Thời điểm Cố Thanh Bùi rời giường, Nguyên Dương đã tập xong thể dục buổi sáng trở lại.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ,"Cậu dậy sớm ghê."
"Ngủ dậy muộn thì làm được cái gì chứ." Nguyên Dương đi vào phòng bếp nhìn nhìn,"Sữa đậu nành xay xong rồi, lại ăn cơm đi."
Cố Thanh Bùi khoanh hai tay, nhíu mày nói: "Cậu đây là cố ý chạy đến nhà tôi để làm bảo mẫu hở?"
Nguyên Dương hừ một tiếng, "Bằng không thì để tôi đói hai ngày à?"
Cố Thanh Bùi nói: "Trương Hà đặt vé cho cậu rồi đấy, cậu bảy giờ tối nay sẽ bay."
"Không phải ngày mai sao?"
"Chuyến bay tầm đó rẻ, tiết kiệm chi phí."
Nguyên Dương bất mãn nói: "Ông chính là sốt ruột muốn đuổi tôi đi thì có."
Cố Thanh Bùi ngồi trước bàn ăn bữa sáng, đầu cũng không nâng,"Đây là do yêu cầu công tác."
Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng phi thường khó chịu.
Y ϲởí áօ, lộ ra thân trên kiện mỹ, cầm chiếc khăn mặt sạch lau mồ hôi trên người.
Cố Thanh Bùi liếc mắt ngắm một cái, trong lòng nhịn không được oán thầm, sáng sớm mà đã bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, khoe hàng cho ai xem a.
Hiển nhiên đây là khoe hàng cho hắn xem, bởi vì Nguyên Dương lau mồ hôi xong, trực tiếp an vị ở đối diện hắn tính toán ăn cơm.
Cố Thanh Bùi nói: "Cậu không mặc quần áo vào à?"
"Tôi mới vừa vận động, nóng lắm, hệ thống sưởi ấm trong phòng như thế nào lại nóng vậy chứ."
Cố Thanh Bùi đành phải đem ánh mắt dời đi.
Hắn cùng Nguyên Dương không giống nhau. Nguyên Dương nhìn đến thân thể xinh đẹp của phụ nữ mới có thể nhìn chăm chú, hắn là thuần GAY, hắn nhìn thấy thân hình đàn ông hoàn mỹ, lại còn là lúc sáng sớm tinh mơ, thực sự có chút chịu không nổi.
Bởi vì trong nhà bình thường không ai ăn cơm, bàn ăn của Cố Thanh Bùi không lớn, hai người đàn ông thân cao chân dài ngồi mặt đối mặt, chỉ cần hơi duỗi chân một chút, là có thể ᴆụng phải đối phương.
Lúc này cẳng chân của Nguyên Dương duỗi tới bên chân Cố Thanh Bùi, vô tình cố ý chạm vào hắn.
Cố Thanh Bùi đá y một cước.
Nguyên Dương không thu hồi chân, ngược lại dùng cẳng chân kẹp lấy chân hắn, khiêu khích nhìn hắn.
"Cậu có thể bớt trẻ con chút đi được không? Tôi không rảnh trông con nít đâu."
"Có thể, ông muốn xem không hở?"
Cố Thanh Bùi trừng y một cái, "Cơm nước xong rồi thì khẩn trương xem tài liệu đi, đêm nay tự mình lái xe mà đi."
"Ông không tiễn tôi à?"
"Tôi á? Cậu có thấy tổng tài nào tiễn lái xe không hả?"
"Hừ, ông sĩ diện thì có."
Cố Thanh Bùi nhắc nhở nói: "Nhờ vả người khác giúp đỡ, thì thái độ phải nhún nhường, đừng có lấy cái tôi mà làm việc, cậu tốt nhất nên nhớ rõ, cậu hiện tại chẳng là cái gì cả."
Nguyên Dương uống ngụm trà, không tập trung nói: "Tôi biết làm như thế nào rồi."
Sau khi ăn xong, Nguyên Dương liền thực ngoan ngoãn đi nghiên cứu tư liệu vụ kiện. Cố Thanh Bùi trong quá trình trao đổi cùng y, mới phát hiện y cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, có mấy vấn đề hỏi rất chuẩn xác vào trọng điểm.
