Châm Phong Đối Quyết - Chương 118

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Nguyên Dương đem quần áo tùy thân treo vào trong tủ quần áo của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Cậu đó, chẳng có chút khách khí nào, bảo ở là liền ở luôn."
"Bác gái đã nói như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể không hiểu ý tứ sao? Hơn nữa......" Nguyên Dương quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn một cái, "Tôi ngủ tại phòng em là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà."
Cố Thanh Bùi chầm chậm dịch lại gần, hai tay từ sau lưng luồn vào trong áo Nguyên Dương, ve vuốt qua lại cơ иgự¢ y, hắn thấp giọng cười nói: "Chẳng ngờ cha mẹ tôi lại quá tiến bộ như thế, cậu nói đúng, sao có thể cô phụ sự thấu hiểu của họ chứ."
Nguyên Dương lúc này chịu không nội sự khiêu khích của Cố Thanh Bùi, quăng hết quần áo, xoay người liền đem Cố Thanh Bùi đè ngã xuống giường, hô hấp của y trở nên nặng nề, "Sao thế, hôm nay sao lại chủ động vậy?"
Cố Thanh Bùi híp mắt cười nói: "Không biết, có lẽ là tối nay ăn ba ba nhiều quá."
Nguyên Dương nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi của hắn," Thế sao, để tôi xem em hỏa khí có vượng không nào." Nói xong liền cách quần nắm lấy bảo bối của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng miết hai cái.
Cố Thanh Bùi ôm cố Nguyên Dương, ngậm bờ môi y nhẹ nhàng ʍúŧ, đầu lưỡi liếm qua răng nanh trơn bóng của Nguyên Dương, quấn lấy đầu lưỡi ướt mềm của Nguyên Dương, khiến nụ hôn trở nên tràn ngập hương vị tình sắc.
Nguyên Dương một phen lột bỏ quần áo hắn, một bên nhiệt liệt đáp lại nụ hôn này.
Cố Thanh Bùi hôm nay thật sự có chút chủ động âu yếm y. Con người Cố Thanh Bùi, bên ngoài từ trước đến nay vẫn luôn thích tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả lúc ở nhà cũng đoan chính, hắn dù rằng ở trên giường có nhiệt tình đến đâu, cũng cực ít biểu hiểu thành thực. Vậy nên sự chủ động ngày hôm nay của Cố Thanh Bùi, đối với Nguyên Dương mà nói là một kinh hỉ, y tận tình hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của Cố Thanh Bùi, song cũng nhịn không được hỏi: "Em hôm nay thật quá bất thường, bình thường đâu có vậy đâu."
"Bình thường thế nào hả."
"Bình thường đáng ghét nhất là vờ vĩnh đoan trang."
Cố Thanh Bùi cắn y một ngụm, cười mắng: "Lại muốn ăn đòn hả."
"Mà ngay cả bộ dáng giả vờ đoan trang của em tôi cũng thích." Nguyên Dương cười thấp nói: "Thời điểm em mặc quần áo càng giả vờ đến lợi hại, thì bộ dáng khi thoát y lại càng phóng đãng, tôi thích vô cùng. Em biết không, mỗi lần thấy bộ dáng em nghiêm trang chỉ bảo tôi, tôi chỉ muốn lột sạch em ra mà làm thôi."
"Ranh con, tôi cảm thấy tôi giả vờ đoan chính còn hơn cái đồ lưu manh thực sự nhà cậu."
Nguyên Dương vuốt làn da trơn nhẵn của hắn, khẽ cười nói: "Cho nên hai ta là đôi lứa xứng đôi......"
Hai người lột quần áo đối phương xuống, rất nhanh liền cởi đến sạch bách, trần trụi quấn quýt vào nhau. Cố Thanh Bùi tại khoảng nghỉ giữa nụ hôn với Nguyên Dương, thở nặng nề nói: "Tôi rất vui......"
"Sao cơ?"
Ánh mắt Cố Thanh Bùi thâm thúy lại sáng ngời, "Tôi rất vui, không ngờ cha mẹ lại thấu hiểu như vậy, dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy, cho nên tôi...... tôi rất vui." Hắn ôm lấy Nguyên Dương, mặt chôn vào cổ Nguyên Dương, thở dài nói: "Thật sự là rất vui, không làm gì đó để chúc mừng ngày này, quả thực lãng phí." Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Tay Nguyên Dương thoáng ngừng lại, y vươn tay ôm lấy Cố Thanh Bùi, lật người, khiến Cố Thanh Bùi nằm úp sấp trên thân y. Y vuốt tóc Cố Thanh Bùi, ôn nhu nói: "Tôi biết, tôi cũng vui mừng vô cùng, em vui tôi sẽ liền vui theo."
Cố Thanh Bùi cười cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng với sự thất thố của mình, "Nhiều năm vậy rồi, từ sau lúc tôi ly hôn, cha mẹ vẫn canh cánh vấn đề cá nhân của tôi. Tôi đã là người lớn, còn khiến cho họ bận tâm, trong lòng tôi đặc biệt khó chịu."
"Hiện tại tốt rồi, em chẳng phải đã có tôi sao." Nguyên Dương vuốt ve trên dưới vòng eo thon dài của Cố Thanh Bùi, khẽ khàng nói: "Tôi ngoại trừ không sinh được con, thì có gì không làm được đâu, hai bác hẳn cũng hài lòng rồi."
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: "Cậu còn dám nói nữa."
"Có chỗ nào không đúng đâu, bằng không em còn gì không vừa lòng với tôi, cứ việc nói ra đi." Tay Nguyên Dương vuốt ve cánh ௱ôЛƓ của Cố Thanh Bùi, ngón tay thon dài linh hoạt luồn vào giữa kẽ ௱ôЛƓ, tình sắc ấn vào huyệt khẩu khép chặt.
Cố Thanh Bùi hôn phần cằm lún phún râu của Nguyên Dương, thấp giọng nói: "Cũng chưa có chuyện gì không vừa lòng, bất cứ chuyện gì cậu cũng nghe tôi là được rồi."
Nguyên Dương cười thấp nói: "Nghe lời thì nghe lời, em đã là của tôi rồi, tôi nhường một chút có đáng gì đâu."
Cố Thanh Bùi cố ý cọ cọ hạ thân của Nguyên Dương, Nguyên Dương khẩn trương hít một hơi. Cố Thanh Bùi hừ cười nói: "Trẻ ranh vênh váo* cái gì chứ."
*Nguyên văn: 得瑟 (đắc sắt): thường để chỉ sự đắc ý vênh váo khi mới chỉ đạt được chút thành tựu. Thường mang ý trêu chọc.
Nguyên Dương có chút kiềm chế không được, y ngậm môi Cố Thanh Bùi thì thầm nói: "Còn khiêu khích nữa, tôi sẽ làm cho em ngày mai khỏi xuống giường luôn." Trong lúc nói, ngón tay đã muốn chậm rãi cắm thịt huyệt gắt gao co rút kia.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nói: "Đến đi, dù sao tôi ngày mai không có việc gì......"
Nguyên Dương nhận được sự khích lệ, lại càng thêm trắng trợn, y một bên vuốt cơ lưng trơn nhẵn rắn chắc của Cố Thanh Bùi, một bên chập hai ngón tay, chầm chậm ra vào trong thịt huyệt nhanh chóng mềm mại của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi hít một hơi, mật huyệt cảm giác có chút khó chịu, bất giác muốn khép chặt lại. Nguyên Dương lại sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, một phen giữ chặt bắp đùi thon dài của hắn, xách cao lên trên, bức bách hai chân Cố Thanh Bùi mở rộng nằm nhoài trên thân y, thuận tiện cho hai ngón tay ra vào.
