Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Thanh Bùi đúng bảy giờ xuống lầu. Xe quả nhiên đã đỗ tại bãi đỗ xe ngầm, chờ ngay tại chỗ bọn họ ngày hôm qua xuống xe, Nguyên Dương đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Trên người y mặc một bộ tây trang mua ngày hôm qua, vai rộng chân dài, cơ thể rắn chắc thon dài, đứng tại nơi đó không khác gì poster quảng cáo tây trang.
Cố Thanh Bùi cười chào hỏi, "Tiểu Nguyên, chào buổi sáng."
Nguyên Dương ngẩng đầu liếc một cái, Ϧóþ dụi tàn thuốc, xoay người lên xe.
"Tới sớm quá nha, cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Tôi có hỏi qua lão Triệu, công ty có phục vụ bữa sáng, mà còn rất phong phú, về sau cứ đến công ty ăn đi." Cố Thanh Bùi duỗi tay mở radio trên xe, chuyển sang kênh tin tức.
Nguyên Dương liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Cố Thanh Bùi dùng dư quang quét qua y một cái, thầm nghĩ Nguyên Lập Giang khẳng định còn chưa có tìm y nói chuyện, bằng không thằng nhãi này sẽ không bình tĩnh như vậy. Hắn thử hỏi dò: "Về nhà rồi cậu có cùng Nguyên đổng trao đổi chút cảm nhận ngày đầu đi làm không vậy a."
Nguyên Dương chẳng buồn nhìn hắn, "Tôi không ở cùng ông ấy."
"A, cậu trung bình thì bao lâu về nhà một chuyến? Cha mẹ tôi ở vùng khác, tôi cứ cách một hai tháng lại trở về thăm. Cậu ở gần như vậy, nhất định phải về nhà nhiều hơn một chút mới được."
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Ông dài dòng đ* chịu được."
Cố Thanh Bùi nheo mắt, "Tôi đây là có trách nhiệm với cậu."
Mặt Nguyên Dương đen thui, sáng sớm đã phải chạm mặt Cố Thanh Bùi, tâm tình y đã muốn nát bét. Thế mà Cố Thanh Bùi hết lần này tới lần khác còn không ngừng nói chuyện, nói đến liên tiếp, y thật muốn lấy thứ gì đó lấp kín cái miệng kia lại.
Sau khi đến công ty, Cố Thanh Bùi ngồi xuống ghế, nói với Nguyên Dương đang muốn đi ăn sáng: "Lấy lên cho tôi một phần đồ ăn sáng, là cháo thì loãng một chút, tôi không thích ăn trứng gà đâu đấy. Còn nếu có mỳ thì khỏi phải lấy cháo."
Nguyên Dương sững lại, quay người hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, mang theo một bụng thịnh nộ xuống lầu.
Y liền tự mình ngồi dưới lầu chậm rì rì ăn xong bữa sáng, sau đó mới gọi đồ cho Cố Thanh Bùi, mang theo lên trên lầu. Lúc này, di động y vang lên, y lấy ra nhìn, thì là gã Bành Phóng làm bạn với y từ hồi để chỏm, lớn hơn hai tuổi so với y, từ nhỏ đã cùng y ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đáng tiếc cái gã này không muốn chịu khổ, ૮ɦếƭ sống không cùng đi bộ đội với y, hiện tại tự thân kinh doanh buôn bán, ngược lại cũng có danh có sắc.
Nguyên Dương ấn nút tiếp điện thoại: "Alo, Bành Phóng."
"Nguyên Dương, đang làm gì thế?"
"Đi làm."
"Đi làm á? Không có nghe nhầm đấy chứ, mày đi làm cái gì vậy? Mày không phải một lòng nghĩ muốn quay về lái đại pháo hay sao."
"Lái đại pháo cái rắm ấy, đại pháo còn có thể lái được sao, tao bị ông già ép đến làm ở công ty ông ấy."
"Ha ha ha ha, thú vị nha, ở đâu đấy? Anh đến hóng chút xem nào."
"Xéo, tao không làm lâu nữa đâu."
"Tao cũng biết mày sẽ không làm lâu được, nhưng mà cha mày có thể cho mày đi ư."
"Ờ, ba không cho tao đi, còn tìm một thằng ngu đến trông tao, nhắc đến hắn là liền cáu, mẹ nó."
"Làm sao vậy?"
