Châm Phong Đối Quyết - Chương 56

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Cố Thanh Bùi đem hội nghị lùi đến mười giờ rưỡi.
Hắn lên tầng cao nhất công ty hứng gió lạnh nửa ngày, đầu óc mới tỉnh táo lại, sự bực dọc khó chịu trong thân thể, cũng tiêu tan một phần.
Sự ấu trĩ cùng không hiểu chuyện của Nguyên Dương, luôn luôn làm cho người ta không thể chịu đựng được. Hắn nghĩ, nguyên nhân hắn cùng Nguyên Dương càng nói chuyện càng bế tắc, nói không chừng chính là vì vậy. Hắn thật sự lý giải không nổi lối tư duy của một đứa trẻ hơn hai mươi tuổi, mà cũng chẳng muốn lý giải cái cung cách ứng xử nói chuyện không thèm dùng não này.
Bình tĩnh ngẫm nghĩ một chút, Nguyên Dương chỉ e vĩnh viễn không thể trở thành một bạn đời thích hợp, bất kể đối tượng là Cố Thanh Bùi hắn, hay là người khác.
Cố Thanh Bùi nắm lấy lan can, nhìn tòa nhà văn phòng sừng sững cao chót vót trước mặt, tâm tình giống như bầu trời bị rừng cây bê tông này che phủ, hoàn toàn không có sự khoáng đạt cần có, chỉ còn lại sót lại một khe chật hẹp, một khi xuất hiện sự tình liên quan đến Nguyên Dương, sẽ liền bị chặn kín, không còn thông suốt.
Phiền phức Nguyên Dương tạo ra cho hắn, đã muốn vượt rất xa một dự án khó khăn hay một đối tượng công tác khó làm việc. Hắn không thể dùng kinh nghiệm, tri thức thậm chí là thường thức để giành thắng lợi, mà chỉ có thể hồ đồ chọc giận Nguyên Dương, hoặc là mơ hồ bị Nguyên Dương làm cảm động.
Sự tồn tại của Nguyên Dương làm cho hắn mâu thuẫn, mâu thuẫn thật sâu.
Cố Thanh Bùi gần đến giờ họp liền đi xuống lầu.
Mọi người đã muốn đến đông đủ, Nguyên Dương như trước kia ngồi ở hàng cuối cùng, từ lúc Cố Thanh Bùi mới tiến vào, ánh mắt y vẫn luôn dõi theo, mãi đến khi Cố Thanh Bùi ngồi xuống ghế chủ tọa.
Cố Thanh Bùi thì từ đầu tới cuối không hề nhìn y một cái.
Nguyên Dương mất mác cúi đầu.
Nghĩ đến chuyện phát sinh mới nãy, y vẫn còn tức giận đến ngón tay run rẩy. Y không ngờ Cố Thanh Bùi lại phản ứng lớn như vậy, hoàn toàn bị chọc giận, điều này làm cho y nhiều ít có một chút hối hận. Y vốn cũng không có tính toán đối phó với người phụ nữ ấy, chính là nhìn bọn họ ôm nhau, thật sự muốn cáu, hơn nữa, thân phận vợ cũ của Triệu Viện, khiến cho đáy lòng y có một chút kích động.
Người phụ nữ đó có khả năng là người duy nhất ngoại trừ y đã cùng chung sống với Cố Thanh Bùi, thậm chí đã từng là vợ chồng hợp pháp cùng Cố Thanh Bùi, chỉ riêng điểm này, y cả đời này cũng làm không được.
Y ghen tị với cái người tên Triệu Viện kia.
Liệu sẽ có một ngày, Cố Thanh Bùi cũng sẽ bảo vệ y như vậy, cũng sẽ dùng thái độ ôn nhu như vậy đối xử với y hay không? Nguyên Dương đố kỵ đến tròng mắt phát hồng.
Sau khi hội nghị kết thúc, vừa vặn tới giờ cơm trưa.
Cố Thanh Bùi không có hứng ăn, nhốt mình trong văn phòng xem tin tức.
Một lát sau, Nguyên Dương đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng khay đồ.
Cố Thanh Bùi thản nhiên quét mắt liếc y một cái, lại đem ánh mắt quay về màn hình máy tính.
Nguyên Dương kiên trì đi tới, đặt khay lên bàn, thấp giọng nói: "Ăn cơm."
Cố Thanh Bùi chẳng nói một lời, biểu tình thậm chí cũng không có một tia dao động.
Nguyên Dương lần đầu tiên thấy thái độ Cố Thanh Bùi cứng rắn lạnh lùng như thế, trong lòng vừa tức vừa nôn nóng, y gõ lên bàn, "Mau ăn cơm đi."
Cố Thanh Bùi rốt cục ngẩng đầu lên, "Không đói bụng, mang đi đi."
Nguyên Dương nổi nóng nói: "Chỉ vì cái việc cỏn con đó mà ông dỗi đến tận bây giờ, có giống đàn ông không hả."
Cố Thanh Bùi bất vi sở động, dùng cằm chỉ chỉ về phía khay, "Mang ra đi."
Nguyên Dương dùng nắm đấm hung hãn gõ lên bàn.
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn y.
Nguyên Dương dưới ánh mắt khinh thị này, giằng co vài giây, rốt cục thỏa hiệp, y cúi đầu, không được tự nhiên nói: "Tôi về sau sẽ không nói xấu cô ấy nữa, ông ăn cơm đi."
Cố Thanh Bùi kinh ngạc nhìn y.
Hắn quen biết Nguyên Dương lâu như vậy, Nguyên Dương cho tới bây giờ chưa từng nhún nhường như vậy. Cho dù Nguyên Dương không nói rõ ràng, hắn cũng có thể nghe ra được sự thỏa hiệp trong khẩu khí của Nguyên Dương.
Nguyên Dương bị hắn nhìn đến gò má phát nóng, "Mau ăn đi a, đị lát nữa nguội mất, ông buổi chiều không phải còn phải đi chơi golf với Vương tổng sao, không ăn cơm thì còn đánh nổi cái gì nữa chứ."
Sự ngột ngạt bức bối trong lòng Cố Thanh Bùi phút chốc trở thành hư không, hắn nhịn không được có chút muốn cười, hắn hỏi Nguyên Dương, "Cũng biết sai rồi hả?"
Mặt Nguyên Dương đỏ lên, "Vớ vẩn, tôi chỉ là muốn ông ăn cơm thôi."
"Nguyên Dương, cậu xin lỗi như vậy cũng thật khó để người ta tiếp nhận, bất quá bỏ đi, cậu chịu xin lỗi cũng đã là một sự tiến bộ rồi, tôi miễn cưỡng tiếp nhận vậy."
Nguyên Dương thở hổn hển, biểu tình có chút vặn vẹo, y cắn răng nói: "Mau mau ăn đi!"
Cố Thanh Bùi bê khay đồ đến sofa, đặt xuống bàn trà, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Nguyên Dương, lại đây ngồi đi."
Nguyên Dương do dự một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn qua không quá có tinh thần.
Cố Thanh Bùi dường như nhìn thấy tiểu chó săn đang cụp tai ủ rũ ngồi bên cạnh, nhưng lại cố muốn mở trừng hai mắt làm ra bộ dáng kiêu ngạo hung hăng.
Cố Thanh Bùi ở trong lòng tự nói với bản thân ba lần: muốn giáo dục trẻ con, phải từ từ mở lời: "Nguyên Dương, cậu hiện tại thấy tôi có quyền có thế, nhưng cậu không biết, thời điểm Triệu Viện kết hôn với tôi, tôi không xe không nhà, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà cũng không chi trả nổi. Lúc đó người thích cô ấy không ít, cha mẹ cô ấy cũng không đồng ý chúng tôi kết hôn, nhưng cô ấy vẫn cứ gả cho tôi. Thế mà, tôi lại phụ lòng cô ấy."
Nguyên Dương có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Bùi nói với y chuyện trước kia của mình. Đây đều là những quá khứ y không được tham dự cùng Cố Thanh Bùi, khiến y tập trung tinh thần lắng nghe.
