."
"Anh Vương, anh là người đàn ông đặc biệt có mị lực, nhưng tôi đã có người trong lòng, chuyện trên đời chính là như vậy, sớm một chút muộn một chút, đã không còn vừa vặn. Chúng ta ngoại trừ không thể phát triển cảm tình, những sở thích chung khác ngược lại có rất nhiều. Chúng ta làm bằng hữu, còn có lợi cho nhau hơn nhiều so với ℓàм тìин nhân, anh nói có phải không?"
"Những câu cậu nói rất có lý, tôi rất muốn đồng ý." Vương Tấn khe khẽ thở dài, hai tròng mắt khóa thẳng trân trân nhìn Cố Thanh Bùi, "Nhưng mà tôi thích cậu, vấn đề nan giải này phải giải quyết thế nào đây?"
Cố Thanh Bùi hơi hơi cúi đầu xuống, cảm giác một trận mệt mỏi.
"Thanh Bùi, tôi khiến cậu khó xử sao?"
"Anh nói xem?"
Ngón tay Vương Tấn nhẹ nhàng điểm lên bàn, "Thanh Bùi, tôi rất không cam tâm, cái dạng trẻ ranh không chín chắn như Nguyên Dương, cậu cùng cậu ta sao có thể ở chung được chứ?"
"Chúng tôi chung sống rất tốt, cậu ấy cũng không có ấu trĩ như anh tưởng đâu." Nói xong câu đó, Cố Thanh Bùi mới ý thức được, bản thân một mực ghét bỏ Nguyên Dương ấu trĩ, nhưng lại không đồng ý để những lời phê bình đó nói ra từ miệng người khác.
Tốt xấu gì cũng là tiểu chó săn mà hắn nuôi.
Vương Tấn tự giễu cười cười, "Từ đầu tới đuôi đều là tôi một mình đa tình, phải không?"
Cố Thanh Bùi mím môi, không có mở miệng.
Biểu tình của Vương Tấn có vài phần bị thương, song ánh mắt anh nhìn Cố Thanh Bùi, ngược lại toát lên ham muốn chinh phục ngập tràn. Anh nhợt nhạt cười, "Thanh Bùi, tôi vô ý khiến cậu khó xử, chỉ có thể xem như kìm lòng không nổi, mong cậu có thể hiểu cho?"
Cố Thanh Bùi bất động thanh sắc cười cười, "Anh Vương nói quá lời, anh có thể coi trọng tôi, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh, chẳng qua hai ta quả thật thiếu chút duyên phận, hà tất phải rối rắm chứ."
Vương Tấn ha ha cười nói, "Cậu nói rất đúng, hà tất phải rối rắm. Nào, cho cậu xem phần lễ vật thứ hai tôi chuẩn bị cho cậu đây." Anh đem một túi văn kiện thả xuống mặt bàn, "Mở ra xem đi."
Cố Thanh Bùi trêu đùa nói: "Cái gì nha, ngân phiếu khống tôi không dám nhận đâu a." Trong lòng hắn đại khái cũng đã đoán được là thứ gì.
Quả nhiên, là một phần hợp đồng tiền hợp tác bên Vương Tấn soạn thảo lại, Cố Thanh Bùi xem lướt qua cực nhanh, bản chất là bên Vương Tấn nhượng bộ, điều kiện hiện tại cơ bản đã muốn ăn khớp với hạn mức thấp nhất mà hắn cùng Nguyên Lập Giang thiết lập. Xem tình hình hiện tại, hợp đồng hoàn toàn có thể ký kết.
Quả nhiên, Vương Tấn nói: "Tôi nghĩ lần này cậu sẽ không còn dị nghị gì nữa, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu hiện tại là có thể ký ngay."
Cố Thanh Bùi cẩn thận cất hợp đồng đi, cười nói: "Cám ơn anh Vương, đây thật sự là điềm báo một năm tốt, tôi phi thường cao hứng, tôi sẽ trở về báo cáo cùng Nguyên đổng."
Vương Tấn nhíu mày, "Chẳng lẽ các cậu còn có ý kiến với điều khoản hợp đồng? Thanh bùi, tôi cảm thấy bản thân có chiều hướng thành hôn quân rồi đây, nếu không vì cậu, tôi cũng sẽ không hy sinh ích lợi như vậy. Cậu biết rõ tôi làm như vậy, là muốn lấy lòng cậu mà."