Cố Thanh Bùi thở gấp nói: "Có chút khó chịu...... Cậu chậm một chút......"
Nguyên Dương cắn tai hắn, thô tục nói: "Khó chịu ư? Là vì món đồ trong ௱ôЛƓ nhỏ quá hả? Thay thứ lớn hơn em sẽ không khó chịu nữa đâu."
"Nhảm nhí......"
Nguyên Dương xấu xa cười nói: "Chẳng những không khó chịu, mà còn có thể sướng đến kêu la đó."
Cố Thanh Bùi thúc giục nói: "Vậy mau tiến vào đi, nói suông không làm thì tính gì chứ."
Nguyên Dương ôm lấy đùi Cố Thanh Bùi, để hạ thân hắn càng thêm mở rộng, đỡ lấy tính khí của mình thúc mạnh vào trong động nhỏ ướt mềm kia.
Cố Thanh Bùi hít vào một hơi, vặn vẹo hông, vừa muốn tránh né, lại muốn tới gần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị Nguyên Dương cố định thắt lưng, cắm vào càng sâu.
Nguyên Dương kích động hông, từng chút từng chút đâm vào Cố Thanh Bùi, đem tính khí to dài cứng nóng kia cắm vào nơi sâu nhất trong thân thể Cố Thanh Bùi. Lồng иgự¢ hai người dán sát nhau, mỗi một lần trừu sáp đều khiến làn da trần trụi của bọn họ cọ xát vào nhau, không khí lượn lờ bao quanh họ, đều theo đó nóng lên.
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Tư thế này em có thích không?"
"Chẳng qua...... Mới mẻ thôi."
"Thích hay không nào."
"Cũng tạm." Cố Thanh Bùi bị từng đợt tiến công mạnh mẽ làm cho có chút nói không ra hơi, thật sự không rảnh phối hợp Nguyên Dương đùa giỡn bản thân.
Nguyên Dương cắn tai hắn, cười nhẹ nói: "Vậy em thích cái nào? Tư thế này cũng không mới lắm đâu, chúng ta cùng làm cái mới chân chính nhé?"
"Cái gì mới cơ...... Ư a......" Trên thân Cố Thanh Bùi toát đầy mồ hôi, đao thịt thô to kia tựa như cái chùy tùy ý ra vào trong tràng đạo của hắn, cảm giác bị bá đạo nhồi đầy, ngoại trừ đôi chút đau đớn, còn lại là sự hưng phấn khiến hắn vô pháp trốn tránh.
"Chơi cái gì có độ khó cao hơn chút đi." Nguyên Dương hôn hắn thật mạnh, thình lình ôm eo hắn ngồi dậy. Cố Thanh Bùi hoảng hốt, tính khí của Nguyên Dương trượt khỏi thân thể của Cố Thanh Bùi, chất bôi trơn nhớp nháp chảy ra từ tiểu huyệt của Cố Thanh Bùi, làm bẩn ra giường.
Cố Thanh Bùi khẽ quát nói: "Cậu thành thật chút đi, đừng quên đây là nhà tôi đó."
"Yên tâm đi, phòng của hai bác ở đầu kia phòng khách, em không lớn giọng kêu rên, bọn họ cũng không nghe thấy đâu." Nguyên Dương cười tà nói: "Bất quá nếu em bị làm đến ngây ngất, kêu quá lớn tiếng khiến người nghe thấy, thì nào có trách tôi được."
Cố Thanh Bùi lúc này chỉ cảm thấy hậu huyệt trống rỗng, không kiên nhẫn nói: "Đừng nói nhảm nữa, cậu rốt cuộc có làm hay không......"
Lời còn chưa dứt, Nguyên Dương đã đột ngột bế xốc toàn thân hắn lên, hơn nữa tư thế cực kỳ đáng xấu hổ, giống như tư thế trẻ con đi tiểu, chẳng qua hai người là mặt đối mặt.