Cố Thanh Bùi thở dài, "Tôi trước kia đã nói qua với cậu, tôi thuở nhỏ tính cách có phần hướng nội, chuyên ngành đại học lại là dầu mỏ luyện hóa, ít tiếp xúc nữ giới. Sau khi tôi kết hôn, cũng hoàn toàn không phát hiện ra mình là đồng tính luyến, đợi đến thời điểm tôi ý thức được, thì tôi cùng Triệu Viện đã muốn kết hôn được hơn một năm, cái gì cũng không thể vãn hồi nổi nữa. Triệu Viện là thật tâm thích tôi, tôi lại không nghiêm túc mà cưới cô ấy, cũng lại không thể cho cô ấy một cuộc sống vô ưu vô lự, đây là thất bại lớn nhất đời này của tôi. Một người phụ nữ hơn ba mươi, lại đã từng ly hôn, chỉ e dù cô ấy có thông minh xinh đẹp đến đâu, cơ hội để tìm được một bạn đời mới thích hợp, so với người khác nhỏ hơn rất nhiều. Là tôi thiếu nợ cô ấy, thật sự cả đời này cũng không trả hết được. Cậu chỉ nhìn thấy tôi quan tâm cô ấy gấp bội, cậu có bao giờ nghĩ là vì cái gì không? Cậu có bao giờ nghĩ đến vĩnh viễn thiếu nợ một người là tâm trạng thế nào không?"
Nguyên Dương cúi đầu, mắc nghẹn tại yếu hầu.
"Tôi vì sao nói tôi không thể chuyện trò được với cậu ư? Vì cậu chẳng những kích động lỗ mãng, ngang ngược không hiểu đạo lý, thậm chí còn không thèm cân nhắc đến cảm nhận của người khác, chỉ dựa vào cảm xúc bản thân mà hành xử, hoàn toàn tương phản với tôi, thế nên tôi mới không quen nhìn cậu tự tung tự tác, mà cậu cũng không ưa thấy tôi giả dối đưa đẩy. Chúng ta hoặc là có một bên thay đổi, hoặc là vĩnh viễn tiếp tục đối chọi gay gắt như vậy. Mà tôi thì sẽ không thay đổi, Nguyên Dương, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi tác phong hành sự của mình, nếu cậu hy vọng chúng ta có thể tiếp tục duy trì quan hệ hòa bình thế này, cũng chỉ có thể là cậu thay đổi. Hoặc giả không nên nói là thay đổi, mà là trưởng thành, cậu nếu không trưởng thành nổi, chúng ta vĩnh viễn sẽ xung khắc, tôi vĩnh viễn sẽ không ưa cậu."
Nguyên Dương lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi đen nhánh giống như hồ nước sâu, bên trong cất giấu vô số ưu tư.
Sắc mặt Cố Thanh Bùi không thay đổi, "Tôi đã nói nhiều vậy rồi, cuối cùng vẫn là câu kia, cậu hiểu thì hiểu, không hiểu cũng không sao." Hắn cúi đầu, bắt đầu ăn cơm.
Cách nửa ngày, Nguyên Dương mới thấp giọng nói: "Nếu tôi thay đổi, thì có ích gì chứ."
Cố Thanh Bùi rút ra khăn tay lau miệng, "Cậu nói coi?"
"Ông nói đi."
Cố Thanh Bùi nói: "Nếu cậu trở nên chín chắn, thì người có lợi lớn nhất chính là bản thân cậu. Cha mẹ cậu cũng sẽ bớt phải lo cho cậu nữa."
Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, trầm giọng nói: "Không đủ, tôi muốn ánh mắt của ông chỉ nhìn mình tôi. Vương Tấn, Triệu Viện gì gì đó, hết thảy ông đều không được quan tâm nữa."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, "Nếu cậu thực sự có mị lực như thế hẵng nói."
Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Chờ đó, Vương Tấn tính gì chứ, ông không cần phải hầu hạ hắn như hầu đại gia, rồi tôi sẽ vượt qua hắn."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Đừng suốt ngày mạnh miệng như thế, chăm chỉ làm việc chút đi." Hắn tiếp tục khom người vùi đầu đang ăn cơm.
