Lời nói kinh người của Thiên Ân, tôi phải Gi*t người đó!Hai mắt của Vũ Chi Húc khẽ nâng lên, nhìn vào kiếng chiếu hậu trông thấy khuôn mặt của Mặc Thiên Ân mơ hồ có chút vui sướng, khóe miệng không khỏi nâng lên.
"Phải mau xử lý chuyện này cho xong, sau đó chúng ta nhanh trở về, nếu không mẹ của cậu nhất định sẽ phái người tới bắt chúng ta, trước khi trở về nhất định phải chuẩn bị tâm lý để nghe mắng là được, ai da . . . . Số của tôi đúng là số khổ!" Hắn thao thao bất tuyệt nói, gương mặt vô tội.
"Chú Húc, chú yên tâm đi, trời có sập xuống thì đã có cháu ở đây giúp chú chống đỡ, chỉ cần chú bất động là tốt rồi!" Mặc Thiên Ân vô cùng nghiêm túc nói.
Vũ Chi Húc mơ hồ có chút xấu hổ.
"Vậy sao? Lời của cậu có thể tin không!" Hắn khẩu thị tâm phi.
"Dĩ nhiên!" Mặc Thiên Ân tự tin.
Người đàn ông lái xe im lặng. . . . . .
※※※
Nửa đêm
Mặc Thiên Tân chưa chợp mắt nằm ở trên giường, đôi tay cầm phong thư của Mặc Thiên Ân lưu lại giơ thật cao, nhìn ba chữ số Arập ở bên trong.
001!
Đây rốt cuộc là ý gì đây?
Hắn nói anh trai là ý gì?
Chẳng lẽ hắn thật sự là con trai của mẹ? Nhìn dáng dấp của hắn cùng tuổi của Thiên Ái cũng không sai biệt lắm, không lẽ là mẹ cùng người đàn ông khác . . . . . Không không đúng, chuyện này không thể nào, trừ cha ra mẹ không thể nào ở ngoài vui vẻ cùng người khác, hơn nữa. . . . . . Có thật mẹ vẫn còn sống không?
"Ai da. . . . ." Hắn nhẹ giọng than thở, sau đó từ giường ngồi dậy.
Chợt, bên cạnh cũng từ từ ngọ nguậy, sau đó Tuyết Lê từ trong chăn cũng ngồi dậy, hai mắt trống rỗng của cô nhìn hắn, vẻ mặt không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ ngơ ngác, ngây ngốc nhìn hắn.
Mặc Thiên Tân quay đầu mỉm cười nhìn cô, đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.
"Anh làm em thức giấc sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
". . . . . ." Tuyết Lê không có trả lời,cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
"Thật xin lỗi, bởi vì trong lòng anh đang có một chút chuyện, cho nên không ngủ được!"
". . . . . ."
"Em ngoan, một mình đi ngủ trước nhé, anh đi ra ngoài hóng gió một chút!"
". . . . . ."
"Yên tâm đi, ở nhà sẽ không có người xấu, hơn nữa anh sẽ gọi Thổ Nghiêu đi cùng anh!"
". . . . . ."
"Được rồi, anh sẽ khoác thêm một cái áo, em mau ngủ đi, anh đi một chút sẽ trở về ngay, nghe lời anh ngoan ngoãn đi ngủ nhé!"
". . . . . ."
Mặc dù Tuyết Lê không nói câu nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng khi Mặc Thiên Tân lần nữa dùng tay của mình vuốt mái tóc dài của cô thế nhưng cô ngoan ngoãn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, tiếp tục ngủ.
Mặc Thiên Tân nhìn mặt ngủ đáng yêu của cô, hơi mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, cuối cùng mới rón rén từ trên giường đi xuống, đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng
Thổ Nghiêu đứng trước cửa phòng, thấy hắn từ trong phòng đi ra, vội vàng cung kính cúi đầu nói "Thiếu gia!"
"Ừ!" Mặc Thiên Tân nhẹ giọng trả lời, sau đó hỏi "Cha tôi đã về chưa?"
"Dạ, điện hạ đã về phòng ngủ của mình nửa giờ rồi!"
"Đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa!"
"Đang uống rượu sao?"
"Dạ!"
Mặc Thiên Tân nghe Thổ Nghiêu trả lời, chân mày không khỏi nhíu lên, sau đó tay phải nắm chặt tờ giấy kia, đột nhiên bước chân của mình ra, đi hướng phòng ngủ chính.
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ chính
Tây trang của Mặc Tử Hàn tùy ý vứt trên mặt đất, thân trên mặc áo sơ mi màu trắng, cà vạt giắt trên cổ, nút áo bị mở ba cái, lộ ra cơ иgự¢ bền chắc, toàn bộ cơ thể lộ vẻ biếng nhác. Trong năm năm này, tướng mạo của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là so với trước kia gầy đi rất nhiều, trên mặt chỉ có lạnh lùng cùng tịch mịch, càng ngày càng rõ ràng.
Năm năm rồi, một chút tin tức của cô ấy cũng không có, rõ ràng vẫn luôn tin chắc cô ấy sẽ không ૮ɦếƭ, nhưng . . . . . . Hiện tại đột nhiên hắn lại hoảng hốt, suy tính, nếu như cô ấy ૮ɦếƭ rồi, thì hắn làm gì chứ?
"Tử Thất Thất . . . . ." Hắn nhẹ giọng gọi, đem ly rượu đang cầm trong tay đưa lên miệng, đem toàn bộ chất lỏng bên trong uống cạn.
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý, tiếp tục uống một ly lại tiếp một ly.
Chợt!
Cửa phòng bị mở ra, Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng nhìn hắn đang ngồi ở trước quầy rượu, chân mày không khỏi nhíu lên thật sâu, sau đó đến bên cạnh hắn.
"Cha, tối hôm qua cha vì công việc mà thức đêm, cha đã hai ngày một đêm không ngủ rồi, sao hôm nay vừa trở về lại uống rượu ngay thế? Cha nên nghỉ ngơi một chút mới đúng!" Hắn lo lắng nói, liền đưa tay muốn cầm lấy ly rượu trong tay hắn.
Tay Mặc Tử Hàn giành được trước, nhanh chóng đưa lên miệng mình, một hớp đem ly rượu uống cạn.
"Con đừng lo lắng cho cha, cha chỉ là không ngủ được mà thôi!"
"Không ngủ được? Trong năm năm này, cha có ngày nào ngủ được sao?" Mặc Thiên Tân hỏi.
"Cho nên cha mới uống rượu, uống say dĩ nhiên là sẽ ngủ thi*p đi!" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng trả lời.
"Cha!"
"Được rồi, không cần để ý đến cha, con mau trở về ngủ đi!" Mặc Tử Hàn hạ lệnh đuổi khách, mà tay của mình, lại một lần nữa rót thêm một ly rượu cho mình.
Mặc Thiên Tân nhìn mặt hắn cô đơn cùng đau đớn, đột nhiên từ từ mở miệng nói "Nếu. . . . . Con nói nếu . . . . . Con đem mẹ tìm trở về, cha định thế nào?"
". . . . . ." Thân thể Mặc Tử Hàn đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc lo lắng.
"Cha sẽ giải thích rõ ràng với mẹ sao?" Mặc Thiên Tân hỏi.
"Cha sẽ giải thích với mẹ của con, nhưng . . . . . Cha nghĩ là mẹ con sẹ không tha thứ cho cha, bởi vì. . . . ." Hắn để ly rượu trong tay xuống, mở hai tay của mình ra, nhìn hai bàn tay của mình, đau đớn nói "Chích xác là cha đã tự tay Gi*t cha ruột của cô ấy."
"Nhưng đó cũng không phải là lỗi của cha!" Mặc Thiên Tân lập tức giải thích,
"Bất kể có phải là lỗi của cha hay không, cũng không thể thay đổi sự thật này, con cũng biết mẹ con rất giàu tình cảm, người thân đối với mẹ của con rất quan trọng, con nghĩ xem . . . . . Sau khi cô ấy biết rõ chân tướng, sẽ cư xử với cha như thế nào đây? "
Mặc Thiên Tân đột nhiên bị hỏi ngược lại, cũng trầm mặc khẽ cúi đầu.
"Cứ coi như là vậy đi. . . . . ." Mặc Thiên Tân lại một lần nữa nói, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hàn mà nói "Coi như mẹ không tha thứ cho cha, coi như mẹ không để ý tới cha nữa, chán ghét cha, cứ coi như mẹ sẽ đối đãi với cha như vậy, thì cha định làm sao đây? Sẽ buông tay sao?"
"A. . . . . ." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười "Làm sao có thể buông tay, cha tuyệt đối sẽ không buông tay!"
"Tốt lắm, vậy con sẽ phụ trách tìm mẹ trở về, cha hãy phụ trách khiến mẹ yêu cha một lần nữa, hai cha con chúng ta phân công hợp tác, nhất định sẽ mã đáo thành công!" Mặc Thiên Tân tự tin nói.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tự tin kia "Con có tin tức của mẹ con sao?"
"Không, mặc dù không có, nhưng mà con có lòng tin có thể tìm được mẹ trở về, còn cha thì sao? Cha có tự tin giống con không?" Mặc Thiên Tân đắc ý hỏi.
Khóe miệng của Mặc Tử Hàn chợt nâng lên một nụ cười dịu dàng, sau đó đưa bàn tay của mình ra, lung tung xoa đỉnh đầu của Mặc Thiên Tân nói "Con cho là cha sẽ thua con sao?"
"Cha cũng đã có lòng tin như vậy, vậy hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ một giấc thật tốt, nói không chừng sáng sớm ngày mai, là có thể nhìn thấy mẹ đó!" Mặc Thiên Tân nói xong liền đưa tay của mình ra, đoạt lấy ly rượu trong tay của hắn, sau đó dùng sức của mình kéo thân thể của hắn về phí giường.
"Cha đã nói rồi, cha không ngủ được!"
"Vậy thì nhắm mắt dưỡng thần, cũng là ngủ đấy!"
"Không thể nào!"
"Không có chuyện không thể nào, chỉ cần cha muốn ngủ, nhất định sẽ ngủ được, chỉ cần cha nghĩ về mẹ, mẹ nhất định sẽ trở lại bên cạnh của cha, hãy tin tưởng con . . . . Rất nhanh con sẽ giúp cha gặp được mẹ, nhất định!"
Mặc Tử Hàn nhìn mặt hắn nghiêm túc, nhàn nhạt cười sau đó nhắm hai mắt của mình lại.
"Được, cha nghe lời con!"
Mặc Thiên Tân hài lòng buông tay ra, sau đó mỉm cười xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Hắn sẽ tìm mẹ trở về, nếu như hôm nay tên tiểu quỷ đó có quan hệ với mẹ, như vậy hắn nhất định đem mẹ về bên cạnh cha một lần nữa.
. . . . . .
"Rắc rắc" cửa phòng đóng lại.
Hai mắt Mặc Tử Hàn từ từ mở ra, sau đó từ giường lớn ngồi dậy.
Quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sau đó hai chân rơi trên mặt đất, từ trên giường trực tiếp đi tới cửa sổ mà Tử Thất Thất thường đứng.
Nếu gặp lại cô ấy, hắn phải nói gì với cô đây?
‘ Đã lâu không gặp? ’
‘ Trong năm năm này, em sống có tốt không? ’
‘ Em tha thứ cho anh, được không? ’
Quả nhiên. . . . . Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đang dần sáng, môi từ từ mở ra, sau đó nhẹ giọng nói "Tử Thất Thất . . . . . Anh rất nhớ em!"
※※※
Sáng sớm hôm sau
Sáng sớm Mặc Tử Hàn đã phải đến công ty, bàn ăn chủ vị trống trải như cũ, Mặc Thiên Tân than thở ngồi ở bên bàn ăn, buồn buồn ăn cơm, suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ tới ý tứ của ba chữ số Arập kia, rốt cuộc cái tên tiểu tử thúi đó muốn nói với cha cái gì đây?
Phiền , phiền ૮ɦếƭ rồi !
"Anh hai!"
Mặc Thiên Ái ngồi ở đối diện đột nhiên mở miệng, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt phiền muộn của hắn.
"Chuyện gì?" Mặc Thiên Tân tò mò hỏi.
"Hôm nay sắc mặt của anh thật không tốt, ấn đường rất đen, bộ mặt suy tướng, ra cửa nhất định phải coi chừng, nếu không sẽ là hỏng bét đấy!" Lời tiên đoán của Mặc Thiên Ái lại bắt đầu.
"Vận khí của anh từ trước đến giờ đều vô rất tốt, em hãy yên tâm đi!"
"Vận khí cũng sẽ chạy trốn hết đó, nhất là khi nhìn thấy bộ mặt này của anh!"
"Em đang ở đây châm chọc anh sao?"
"Sai ! Em chỉ nhắc nhở anh mà thôi nói chính xác là: mỗi ngày làm một việc thiện, tiêu tai giải nạn! Hôm nay thiện hạnh của em đã sớm hoàn thành, cho nên anh hai . . . . . Chúc anh nhiều may mắn!"
Lại là câu này!
Mặc Thiên Tân thở dài, nghe cô nói thế cảm giác mình giống như đang bị dù đen che đỉnh đầu.
"A. . . . . . Đúng rồi!" Thời điểm Mặc Thiên Ái đi đến cửa phòng ăn đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu, cầm một tờ giấy nói "Anh hai, đây là cái gì vậy? Tại sao trên đây chỉ có ba con số thôi? Là ám hiệu sao?"
Mặc Thiên Tân nhìn tờ giấy trong tay cô, khi*p sợ trợn to hai mắt của mình.
"Em. . . . . Em. . . . . Đồ của anh sao lại chạy đến chỗ của em vậy?" Hắn chất vấn.
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là em lén lén lấy của anh đó, anh hai mặc dù tuổi của anh có lớn hơn, nhưng trí thông minh của anh một chút cũng không lớn nha . . . . . Em thật sự lo lắng cho tương lai của anh . . . . . Mộc Sâm, anh xem em nói có đúng hay không!" Mặc Thiên Ái lắc đầu một cái, sau đó nhìn về phía Mộc Sâm đang ở sau lưng mình.
"Dạ đúng, Tiểu Thư!" Mộc Sâm trả lời.
Mặc Thiên Tân tức điên rồi.
"Trả đồ lại cho anh!" Hắn rống giận.
"Cũng không phải là bảo bối gì, tại sao lại khẩn trương như vậy chứ? Chẳng lẽ. . . . . Chẳng lẽ. . . . ." Khuôn mặt đáng yêu của Mặc Thiên Ái đột nhiên lộ ra vẻ mặt giảo hoạt tà ác nói "Chẳng lẽ đây là mã số phòng khách sạn? Anh hai làm như vậy là không được nha, thế nhưng lại đem Tuyết Lê tỷ tỷ đi bắt cá hai tay, cô ấy sẽ rất thương tâm , hơn nữa anh mới mười hai tuổi, em đã coi số mạng cho anh rồi, nếu như anh hư thân trước mười tám tuổi, thì đời này anh sẽ cô độc đến hết cuộc đời đó!"
Cái gì?
Mặc Thiên Tân đột nhiên kinh ngạc!
"Em nói cái gì?"
"Em nói anh sẽ phải cô độc đến hết đời!"
"Không đúng, không phải câu này . . . . ." Gương mặt của Mặc Thiên Tân đột nhiên vui mừng, trong đầu hồi tưởng câu nói đầu tiên Mặc Thiên Ái nói.
Khách sạn! Không sai, chính là khách sạn, đây là mã số phòng, hơn nữa đây còn là mã số phòng mà bảy năm trước mẹ gặp lại cha lần đầu tiên.
"Tốt quá!" Hắn đột nhiên vui vẻ nói, sau đó mặt đầy nụ cười nhìn Mặc Thiên Ái nói "Thiên Ái em thật sự rất thông minh, không hổ là em gái của anh!"
Sao?
Mặc Thiên Ái nhìn khuôn mặt vui vẻ đến hưng phấn kia, đột nhiên có cảm giác kinh ngạc không nói được.
"Thật kỳ lạ, anh hai cũng không có tức giận, nhất định là trúng tà rồi, Mộc Sâm,anh mau chuẩn bị mọi thứ cần thiết, em muốn cầu phúc cho anh hai!"
Mộc Sâm xấu hổ, không thể không phục mà nói "Dạ,Tiểu Thư!"
※※※
Khách sạn Rich
Phòng VIP số 001
Mặc Thiên Ân vẫn mặc bộ tây trang màu đen như cũ, ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay cầm một ly nước chanh, còn Vũ Chi Húc ngồi đối diện với hắn, trong tay đang cầm một ly thuỷ tinh, nhàn nhã thưởng thức rượu vang ở bên trong.
"Đang khẩn trương sao?" Vũ Chi Húc đột nhiên mở miệng.
"Không có!" Mặc Thiên Ân trả lời.
"Vậy tại sao lại im lặng không nói gì!"
"Cháu vốn là không thích nói chuyện, hơn nữa đang đối mặt giống với người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi rồi, thì có cái gì để nói chứ?"
Cái trán của Vũ Chi Húc khẽ trượt hắc tuyến, thở dài nói "Cậu đúng là cứng nhắc, rõ ràng mới có năm tuổi!"
". . . . . ." Mặc Thiên Ân trầm mặc không nói , nho nhỏ uống một hớp nước chanh.
Mười phút sau. . . . . .
"Người đó. . . . Sẽ đến chứ?" Mặc Thiên Ân đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn nước chanh trong tay, ngón tay cái vuốt ve ly nước.
"Nếu như người đó không quên mẹ của cậu, thì nhất định sẽ tới!" Vũ Chi Húc nhẹ giọng trả lời.
"Vậy. . . . . . Như vậy!"
Vũ Chi Húc nhìn bộ mặt phớt tỉnh của hắn, vạn lần cũng không nghĩ đến hắn tuổi còn nhỏ thế nhưng lại nói ra những lời nói như vậy, rốt cuộc ở trong lòng của hắn, là muốn cái gì đây?
Ba ngày trước. . . . . .
"Chú Húc, có thể mang cháu đi Đài Loan một chuyến không?"
"Đến đó làm gì?"
"Tìm cha!"
"Tìm cha? Cháu muốn tìm cha làm gì?"
". . . . . ."
"Không nói cho chú biết, chú sẽ không dẫn cháu đi!"
"Nói cho chú biết rối, chú sẽ mang cháu đi sao?"
"Ít nhất chú có thể suy tính một chút!"
". . . . . ."
"Nói đi, chú từ trước đến nay cũng rất thích giúp cháu!"
". . . . . ."
"Nói đi!"
"Cháu muốn đi Gi*t người đó!"
"Cái gì? Gi*t? Chỉ một mình cháu? Ha ha ha . . . . . . Ha ha ha. . . . ."
". . . . . ." Mặc Thiên Ân trầm mặc.
"Khụ, khụ. . . . . . Cái đó. . . . . . Tại sao cháu lại muốn Gi*t người đó? Muốn báo thù cho ông nội sao?"
". . . . . ."
"Cháu không nói rõ ràng, chú sẽ không dẫn cháu đi!"
"Cứ như vậy đi! Cháu sẽ đi tìm người khác giúp!"
"Này. . . . . .Này. . . . . . Nói thêm vài câu với chú thì cháu sẽ mất đi mấy miếng thịt sao, chỉ cần cháu nũng nịu một chút thì chú sẽ đáp ứng cháu thôi. . . . . A. . . . . . Thật phiền phức, được rồi, chú sẽ dẫn cháu đi, nhưng đi?"
Mặc Thiên Ân quay người lại, vô cùng nghiêm túc theo dõi mặt của hắn nói "Là chú tự mình đáp ứng đấy, cháu sẽ không cám ơn chú đâu!"
"Hả?"
. . . . . .
Thật sự hắn cũng không hiểu rõ lòng của tên tiểu quỷ này, rốt cuộc những lời hắn nói là thật hay giả đây?
"Leng keng —— leng keng ——"
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.
Vũ Chi Húc đem ly đang cầm trong tay để xuống, sau đó từ trên ghế salon đứng dậy.
"Chú sẽ vào trong tránh mặt, cháu nên cẩn thận!"
"Ừh!"
Mặc Thiên Ân trả lời, hai mắt nhìn hắn đi vào phòng ngủ, sau đó mới cầm lên kính râm màu đen đặt ở trên khay trà, đeo lên sóng mũi của mình, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, đi ra mở cửa phòng.
"Rắc rắc!"
Mới vừa đem cửa phòng mở ra, liền trông thấy Mặc Thiên Tân đứng ở phía trước. Sắc mặt của Mặc Thiên Ân trầm xuống, thời điểm Mặc Thiên Tân còn chưa lên tiếng liền "Rầm ——" một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại.
Mặc Thiên Tân không nghĩ tới mình sẽ được chào đón bằng một cái đóng cửa thật mạnh, trong nháy mắt tức giận dâng trào, dùng ngón tay của mình, mãnh liệt không ngừng nhấn chuông cửa.
"Leng keng —— leng keng —— leng keng —— leng keng —— leng keng ——"
Mấy tiếng sau, cửa phòng mở ra một cái khe nho nhỏ, hơn nữa cửa phòng còn móc thêm dây xích chống trộm, Mặc Thiên Ân keo kiệt chỉ lộ ra một con mắt, vô cùng lạnh nhạt mà nói "Nhàn tạp nhân, anh tới đây làm gì?"