Thời điểm buổi chiều, Nguyên Lập Giang gọi điện thoại cho Nguyên Dương, bảo y về nhà ăn cơm, Nguyên Dương nói Cố Thanh Bùi phái y đi công tác, giọng điệu của Nguyên Lập Giang trong điện thoại nghe rất cao hứng.
Thời điểm hai người nói chuyện, Cố Thanh Bùi ở bên cạnh, không dám thở mạnh. Hắn thật sự không thể tưởng tượng, nếu để cho Nguyên Lập Giang biết hắn đã ngủ cùng con của ông, Nguyên Lập Giang sẽ có phản ứng gì. Cố Thanh Bùi là người rất sĩ diện, loại hậu quả này hắn là gánh vác không nổi, may sao Nguyên Dương cũng không thể tuyên truyền khắp nơi.
Trước khi Nguyên Dương đi, vẫn còn nấu cơm chiều cho Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi dựa theo quy định đi công tác của công ty, cấp cho y chi phí ăn ở ba ngày, sau đó cấp tốc xua y đi.
Nguyên Dương tóm lấy tay áo hắn, bắt phải đưa tiễn.
Cố Thanh Bùi bị ép bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu tiễn y.
Nguyên Dương mặc một thân tây trang thuần đen cùng áo gió dày màu tro tối, mang theo cặp tài liệu, bộ dạng này ngược lại có vài phần khí chất của thương nhân lão luyện, tựa như bước ra từ trên trong tạp chí, phi thường có thể dọa người.
Cố Thanh Bùi ngẫm nghĩ, nếu hắn ở trên đường phố nhìn thấy Nguyên Dương như vậy, tuyệt đối không thể tưởng tượng Nguyên Dương đến tột cùng có bao nhiêu lưu manh.
Vẫy taxi, Nguyên Dương đem hành lý lấy từ nhà bỏ vào cốp sau, sau đó mở cửa xe, cánh tay khoác lên cửa, cười nhìn Cố Thanh Bùi, "Tôi đi đây a."
Cố Thanh Bùi khoát tay, mặt không chút thay đổi, "Nếu không thành công thì không tính là lỗi của cậu, nhưng nếu làm hỏng việc tôi sẽ không tha cho cậu."
Nguyên Dương khẽ "Hừ" một tiếng, đột nhiên nắm cằm hắn, cúi đầu hôn hắn một ngụm.
Cố Thanh Bùi quay mặt đi, "Hai ta không thân thiết đến mức đó đâu, đừng có hở một tý lại quấy rối tình dục." Cố Thanh Bùi đối với các loại hành vi khác người của Nguyên Dương đã cơ hồ tê liệt, nếu ngăn không được, hắn liền đơn giản không lãng phí tinh lực nữa.
Nguyên Dương nhếch miệng cười, "Chờ khi tôi quay về ông mới biết được cái gì mới gọi là quấy rối tình dục." Y cúi người ngồi vào trong xe, cằm khẽ nhếch, xuyên thấu qua cửa kính xe, hai tròng mắt sâu thẳm tựa chim ưng nhìn Cố Thanh Bùi, trong ánh mắt ấy tràn ngập tính xâm lược.
Tâm Cố Thanh Bùi mạnh mẽ nẩy lên một cái, lại cảm thấy một chút hoảng hốt.
Buổi tối hơn mười giờ, Cố Thanh Bùi nhận được điện thoại của Nguyên Dương, y nói mình đã tới nơi rồi, ngày mai sẽ có người dẫn y đi gặp phó viện trưởng kia.
Cố Thanh Bùi lúc ấy đang bận rộn với tài liệu trên tay, không tập trung "Ừm" một tiếng, liền muốn cúp điện thoại.
Nguyên Dương ngồi ở đầu giường, máy tính trên đùi đang bật một đoạn film s*x, diễn viên trong đó, chính là y cùng Cố Thanh Bùi. Y không mở tiếng, giọng nói lãnh đạm bên đầu kia điện thoại của Cố Thanh Bùi khiến y nảy sinh mơ tưởng vô hạn.