Cố Thanh Bùi cười cười, "Anh Vương, điều khoản hợp đồng tôi cơ bản không có dị nghị gì."
"Vậy cậu là không tín nhiệm tôi ư? Chỉ là ký một hợp đồng tiền hợp tác không có đầy đủ giá trị pháp luật thực tế, đại tổng tài như cậu mà cũng không làm chủ được ư."
Cố Thanh Bùi ở trong đầu thần tốc suy xét một chút, đến tột cùng có nên nói cho Vương Tấn biết, chuyện hắn lập tức sẽ từ chức hay không. Cuối cùng hắn quyết định nói ra, Vương Tấn đã nói đến nước này rồi, nếu hắn gạt Vương Tấn, chỉ e sự hợp tác giữa Vương Tấn cùng công ty chỉ dừng lại ở hợp đồng ban đầu này. Đắc tội Vương Tấn, thật sự không có điểm nào tốt cả.
Biểu tình trên mặt Cố Thanh Bùi có vài phần cô đơn khó có thể che dấu, "Anh Vương, tôi không có cách nào đại diện công ty ký hợp đồng này, năm sau tôi sẽ tính toán từ chức."
Vương Tấn ngây ngẩn, "Cái gì? Cậu muốn từ chức ư?"
Cố Thanh Bùi gật gật đầu.
"Vì cái gì? Cậu đến chỗ Nguyên đổng không phải còn chưa được một năm sao?"
"Tôi còn có kế hoạch khác."
Vương Tấn nheo mắt nhìn hắn, "Thanh Bùi, cậu cho rằng nói như thế là có thể lừa gạt tôi sao? Nếu không phải cậu cùng Nguyên đổng xảy ra mâu thuẫn gì, cậu sao có thể công tác chưa còn chưa đến một năm đã liền chuyển công tác chứ."
Cố Thanh Bùi thở dài, "Quả thật giấu không được anh Vương. Chúng tôi trong công tác có chút bất đồng, cho nên tôi tính toán đổi môi trường một chút."
Vương Tấn vẫn lấy ánh mắt dò xét nhìn hắn, lắc lắc đầu, "Thanh Bùi, tôi vẫn không tin. Với IQ cùng EQ của cậu, không có khả năng bày tỏ bất bình với ngay cả ông chủ mình, nếu Nguyên đổng lại là người hợp tác không thoải mái, cậu lúc trước sẽ không về làm việc cho ông ta. Hơn nữa, tôi nghĩ không ra giữa hai người có thể xảy ra mâu thuẫn gì không thể thỏa hiệp, đây không phải tác phong làm việc của cậu. Lại thêm, làm một quản lý chuyên nghiệp, cậu đâu phải không đủ hiểu biết, sao có thể dễ dàng chuyển việc như vậy? Cậu lần trước có nói qua, cậu cùng Nguyên đổng sau khi quen biết chừng ba bốn năm, mới quyết định chuyển việc, lần này thì sao? Vừa qua năm, đã liền quyết định đi ư? Hay là nói, cậu căn bản còn chưa có tìm được một ông chủ đủ tốt?"
Cố Thanh Bùi cảm thấy nói chuyện cùng một người quá thông minh như Vương Tấn thật sự là rất mệt.
Vương Tấn ôm иgự¢ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thần bí cười, "Tôi lớn mật thử đoán, có phải chuyện giữa cậu cùng Nguyên Dương, bị Nguyên đổng phát hiện rồi hay không."
Sắc mặt Cố Thanh Bùi khẽ biến, hắn có một kích thích muốn lấp kín cái miệng kia của Vương Tấn.
Cho dù vẻ mặt của hắn biến hóa cực nhỏ đến cơ hồ không thể phát hiện, song vẫn như cũ không trốn qua nổi ánh mắt của Vương Tấn, anh cười nhẹ hai tiếng, "Quả nhiên là vậy. Thực xin lỗi, thanh Bùi, tôi lẽ ra không nên cười."
Cố Thanh Bùi cũng lười lấp liếm thêm, "Anh Vương, anh chỉ cần biết rằng tôi không thể đại diện công ty ký hợp đồng này là được rồi. Nhưng dự án này tôi là trả giá cả tâm huyết, từ mua đất, đến đánh giá dự án, quy hoạch dự án, thiết kế xây dựng, rồi đến đàm phán thành hợp tác với anh. Thời gian mấy tháng trước sau ấy, nếu cứ như vậy buông tay bỏ mặc, trong lòng tôi thủy chung cảm thấy không thích đáng. Đương nhiên, nỗ lực của tôi cũng chỉ có thể đến nơi đây, tôi chân thành hy vọng anh Vương có thể tiếp tục hợp tác cùng công ty chúng tôi, dù sao đây cũng là vụ hợp tác song phương có lợi. Về phần tôi không còn là tổng tài công ty, ích lợi cùng thành công trước mắt, đều là thứ yếu, anh nói có phải không?"
Vương Tấn cười cười, "Thanh Bùi, cái miệng cậu đúng là giỏi nói, cậu yên tâm, tôi cũng không đến mức chỉ vì cậu đi rồi, mà vứt bỏ dự án này đâu. Tôi vì lần hợp tác này, cũng trả giá không ít, nếu không tiếp tục đi tiếp, nỗ lực tích cực thúc đẩy ban giám đốc hạ nghị quyết, sẽ thành trò cười mất, chẳng qua......" Vương Tấn rút lại hợp đồng trong tay Cố Thanh Bùi, "Nếu cậu không thể thu hoạch được lợi ích gì từ trong đó, tôi hà tất phải đưa ra điều khoản thế này chứ?"
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Toàn bộ xin để anh Vương quyết định."
Vương Tấn cười nhìn Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, sau khi từ chức, đã có tính toán gì chưa?"
"Trước thì về quê hầu cha mẹ, ở Bắc Kinh đã quá nhiều năm rồi, mỗi năm về ba bốn lần, vội vàng gấp gáp, chẳng có thời gian chiếu cố lão nhân."
"Được nha, hiếu tử, sau đó thì sao?"
"Sau đó, tùy tình hình, tôi không công tác một thời gian, cũng không đói ૮ɦếƭ được."
Vương Tấn nghiêng thân về phía trước, nghiêm túc nhìn Cố Thanh Bùi, "Sau này đến làm việc cho tôi đi, tôi nguyện ý trả lương cho cậu, tuyệt đối là không thua kém Nguyên Lập Giang."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, thân thể có chút cứng ngắc, hắn trầm mặc.
Vương Tấn cười nói: "Cậu không cần đáp ứng ngay bây giờ, cậu cũng sẽ có đủ thời gian cân nhắc. Nhưng mà Thanh Bùi, người thông minh như đậu, nhất định sẽ đưa ra quyết định thông minh. Điều kiện của cậu phi thường tốt, song hiện tại tình hình kinh tế quốc nội không tốt, công ty nào thuê cậu, lại phải chi trả thêm mấy trăm vạn phí tổn, xác suất cậu tìm được công việc lý tưởng trong thời gian ngắn là phi thường thấp. Cậu biết rõ, chỗ tôi là lựa chọn tốt nhất."
Cố Thanh Bùi đương nhiên hiểu được điều này, chẳng qua hắn sẽ không đến công ty của Vương Tấn. Cùng là ngành nghề liên quan đến điền sản, Vương Tấn cùng Nguyên Lập Giang, giờ đang hợp tác, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh, hắn chuyển công tác đến chỗ Vương Tấn, về lý không hợp. Giờ còn thêm cả Nguyên Dương, về tình cũng không hợp nốt.
Điều kiện dù mê người đến đâu, hắn cũng không thể đi.
Vương Tấn lại tựa hồ rất có lòng tin, "Thanh Bùi, tôi biết cậu trong lòng có rất nhiều băn khoăn, bất quá cuối cùng cậu sẽ phát hiện, thứ được nắm chắc thật sự trong tay, quan trọng hơn bất cứ điều gì. Tôi cũng có đủ kiên nhẫn, tôi sẽ chờ đợi nhân tài ưu tú như cậu gia nhập liên minh."
Cố Thanh Bùi khách khí cười cười, "Cám ơn, anh Vương, tôi sẽ cân nhắc."
Vương Tấn ghé sát vào hắn, thấp giọng nói: "Thanh Bùi, cậu cùng Nguyên Dương, rốt cục cũng đã có thể kết thúc."
Trái tim của Cố Thanh Bùi hung hăng co rút, vấn đề này, so với bất cứ lời nào Vương Tấn nói, cũng đều sắc bén hơn rất nhiều.