Cố Thanh Bùi kêu sợ hãi một tiếng, "Cậu mẹ nó giở trò gì vậy."
Nguyên Dương kê lưng hắn lên tường, đắc ý hắc hắc cười không ngừng, "Thử mấy thứ nhân lúc tôi trẻ trung, để em mở mang kiến thức thể lực người đàn ông của em."
Cố Thanh Bùi hoảng sợ nói: "Buông ra, tôi không chơi tư thế này đâu, thả tôi xuống đi Nguyên Dương."
Cảm giác toàn bộ thân thể xa rời mặt đất, chỉ có thể chống đỡ nhờ vào cánh tay Nguyên Dương thật sự có chút làm cho người ta hoảng hốt, huống chi Nguyên Dương thế nhưng để nguyên tư thế này đem thứ đồ thô dài dọa người kia cắm thẳng vào.
"A...... Nguyên Dương......"
Cố Thanh Bùi nhiều ít gì cũng là người đàn ông hơn một trăm năm mươi cân*, Nguyên Dương chống đỡ thể trọng của hắn, xác thực không dễ dàng. Nhưng thời điểm y hơi buông tay, thân thể Cố Thanh Bùi hạ xuống, côn th*t đột ngột tiến vào một độ sâu chưa từng thấy, Nguyên Dương sướng đến hít một ngụm lương khí, tức khắc tinh thần lên gấp trăm lần, vững vàng cố định thân thể Cố Thanh Bùi, từ chậm đến nhanh bắt đầu cắm rút.
*Một trăm năm mươi cân: Hình như lúc trước đã nói, "cân" này là = 1/2kg. Thế nên đại khái ở đây là ~75kg
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ Nguyên Dương, run giọng nói: "Chậm một chút...... Nguyên Dương, sâu quá...... sâu quá...... Ách a a......" Thân thể hắn lơ lửng, trọng lượng được chống đỡ chỉ bởi cánh tay cùng tính khí khiến hắn gần như phát cuồng kia của Nguyên Dương, toàn thể tràng đạo bị côn th*t cương nóng lấp chật cứng, hắn có ảo giác thân thể như bị xỏ xuyên qua.
Ma sát kịch liệt sản sinh khoái cản khiến người vặn vẹo, thịt huyệt ướƭ áƭ bị kéo căng đến cực hạn, không ngừng phun ra nuốt vào tính khí của Nguyên Dương, mỗi một lần cắm vào cùng rút ra, đều khiến thân thể hai người run rẩy không ngừng.
Nguyên Dương dùng tư thế này đâm rút hơn trăm lần, rốt cục cảm thấy cánh tay đau nhức, không thể chống đỡ thêm, liền xoay lưng Cố Thanh Bùi hướng về phía y đè trở lại giường. Nửa người Cố Thanh Bùi trên giường, nửa còn lại ở bên ngoài, Nguyên Dương tách cánh ௱ôЛƓ hắn, gấp rút cắm vào.
Đao thịt nóng bỏng hung hăng xỏ xuyên Cố Thanh Bùi, hoàn toàn nhồi chặt dũng đạo đang co rút, côn th*t bá đạo dồn nén vách thịt không còn lấy một kẽ hở, Nguyên Dương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ấn thắt lưng Cố Thanh Bùi, điên cuồng bắt đầu đâm rút.
Động tác mãnh liệt của Nguyên Dương, không khỏi va chạm khiến ௱ôЛƓ Cố Thanh Bùi chấn động, lại càng khiến cả chiếc giường lắc lư.
Tiếng ՐêՈ Րỉ của Cố Thanh Bùi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trong từng đợt tiến công, hắn mơ hồ không rõ nói: "Nhẹ chút...... Cha mẹ tôi sẽ......"