"Cố tổng, tôi đang xem một bộ film, đặc biệt thi vị, ông có muốn nghe thử không."
"Không muốn, không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng a, nghe một chút thôi mà." Nguyên Dương đem âm lượng chỉnh đến thấp nhất, đem điện thoại đặt gần bên loa.
Bởi vì convert lên laptop, chất lượng tiếng cũng không tốt, hơn nữa âm lượng rất thấp, lại trải qua đường truyền điện thoại, thanh âm biến chất kịch liệt, Cố Thanh Bùi căn bản nghe không ra âm thanh kia là ai, chỉ cho rằng là một nam diễn viên GV nào đó.
Bất quá chất giọng kia nghe thật ra không tồi, phi thường động tình, tiếng nói khàn khàn kia nghe đến toàn thân mềm nhũn, tiếng thân thể va chạm nhỏ xíu quả thực là giống như gãi ngứa qua giày*, khiến Cố Thanh Bùi qua điện thoại cũng sinh ra một vài ý tưởng.
*Cách ngoa tao dương: gãi không đúng chỗ ngứa; không giải quyết vấn đề then chốt; không đi đến đâu
Nguyên Dương đem điện thoại quay về bên tai, cười thấp nói: "Thế nào? Dễ nghe phỏng? Đây là đoạn film khá nhất tôi từng xem qua đó, người đàn ông trong này thực sự thú vị, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn chơi hắn đến ૮ɦếƭ rồi."
Cố Thanh Bùi có điểm hứng thú, "A, tìm đâu ra vậy, lúc về ghi cho tôi một bản."
Nguyên Dương cười cười, "Không cho được đâu, đây là bản edition sưu tập quý báu của tôi đấy."
"Vậy cậu nói nhảm nửa ngày với tôi để làm gì?"
"Tôi chính là muốn nói với ông, thời điểm tôi xem đoạn film này, liền đặc biệt muốn ông." Giọng nói Nguyên Dương khàn khàn ám muội, "Đặc biệt muốn thượng ông."
Cố Thanh Bùi trầm mặc một hồi, cười nói: "Vậy cứ muốn tiếp đi, nhớ tiết kiệm giấy vệ sinh đó." Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Nguyên Dương nghe tiếng máy bận đầu kia điện thoại, khe khẽ thở dài, nhìn hình ảnh ái tình càng lúc càng mãnh liệt trên màn hình máy tính, ánh mắt giống như bị hút vào người đàn ông bị đè dưới thân trong màn ảnh, y lẩm bẩm nói: "Thật sự là thiếu dạy dỗ mà."
Thời điểm ngày thứ Hai, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Lập Giang liên hệ qua điện thoại, bàn bạc tình hình vụ kiện kia, cùng với biểu hiện gần đây của Nguyên Dương.
Nghe nói Nguyên Dương chủ động yêu cầu đảm nhận chuyện này, Nguyên Lập Giang phi thường cao hứng, luôn miệng khen đây đều là công lao của Cố Thanh Bùi, huy động được ra tính tích cực của Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi mặt ngoài đang cười, trong lòng lại sầu não không thôi.
Chiếu theo chiều hướng phát triển này, Nguyên Lập Giang chẳng những không tính toán dắt con ông về nhà, ngược lại tính toán coi hắn là nhà trông trẻ luôn.
Cố Thanh Bùi nhìn 《 Bảng hệ thống lương thưởng》hiển hiện trên màn hình máy tính trước mặt, đem tiền thưởng hiệu suất làm việc cuối năm của tổng tài hắn đây tăng thêm hai mươi vạn. Hắn còn tính toán lúc cuối năm sẽ cùng Nguyên Lập Giang nói chuyện chia quyền cổ phần một lần nữa, hắn trông trẻ cũng không thể nào là không công được.
Nguyên Lập Giang cuối cùng nói: "Cố tổng, chiếc xe lần trước Nguyên Dương đập hỏng, chuyện bảo hiểm xử lý thế nào rồi?"
"Vẫn còn kéo dài, công ty bảo hiểm cho rằng nguyên nhân hư hỏng không ổn."
