Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 57

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Cảm giác khó hiểu hay do tâm tồn tại....
Tất cả mọi chuyện dường như trùng hợp quá mức.
Cô vừa từ chức thì tìm được một công việc mới ngay lập tức, nơi làm việc dĩ nhiên lại gặp hắn ta một cách trùng hợp.
Tất cả mọi thứ không là âm mưu của anh ta chứ? Thế nhưng...tại sao anh ta lại làm như vậy?
Cô không nghĩ ra, và càng không muốn biết...
Bỗng nhiên cô đứng phắt dậy!
Cô phải chạy trốn!
Thừa dịp hắn ta còn đang tắm thì phải lập tức chạy trốn, sau đó mang theo Thiên Tân trốn đến một hơi không có sự tồn tại của hắn ta.
“Uh...”
Người phụ nữ nằm trên ghế sô pha bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Tử Thất Thất nghi ngờ xoay người lại nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô ta đang dùng sức nhíu đôi lông mày lại, sau đó chậm rãi mở hai mắt, ngồi dậy.
“Cô là ai?” Cô ta nhìn cô nghi ngờ hỏi.
“Tôi?” Tử Thất Thất trở lại bình thường, vội vàng nói: “Tôi là người làm do công ty môi giới giới thiệu, từ hôm nay tôi sẽ phụ trách dọn dẹp nơi này.”
“A, giúp việc hả...Tử Hàn đâu?” Cô ta lập tức nói sang chuyển khác.
“Anh ta...Anh ta đang trong phòng tắm!”
“Phòng tắm?” Người phụ nữ lại nỉ non, cặp mắt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm, trên mặt lộ ra nét cô đơn, cười nhạo nói “Đàn ông đều thật nhẫn tâm, chơi đùa xong rồi để tôi lại chằng thèm ngó ngàng gì, không biết lúc tôi đi..anh ta có nhớ khuôn mặt tôi không nữa.”
Hả?
Nghe những câu nói cuối cùng của cô ta, Tử Thất Thất trở nên sửng sốt.
“Haiz....” Sau đó người phụ nữ thở dài, vừa nhặt quần áo trên đất mặc vào người vừa cảm thán nói: “Đàn ông đều như vậy, khi xong việc với một người phụ nữ, họ sẽ không nhớ khuôn mặt của người đàn bà đó, mà chỉ nhớ phần thân dưới của họ, phụ nữ chỉ là công cụ khiến họ khoan khoái, cho nên.....” Bỗng nhiên cô ta bước đến trước mặt cô nở một nụ cười vừa bi thương vừa tà ác: “Cô giúp việc xinh đẹp, bởi cùng là phụ nữ nên tôi khuyên cô chân thành: nhất định phải cẩn thận, đừng bị đại lang ăn đến cả xương cốt cũng không còn....”
Nói xong cô ta sượt qua vai cô rồi đi nhanh ra khỏi căn hộ, khóe miệng nở ra một nụ cười với ý tốt.
Tử Thất Thất ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt đờ đẫn nhìn mặt đất.
Lời khuyên cuối cùng của cô ta là có ý gì? Nhưng cô ta nói cũng không sai, người như anh ta làm sao có thể đặc biệt nhớ mặt cô?
Cô thực sự đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi, cô còn cho rằng anh ta sẽ đến bắt cô, cho rằng anh ra sẽ đến tìm cô, cho rằng mình không giống với những người phụ nữ khác, lại còn căng thẳng chạy trốn nữa chứ. Thật nực cười, cô thật giống một tên hề tự biên tự diễn, còn tự mình xướng vai cho người khác. Có điều, đã như thế này thì cô nên vui vẻ mới đúng, phải là rất cao hứng mới đúng....Đúng vậy...
“A...” Cô cười khẽ, khóe miệng chậm rãi giương lên, nhưng nét cười trên mặt cô lại đầy vẻ chua xót.
Thật là kỳ lạ!
Cô dùng tay nắm lấy vạt áo nơi tim mình.
Tại sao cô không thể vui vẻ được? Hơn nữa...trái tim này, còn có cảm giác như rất trống trải, đau nhức, dường như buồn, mà hình như còn bị tổn thương nữa....
Cô phải làm sao đây?
............
Một tiếng sau.
Cửa phòng tắm chợt bật mở, cơ thể Mặc Tử Hàn lõa lồ toàn bọt nước ngạc nhiên đứng ở phòng tắm. Hai mắt anh lạnh như băng liếc nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, khóe miệng gian tà chợt nở lên một nụ cười.
“Hỏa Diễm!”
Anh lớn tiếng gọi, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Một cánh cửa phòng khác mở ra, Hỏa Diễm từ bên trong bước ra, trong tay cầm một bộ quần áo màu trắng đên bên cạnh anh mặc vào cho anh, sau đó lùi về một bên cúi đầu nói “Đại ca, anh có gì dặn dò?”
Mặc Tử Hàn ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha lạnh lùng nói: “Đề phòng lộ ra, từ hôm nay trở đi, nội trong sáu ngày, cậu giám sát Mặc Thiên Tân cho tôi, bất luận nó làm sao đều phải báo cáo với tôi.”
“Vâng!”
Chính cái gọi là hòa thượng có thể chạy nhưng miếu không thể chạy.
Chỉ cần có thể nắm được Mặc Thiên Thân thì sẽ không sợ Tử Thất Thất chạy khỏi lòng bàn tay anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc