Cố Thanh Bùi xoa mặt, mệt mỏi nhìn Nguyên Lập Giang, thấp giọng nói: "Nguyên đổng, tôi cần chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt."
Nguyên Lập Giang trầm mặc hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía cửa. Ông nắm lấy nắm cửa, dừng lại, trầm giọng nói: "Thời gian của cậu không có nhiều như cậu muốn đâu, tự giải quyết ổn thỏa đi."
Sau khi Nguyên Lập Giang mở cửa rời đi, Cố Thanh Bùi liền nghe được tiếng bước chân cấp bách chạy tới của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, nhìn vẻ hoảng hốt cùng bồn chồn trên mặt y, trong lòng nghĩ, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ thôi.
Hắn thật sự là càng sống càng ấu trĩ, vì một đứa trẻ, đem tiền đồ thật vất vả mới trù tính được tốt đẹp này phá hỏng. Giờ đi tìm lại, đâu có dễ dàng như vậy được.
Cố Thanh Bùi nhịn không được tự hỏi, có đáng không? Đến tột cùng là đáng giá ở chỗ nào?
Nguyên Dương tiến lại, "Ba tôi đã nói những gì với ông."
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nhìn y, "Dùng đầu óc ngẫm thử xem, cậu cảm thấy là sẽ nói những gì."
Nguyên Dương há hốc miệng, không có lời nào chống đỡ.
"Cậu đã sớm biết, nhưng lại không nói cho tôi, làm cho tôi trở tay không kịp, cậu cảm thấy thú vị lắm sao?"
Nguyên Dương hơi cúi đầu.
"Nguyên đổng là làm sao mà biết được?" Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân tựa như cái máy, tạch tạch tạch nói chuyện, nhưng không có câu nào đi qua đại não, mỗi một câu hắn nói ra, đều là do tiềm thức tự do thành lập.
"Ông ấy...... Nhìn thấy tin nhắn của chúng ta." Nguyên Dương nghĩ mình còn có sự kiện trọng yếu hơn vẫn giấu Cố Thanh Bùi, liền cảm thấy cổ nặng ngàn cân, đầu cực khó khăn nâng lên.
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, có chút thất thần nhìn giá sách phía trước, nhàn nhạt nói: "Cậu về nhà cậu đi, tôi đêm nay muốn an tĩnh một chút."
Nguyên Dương giữ lấy tay hắn, thanh âm có một tia run rẩy, "Ông đừng có rời bỏ tôi."
Cố Thanh Bùi đem ánh mắt chuyển qua người y, thoáng cười khổ, "Nguyên Dương, không có gì là muốn hay không cả, năm sau tôi sẽ từ chức, chúng ta thế nào cũng phải chia ly."
"Ông có hay tôi nói rời bỏ là có ý gì không." Nguyên Dương nắm chặt cánh tay hắn, "Tôi biết ba sẽ không đồng ý, nhưng mà tôi......"
Cố Thanh Bùi rút tay ra, làm động tác đình chỉ, hắn nhìn Nguyên Dương, khàn khàn nói: "Nguyên Dương, chúng ta không phải bạn tình hay sao? Hà tất phải giống như bị Nguyên đổng chia uyên rẽ thúy vậy, kỳ thật chuyện hôm nay, là sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, sớm một chút muộn một chút, cũng sẽ đều như vậy."
Tâm của Nguyên Dương co rút đau đớn một trận, "Cho nên ông rất cao hứng phải không? Rốt cục cũng có thể vứt bỏ được tôi rồi?"
Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, "Tôi không có vứt bỏ cậu, chúng ta chính là đến đã đến lúc phải kết thúc rồi."
Hắn luôn luôn là người ích kỷ, hắn sao có thể vì một bạn tình mà đi đắc tội Nguyên Lập Giang, hắn là đắc tội không nổi. Sự nghiệp của hắn, địa vị của hắn, hết thảy tích lũy hắn tân tân khổ khổ dốc sức làm hơn mười năm tại Bắc Kinh, ở trước mặt Nguyên Lập Giang chẳng tính là cái rắm gì.Hắn dựa vào cái gì mà phải mạo hiểm vì Nguyên Dương đây? Nguyên Dương là gì của hắn? Hắn sao có thể làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Huống chi, Nguyên Dương không phải vẫn coi hắn là bạn tình hay sao?