"Ai, phỏng chừng vẫn còn kéo dài lâu nữa, chuyện này cậu khỏi phải lo đi, xe cậu sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Tôi ở triển lãm xe Frankfort có nhắm trúng một chiếc Bentley, tôi đã ký kết rồi, ba tháng sau sẽ chuyển hàng tới, lấy nó để làm quà bồi thường cho Cố tổng đi nhé."
Cố Thanh Bùi cười cười, "Nguyên đổng, ngài quá khách khí, cái xe kia của tôi sau khi trừ khấu hao cũng chưa hơn một trăm vạn, ngài bồi thường cho tôi đồ tốt như vậy, tôi sao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ."
Nguyên Lập Giang cười nói: "Cái đó, tuyệt đối là Cố tổng xứng đáng, cậu yên tâm, số tiền này là lấy ra từ tài sản của Nguyên Dương, để cho cậu xả chút giận."
"Ha ha ha, Nguyên đổng đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí nữa."
"Đợi hàng tới, tôi sẽ cho người lập tức mang qua cho cậu. À, đúng rồi, Nguyên Dương có đề cập đến chuyện bạn gái với cậu không?"
"Ừm, cũng có, cậu ấy nói mấy cô gái đó cũng không tồi, nhưng người trẻ tuổi ấy mà, nói rằng không quá có cảm giác, ngài cứ bảo phu nhân giới thiệu chi cậu ấy thêm một ít. Chuyện này, cũng cần phải xem duyên phận nữa."
"Phải không, nó nói với tôi rằng đứa nào cũng chướng mắt hết, nó đây là ngượng ngùng hay là làm sao vậy a."
"Khó nói lắm, có thể tâm lý phản nghịch của cậu ấy có phần nặng, không chịu nói thật cùng ngài. Ngài yên tâm, con trai ấy mà, đều thích những cô bé xinh đẹp, cậu ấy thế nào cũng sẽ gặp được người mình thích. Phu nhân quen biết nhiều người, giới thiệu nhiều một chút cũng không tồi đâu, nói chuyện yêu đương cũng phải mất mấy năm cũng mới có thể kết hôn, thời điểm này là vừa vặn rồi."
"Được đấy, tôi sẽ bảo mẹ nó tiếp tục giới thiệu thêm."
Cố Thanh Bùi lại cùng ông khách sáo hai câu, sau đó cười treo điện thoại.
Không tồi, nếu Nguyên Dương có làm hỏng chuyện, thì bên này cũng càng dễ tống đi, có thất bại hay không cũng không phải chuyện xấu gì. Thời điểm có lợi ích, con người luôn đặc biệt nhiệt tình như vậy, hiện tại nghĩ đến Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi cảm thấy y cũng không đáng ghét như thế nữa.
Cố Thanh Bùi duỗi thắt lưng, nghĩ thầm, cho dù là vì tiễn, cũng phải kiên trì giữ vững.
Hai ngày này Cố Thanh Bùi vẫn luôn liên hệ điện thoại với Nguyên Dương, chủ yếu là do chuyện công tác. Nghe Nguyên Dương nói chuyện, sự tình tiến triển cư nhiên không tồi, hắn quả thực không ngờ rằng hiệu suất làm việc của thằng nhãi này lại cao như vậy, ngày đầu tiên đã có tin tức không tồi.
Cố Thanh Bùi hỏi Nguyên Dương có cần hắn qua thảo luận không, Nguyên Dương lại bảo hắn không cần lại đây, tự y có thể giải quyết.
Vốn dĩ bản thân Cố Thanh Bùi không thể đi nổi, nghe y nói như vậy, vừa ngoài ý muốn vừa cao hứng, giải quyết một vấn đề nan giải luôn làm cho người ta đặc biệt vui sướng.
Hai ngày sau, hắn từ chỗ văn phòng luật sư đại diện nhận được tin tức, chứng thật lời nói của Nguyên Dương, phó viện trưởng kia đã đồng ý ký tên. Như vậy phán quyết của vụ kiện này cùng lắm là trì hoãn đến cuối tháng, có hi vọng có thể kết án được trước thềm năm mới.
Cố Thanh Bùi cảm giác toàn thân nhẹ nhõm không ít.