Nguyên Dương lại giả bộ ngó lơ, vào càng sâu hơn, nhanh hơn, càng dùng sức đùa giỡn thân thể trong lòng mình, con người này hoàn toàn thuộc về y.
"Nguyên Dương...... A a a ——" Cố Thanh Bùi khống chế không nổi kêu rên, hắn kiên quyết căn môi, sợ bản thân lại phát ra âm thanh.
Nguyên Dương đưa tay kéo cằm hắn, giải phóng bờ môi khỏi răng nanh. Y cúi đầu, hôn lên môi Cố Thanh Bùi, đem hết tiếng ՐêՈ Րỉ khó nhịn kia nuốt vào trong bụng.
Bầu không khí càng lúc càng cuồng nhiệt, hai người tựa như muốn bùng cháy, tận tình đắm chìm trong bể dục, vô pháp kềm chế.
Hai người làm hơn hai tiếng, sau khi cùng tắm rửa, cả hai liền mệt đến ngã vật xuống giường không muốn nhúc nhích.
Cố Thanh Bùi sau khi đầu óc thanh tỉnh một chút, lo lắng nói: "Không biết cha mẹ tôi có nghe thấy không, nói coi cậu không phải là cố ý đấy chứ?"
Nguyên Dương giống như con sói đã ăn uống no đủ, biếng nhác ôm Cố Thanh Bùi, "Sao có thể chứ, bất quá chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao."
"Bình thường cái gì, cha mẹ tôi đều là người của thế hệ trước."
Nguyên Dương hít ngửi hương vị ướƭ áƭ sạch sẽ trong tóc hắn, "Không sao đâu, tôi thấy họ còn nghĩ thoáng hơn cả em. Em biết không, hai năm trước tôi lần đầu tiên tới nơi này, tôi đã muốn ngủ trong phòng em. Thời điểm tôi quen biết em, em đã hơn ba mươi, tôi đã bỏ lỡ em nhiều năm như vậy, nếu như được ngủ tại nơi em trưởng thành, thật giống như...... có thể ngủ với một phần của em trước kia vậy." Nguyên Dương sau khi nói xong, còn đặc biệt thiếu đạo đức cười không ngừng.
Cố Thanh Bùi khinh bỉ, cười mắng: "Đồ ngốc này."
Nguyên Dương ôm hắn hân hoan lăn một vòng trên giường, "Ngày mai đưa tôi đi dạo xung quanh, tốt nhất là hẹn hết bạn bè ở đây của em ra, để cho tôi gặp mặt."
"Cậu muốn làm gì thế."
"Để cho bọn họ biết em đã có chủ." Nguyên Dương bá đạo nói: "Tất cả mọi người phải biết rằng, từ nay về sau nếu ai dám đưa em đến mấy chỗ bậy bạ, giới thiệu cho em mấy đứa bậy bạ, tôi sẽ liền há lớn miệng chửi ૮ɦếƭ hắn đó."
Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Nói bậy bạ gì thế, mỗi năm tôi xã giao không ngừng, cậu thực quản nổi ư?"
Nguyên Dương nghiêm túc nói: "Trước kia em chưa lập gia đình, bắt đầu từ bây giờ đã có gia đình, có người quản, sau này ai muốn dẫn em đi night club, em cứ nói với hắn, trong nhà có người đang đợi. Dù gì đi nữa mấy chốn thanh sắc em sau này ít đi thôi, có chút tự giác đi, biết chưa?"
Cố Thanh Bùi nhìn bộ dạng đầy mặt nghiêm trang của Nguyên Dương, nhịn không được muốn cười, "Được ạ, tôi nếu không đáp ứng, cậu cũng đâu có buông tha đâu."
Nguyên Dương dùng mũi chọc lên má hắn, lầm bầm nói: "Biết là tốt rồi, em nếu không phục, tôi liền tiếp tục xử lý em, nói cho em hay thời gian hai năm em thiếu nợ tôi, oán khí của tôi lớn lắm đó."