Nguyên Dương trầm mặc trong chốc lát, đem đầu dựa lên trên lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Không giận nữa chứ?"
"Ừm."
"‘ Ừm’ cái rắm, là có giận hay không hả."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Tôi chẳng muốn giận dỗi với cậu đâu, lãng phí thời gian."
"Giận thì cứ đánh tôi đi, còn không giận nữa thì...... ông đừng có giả câm giả điếc không nói lời nào với tôi nữa."
Cố Thanh Bùi uống ngụm nước, nhìn y, "Tạm thời không tức giận, xem cậu sau này thể hiện thế nào đã."
Hắn mới vừa nói xong, Nguyên Dương liền đè lấy gáy hắn, hôn lên bờ môi hắn.
Cố Thanh Bùi bị y đè ngã trên sofa. Cánh môi mềm mại ma sát mân mê, bọn họ trao đổi hơi thở cho nhau, trong khoang miệng trơn ướt, hai đầu lưỡi như linh xà quấn quýt với nhau, nước bọt trong suốt theo khóe miệng Cố Thanh Bùi chảy xuống dưới.
Bàn tay Nguyên Dương cũng không thành thật luồn vào trong quần áo Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi giữ lấy tay y, thở hồng hộc nói: "Buổi chiều còn có việc, đừng náo loạn."
Nguyên Dương chưa hết thèm thuồng liếm liếm môi, vô thức làm nũng, "Không làm cũng được, nhưng mà ông phải ngủ trưa cùng tôi, chúng ta mấy ngày không cùng ngủ trưa chung rồi."
Cố Thanh Bùi thầm nghĩ, cứ như là dỗ trẻ con vậy.
"Được, chỉ ngủ thôi đấy."
Nguyên Dương lộ vẻ hưng phấn trực tiếp đem Cố Thanh Bùi bế lên khỏi sofa, ba bước thành hai bước tiến vào gian ngủ trưa.
Cố Thanh Bùi xấu hổ không thôi, "Được rồi, thả tôi xuống, tôi phải thay quần áo."
Nguyên Dương đè ngã hắn lên giường, một bên càn quấy hôn hắn, một bên đưa tay lột quần áo hắn, "Tôi giúp ông thay là được rồi."
Động tác trên tay càng lúc càng tình sắc, rõ ràng không chỉ đơn giản là muốn thay quần áo.
Cố Thanh Bùi đối với thể lực của Nguyên Dương vừa hâm mộ lại ghen tị, tối hôm qua mới vừa điên cuồng làm một trận như vậy, hắn còn chưa có hồi sức lại được, Nguyên Dương đã lại dồi dào sinh khí. Sự chênh lệch tuổi tác, thật sự rất tàn khốc.
Cố Thanh Bùi chịu không nổi lại làm thêm lần nữa, bằng không cả ngày hôm nay hắn cái gì cũng đừng hòng làm nổi nữa. Hắn đẩy Nguyên Dương mấy cái không xong, đành phải dùng lực đạo không nhẹ không nặng đập đập đầu y, "Mới nãy nói gì hả? Chỉ ngủ thôi."
Nguyên Dương lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng không tình nguyện bò xuống khỏi người hắn.
Cố Thanh Bùi thay áo ngủ, một lần nữa nằm lên giường, chủ động tiến đến bên người Nguyên Dương, "Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn nhiều việc lắm."
Nguyên Dương ôm lấy hắn, tựa như mọi ngày, đem mặt chôn vào hõm cổ hắn, giống như không cần hô hấp.
Cố Thanh Bùi thở dài. Nguyên Dương là một hợp thể của mâu thuẫn, có đôi khi đáng yêu, có đôi khi thật đáng ghét, vậy nên thời điểm hắn đối diện với Nguyên Dương, cũng do dự không thôi.
Hắn hiện tại chẳng những nhìn không thấu Nguyên Dương, thậm chí ngay cả tâm của chính hắn, hắn cũng nhìn không thấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc