Ở quầy rượu trong một quán bar nơi giữa trung tâm thành phố, hôm nay nơi này bỗng vắng vẻ, Lâm Phong đang ngồi một mình ở đó. Một lúc sau, Minh Hoàng đến và tới ngồi cạnh Lâm Phong. Minh Hoàng nhìn thấy vài vỏ chai rượu bên cạnh, liền hỏi:
– Mày sao thế? Rất ít khi mày uống nhiều như thế này.
– Ừ! Tao đang rất mệt mỏi. – Nói rồi Phong lại uống tiếp.
– Vậy thì tao sẽ uống cùng mày! – Minh Hoàng giật lấy ly rượu trên tay Lâm Phong, uống một hơi dài.
Lâm Phong chỉ trầm ngâm nhìn, một lúc sau anh mới cất tiếng hỏi Minh Hoàng:
– Mày... có thích Phương Nhi không?
Minh Hoàng chợt khựng người:
– Hình mày rất tò mò về chuyện này?
– Mày trả lời đi!
Minh Hoàng không biết phải nói gì, bởi vì thực sự anh cũng không biết rõ rằng mình đối với cô gái kia có tình cảm gì.
– Mày im lặng là sao? Chẳng lẽ mày thực sự đang trêu đùa Phương Nhi?
– Không phải... – Minh Hoàng lập tức phản bác, cái từ “trêu đùa” rất khó nghe.
– Không? Vậy mày có tình cảm với cậu ấy không? – Lâm Phong tiếp tục gặng hỏi.
Minh Hoàng một lần nữa im lặng.
– Mày thôi ngay đi! Nếu đã không có tình cảm thì đừng làm như vậy nữa. – Lâm Phong nói rõ từng câu từng chữ.
– Tao đã làm gì? – Minh Hoàng khó hiểu.
– Làm những việc khiến đối phương hiểu lầm. – Khuôn mặt Lâm Phong bỗng đỏ bửng, đó có thể do tác động của men rượu và cũng có thể là ngọn lửa đang cháy bùng trong lòng anh. “Đối với mày, điều đó rất bình thường, nhưng với cô ấy thì lại khác.” những lời này Lâm Phong chỉ nói trong lòng.
Minh Hoàng bỗng bật cười một tiếng:
– Mày gọi tao đến đây chỉ để truy vấn những chuyện này thôi sao?
– Đúng vậy! – Lâm Phong thẳng thừng thừa nhận.
– Tại sao? Và... tại sao mày lại quan tâm đến chuyện này như vậy? – Minh Hoàng ngờ vực, dường như anh đã đoán ra được một điều gì đó.
– Bởi vì tao thích Phương Nhi! Lí do đó đã đủ để quan tâm chưa? – Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng, nói ra tất cả mà không một chút do dự.
Cảm giác như tai ù đi, nhưng Minh Hoàng vẫn nghe rõ điều mà Lâm Phong nói. Cảm xúc rối bời, nhưng anh có thể cảm nhận được sự khó chịu đến cực điểm đang dâng trào trong lòng mình. Vậy là Minh Hoàng cũng đã hiểu vì sao mỗi lần anh bỏ mặc Phương Nhi thì Lâm Phong đều là người đến bên và dỗ dành cô ấy. Làm bạn với Lâm Phong lâu như vậy, tại sao anh lại không nhận ra một sự thật quá rõ ràng này.
– Đã lâu chưa? – Minh Hoàng hỏi, âm thanh bỗng trở nên khàn khàn, cổ họng khô khốc.
– Ba năm rồi! Mày nghĩ xem có lâu không?
Minh Hoàng bỗng nhắm chặt mắt lại, chưa bao giờ anh có cảm giác như thế này, cái cảm giác vừa khó xử vừa khó chịu.
– Mày từng nói Phương Nhi rất thích tao, có phải thật sự như vậy không? – Minh Hoàng mở mắt ra, nói một cách khó khăn.
Bỗng nhiên một cú đấm thật mạnh của Lâm Phong giáng xuống khuôn mặt của Minh Hoàng khiến anh ngã về phía sau.
– Đồ ích kỉ! Mày đã không có chút tình cảm nào thì việc Phương Nhi thích mày có ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ mày muốn lợi dụng tình cảm của cô ấy sao? – Lâm Phong như nổi điên lên, rồi anh túm lấy cổ áo của Minh Hoàng. – Nhưng tao không cho phép! – Rồi buông Minh Hoàng ra và rời đi.
Minh Hoàng vẫn nằm đó, anh bật cười một tiếng. Hai người bạn đánh nhau vì một cô gái, không ngờ câu chuyện này cũng diễn ra giữa anh và Lâm Phong. Nhưng tại sao lại liên quan đến Phương Nhi chứ, tại sao Lâm Phong lại thích Phương Nhi? Câu trả lời không còn quan trọng, quan trọng là kết quả của nó đang bày ra trước mắt là một sự thật. Minh Hoàng cảm thấy cuộc sống này thật phức tạp, có những thứ muốn... cũng không thể. Minh Hoàng đứng dậy, phủi sạch mọi bụi bặm của nền đất trên người rồi tiếp tục ngồi vào đó và uống. Chỉ có rót rồi đưa lên miệng nốc cạn, giống như một cái máy, Minh Hoàng chỉ biết mình uống rất nhiều. Đôi mắt bắt đầu mờ dần, anh chìm vào giấc ngủ. Trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh của Phương Nhi. Muốn xóa tan đi hết nhưng không thể.
*****
Từ trong cơn mơ, Minh Hoàng cảm thấy sự khó chịu trong cơ thể, anh liền nôn hết tất cả những thứ tạp nham đang đọng lại trong dạ dày của mình một cách vô thức.
– Oái! – Một tiếng hét nhỏ vang lên.
Một lúc sau, Minh Hoàng cảm nhận được có một chiếc khăn đang lau nhẹ lên khuôn mặt anh, gạt đi những vết bẩn còn đọng lại trên khéo môi. Từ từ mở mắt ra, hình như đây không còn là không gian đen tối và ồn ào của quán bar nữa, mà nó giống như căn phòng của anh. Đôi mắt vẫn chẳng thể mở to, nhưng hình ảnh mờ nhạt cũng khiến anh biết được trong phòng còn một người nữa.
– Ai thế? – Minh Hoàng hỏi trong cơn say.
– Là tôi! – Phương Nhi cất giọng. – Sao cậu uống nhiều thế?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Minh Hoàng vừa kích động, vừa giận dữ:
– Lại là cô! Sao lúc nào cũng là cô, sao cô cứ bám riết lấy tôi? – Minh Hoàng giận dữ quát to.
– Cậu say rồi! Mau nghỉ ngơi đi. – Phương Nhi bình tĩnh khuyên nhủ, cô đưa tay đắp chăn cho anh.
Nhưng điều đó lại khiến Minh Hoàng càng gay gắt hơn. Anh bỏ tay cô ra, rồi hất luôn cả cái bình hoa nhỏ nằm trên bàn ngay bên cạnh giường xuống nền nhà. Một tiếng “xoang” vang lên thật lớn.
– Tại cô, tất cả là tại cô! Cô đã phá hủy và làm đảo lộn hết cuộc sống của tôi. Cô hãy tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, không bao giờ. Hãy biến đi! – Minh Hoàng quát lên, rồi anh gục xuống và chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh không biết rằng mình đã vô tình làm tổn thương đến Phương Nhi một cách nặng nề.
Lặng lẽ cúi xuống, Phương Nhi nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh. Cô không muốn sáng mai thức dậy, Minh Hoàng sẽ bị thương vì chúng. Dọn dẹp xong, Phương Nhi đi ra khỏi nhà Minh Hoàng, cô bước đi một cách vô định, chỉ biết rằng mình phải đi, đi thật xa để Minh Hoàng không còn phải nhìn thấy cô nữa. Khi nhận được một cuộc gọi từ số máy của Minh Hoàng, cô đã rất vui mừng. Nhưng lúc bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia không giống Minh Hoàng chút nào, thì ra đó là một nhân viên phục vụ ở quán bar, nghe anh ta nói, Phương Nhi đã vô cùng lo lắng, vội vàng chạy đến đó. Thấy Minh Hoàng đang say mèm nằm gục xuống bàn rượu, cô đã nhanh chóng đưa anh về nhà và chăm sóc chu đáo. Nhưng kết quả nhận được là...
Bước ra khỏi toàn nhà chung cư từ lúc nào, Phương Nhi tiếp tục đi bộ trên vỉa hè. Đường đêm vẫn có rất nhiều xe cộ qua lại, những âm thanh ồn ào từ các phương tiện giao thông hay những luồng ánh sáng đầy màu sắc từ những cửa hàng tạp hóa bên phố, nhưng tất cả mọi thứ lúc này đều không thể tác động đến Phương Nhi. Cái câu nói của Minh Hoàng cứ quay quẩn trong đầu cô, nhất là: “Hãy biến đi!”. Những câu từ ấy thật đáng sợ, khiến Phương Nhi cảm nhận rõ được nỗi đau quặn thắt ở tận sâu trong đáy lòng. Bỗng Phương Nhi ngồi bệt xuống bên vệ đường, đôi mắt vô hồn vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước, rồi một giọt nước mắt mặn đắng lăn dài trên má.
– Cậu thật sự ghét tớ như vậy sao? – Cô gục mặt xuống, nước mắt cứ chậm rãi tuôn, một giọt, hai giọt, ba giọt,...
Đột nhiên, một người con trai lại gần và ngồi xuống bên cạnh Phương Nhi.
– Lần đầu tiên tớ thấy cậu khóc.
Phương Nhi nhìn sang người bên cạnh, là Lâm Phong. Cô vội vàng quệt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình.
– Sao... sao cậu lại ở đây? – Phương Nhi lắp bắp hỏi, giọng nói cô đã khàn đi từ lâu.
– Đi dạo phố! Còn cậu? – Lâm Phong nói, nhưng ánh mắt anh vẫn không nhìn Phương Nhi, bởi vì những giọt nước mắt kia.
– Tớ... tớ... – Phương Nhi không biết phải nói gì.
– Nếu không thể nói thì không cần nói...
Lâm Phong mỉm cười, nhưng lòng anh lại như có ngàn mũi kim đâm thủng. Tại sao lại không biết chứ? Với tính cách ngông cuồng của “tên kia” thì chắc chắn những chuyện này đều là do hắn gây ra. Mà người phải chịu tổn thương nhiều nhất chỉ có cô gái này thôi. Là người ngoài cuộc nhưng Lâm Phong hiểu rõ mọi chuyện hơn bất cứ ai. Nhưng người ngoài cuộc vẫn mãi là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa.
– Đi thôi nào! Tớ sẽ đưa cậu về! – Lâm Phong đứng lên, nói với Phương Nhi một cách phấn chấn nhất.
Phương Nhi nghe theo lời Lâm Phong. Hai người cũng bước đi trên con phố đông đúc. Không ai nói với ai một lời, họ chỉ đơn giản là đi cùng nhau. Phương Nhi cúi mặt để che dấu đi đôi mắt vẫn còn hoen đỏ. Lâm Phong đi bên cạnh, anh luôn nhìn cô. Tại sao một cô gái hay cười rạng rỡ lại trở nên thiếu sức sống như bây giờ chứ? Có phải vì cô đã dành quá nhiều tình cảm cho “tên kia” đến nỗi quên mất cả bản thân mình, để rồi phải gánh chịu mọi thương đau hay không?
Ngay từ đầu Lâm Phong đã biết rằng trong lòng Phương Nhi, anh chỉ là một người bạn không hơn, không kém. Sự xuất hiện của Minh Hoàng càng chứng minh điều đó rõ ràng hơn. Phương Nhi vốn dĩ là một cô gái bướng bỉnh, thích đối đầu và trêu trọc người khác. Cho nên Minh Hoàng luôn là mục tiêu mà cô nhắm đến. Lúc đầu, Lâm Phong vốn tưởng rằng hai người họ chỉ đơn giản là thích đối chọi với nhau. Nhưng chính sự quan tâm của anh dành cho Phương Nhi càng khiến anh nhận ra tình cảm của cô dành cho Minh Hoàng. Và có lẽ ngay cả Phương Nhi cũng không nhận ra điều đó! Vậy nên sau đó, Lâm Phong đã quyết định sẽ từ bỏ tình cảm đơn phương của mình để chấp nhận... tác hợp cho hai người. Nhưng tên Minh Hoàng kia rất cứng đầu và phũ phàng, hắn luôn tìm mọi cách để đẩy Phương Nhi ra xa mình. Những lúc như vậy, Lâm Phong không biết nên vui cho bản thân mình hay buồn thay cho Phương Nhi. Nhưng cho đến đến bây giờ, mối quan hệ của hai người bọn họ thực sự thay đổi và còn có thể sẽ đi xa hơn thì Lâm Phong lại cảm thấy lo lắng. Đặc biệt là Minh Hoàng, hành động của cậu ấy khiến anh nhận ra được rằng Minh Hoàng cũng có một thứ gì đó rất đặc biệt đối với Phương Nhi. Nhưng sự đố kị và lòng ghen tuông của một người con trai khiến anh bất chấp tất cả để làm cho hai người họ không thể ở bên nhau. Bởi vì Lâm Phong rất hiểu Minh Hoàng, cậu ấy sẽ không dễ dàng thừa nhận tình cảm của mình và nếu cậu ấy biết Lâm Phong thích Phương Nhi nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ buông tay. Ích kỉ cũng được, nhưng anh muốn giữ cô lại.
Đi một quãng đường rất dài, cuối cùng hai người cũng đứng trước cổng nhà Phương Nhi.
– Cảm ơn cậu! Tớ vào nhà đây. – Phương Nhi quay sang nhìn Lâm Phong cảm kích.
– Ừ! Tạm biệt. – Lâm Phong vẫy tay và tươi cười.
Đến khi hình bóng Phương Nhi khuất sau cánh cửa, Lâm Phong mới rời đi. Bóng dáng cô độc của Lâm Phong bước đi trên con hẻm, anh vừa suy ngẫm: “Tôi không biết điều tôi làm đúng hay sai, nhưng tôi cần cô ấy!”