Cố Thanh Bùi cười nhẹ không nói.
Nguyên Dương ôm ghì hắn, một lần lại một lần hôn lên mép tóc, thái độ ôn nhu thật tựa như đang ôm trong lòng hết thảy của y.
Cố Thanh Bùi mỉm cười nhắm hai mắt lại, an tâm dán sát lại một chỗ cùng Nguyên Dương, khe khẽ nói: "Nguyên Dương, an tâm đi, lần này, chỉ cần cậu không khinh suất, tôi sẽ cùng cậu đi đến tận cùng."
Nguyên Dương không lên tiếng, chính là càng dùng sức ôm chặt Cố Thanh Bùi, giống như muốn hòa vào một thể cùng hắn.
Buổi sáng hôm sau, hai người tinh thần phấn chấn tỉnh dậy. Bà Cố đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm cho bọn họ, cả một sáng vồn vã bảo bọn họ ăn thứ này ăn thứ kia, lại nói ăn xong cơm còn muốn dẫn bọn họ đi mua chút đặc sản, mang về Bắc Kinh.
Dùng bữa xong, ba người xuất môn, chớ tưởng bà Cố là bác gái gầy yếu, đi dạo phố cực kỳ hăng say, ngay cả hai người đàn ông đều không sánh bằng. Có lẽ bởi vì có người xách đồ, bà Cố cao hứng phấn chấn mua thực nhiều đồ, chỉ chốc lát sau hai người bốn tay, tất cả đều xách đầy.
Thời điểm nghỉ chân dùng cơm trưa bên ngoài, ánh mắt bà Cố nhìn Nguyên Dương vô cùng từ ái, sự vừa lòng đối với Nguyên Dương trực tiếp viết trên mặt.
Nguyên Dương cũng không có để lộ nửa phần bản chất lưu manh, biểu hiện đến nhã nhặn khéo léo, cùng với bộ dạng trước mặt Cố Thanh Bùi như thể hai người, chiều chuộng bà Cố đến vui vẻ.
Hai người ở nhà ăn ngon ngủ ngon, trải qua những ngày nhàn nhã hiếm có. Hơn một tuần sau, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc trở về Bắc Kinh.
Chuyện thứ nhất khi trở lại Bắc Kinh, chính là bận rộn chuyển nhà.
Bọn họ sớm đã tính toán dọn về căn nhà sống chung lúc trước, khoảng thời gian trước có quay về sống, cũng lục tục dọn qua mấy thứ, lần này trở về, mới tập trung vài lần, đem tất cả đồ đạc dọn qua. Căn phòng đó có hồi ức đẹp nhất của nọn họ, dù rằng không nói rõ ra, song cả hai đều muốn từ nơi này bắt đầu lại một lần nữa.
Bọn họ tựa như hai năm trước, cùng nhau dạo trong cửa hàng siêu thị, mua sắm đồ dùng sinh hoạt cùng đồ ăn, mỗi một câu, một ánh mắt, đều tràn ngập hơi thở cuộc sống. Loại hạnh phúc bình thản này làm cho người ta đắm chìm sâu trong đó, ngây ngất không ngừng.
Hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn, buổi tối song song vây trong phòng bếp bận rộn, tính toán làm một bàn đồ ăn ngon, chúc mừng bọn họ trở về nhà.
Nguyên Dương nấu cơm, Cố Thanh Bùi liền trợ thủ cho y, hai người bắt đầu nói chuyện từ làm ăn, một mạch lan man đi thật xa. Cố Thanh Bùi phát hiện, Nguyên Dương mà hắn từng cảm thấy được khó lòng trao đổi, lúc này lại có những đề tài nói mãi không hết, hoặc phải nói là, những lời nói mãi không hết. Bọn họ tuy không ai nói ra, nhưng trong lòng đều có một ý niệm, chính là nghĩ muốn bổ sung cho hai năm lãng phí vô duyên cớ của hai người.
Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi trên sofa xem film, Cố Thanh Bùi lười biếng tựa vào người Nguyên Dương, thi thoàng đưa lên miệng mình cùng Nguyên Dương chút đồ ăn vặt. Film có phần buồn chán, chiếu dến một tiếng, Cố Thanh Bùi buồn ngủ.
Nguyên Dương chú ý tới vẻ mệt mỏi của hắn, "Mệt rồi phải không, ngủ đi."
Cố Thanh Bùi "Ừ" một tiếng, nhưng lại lười nhúc nhích.
Nguyên Dương đợi trong chốc lát thấy hắn không đứng dậy, cười nói: "Có cần tôi cõng lên giường không đây."
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: "Cậu nếu tình nguyện, tôi đâu thể không biết xấu hổ mà ngăn cản chứ."
Nguyên Dương cười hai tiếng, thật sự cõng Cố Thanh Bùi dậy khỏi sofa, Cố Thanh Bùi an tâm nằm nhoài trên lưng y, còn không quên trêu chọc, " Ây da, xác thực là so với tự đi đỡ tốn sức hơn nhiều."
Nguyên Dương quăng hắn lên giường, đè thân lên trên, xấu xa cười nói: "Tôi thấy em kỳ thật rất có tinh thần đó, bằng không chúng ta vận động chút đi?"
"Đừng, sáng mai còn phải đến công ty đấy." Cố Thanh Bùi rúc vào trong chăn, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Nguyên Dương cũng chui vào ổ chăn, ôm hắn, cười hắc hắc, "Dọa em chút thôi."
Cố Thanh Bùi ngáp một cái, mơ hồ nói: "Cậu cũng có chính sự mà......"
"Quay lại đây, đừng đưa lưng về phía tôi." Nguyên Dương vỗ ௱ôЛƓ hắn.
Đợi khi Cố Thanh Bùi quay người lại, Nguyên Dương liền hôn một cái trên mí mắt hắn, "Buồn ngủ thì ngoan ngoãn ngủ đi, em nếu dám mở mắt, tôi sẽ lập tức xử lý."
Cố Thanh Bùi cười cười, cánh tay gác qua lưng Nguyên Dương, "Cậu cũng ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy đi kiếm tiền nuôi gia đình đó."
Nguyên Dương ôn nhu vuốt ve lưng hắn, "Nếu em thích, thì cứ ngủ thẳng đến giữa trưa đi, mấy cái chuyện kiếm tiền nuôi gia đình đáng ghét này, giao cho tôi là được rồi."
Hô hấp của Cố Thanh Bùi như nghẹn lại, trong lòng tuôn trào một dòng nước ấm.
Nguyên Dương thấy Cố Thanh Bùi không lên tiếng, liền hỏi: "Sao thế, không tin tôi à?"
"Tin chứ, chính là tôi vẫn chưa tới thời điểm về hưu đâu, qua mười năm nữa, cậu muốn tôi làm tôi cũng chẳng làm đâu, đến lúc đó liền dựa vào cậu nuôi sống tôi đó"
Nguyên Dương khí khái nói: "Nuôi em cả đời có vấn đề gì đâu."
Cố Thanh Bùi động dung nhìn Nguyên Dương, tiểu chó săn hắn thuần dưỡng lúc trước, đã trưởng thành thực sự, chẳng những có thể trông nhà canh cửa, mà còn có thể vượng trạch thêm phúc nữa.
Mắt Nguyên Dương sáng ngời, hét lớn: "Mở mắt rồi kìa! Xem tôi xử lý em đây!"
Cố Thanh Bùi cười lớn nói: "Ranh con cậu muốn làm cứ nói thẳng ra đi."
Nguyên Dương xoay người đè hắn dưới thân.
Trong phòng ngủ cảnh xuân vô hạn.
===== chính văn hoàn =====
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc