Vô cùng dịu dàng, làm cho người ta say mê. . . . . . ! (18+)Động Phòng Hoa Chúc?
Tử Thất Thất nghe được những lời anh nói , trong lòng hốt hoảng không ngừng chạy loạn.
"Anh. . . . . . Anh anh anh. . . . . ." Cô câm lặng làm thinh nói, "Anh mau buông em xuống, ai muốn động phòng với anh? Ai thuộc về anh? Anh. . . . . . Anh đừng nói hưu nói vượn!"
"Anh nói hưu nói vượn? Đã đến lúc này rồi, em còn không thừa nhận sao? Chẳng lẽ nhất định phải ép em thừa nhận mới được sao? Ừ?" Mặc Tử Hàn vừa bất mãn nói , vừa ôm cô đi vào cửa chính, Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy theo phía sau.
"Mặc Tử Hàn anh buông em ra, tự em đi!" Tử Thất Thất giãy giụa.
"Anh không thả, anh thả em rồi em nhất định sẽ chạy trốn!" Mặc Tử Hàn cự tuyệt.
"Em sẽ không trốn!"
"Em nói thật sao?"
"Thật!"
"Tốt lắm. . . . . ." khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác, bước chân trở nên vội vã , đắc ý nói, "Vậy anh xem như em đã đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ lập tức động phòng!"
"Cái . . . . . . Cái gì?" Tử Thất Thất kinh hãi, "Cái tên đại khốn kiếp này, đại vô lại, anh buông em ra, em không muốn, không cho phép anh ôm em , anh buông em ra. . . . . . Buông em ra. . . . . . Buông em ra. . . . . ." Cô không ngừng dùng sức giãy giụa, hai tay cũng giương nanh múa vuốt quào loạn lung tung.
"Ai. . . . . ." Sau lưng Mặc Thiên Tân đột nhiên thở dài, sau đó lắc đầu một cái, nói, "Mẹ, chuyện cũng đã đến lúc này rồi, mẹ cũng không cần từ chối làm gì, không phải mẹ đã đợi ngày này rất lâu rồi sao ? Mẹ nên chấp nhận số mệnh đi, cần gì khẩu thị tâm phi đây?"
"Mặc Thiên Tân, con đừng có nói hưu nói vượn? Mẹ nào có mong đợi? Mẹ nào có khẩu thị tâm phi?" Tử Thất Thất rống to.
"Mẹ không có mong đợi sao? Mẹ dám thề với con mẹ không có sao? Con cảnh cáo mẹ, nếu như nói láo, con dù phải đổi tính mạng cũng phải. . . . . ." Mặc Thiên Tân đột nhiên muốn nói lại thôi, tính chất uy Hi*p cực mạnh nói.
". . . . . ." Tử Thất Thất á khẩu, một chữ cũng không nói được.
Mặc Tử Hàn ôm cô sải bước đi, nghe hai người bọn họ đối thoại, nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất hồng rực im lặng, vui vẻ khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Em cũng rất mong đợi sao?"
Tử Thất Thất nghe được anh nói , lúng túng không cách nào nhìn thẳng anh.
"Em không biết, không nói chuyện với anh, muốn thế nào thì như thế đi!" Cô e lệ nói, đem gương mặt đỏ bừng của mình vùi sâu vào trong иgự¢ anh, không giãy giụa nữa, không kêu la, cũng không nói nữa.
Vẻ mặt Mặc Thiên Tân đầy chiến thắng, đột nhiên dừng lại, sau đó hướng về phía bóng lưng Mặc Tử Hàn nói, "Ba, cố gắng lên, con ủng hộ ba, chỉ là không nên bắt nạt mẹ nha!"
Khóe miệng Mặc tử hàn gợi lên vui vẻ cười, nói, "Lần này con cũng không được tới quấy rầy ba!"
"Yên tâm yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không rồi !"
Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ đối thoại, chân mày nhíu lại, đem mặt của mình vùi sâu hơn vào vạt áo của anh. Nói thật, cô cũng không phải muốn cự tuyệt, cũng không phải là muốn phản kháng, chỉ là thật rất xấu hổ, hơn nữa rất khẩn trương, dù sao đây coi như là lần đầu của bọn họ kể từ sau khi bọn họ bắt đầu mối quan hệ mới, là lần đầu tiên thật tâm giao bản thân mình cho đối phương, cho nên. . . . . . cô không cách nào bình tĩnh được.
Đột nhiên, hai chân Mặc Tử Hàn dừng lại, đứng ở cửa phòng ngủ chính.
Hỏa Diễm cũng thật sớm đã đứng ở cửa phòng, khi anh thấy Mặc Tử Hàn, đầu tiên là cúi đầu, cung kính nói, "Điện hạ, phu nhân!"
"Mở cửa!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Dạ!" Hỏa Diễm lập tức mở cửa phòng ra.
Mặc Tử Hàn ôm tử thất Thất đi vào bên trong phòng, Hỏa Diễm lập tức đóng cửa lại, sau đó hơi lui vài bước, vẫn canh giữ ở bên cạnh cửa.
Bên trong phòng
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất đi tới bên giường, hơi khom lưng, sau đó đem lấy cô nhẹ nhàng thận trọng đặt xuống giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô.
Tử Thất Thất lúng túng quay mặt đi, trái tim bắt đầu cấp tốc nhảy loạn.
"Thất Thất. . . . . ." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng gọi tên cô, thân thể hạ thấp tiến lại gần cô.
Tử Thất Thất cảm nhận được thân thể anh đè xuống, đột nhiên đưa ra hai tay của mình, khước từ Ⱡồ₦g иgự¢ bền chắc của anh.
"Đợi. . . . . . Chờ một chút!" Cô hốt hoảng mở miệng.
"Còn để cho anh chờ? anh đã chờ mong đủ lâu!" Mặc Tử Hàn ở bên tai của cô dây dưa nói nhỏ.
"Chờ em tắm trước, sau đó sẽ. . . . . ."
"Không cần tắm, anh thích mùi bây giờ của em!" Mặc Tử Hàn ngắt lời cô, càng tiến tới gần cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Tử Thất Thất đột nhiên trợn hai mắt to của mình, trái tim đập mạnh.
"Không. . . . . . Không. . . . . . Không được, trên người của em toàn mùi thuốc sát trùng, anh chờ một chút, em đi tắm, sau đó sẽ. . . . . sẽ…." Tử Thất Thất lúng túng lặp đi lặp lại, khẩn trương không cách nào nói tiếp.
"Không được!" Mặc Tử Hàn cự tuyệt.
Nếu như hiện tại buông cô ra nói không chừng cô sẽ ở mãi trong nhà tắm lấy cớ không ra. Phụ nữ đều là như vậy, cho dù biết rõ mình không thể thoát được, dù đã chuẩn bị tiếp nhận, trong lòng cũng có chút chờ mong, nhưng đến giờ khắc mấu chốt sẽ lại không ngừng kéo dài. . . . . . Anh đã không muốn đợi nữa.
Chỉ là. . . . . .
Chân mày Mặc Tử Hàn ẩn nhẫn cau lại từng cái, sau đó khóe miệng đột nhiên gợi lên nụ cười dịu dàng, đưa tay vuốt những sợi tóc rơi trên trán cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, cũng nhẹ giọng nói, "Nếu như em không muốn vậy thì thôi!"
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh, chống lại tầm mắt của anh.
"Anh mới vừa nói gì?" Cô không thể tin được hỏi lại.
"Anh nói. . . . . . Nếu như em thực sự không muốn vậy thì thôi đi!" Ngón tay Mặc Tử Hàn tiếp tục vuốt ve má cô.
Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt trợn to nhìn anh.
"Anh. . . . . . Anh làm sao vậy? Anh không sao chứ? Sẽ không phải là phát sốt hư đầu óc chứ?" Đại sắc lang như anh cư nhiên lại bỏ qua cơ hội bắt nạt cô, lập địa thành Phật rồi hả ? Lại có thể biết nói ra những lời này, thật sự là thật là làm cho người ta kinh hãi. Rõ ràng mới vừa rồi bộ dạng còn một bộ muốn ăn sống nuốt tươi cô, nhưng bây giờ lại nói như vậy? Anh thật sự bỏ qua cho cô sao ? Có thật không?
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm gương mặt kinh ngạc của cô, cười tươi, sau đó nhẹ giọng dịu dàng nói, "Anh không có phát sốt, em yên tâm, thân thể của anh rất tốt. Chỉ là của anh không muốn ép em mà thôi. . . . . . anh có thể không để ý tới tâm trạng của bất kỳ người phụ nữ nào, muốn thế nào thì sẽ làm như vậy, trước đây có cả em trong đó, nhưng bây giờ thì khác, anh thích em, yêu em, đối với anh em là quý giá nhất, cho nên anh sẽ không bức bách em, không muốn nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của em, cho nên nếu em muốn anh ngừng anh sẽ vì em mà nhẫn nại !"
Anh nói xong lời nói này, ngón tay lại một lần nữa vuốt những sợi tóc vương trên trán cô, sau đó hôn nhẹ vào trán cô.
Thân thể Tử Thất Thất tê dại như có dòng điện truyền vào, sau đó dần dần trở nên nóng bỏng.
"Đồ ngốc!" Cô đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, sau đó chống lại hai mắt thâm thúy của anh , nói, "Nếu như mà em cả đời cũng không chuẩn bị được tâm lý thì sao?"
"Vậy anh sẽ chờ cả đời!" Mặc Tử Hàn cười trả lời.
"Anh có thể nhẫn nại lâu như vậy sao?" Tử Thất Thất nói.
"Không thể nhẫn nhịn, cũng phải nhịn, chỉ cần vì em. . . . . . Anh cảm thấy anh có thể làm được!" Anh trả lời.
"Những điều anh nói đều là sự thật ? Anh xác định sao? Thật có thể nhịn?" Tử Thất Thất nhẹ giọng chậm rãi nói xong, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia tà ác, cũng dùng ngón tay của mình nhẹ vuốt ve mặt của anh, cuối cùng vuốt nhẹ lên môi anh, tà mị mà nói, "anh xác định?"
Mặc Tử Hàn chỉ cảm thấy trong bụng nóng lên, chân mày đột nhiên hơi nhíu lên.
Cô là cố ý, cố ý dẫn dụ anh!
Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này. . . . . . Thật là lớn gan!
"Anh có thể nhịn, chỉ cần em nói em không muốn, anh nhất định có thể nhẫn nại!" Anh kiên định nói, nhưng trên người đang phát hỏa thiêu đốt toàn thân anh.
Tử Thất Thất nghe câu trả lời của anh, nhìn khuôn mặt anh.
"Đồ ngốc!" Cô lại dùng chính câu này mắng anh, sau đó vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn nhìn sâu vào mắt cô, hai người trầm mặc thật lâu, chợt. . . . . . thân thể Mặc Tử Hàn nặng nề đè ép cô, buông lỏng sức lực của chính mình, sau đó kề môi vào tai cô, nhẹ nói, "Có thể không?"
". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc không nói .
Môi Mặc Tử Hàn càng thêm lại gần, nhỏ giọng nói, "Có thể không?"
". . . . . ." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc như cũ.
Chân mày Mặc Tử Hàn từ từ nhíu lên, đổi một phương thức, nói. "Không thể được sao?"
". . . . . ."
"A. . . . . ." Anh đột nhiên cười khẽ, sau đó hơi có chút mất mác mà nói, "Anh biết rồi, anh không ép em, nhưng anh có thể dựa vào em một chút không ? "
Nếu như không phải là cô tự nguyện tiếp nhận, như vậy quan hệ bọn họ so với trước đây có gì khác biệt? Nếu như anh dùng sức mạnh, như vậy tất cả cũng không có ý nghĩa, thật ra thì cũng không nhất định phải làm chuyện đó, chỉ cần cô tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh anh là tốt rồi, chỉ cần có thể mỗi ngày đều thấy cô, thấy nụ cười của cô, nghe được giọng nói của cô, anh cũng đã rất thỏa mãn.
Anh thật không sao cả, nhưng là thân thể của anh, cũng là. . . . . . Có chút không kiểm soát được!
Tử Thất Thất nhìn gương mặt ẩn nhẫn của anh, len lén muốn cười, nhưng mà lại không khỏi rất cảm động.
"Đồ ngốc!" cô lần thứ ba mắng anh, sau đó đôi tay từ từ ôm lấy lưng anh, cười nói, "Chúng ta cũng đã nằm ở đây rồi, anh vẫn không rõ ý tứ gì sao?"
Hai cánh tay Mặc Tử Hàn đột nhiên chống lên, khi*p sợ nhìn cô.
"Em đồng ý cho anh?"
"Ừ!" Tử Thất Thất gật đầu.
"Có thể không? Thật có thể không?" Thanh âm của anh dồn dập mà lại hưng phấn, hai mắt càng thêm nóng bỏng nhìn cô.
"Ừ!" Tử Thất Thất lại một lần nữa gật đầu.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn hoàn toàn nâng lên, đột nhiên vội vàng hạ thấp người, trực tiếp hôn lên môi của cô, trong khi hôn có chút тһô Ьạᴏ, anh vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa.
Hai mắt Tử Thất Thất chậm rãi khép lại, đôi tay ôm chặt lấy lưng anh sau đó vòng lên cổ anh, cũng phối hợp đáp tra lại anh, cùng lưỡi anh quấn quýt.
Thân thể Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nóng bỏng khó nhịn, bàn tay rời khỏi đến hông của cô, từ từ thăm dò vào, sau đó ᴆụng vào da thịt trơn mềm cô, đôi tay không ngừng thăm dò trên thân thể cô, sau đó vội vàng cởi bỏ hết quần áo trên người mình, còn Tử Thất Thất chỉ có một chiếc áo bra mỏng trước иgự¢, Mặc Tử Hàn vội vàng trở lại trên người cô, hai tay vòng ra sau cởi bỏ phòng tuyến cuối cùng của cô, sau đó môi của anh hôn nhẹ lên từng bộ phận trên người cô, lần lần đến trước иgự¢ cô, sau đó ngậm hai quả anh đào nhỏ vào.
"A. . . . . ." Tử Thất Thất nhẹ giọng ngâm nga, thân thể khơi dậy từng đợt sóng trào.
Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm của cô, bàn tay đột nhiên di chuyển, đi tới hông của cô, cởi bỏ chiếc quần jean của cô xuống, trong phút chốc toàn thân hai người dính chặt lấy nhau.
Bàn tay to của anh ở trên người cô không ngừng du ngoạn, cuối cùng nhẹ nhàng nắm đùi phải của cô, tách hai chân cô ra.
"Thất Thất. . . . . ." Anh nhẹ giọng nỉ non, đè nén Dụς ∀ọηg của mình, dùng hết mọi cách dịu dàng, nhẹ giọng nói tiếp, "Có thể không? anh muốn tiến vào. . . . . . anh sẽ từ từ. . . . . . từ từ. . . . . . Nếu như em cảm thấy không thoải mái, cứ nói anh nhất định sẽ dừng lại!"
Tử Thất Thất nghe hắn nỉ non, cảm thụ sự dịu dàng của anh, khóe miệng hơi cười cười, nhẹ nhàng nói, "Ừ!"
Được cô cho phép, Mặc Tử Hàn lập tức đem lấy chính mình xâm nhập vào ɦσα ɦµყệƭ của cô , sau đó từ từ, từ từ, từ từ. . . . . . Từng chút từng chút tiến vào, anh vẫn cố gắng nhẫn nại, không muốn làm cô bị tổn thương, giống như đối đãi với trân bảo của mình, dù mình rất khó chịu cũng không muốn làm cho cô khó chịu.
"A. . . . . . A. . . . . ." Tử Thất Thất cảm thụ cùng anh kết hợp, cảm thụ anh từ từ tiến vào, trong thân thể cô từng đợt sóng dâng trào.
Mặc Tử Hàn rốt cuộc đem chính mình hoàn toàn thâm nhập vào ɦσα ɦµყệƭ của cô, nhưng không trực tiếp luật động mà nhẫn nại hỏi cô, "Thất Thất, en không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như em chịu không được, anh lập tức thối lui khỏi. . . . . ."
Lời của anh vẫn chưa nói hết, hai tay Tử Thất Thất ôm chặt lấy thân thể anh, mồ hôi trên trán rỉ ra, hô hấp cũng có chút rối loạn, nhưng lại cũng không cảm thấy không thoải mái, mà là. . . . . . Lòng tham khẩn cầu.
"Em không sao!" Cô hốt hoảng trả lời.
Mặc Tử Hàn nghe thấy hơi thở của cô rối loạn, lo lắng khẽ cau mày.
"Thất Thất, em thật không có chuyện gì sao? Anh xem. . . . . . Vẫn là không được rồi!" Anh đột nhiên bắt đầu lùi bước.
Mặc dù anh rất muốn rất muốn cô, muốn đến sắp điên mất rồi, nhất là ở tình trạng lúc này, anh càng thêm muốn cô không cách nào khống chế mình, nhưng là anh sợ, sợ thân thể của cô không chịu nổi, mà nghe thấy hơi thở của cô khẽ rối loạn, anh càng thêm khi*p đảm, bắt đầu mâu thuẫn tự hỏi mình làm có đúng không? Quả nhiên cần phải để cho cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới đúng, anh không nên hấp tấp như vậy mới đúng.
"Em không sao!" Tử Thất Thất ôm hai tay của anh đột nhiên dùng sức, hốt hoảng nói, "Em thật sự không có sao, anh có thể động, không cần nhẫn nại. . . . . . Thật có thể, không sao!"
"Nhưng là. . . . . ."
"Không cần nhưng là nữa, anh như vậy em sẽ càng khó chịu, a. . . . . . Nhanh lên một chút, em thật sự không sao. . . . . ." Tử Thất Thất nhíu thật chặt chân mày, hơi có vẻ thống khổ, nhưng là cô thống khổ vì anh ở trong thân thể cô không ngừng trướng đại nhưng lại không chịu động mà có ý thối lui làm cho toàn thân cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Mặc Tử Hàn bị lời nói của cô trêu chọc.
Anh đột nhiên nắm chặt chiếc chăn trên người của mình, sau đó phía dưới là từ từ rút ra rồi lại tiến vào. . . . . . Không ngừng tái diễn, không ngừng ra vào, nhưng cũng không quá kịch liệt, mà là lần thứ nhất so lần thứ hai lại dịu dàng hơn, anh dùng tất cả sự nhẫn nại, khống chế động tác của mình, khống chế mình lâm vào điên cuồng xung động, cho đến trước khi lên đỉnh anh mới tăng tốc đem mình chôn thật sâu vào trong ɦσα ɦµყệƭ của cô, đem mầm mống của mình phun vào trong cơ thể cô."A. . . . . ." Tử Thất Thất hơi lớn tiếng thét lên, đôi tay ôm chặt lấy thân thể của anh, cùng anh thật sâu kết hợp, mà thân thể của mình hơi run rẩy, cuối cùng vô lực mà co quắp.
"Thất Thất. . . . . ." Mặc Tử Hàn nỉ non.
". . . . . ." Tử Thất Thất vô lực đáp lại.
"Thất Thất. . . . . ." Mặc Tử Hàn mồ hôi dầm dề nằm ở trước иgự¢ của cô, thỏa mãn khẽ mỉm cười nói, "Anh yêu em. . . . . . Anh yêu em. . . . . . em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu. . . . . . anh chỉ yêu mình em. . . . . ."