Hai người giao hẹn, ba ngày sau, không gặp không về!Tử Thất Thất thấy hắn kiên quyết, chợt nhíu mày sau đó lại cười, lộ ra vẻ mặt giảo hoạt.
"Mặc Tử Hàn, nếu em không nhầm thì đây là nhà em, phòng của em, mà anh chưa được sự cho phép của em đã đột nhập vào nhà, vậy. . . . . . Em hẳn là có thể báo cảnh sát bắt anh chứ hả?" Cô bỗng hỏi.
"Em nghĩ rằng anh sẽ sợ sao?" Mặc Tử Hàn kiêu ngạo hỏi lại.
"Em biết anh không sợ, nhưng em hẳn có quyền đuổi anh ra khỏi nhà chứ?"
"Nếu anh không đi thì sao? Em sẽ báo cảnh sát bắt anh đi hả?"
"Không. . . . . ." Tử Thất Thất phủ định, "Em chỉ muốn nói cho anh, em có thể một lần, hai lần, ba lần, trốn khỏi anh, thì cũng có thể có lần thứ tư, thế nên anh lúc này không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn nghe em!"
"Em uy Hi*p anh sao?" Mặc Tử Hàn hơi hơi nhíu mày.
"Em không có uy Hi*p anh mà là đề xuất, anh cứ về trước đi, sau khi em xử lý xong chuyện của mnhf, ba ngày sau sẽ tới Mặc gia tìm anh, em sẽ không chạy trốn, em thề với anh, cam đoan với anh, còn không được sao?" Giọng điệu cường thế của Tử Thất Thất giảm dần, trở nên điềm đạm.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn lần này cũng không có lập tức cự tuyệt, chỉ trầm mặc không nói.
Tử Thất Thất thấy phương pháp của mình có hiệu quả, lập tức vươn tay ra, nói, "Cho em mượn di động anh chút!"
"Di động?" Mặc Tử Hàn có chút nghi hoặc.
"Ừ, cho em mượn!" Tử Thất Thất nhắc lại, tay đưa lại gần hắn.
Mặc Tử Hàn nghi hoặc lấy di động ra đặt vào tay cô.
Tử Thất Thất nhanh chóng bấm một dãy số, sau đó gọi vào.
"Linh linh linh. . . . . . Linh linh linh. . . . . ."
Di động vẫn đặt trên đầu giường vang lên, Tử Thất Thất tắt di động trong tay, sau đó trả lại cho Mặc Tử Hàn, "Đây là số điện thoại của em, anh có thể 24h gọi cho em, em nhất định sẽ nghe, nhưng mà 12h trưa mai em sẽ ngồi máy bay về Đài Loan, mấy tiếng ở trên máy bay em sẽ tắt máy, nhưng khi máy bay đáp xuống thì sẽ khởi động lại máy ngay, vậy anh có thể tin em được chưa? Nếu anh vẫn không tin, vậy anh nói xem phải thế nào anh mới tin em?"
Mặc Tử Hàn nắm chặt di động, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
Cô ấy không giống như đang nói dối, nhưng cô ấy rốt cuộc có việc riêng gì vậy chứ? Không thể cho hắn biết chuyện gì sao? Nhất định phải tách khỏi hắn mới đi làm được ư? Nhỡ. . . . . . Nhỡ nhỡ nhỡ. . . . . . Cô ấy lại biến mất thì làm sao bây giờ?
Thấy hắn còn do dự, Tử Thất Thất đành phải mở lời lần nữa, "Anh rốt cuộc muốn thế nào mới tin em? Nếu anh vẫn cứ khăng khăng muốn đi theo em, tốt thôi, em đáp ứng anh, nhưng. . . . . . Từ hôm nay trở đi, Mặc Tử Hàn anh không được ᴆụng vào em, không được nói với em, không được tiếp cận em trong vòng bán kính 20 thước, tốt nhất là cũng đừng có nhìn em, như thế nào?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhíu mày.
"Em chỉ là muốn xử lý chuyện riêng của mình thôi, nếu như một chút tự do này mà cũng không có, vậy em cũng không biết lựa chọn trở về ở bên anh là hạnh phúc có đúng không nữa, vừa nãy anh còn nói yêu em. . . . . . Em cũng chỉ có thể cho rằng đó là anh muốn chiếm đoạt em mới nói thôi!"
Mặc Tử Hàn càng nhíu chặt mày, từng câu nói của cô ấy hắn không thể nào phản bác, nhưng trong lòng hắn, chỉ sợ cô ấy sẽ lại biến mất.
"Được!" Hắn chợt đồng ý, sau đó thỏa hiệp, "Anh có thể đáp ứng em, nhưng anh muốn em phải thề!"
"Được thôi!" Tử Thất Thất sảng khoái đáp ứng.
"Anh muốn em lấy Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái, còn cả tính mạng anh nữa, nếu ba ngày sau em không có tới Mặc gia tìm cha con anh, chúng ta sẽ cùng ૮ɦếƭ không được tử tế!"
Tử Thất Thất nghe xong, mày nhăn lại. Hắn thật đúng là đủ độc, lại có thể bảo cô thề như thế, lại có thể lấy những người cô để ý nhất để uy Hi*p cô.
"Được! Em thề. . . . . . Nếu Tử Thất Thất tôi ba ngày sau chưa có trở lại biệt thự Mặc gia tìm Mặc Tử Hàn thì tôi với các con , Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Ái, còn cả cha chúng Mặc Tử Hàn, cả bốn người. . . . . . Không được ૮ɦếƭ tử tế!" Cô giơ tay thề nói xong câu đó, rồi quay lại nhìn Mặc Tử Hàn nói, "Được rồi chứ? Anh vừa lòng chưa?"
Mặc Tử Hàn đã bớt lo được 1 nửa, mà nửa kia còn lại là không yên tâm về sự an toàn của cô.
Tử Thất Thất liếc cái liền thấu tâm tư của hắn, lập tức nói, "Anh yên tâm đi, em ở đảo Bali không có nguy hiểm gì đâu, với lại em sẽ báo cho Vũ Chi Húc ở sân bay Đài Loan chờ em, anh ấy sẽ bảo vệ em!"
Mặc Tử Hàn nghe được cái tên Vũ Chi Húc, mày không nhịn được nhăn lại.
"Rốt cục là chuyện gì, Vũ Chi Húc có thể theo em, sao anh lại không được?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì!"
"Không thể nói với anh sao?"
"Không phải không thể nói cho anh, mà là không muốn nói cho anh!"
"Không muốn?"
"Đúng vậy!" Tử Thất Thất kiên định trả lời. Cô không muốn lại cùng hắn tiếp tục nói chuyện này, hơn nữa cũng tới lúc đuổi hắn đi rồi, cho nên cô lập tức mở miệng, "Cái kia. . . . . . Anh có phải cũng nên đi rồi không?"
Rời đi?
Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn cô.
"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Ba ngày sau em sẽ tới Mặc gia tìm anh, cho nên hiện tại. . . . . . Anh có thể trở về trước chờ em!" Tử Thất Thất mỉm cười giải thích.
"Anh sẽ bảo Hỏa Diễm đặt vé máy bay cho anh, thế nên. . . . . ."
"Anh không có máy bay tư nhân sao? Em nhớ lúc anh tới là ngồi máy bay của mình mà? Cho nên anh không cần phải đặt vé máy bay, một giờ sau có thể trở về rồi!"
"Tuy rằng là thế, nhưng anh. . . . . ."
"Anh đừng tìm lý do nữa!" Tử Thất Thất lần thứ hai cắt đứt lời hắn, sau đó lớn tiếng gọi, "Hỏa Diễm!"
"Cạch!" Cửa phòng lập tức mở ra, Hỏa Diễm cung kính cúi đầu, sau đó máy móc nói, "Phu nhân, cô có gì phân phó?"
"Lập tức đưa điện hạ anh đi, bay về Đài Loan!" Tử Thất Thất ra lệnh.
". . . . . ." Hỏa Diễm do dự không có trả lời, nhìn về phía Mặc Tử Hàn.
"Thế nào? Lời tôi nói anh không nghe sao? Như vậy. . . . . ." Cô nhìn lại Mặc Tử Hàn nói, "Lời anh nói, anh ta chắc sẽ nghe chứ? Đừng quên ước định vừa rồi của chúng ta, nếu anh đổi ý. . . . . ." Cô dừng lại, bên trong lời nói mang theo uy Hi*p mười phần.
Mặc Tử Hàn nhăn chặt mày, hắn cũng không muốn lập tức bay về, ít nhất hắn muốn ở lại đến ngày mai, sau đó thấy cô bình an ngồi trên máy bay, nhưng. . . . . .
"Làm theo lời phu nhân đi!" Hắn lạnh lùng mở miệng.
"Vâng!" Hỏa Diễm lập tức lĩnh mệnh, ra ngoài đóng cửa lại.
Tử Thất Thất nhìn sắc mặt nặng nề của Mặc Tử Hàn, bỗng cười nói, "Anh tin em đi, em sẽ không gạt anh đâu, ba ngày sau, em nhất định sẽ tới Mặc gia tìm anh!"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc.
"Dù sao đã đợi năm năm, ba ngày cũng không sao mà?"
"Đây không phải vấn đề năm năm với ba ngày!" Mặc Tử Hàn rầu rĩ mở miệng.
"Thế vấn đề là gì?" Tử Thất Thất hỏi.
"Anh làm so sánh thế này, nếu có một món gì đó rất ngon, em lại không tìm thấy, vậy em sẽ luôn tưởng tượng về nó, kiềm chế chính mình, nhưng nếu món ngon kia để trước mặt em, em lại không thể ăn, vậy đây không còn là nhẫn nại nữa, mà là thống khổ!" Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm Tử Thất Thất, giống như đang nhìn món "ngon" kia của hắn, sau đau khổ nói, "Em chắc giờ biết đó là vấn đề gì rồi chứ?"
Tử Thất Thất 囧!
Cô xấu hổ nhìn hắn, chống lại ánh mắt đói khát kia, nói, "Anh nói quả thật có chút đạo lý, nhưng mà chỉ ba ngày thôi mà, em tin anh đường đường tổng giám đốc tập đoàn King Mặc Tử Hàn, nhất định có thể vượt qua, vậy nên. . . . . . Đi thong thả, không tiễn nhé!"
Mặc Tử Hàn hết sức không muốn nhìn cô, mày nhăn chặt lại, sau đó bá đạo nói, "Hôn anh!"
"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc.
"Anh bảo em hôn anh, em chỉ cần hôn anh xong anh lập tức đi ngay!"
"Ước định giữa chúng ta hình như không có cái này mà?"
"Anh hiện tại cộng thêm điều này!"
"Cái này làm sao được?"
"Anh nói được là được, em mau đi, bằng không lúc nữa anh còn đưa ra yêu cầu quá đáng hơn!" Mặc Tử Hàn mặt bá đạo, lại còn ra vẻ cao cao tại thượng uy Hi*p.
Tử Thất Thất khó xử nhìn hắn, rất rõ ràng bản thân không có quyền cự tuyệt.
Nếu chỉ chạm vào một chút. . . . . .
Gò má cô chợt ửng hồng, xấu hổ từ từ tới gần hắn, sau đó nhìn cặp mắt thâm thúy đó của hắn, kích động nói, "Anh nhắm mắt lại!"
"Được!" Mặc Tử Hàn cực kỳ nghe lời nhắm mắt lại.
Tử Thất Thất kiên trì, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi hắn, sau liền lùi lại ngay tức khắc.
Mặc Tử Hàn cảm nhận được môi cô, cười trộm, sau đó giả ngu nói, "Em mau lên, nhẫn nại của anh cũng có hạn thôi đó!"
"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc, lập tức nói, "Em đã hôn xong rồi!"
"Có sao? Sao anh không cảm giác được?"
"Không thể nào!"
"Thật sự, anh đúng là không cảm giác được gì cả, em không phải đang lừa anh chứ?"
"Em mới không có lừa anh, rõ ràng đã chạm rồi, em mặc kệ, em hôn xong rồi, anh mau đi đi!" Tử Thất Thất lập tức đuổi người.
"Không được. Em bảo anh nhắm mắt lại, anh cái gì cũng không thấy được, nhưng em ít nhất cũng phải để anh cảm nhận mới được chứ? Ngay cả cảm giác cũng không có đã muốn đuổi anh đi? Cái này có khác gì thân (thơm) đâu chứ? Anh không có dễ bị lừa vậy đâu!" Mặc Tử Hàn đắc ý nói, miệng cười trộm mở rộng ra.
"Anh. . . . . ." Tử Thất Thất tức giận.
"Mau lên, anh chờ đến mức hoa cũng sắp tàn rồi đấy!" Mặc Tử Hàn vui vẻ nói, cố ý ngẩng đầu nhếch môi.
Tử Thất Thất thấy bộ dạng đắc ý của hắn, tay nắm chặt chăn trên người, sau đó lại quay đầu tới gần môi hắn. Cô rất rõ nếu lại hôn như vừa nãy, hắn nhất định lại nói không có cảm giác, cho nên cô lần này bất cứ giá nào, dù sao đều là hôn, thời gian dài hay ngắn thì có gì khác nhau đâu?
Cô áp môi mình lên môi hắn, sau đó đếm một, hai, ba giây liền tách ra.
"Vậy anh vừa lòng rồi chứ? Chắc cảm nhận được rồi hả? Nếu lại không có cảm giác, em thực hoài nghi đó có phải miệng anh không nữa!" Cô có chút tức giận nói, trừng mắt nhìn mặt cười của hắn.
Mặc Tử Hàn từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tà ác nói, "Tuy rằng có cảm giác, nhưng còn lâu mới đủ, nhưng mà Mặc Tử Hàn anh mà đã đáp ứng em thì sẽ không đổi ý, vậy nên. . . . . ." Hắn chợt tới gần cô, ái muội mập mờ nói, "Ba ngày sau, anh sẽ lấy lại hết phần còn thiếu không đủ ấy!"
Trái tim Tử Thất Thất run rẩy, ở trong lòng hung hăng mắng: tên hỗn đản đại sắc lang!
"Ha ha ha. . . . . ." Cô miễn cưỡng cười với hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, "OK! Em biết rồi, giờ anh có thể đi rồi chứ?"
Mặc Tử Hàn gật gật đầu, sau đó đứng lên ra cửa phòng.
Hắn đứng ở cửa quay lại nhìn cô nói, "Ba ngày sau, không gặp không về!"
"Ừ!" Tử Thất Thất gật đầu.
Mặc Tử Hàn quay lại mở cửa ra ngoài, sau đó đóng lại.
"Cạch!"
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Tử Thất Thất bỗng tươi cười vui vẻ, trái tim cũng hưng phấn nhảy lên.
Năm năm sau gặp lại tuy rằng khiến cô sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hắn, cô lại cực kỳ vui vẻ. Hận cũng tốt, sợ cũng được, cô quả nhiên vẫn không thể trốn thoát khỏi lưới tình của người đàn ông này, cô thích hắn, trên thế giới này, cô chỉ thích một mình hắn, chỉ thương một mình hắn, cũng không hối hận khi gặp hắn, lại càng không hối hận yêu hắn, nhưng. . . . . . Nụ cười trên mặt cô chợt biến mất, sau đó cô tự hỏi: có thể chứ? Có thể trở về với hắn sao? Có thể cùng sống với hắn sao? Có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Trong phòng yên tĩnh, gió biển từ cửa sổ nhẹ thổi vào. . . . . .
Tử Thất Thất chậm rãi nằm xuống, sau đó ôm lấy chăn, đờ đẫn nhìn phía trước.
Tới lúc nên quyết định rồi, trải qua năm năm yên tĩnh, trải qua năm năm suy xét, trải qua năm năm ђàภђ ђạ, cô cuối cùng cũng nên quyết định rồi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó khẽ thì thầm, "Mình phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi ngày mai tỉnh lại sẽ trở về, sau đó đi gặp bọn họ, cuối cùng. . . . . ."
Tiếng cô càng ngày càng nhỏ, có chăng chỉ một mình cô nghe thấy.
. . . . . .
Ngoài cửa phòng
Mặc Tử Hàn sau khi ra ngoài thì trên khuôn mặt tràn đầy gió xuân.
"Điện hạ, chúng ta thật sự phải về sao?" Hỏa Diễm đi sau hắn cung kính hỏi.
"Ừ!" Mặc Tử Hàn lên tiếng trả lời.
"Vậy phu nhân. . . . . ."
Bước chân Mặc Tử Hàn dừng lại, sau đó xoay người nhìn hắn ta với Hổ Phách nói, "Hổ phách anh ở lại, bảo vệ phu nhân, nhưng đừng để cô ấy phát hiện, nếu có chuyện gì liền lập tức liên hệ với tôi!"
"Vâng!" Hổ Phách lĩnh mệnh.
"Hỏa Diễm, chúng ta lập tức về trước khi Chung Khuê kịp phát hiện ra hành tung của chúng ta, tuyệt đối không thể cho ông ta biết chỗ của Thất Thất!"
"Vâng!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh.
Mặc Tử Hàn nhanh chóng xoay người đi.
Hắn muốn trong ba ngày này ngẫm lại biện pháp cho thật tốt, lần này vô luận như thế nào cũng không thể lại để Tử Thất Thất theo trốn khỏi mình, hơn nữa hắn muốn chặt chẽ lòng cô làm tù binh, để cô không thể rời khỏi hắn, còn cả bệnh của cô nữa, cũng nhất định phải cẩn thận chăm sóc mới được. Nghĩ vậy, tựa hồ có rất nhiều việc cần làm, ba ngày này tưởng chừng rất lâu, nhưng mà nghĩ tới sau ba ngày. . . . . . Sẽ không tự giác bật cười.
"A. . . . . ." Hắn cố cười không ra tiếng, sau đó quay lại nhìn tầng hai biệt thự, bỗng nhiên biến thành một chàng trai mới lớn gặp được mối tình đầu, ngây ngốc dùng hai tay tạo thành cái loa, sau đó hắng giọng hô to, "Tử Thất Thất. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Tử Thất Thất nghe được thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền vào, chợt mở mắt, sau đó. . . . . . Mỉm cười hạnh phúc.
※※※
Giữa trưa ngày thứ hai
Tử Thất Thất kéo một cái valy nhỏ vào sân bay ở đảo Bali, trước khi đăng ký cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đặt ở bên tai, điện thoại rất nhanh được chuyển máy.
"Thất Thất" Trong di động truyền ra thanh âm của Vũ Chi Húc.
"Em đang ở sân bay, lập tức sẽ đăng ký, năm giờ sau anh tới đón em!" Tử Thất Thất khẽ nói.
"Em muốn về Đài Loan?"
"Ừ!"
"Em đã gặp Mặc Tử Hàn rồi hả?"
"Ử!"
"Đã quyết định xong!"
"Quyết định xong!"
"Được rồi, anh sẽ ở sân bay chờ em!"
"Được, cám ơn anh!"
"Còn khách khí với anh nữa sao? Nói cảm ơn rất xa cách đó!"
"Vậy một lúc gặp mặt, em mời anh ăn cơm!"
"Thật sao? Anh đây cần phải ăn một bữa tiệc lớn mới được!"
"Không vấn đề, dù sao cũng là anh tính tiền mà!"
"Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh rồi!"
"Ha ha ha. . . . . Được rồi,không nói nữa, em phải đi đăng ký rồi!"
"Ừ!"
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, Tử Thất Thất trực tiếp tắt máy di động, sau đó tiến vào cửa đăng kí, đi về nhà.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên của cô. . . . . . Chính là muốn đi mộ viên!