Hai người sau khi trở lại khách sạn, cậu MB kia dán lại gần muốn hôn Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi hơi hơi nghiêng đầu tránh, cười véo véo má cậu, "Đừng nóng vội, em làm nghề này được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm." Cậu MB thực thẳng thắn thừa nhận. Đáp án vấn đề này cũng nằm trong dự kiến của Cố Thanh Bùi, tất cả những người hành nghề này, đều sẽ nói là "Không lâu", song ai mà biết được đến tột cùng là đã có bao nhiêu lâu.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Tôi đi tắm rửa chút."
Cố Thanh Bùi sau khi tiến vào phòng tắm, tiếng nước liền vang lên.
Cậu MB vội vàng rút di động gọi điện thoại, "Alo, mọi người đã tới chưa? Tôi ở phòng 1215, mọi người ở chỗ nào? Được, hắn đang tắm rửa, tôi lập tức qua tìm mọi người."
Cậu lén lút mở cửa khách sạn, chạy ra ngoài.
Nguyên Dương cùng Bành Phóng thuê một gian trên tầng 12, ở ngay gần 1215. Đám người sau khi tiến vào, Bành Phóng vội vàng hỏi: "Hắn không phát hiện chứ."
"Hẳn là không có, hắn đang tắm rửa mà." Cậu trai kia nhìn có chút khẩn trương, "Đại ca, thật sự phải đặt camera à? Các anh chưa chuẩn bị gì sao a, ban đầu anh nói hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, hiện tại anh lại gọi tôi ra đây, bảo tôi đặt camera, tôi...... tôi phải đặt ở chỗ nào đây a."
Vốn bọn họ tính toán là diễn trò này ở tại chốn tự bọn họ sắp xếp, kết quả vẫn luôn tìm không thấy cơ hội. Cố Thanh Bùi là mội người rất thông minh, nếu Nguyên Dương có hành động thất thường gì, cam đoan có thể bị hắn nhìn ra, cho nên lần lữa không có cách nào hành động, hiện tại chỉ có thể thực hiện ngay tại chỗ như vậy, cũng khó trách cậu nhóc MB này sợ hãi.
Bành Phóng nói: "Mày sợ cái gì, xảy ra chuyện thì chúng tao chịu trách nhiệm. Mày cứ tùy tiện tìm một chỗ đặt, trong ngăn tủ, trên TV, trên bàn, khuất khuất một chút là được."
"Đại ca, tôi xem cái phòng kia rồi, không có chỗ nào thích hợp cả, như vậy căn bản là làm không được, khẳng định sẽ bị phát hiện, hôm nay chúng ta hay là thôi đi."
Bành Phóng trừng mắt, "Thôi đi? Mày cho là cơ hội như vậy dễ tìm lắm à, hôm nay bỏ qua, ngày mai hắn sẽ liền cảnh giác. Mày chủ động một chút, hầu hạ hắn thật tốt vào, hắn sẽ không chú ý tới camera đâu. Hơn nữa cái thứ đồ chơi này nhỏ như vậy, hắn lại còn mang kính mắt, thị lực đếch tốt đến thế đâu."
Nguyên Dương đùa nghịch chiếc camera pinhole* chỉ lớn bằng một đốt ngón tay trong tay, là đồ trong quân đội, y có được quả thật cũng chẳng khó khăn gì, chính là lại để hình để chụp ảnh ѕєχ thật sự là lãng phí công nghệ cao. Bất quá thứ nhỏ như vậy, đích thực không dễ dàng phát hiện, y vỗ vỗ bả vai cậu MB kia, "Lá gan mày sao lại nhỏ như thế chứ, đem cái đồ chơi này tùy tiện vứt lên chỗ nào đó, trên bàn cũng được. Lấy gì đó hơi che lại, hắn tắm rửa xong mày liền lôi hắn nhào lên giường, hắn sẽ không thấy đâu."
*Pinhole camera: Máy quay/chụp ảnh qua lỗ kim.
Cậu MB khẩn trương tiếp nhận đồ chơi kia, trên trán toát đầy mồ hôi.
Nguyên Dương nói với Bành Phóng: "Mày tìm người kiểu đ* gì thế, yếu bóng vía phát khi*p."
Bành Phóng cũng phát cáu, "Mày mau mau về đi, theo lời chúng tao nói mà làm. Thật sự làm không được, thì cứ hạ dược đi, hạ dược xong hắn cam đoan cái gì cũng nhìn không thấy."
"A...... Đại ca......"
"Còn làm nhảm gì nữa, không muốn kiếm tiền nữa à."
Cậu MB khó xử nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.
Nguyên Dương rút một điếu thuốc ra châm, sau khi nuốt một ngụm khói, liền nói: "Tao thấy thằng nhóc này không được, lá gan quá nhỏ."
"Ờ, lá gan nhỏ quá mức."
Nguyên Dương nhíu nhíu mày, "Tao hỏi này, thằng nhóc đó không có bệnh chứ."
"A?"
"Nó không phải là bán thân ư, vạn nhất có bệnh thì phải làm sao, chuyện này mày cũng nắm được chứ."
"Chuyện này, chuyện này tao sao biết được chứ." Bành Phóng bị hỏi như vậy, cũng có chút khẩn trương. Cho dù Cố Thanh Bùi cản trở huynh đệ của gã, nhưng gã cùng Cố Thanh Bùi xưa không oán nay không cừu, nếu thằng bé MB kia thực mang bệnh tật gì đó lây qua cho Cố Thanh Bùi, thì cũng thật là quá thiếu đạo đức. Gã vốn căn bản không hề nghĩ ngợi qua điều này, bị Nguyên Dương nói như vậy, ngược lại có chút chột dạ.
"Mày mẹ nó như thế nào lại không biết chứ. Còn có, thằng đó, có..... có phải là......"
"Cái gì?"
"Đ.m chính là nằm trên hay nằm dưới đó, ai biết mẹ nó mấy thằng đi cửa hậu đó phân chia thế nào chứ. Chính là nó nằm trên hay là nằm dưới."
Bành Phóng cũng nóng nảy, "Mẹ nó tao cũng có đi cửa hậu đâu, làm sao mà biết được. Mày quản lắm như vậy làm cái éo gì, nằm trên hay nằm dưới thì cũng đều là cởi truồng hết."
Nguyên Dương hung hăng rít mấy hơi thuốc, cảm giác tâm thần không yên.
Con người y tính tình cứng rắn, trừng trị những kẻ không thuận theo ý mình như thế nào cũng không chút mềm lòng, bẻ gãy tay giẫm gãy chân gì đó, y ngay cả mí mắt cũng không chớp. Nhưng chỉ duy có chuyện này, y thế nhưng có chút do dự.
Có lẽ bởi vì, Cố Thanh Bùi không giống với tất cả đám đàn ông lỗ mãng thô kệch y đã từng chạm mặt trước kia?
Không đúng, Cố Thanh Bùi so với những người kia còn khiến y phiền hơn.
Hoặc giả ở trong lòng y, vẫn luôn cảm thấy Cố Thanh Bùi xứng đáng là một đối thủ. Mà đối thủ của y hẳn phải để tự y đến chinh phục. Y như thế nào cũng không thể tưởng tượng, gã đàn ông có thế liên tiếp bắt chẹt y, lại bị một thằng nhóc bán mình đặt ở dưới thân. Không chỉ có thằng điếm đó, mà còn có thể là bất cứ gã đàn ông khi*p nhược y không coi ra gì nào, đều có khả năng ở trên giường chinh phục Cố Thanh Bùi. Duy chỉ có y bị Cố Thanh Bùi xem thường ở mọi nơi mọi chốn.
Thật giống như giáng thẳng một cái bạt tai vào giữa mặt y, thực mẹ nó khó chịu.
Nguyên Dương rít thuốc càng thêm hung hăng.
Một đầu khác, Cố Thanh Bùi sau khi tắm rửa xong đi ra, phát hiện thần sắc cậu bé MB có chút hoang mang, bộ dáng đứng ngồi không yên, nhìn thấy hắn còn liều mạng che dấu.
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, bất động thanh sắc cười cười, "Làm sao vậy, em không khẩn trương đấy chứ."
"Đầu em có chút váng vất, có thể hôm nay rượu kia không tốt."
"A, thật không." Cố Thanh Bùi lắc lắc nước trên tóc, bọt nước lóng lánh thuận theo gò má hắn chảy thẳng xuống xương quai xanh, tăng thêm vài phần gợi cảm. hắn ngồi xuống đầu giường, nhấc ống điện thoại, mỉm cười nói: "Tôi sẽ cho em uống chút rượu ngon nhé, phỏng chừng em sẽ không bất tỉnh đâu." Trong lúc nói chuyện hắn ấn số điện thoại tiền sảnh, yêu cầu khách sạn mang một chai vang đỏ lên đây.
"Cám ơn anh." Cậu MB trộm nhìn Cố Thanh Bùi một cái, cảm giác trái tim thình thịch đập dồn. Mỗi lời nói mỗi cử động của Cố Thanh Bùi, đối với người trẻ tuổi có một loại mị lực trưởng thành trí mạng. Một câu ngẫu nhiên, một nụ cười của hắn, đều có thể làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo. Nghĩ đến chuyện cậu lập tức phải làm, cậu liền chột dạ áy náy, cậu thật sự có chút không nỡ xuống tay.
Chính là, nhiều tiền như vậy......
Cố Thanh Bùi buông ống nghe xuống, "Tôi đi sấy tóc đã, đồ đưa lên em cứ tiếp nhận, sau đó thì đi tắm rửa nha."
"Dạ, anh cứ đi đi."
Cố Thanh Bùi sau khi tiến vào phòng tắm, liền bắt đầu thoải mái sấy tóc. Nếu hắn đoán không nhầm, thằng bé này chỉ e sẽ lấy rượu cùng ví tiền của hắn bỏ chạy lấy người. Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua dạng này, song hắn nghe bằng hữu trong giới nói qua, không ít trai bao giả GAY gạt người thuê phòng, thừa dịp người ta đi tắm rửa liền ôm sạch tiền của chạy mất.
Tuy rằng vừa rồi cậu bé này không đi, nhưng mà nhìn cậu ta khẩn trương như vậy, nói không chừng là đang đấu tranh tâm lý. Hắn mặc dù đang sấy tóc, lỗ tai lại dán sát vào cửa, nghe nhất cử nhất động trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đưa rượu tới, hắn nghe được người bên ngoài đích nói câu cám ơn, sau đó là tiếng đóng cửa. Cố Thanh Bùi nghe ra cậu bé vẫn còn trong phòng, có hơi chút có chút nghi hoặc.
Mãi đến khi hắn sấy tóc xong, cũng không nghe thấy tiếng cậu bé MB rời đi.
Xem ra bản thân đã đoán sai rồi ư? Cố Thanh Bùi nghĩ thầm, đoán sai là một chuyện tốt, khỏi phải phiền toái.
Sau khi ra ngoài, hắn phát hiện rượu đã được mở ra, cậu MB đang lau chiếc ly.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Rượu đưa tới rồi, nhân lúc tỉnh rượu, em đi tắm rửa đi."
"Dạ." Đối phương gật gật đầu, liền thực ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Cố Thanh Bùi nghĩ đại khái là bản thân quá đa nghi rồi.
Cậu MB rất nhanh liền tẩy rửa xong.
Rượu cũng đã tỉnh được tương đối, Cố Thanh Bùi tự rót hai ly rượu. Hai chiếc ly đế cao nhẹ nhàng chạm, dịch rượu đỏ sậm trong ly xao động.
Rượu ngon vào cổ, toàn thân thể đều ấm lên, tốc độ hâm nóng nhanh đến dị thường, giống như huyết dịch toàn thân nháy mắt đã bị kích hoạt.
Cố Thanh Bùi bỏ ly qua một bên, có chút kiềm chế không nổi mà đem cậu bé MB đè ngã lên giường.
"Chờ, chờ một chút, anh à, chờ một chút."
"Làm sao vậy?"
"Em, em quên mất một chuyện, em phải gọi điện thoại về cho người nhà. Anh, em còn là học sinh, không trở về nhà thì phải báo với cha mẹ."
Cố Thanh Bùi phì một tiếng nở nụ cười, hắn cũng không háo sắc đến như vậy, "Đi đi."
Cậu bé kia nhảy xuống giường, nhanh chóng cầm lấy di động của mình, vọt tới ngoài cửa, khẩn trương đến mức tay run rẩy liên tục, gọi điện thoại cho Bành Phóng, "Đại ca, camera kia tôi vẫn chưa dám đặt, tôi cảm thấy để chỗ nào cũng đều không ổn, để chỗ nào cũng sẽ bị người nhìn thấy, tôi...... Tôi thực làm không nổi."
Bành Phóng thật muốn chửi té tát ngay trong điện thoại, nhưng cũng biết là vô dụng, chỉ hận bản thân tìm không được người tử tế, mất hết thể diện trước mặt Nguyên Dương.
"Đại ca, bằng không thì bỏ đi, tôi không cần tiền của anh, tôi thật không dám." Cậu bé kia đều sắp phát khóc.
"Con mẹ nó, mày không phải là có tiền liền làm sao, thế là đi tong rồi!" Bành Phóng ức muốn ૮ɦếƭ.
Cậu MB cúp điện thoại, quay về phòng, cậu đã hạ dược được Cố Thanh Bùi, hiện giờ lại muốn chạy, cậu thật không biết giải quyết như thế nào.
Kết quả vào phòng liền thấy, Cố Thanh Bùi đã muốn bắt đầu ở trên giường lăn lộn, cậu không ngờ rằng thứ thuốc đó lại có dược lực mạnh đến như vậy. Cậu hành nghề này đã được nhiều năm, các loại thuốc kích thích đều đã nếm qua, rất nhiều loại đối với cậu mà nói dù có tác dụng trỗi dậy tình thú, hiệu quả cơ bản cũng không lớn. Cậu quên mất không suy xét Cố Thanh Bùi có thể là lần đầu tiên dùng, phản ứng đặc biệt lớn, hơn nữa cậu lại khẩn trương, đem cả một túi thuốc trút hết vào.
Nhìn thấy làn da Cố Thanh Bùi bắt đầu chậm rãi nhiễm hồng, cậu biết bản thân gặp họa mất rồi, sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Cố Thanh Bùi chợt ngẩng đầu, hung hăng trừng cậu, "Cậu hạ dược tôi?"
Cậu bé MB sợ tới mức chân run lên, "Anh, thực xin lỗi, em, em......"
Thần sắc Cố Thanh Bùi có chút chật vật, gầm thấp nói: "Cậu mẹ nó nhìn tôi giống như bất lực lắm sao hả? Lại còn hạ cái thứ thuốc khốn kiếp này, muốn lấy tiền thì sao lúc nãy không đi luôn đi, mẹ nó cậu có bệnh a." Cố Thanh Bùi khó chịu ՐêՈ Րỉ một tiếng, thân thể nóng đến kỳ cục. Từ lúc uống xong ly rượu cho đến bây giờ, bất quá mới có năm phút đồng hồ, cư nhiên liền có phản ứng lớn đến vậy, Cố Thanh Bùi quả thực sợ rằng thứ thuốc kia có lấy mất mạng hay không.
Sắc mặt cậu MB trắng bệch, cái gì cũng không quan tâm nữa, túm lấy quần áo của mình bỏ chạy.
Cố Thanh Bùi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, quả thực ức chế đến phát điên.
Hắn chẳng hay đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, châm lửa cho hắn rồi lại bỏ chạy, để hắn trơ khấc lại chốn này làm sao bây giờ?
Hắn nghĩ muốn đứng dậy xông vào tắm nước lạnh, thân thể lại như nhũn ra, hắn khó chịu ở trên giường lăn lộn, từ đầu này lăn đến đầu kia, thân thể càng không ngừng cọ xát ga giường. Đụng chạm như vậy hoàn toàn không thể giảm bớt được cảnh khốn cùng này của hắn, hắn cảm thấy như có thứ gì đó thình thịch xông thẳng lên não. Hắn hiện tại cực độ muốn ℓàм тìин, phi thường, phi thường muốn.
Mẹ nó, thằng ranh kia cư nhiên chạy mất, Cố Thanh Bùi tức giận đến răng cũng muốn cắn vỡ nát.
Sau khi cậu MB treo điện thoại, Nguyên Dương rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy muốn đi đến chỗ Cố Thanh Bùi.
Bành Phóng ngăn chặn y, "Mày có bệnh à, mày đến đó để làm chi, nói không chừng hai người đó đang nồng nhiệt ngút trời ấy chứ."
Nguyên Dương mắng: "Mẹ nó cái này không phải là tiền mất tật mang* hay sao, chính sự không hoàn thành, ngược lại cho hắn tiền xài mua một đêm xuân, mày thừa tiền đấy hả."
* Nguyên văn 赔了夫人又折兵 (Bồi liễu phu nhân hựu chiết binh): dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất
Trên mặt Bành Phóng có chút không nén được giận, "Thế thì sao nào, ông đây tự nguyện đó, có được không."
"Bỏ qua một bên đi, lằng nhằng dây dưa vãi. Tao hiện tại qua đó trói gô hắn lại, muốn chụp gì thì chụp cái đó, sớm đã biết không nên nghe theo lời mày."
Bành Phóng chán nản nói: "Lòng tốt thì bị cho là lòng lang dạ thú, mày cuốn xéo đi, bố đếch thèm quan tâm mày nữa."
Nguyên Dương sốt ruột đẩy gã lao ra khỏi cửa.
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi. Nếu một thằng ranh hèn nhát bán ௱ôЛƓ cũng có thể thượng Cố Thanh Bùi...... Vậy kẻ bị Cố Thanh Bùi chèn ép đến mặt xám mày tro như y đây thì tính là thứ gì chứ. Chịu không nổi, y như thế nào cũng chịu không nổi.
Y quả thực không thể chịu đựng được sự thực Cố Thanh Bùi sẽ bị một thằng đàn ông mà y chướng mắt xâm phạm.
Y dùng chiếc thẻ từ cậu MB kia trộm mang ra cho bọn y quét mở cửa, vào phòng liền nhìn đến một giường chăn đệm bị ném xuống chân giường. Trên giường một bóng dáng thon dài đang quay cuồng vặn vẹo thân thể, nhìn qua phi thường không thoải mái.
Áo ngủ của Cố Thanh Bùi rộng mở hơn phân nửa, bên trong cái gì cũng chưa mặc, ở trên giường lăn mấy vòng, cơ hồ là trạng thái nửa thân trần, hai chân dài không ngừng mà cong lên, xoài thẳng, đường cong rắn chắc thon dài nhìn không sót một thứ gì.
Lúc này hắn toàn thân đỏ bừng, mái tóc ướƭ áƭ dán trên khuôn mặt tràn ngập mị lực nam tính, hai mắt hé mở, hơi nước mịt mù, điểm thịt nhỏ trước иgự¢ cũng đều đỏ rực. Trong giây phút hai người bốn mắt cùng tiếp xúc, Nguyên Dương liền cảm thấy da đầu lập tức nổ tung.