Nguyên Dương cắn răng, "Kết thúc ư? Cố Thanh Bùi, ông là ngóng trông ngày này từ lâu rồi? Có phải không?"
"Tôi không có." Ánh mắt Cố Thanh Bùi rời rạc, đầu óc trống rỗng, hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
"Ba tôi đương nhiên sẽ không đồng ý, chính là chỉ cần ông nói một câu, tôi liền mặc kệ ông ấy có đồng ý hay không, cuộc sống này là của tôi, tự tôi sẽ lựa chọn người sống cùng mình. Ông, ông mẹ nó nói coi."
"Nói gì đây?"
"Nói......" Làn môi Nguyên Dương run rẩy, mũi cay xè, "Nói rằng ông thích tôi."
Ánh mắt Cố Thanh Bùi rốt cục tìm lại được tiêu cự, hắn thẳng tắp nhìn Nguyên Dương, khàn khàn nói: "Cậu mẹ nó dựa vào cái gì bắt tôi nói chứ? Dựa vào cái gì? Cậu thì sao? Cậu thích tôi sao? Cậu đến tột cùng là vì mới mẻ nên mới muốn cùng tôi chơi một hồi, hay là trong lòng thật sự có tôi. Nguyên Dương, đồ ngốc cậu chỉ có tấm thân to xác, đã đến tận giờ phút then chốt này rồi, cậu ngay cả một câu thật lòng cũng không dám nói, cậu mà cũng xứng để tôi thích ư!"
Nguyên Dương hung hăng ôm lấy hắn, khàn khàn gào thét, "Tôi mẹ nó thích, thích ông! Tôi cũng không phải có bệnh, tôi trước sau đều chiếu cố ông, lại còn muốn ở lại nhà ông, mà ông còn là đàn ông nữa, nếu như không phải là tôi thích ông, thì tôi đây nhất định chính là điên rồi."
Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, hốc mắt hắn chua xót, cơ hồ muốn rơi lệ.
Nguyên Dương tựa như bất chấp, khẽ lẩm bẩm: "Tôi chính là thích ông, tôi cho tới bây giờ chưa từng tính toán chia tay, ông cũng đừng có hòng rời khỏi tôi, càng đừng nghĩ tìm người khác. Ông đời này chỉ có thể theo tôi, những người khác, nghĩ đến cũng không được phép."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Cậu đúng là đồ thần kinh, thật sự là đồ thần kinh." Hắn duối tay, ôm lấy thắt lưng Nguyên Dương.
Nguyên Dương nghẹn ngào nói: "Có thích tôi không? Nói đi mà."
Cố Thanh Bùi vuốt đầu y, nhẹ giọng nói: "Có chứ...... Rất nhiều."
Toàn thân Nguyên Dương khẽ run, lập tức gắt gao ôm hắn, cơ hồ muốn bẻ gãy thắt lưng hắn, làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng đều trở nên không thông thuận, song hắn lại cảm thấy được một loại áp lực tràn ngập cảm giác an toàn.
Bản thân quả thật là càng sống càng ấu trĩ, ngoài ba mươi rồi, vòng qua vòng lại dây dưa mãi không rõ ràng với một cậu bé, kết cục mới phát hiện kỳ thật những biểu hiện của bản thân đều có ngầm ý, giống hệt như đang nói chuyện yêu đương.
Hắn không rõ là từ khi nào, bắt đầu động tâm với Nguyên Dương, đó cũng không phải thời điểm gì, mà lại bắt đầu từ một lần xui xẻo.
Bi ai nhất chính là, khi Nguyên Dương ở bên hắn, hắn thường xuyên bởi vì sự ấu trĩ của đối phương mà phiền lòng, nhưng đến thời điểm bị ૮ưỡɳɠ éρ cắt đứt quan hệ, hắn lại ngàn lần vạn lần buông không nổi.
Hắn làm sao bước khỏi cánh cửa này, làm sao kết thúc kỳ nghỉ này, làm sao chấm dứt được mối quan hệ này? Hắn mong sao thời gian dừng lại tại chốn này, bởi vì hắn một bước cũng không nghĩ muốn đi tiếp, ở trong cái tương lai có thể đoán trước ấy, đường càng đi sẽ càng lầy lội, càng ngày càng xóc nảy, hơn nữa nếu khăng khăng đi tiếp, chưa chắc sẽ có được lời lãi gì.
Cố Thanh Bùi lần đầu tiên mờ mịt như vậy. Lý trí nói cho hắn cần phải đoạn tuyệt sạch sẽ với Nguyên Dương, bằng không khẳng định tổn thất thảm trọng, chính là hắn......
Nguyên Dương khịt mũi, buông Cố Thanh Bùi, trên mặt y lộ cảm xúc phức tạp, "Ông đừng nghĩ đến việc rời khỏi tôi, bên chỗ ba tôi, tôi sẽ giải quyết, tôi sẽ không để ông phải chịu tội."
Cố Thanh Bùi cào tóc, "Nguyên Dương, đừng nghĩ sự việc đơn giản như vậy, cậu đắc tội với Nguyên đổng thế nào cũng không sao, nhưng mà tôi thì đắc tội không nổi." Hắn cúi đầu, "Tôi thực đắc tội không nổi đâu."
"Ông ấy sẽ không làm vậy với ông đâu, tôi sẽ bảo hộ ông, tôi sẽ......"
"Cậu lấy cái gì bảo hộ tôi chứ?" Cố Thanh Bùi nhìn y, "Cậu hiện tại cái gì cũng không phải, Nguyên Dương. Nhưng tôi hiện tại có rất nhiều thứ, là luyến tiếc không nỡ buông."
Nguyên Dương cầm lấy cánh tay hắn, nghiến răng nói: "Thứ ông muốn, tương lai tôi sẽ cho ông, tôi nhất định sẽ cho ông, nhưng ông hiện tại không thể rời bỏ tôi, ông là của tôi, đừng nói là ba tôi, bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào cũng không thể chia tách hai ta."
Cố Thanh Bùi cúi đầu, "Nguyên Dương, cậu trước cứ về đi, tôi hiện tại...... Thật muốn ngồi một mình."
Nguyên Dương ngập ngừng nhìn hắn, cuối cùng nâng cằm hắn lên, nặng nề mà hôn hắn, cũng thấp giọng nói: "Cố Thanh Bùi, tôi sẽ không nhường ông cho bất luận kẻ nào."
Cố Thanh Bùi cúi đầu, "Về đi."
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, xoay người rời đi.
Cố Thanh Bùi ngồi ngã vào trong ghế dựa, nhìn thư phòng mình, hình ảnh trước mắt giống như dừng lại, tầm mắt hắn bị nhét đến chật cứng, nhưng lại tựa như cái gì cũng không nhìn thấy.
Gian nhà không có Nguyên Dương, dù mở lò sưởi ấm áp thế nào, cũng vẫn khiến người phát lạnh từ trong lòng.
Tưởng tượng đến cuộc sống hài hòa của bọn họ có khả năng vô pháp quay lại nữa, tâm hắn liền bị xiết chặt thành một đống.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện, đều rất khó khăn, mà buông tha cho một đoạn cảm tình làm cho người ta quyến luyến, quả thực gian khổ như móc ra иộι тạиg của bản thân. Bởi vì nếu một người đã muốn ở trong lòng, người đó sẽ luôn ở đó, trong kí ức, trong tầm mắt, trong phòng, còn có cả trong viễn cảnh của tương lai.
Đem hết thảy ném xuống, đến tột cùng phải cần ý chí lớn bao nhiêu? Cố Thanh Bùi ngay cả nghĩ cũng đều không muốn.