Nguyên Dương đang một đầu nghẹn khuất, nhịn không được liền đem tổng thể chuyện Cố Thanh Bùi kể hết ra.
Bành Phóng ở bên kia cười đến liên tục xoa bụng, "Người này thật sự có tài a, lá gan không nhỏ, Nguyên đại thiếu gia người ta mà cũng dám trêu chọc, khẳng định là từ trước đến nay chưa từng bị ai cho ăn đòn, nên mới không biết đó là mùi vị thế nào. Có cần tao giúp giáo huấn hắn một chút không hở."
"Khỏi cần, tao đáp ứng ba tao rồi, tao sẽ không động thủ với hắn. Cái gã này cũng lắm là chỉ biết làm bộ làm tịch, tao cũng không tin không tóm được nhược điểm của hắn. Nguyên Dương tao đây nếu không trị nổi hắn, thì sẽ liền đổi sang họ hắn luôn."
Bành Phóng vẫn còn hô hố cười bên kia, "Rất có ý tứ. Bất quá nói thật a, Nguyên Dương, mày vẫn muốn quay lại bộ đội, nhưng giờ đã không còn khả quan nữa rồi. Tài liệu kia của mày là ván đã đóng thuyền, ai dám đối nghịch cha mày giúp mày trở về chứ? Mày có ngẫm nghĩ xem sau này sẽ làm gì hay không?"
"Tao biết, đừng nói chuyện này nữa, phiền lòng ૮ɦếƭ được."
"Không được, phiền lòng cũng không thể không nói a, mày chi bằng cứ chấp nhận hiện thực mà bỏ đi. Kỳ thật kinh doanh chẳng có gì không tốt, cũng là thế giới phồn hoa đầy phấn khích đó."
"Để nói sau, có lẽ ngày nào đó tỉnh dậy tao liền nghĩ thông. Hiện tại đừng khuyên tao, giờ ai khuyên là tao cũng muốn đập."
"Rồi rồi rồi, thân lừa ưa nặng*, buổi tối đi ăn cùng tao nhé."
* 驴脾气 (lư tỳ khí): chỉ những người có tính cách bướng bỉnh cố chấp
"Ờ, nhắn địa điểm qua di động cho tao."
"OK."
Cúp điện thoại, Nguyên Dương nhớ đến bữa sáng vẫn còn trong tay y, sau lần trì hoãn một trước một sau này, mắt thấy đã tám giờ rưỡi, Nguyên Dương ước mong sao bản thân có thể đi chậm thêm một chút, làm đói ૮ɦếƭ Cố Thanh Bùi cũng được.
Trở lại văn phòng Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi đang cùng một quản lí nói chuyện, hắn vừa thấy bóng Nguyên Dương, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho y đi ra ngoài.
Nguyên Dương đem bữa sáng bỏ lên bàn trà, ngồi vào chỗ phía trước văn phòng hắn, bắt đầu chơi game.
Qua hơn nửa giờ, quản lí kia đi ra ngoài, Cố Thanh Bùi từ bên trong kêu lên: "Tiểu Nguyên, vào đi."
Nguyên Dương cầm lấy tai nghe trên bàn nhét vào lỗ tai, tiếp tục chơi game của y.
Cố Thanh Bùi gọi hai tiếng không thấy phản ứng, mở cửa ra liền thấy, Nguyên Dương đang chuyên chú chơi CS*. Cố Thanh Bùi tiến đến đem tai nghe của hăn giật xuống, "Vào đi, nếu không vào tôi sẽ cắt internet."
*CS = counter strike (mod Half-life)
Nguyên Dương không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, "Làm gì."
"Vào trong."
Nguyên Dương bị hắn làm phiền đến độ không chịu được, đứng dậy hùng hổ tiến vào văn phòng.
Cố Thanh Bùi mở bữa sáng, vừa ăn vừa nói: "Cậu sáng nay có chấm công không vậy?"
Nguyên Dương nện một quyền lên bàn, nước canh bắn ra, hoàn hảo Cố Thanh Bùi tránh kịp thời, bằng không khẳng định sẽ nhỏ xuống quần hắn. Hắn lắc lắc đầu, "Người trẻ tuổi, thật sự là khí thịnh."
Nguyên Dương cắn răng nói: "Ông mẹ nó cả ngày bới với móc, không mệt à?"
"Tôi không có bới móc, tôi yêu cầu mỗi người trong công ty phải tuân thủ chế độ quy định, cậu với tôi cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, tôi không cần chấm công, nhưng cậu thì phải làm, bằng không cứ theo đúng quy định đi muộn mà xử lý. Nguyên Dương, tôi không phải đang nói giỡn với cậu đâu, kỳ thật những lời ngày hôm đó tôi là nói cho cậu nghe. Cậu đã từng ở quân ngũ, tôi tin tưởng cậu là người phi thường có tổ chức có kỷ luật, nguyên nhân duy nhất khiến cậu làm không được chính là bởi vì cậu không muốn làm, cậu bài xích nơi này. Nhưng mà tôi mặc kệ trong lòng cậu nghĩ như thế nào, cậu cũng không thể phá hỏng quy tắc, nếu tôi để cậu phá lệ, tôi cũng sẽ phải cho mọi người phá lệ, cho nên, không ai có thể là ngoại lệ." Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại đi chấm công đi, cũng chưa muộn quá đâu, trong vòng một giờ sẽ trừ...... năm mươi đồng đi. Mặt khác, sau này sau khi tôi đến công ty bữa sáng trong vòng hai mươi phút phải đưa lên, cậu không ăn thì cũng phải để tôi ăn trước, một chút quy củ cũng đều không hiểu."
Nguyên Dương xiết nắm tay đến vang lên răng rắc, thật muốn xách cổ hắn lên hung hăng đập cho một hồi. Không có ai một lần hai lần rồi lại ba lần dám chọc giận y như vậy, gã họ Cố kia phải chăng đang nhắm vào chuyện y không muốn động thủ, nên mới lại càng được đằng chân lân đằng đầu? Nguyên Dương quả thực đem sức nhẫn nại cả một đời đều dùng ở trên thân Cố Thanh Bùi, y cũng hoài nghi bản thân còn có thể nhẫn được bao lâu nữa.
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn y một cái, "Thất thần làm gì thế, đi chấm công a."
Nguyên Dương khắc chế kích thích muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn, trước khi bản thân bùng nổ liền bỏ đi.
Cố Thanh Bùi chờ y đi rồi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn mỗi ngày đều giống như đang ở biên giới khiêu chiến Nguyên Dương, song mỗi lần thành công kỳ thật cũng không tốt lành gì. Hắn vốn chính là hy vọng Nguyên Dương tức giận mà đập hắn hai phát, hắn sẽ liền tố cáo với Nguyên Lập Giang, để ông xách thằng con về nhà, thế là xong chuyện. Kết quả hiện tại Nguyên Dương chẳng những không có dấu hiệu bình tâm tĩnh khí xuống, mà cũng không hề động thủ, ngược lại cứ luôn nhẫn nhịn. Hắn thật lo lắng nếu cứ nhẫn nhịn tiếp như vậy, có một ngày bộc phát ra sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào.
Nếu sự tình có thể giải quyết hòa bình, hắn cũng không muốn bị đánh. Chính là thằng nhãi Nguyên Dương này tâm tính quá cao, hoàn toàn coi việc công tác tại công ty trở thành chuyện đi ngược lại quyền lợi lý tưởng của bản thân, thậm chí là một đại chướng ngại cản trở bản thân tiến bước. Bởi vậy trong lòng chất chứa chán ghét nghiêm trọng, một thời gian ngắn căn bản không thể xoay chuyển cách nghĩ này của y. Cố Thanh Bùi hắn cũng không phải nhà thôi miên, sao có thể chỉ dựa vào sự giao thiệp gượng gạo thế này khiến cho Nguyên Dương buông thành kiến xuống chứ? Nguyên Lập Giang thật sự là bắt hắn đi tìm phiền toái rồi.
Người trong công ty làm việc hiệu suất rất nhanh, buổi chiều cùng ngày, đã đem bản sơ thảo chế độ chấm công đưa cho hắn xem qua. Tân quan nhậm chức, tương đương với thay đổi triều đại, tất cả mọi người đều tích cực thể hiện, tranh thủ ở trước mặt lãnh đạo mới lưu lại ấn tượng tốt.
Cố Thanh Bùi đem bản thảo tỉ mỉ xem một lần, đề xuất vài ý kiến, để người soạn thảo lập tức về chỉnh sửa, tranh thủ chiều nay liền công bố. Chỉ có công bố, mới có thể chân chính thực thi, nếu không chính là bất giáo nhi tru*.
*( 不教而诛 ) bất giáo nhi tru: không cảnh cáo đã liền xử tử --> ám chỉ, không dậy dỗ người ta, một khi phạm phải sai lầm thì liền trừng phạt.
Nhân viên văn thư kia sau khi chỉnh sửa gửi cho Cố Thanh Bùi đối chiếu, xong xuôi liền đăng lên hệ thống email của công ty, các bộ phận cũng đều được phát bản giấy cứng, để cho bọn họ học hỏi. Cố Thanh Bùi đặc biệt mở cửa, đưa cho Nguyên Dương một phần, "Quy định chấm công đã được đưa ra rồi, sau này sẽ theo đó mà thực hiện nghiêm ngặt, mọi hành vi vi phạm đều sẽ bị xử phạt, xem kỹ càng chút đi."
Nguyên Dương giật lấy trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Cố Thanh Bùi lại bỏ thêm một câu, "Trong email công ty có bản điện tử đó, vì những lợi ích liên quan đến bản thân, cứ là nên xem chút đi."
Thấy Nguyên Dương không đếm xỉa tới hắn, Cố Thanh Bùi cũng không cảm thấy xấu hổ, tự nói một mình: "Cậu buổi chiều đi theo lão Triệu đến Showroom auto 4S, nghe nói chiếc xe cấp cho tôi đã đến trước thời hạn. Đi kiểm tra một chút đi, không có vấn đề gì thì lái về đây, bắt đầu từ ngày mai đổi chiếc xe kia.
Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Có tay có chân ông không tự lái được à."
"Nếu tôi tự lái xe, thì còn thuê lái xe làm gì, đây là một phần công tác của cậu. Đến chào hỏi lão Triệu đi, cần mang cái gì thì nhớ mang theo, làm việc cẩn thận chút."
Cố Thanh Bùi sau khi vào phòng, Nguyên Dương ôm иgự¢ ngồi tại chỗ, nghĩ nên sửa trị Cố Thanh Bùi như thế nào.
Hai người tiếp xúc quá ít, cũng không biết có thể bắt nhược điểm gì của hắn không...... Nếu không phải kiêng dè ba y, y có cả vạn biện pháp khiến cho Cố Thanh Bùi phải quỳ gối cầu xin y.
Nguyên Dương cáu kỉnh cào cào tóc, thực mẹ nó nghẹn khuất.
Buổi chiều cùng lão Triệu đi xử lý vụ chiếc xe Audi công vụ đến tận giờ tan tầm. Vừa vặn Cố Thanh Bùi mang theo bao máy tính đi ra, nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Xe đến rồi à?"
Lão Triệu đem chìa khóa đưa cho Nguyên Dương, "Cố tổng, đến rồi đây, ngài đi xuống nhìn xem."
"Được, vừa lúc tan tầm về nhà. Tiểu Nguyên, đi thôi." Nói xong sải bước đi xuống lầu.
Cố Thanh Bùi cũng không để ý công ty là cấp cho hắn chiếc xe loại gì, dù sao cũng không của hắn, chỉ cần có thể xứng đôi với thân phận của hắn là đủ rồi. Vậy nên xuống lầu cũng không xem nhiều, trực tiếp liền lên xe, để cho Nguyên Dương đưa hắn về nhà.
Hôm nay Triệu Viện muốn tìm hắn ăn cơm, hắn còn phải về nhà thay đổi quần áo.
Tuy hai người ly hôn đã nhiều năm, song quan hệ vẫn bảo trì không tồi, hàng năm đều gặp nhau vài lần.
Nguyên Dương đưa hắn về nhà xong liền rời đi, y buổi tối cùng Bành Phóng còn thêm mấy người bạn nữa hẹn ăn cơm. Cơm nước xong còn muốn đến ủng hộ quán bar của một người anh em mở cho tiểu tình nhân mới kua được. Nghĩ đến đêm nay có thể uống đến sảng khoái, phát tiết phiền muộn, tâm tình y tốt lên không ít.
Cố Thanh Bùi sau khi thu dọn xong xuôi, lái chiếc xe của mình xuất môn. Ngay tại lúc này, Nguyên Dương đang ở tại một khách sạn cùng mấy anh em chè chén.