Cẩu đã nóng thì cũng có thể phá vỡ tường!”Tử Thất Thất đứng trước mặt Bách Hiên, nhíu mày nhìn anh, oán giận nói: “Mắt anh thấy đồ của em rơi sao? Làm gì có!”
“Không có sao? Có thể là anh nhìn lầm!” Vẻ mặt ân hận của Bách Hiên nở một nụ cười ôn nhu.
Nhìn lầm sao?
Cặp mắt kia là 2,0 mà cũng nhìn lầm?
“Có phải anh muốn trêu em không?”
“Đương nhiên là không rồi, thật sự là anh nhìn lầm!”
“Thật sự?”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ…”
……
Nhà hàng Tây thanh lịch
Bên trong nhà hàng chỉ có một bàn có ánh sáng lờ mờ của nến, khúc nhạc dương cầm cất lên hiện lên một bầu không khí lãng mạn.
Tử Thất Thất và Bách Hiên ngồi đối diện nhau.
“Thất Thất…” Bách Hiên nhẹ giọng gọi cô, hai mắt bộc lộ thâm tình.
“Hả?” Tử Thất Thất bình tĩnh lên tiếng trả lời.
“Anh nghĩ hẳn là em cũng biết rõ. Bảy năm qua anh vẫn luôn thích em, chính xác mà nói bảy năm trước vào giờ phút anh cứu em, anh đã yêu em, cho nên…” Anh nói rồi đột nhiên dừng lại, lấy ra từ trong túi áo một cái hộp nhỏ màu trắng, mở nắp ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, tiếp tục nói: “Gả cho anh”
Gả?
Tử Thất Thất hơi sửng sốt nhưng chỉ trong vài giây.
Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, cô nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, em không thể đồng ý anh!”
“Vì sao?” Anh hỏi.
“Em nghĩ anh cũng biết, em đã có Thiên Tân, như một bà mẹ độc thân em không có cách nào gẳ vào Bách gia”
“Anh không để ý!”
“Nhưng em để ý” Cô vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, lại đột nhiên cười nói: “Nơi đây chỗ nào mà không có cây cỏ, anh hà cớ gì lại yêu đơn phương em, một bông hoa dại bị người ta vứt bỏ? Tục ngữ nói không sai, đời người ngàn vạn lần không nên chung một cây kẻo sẽ phải thắt cổ, nhất định phải thử vài cây bên cạnh xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ!”
Bách Hiên đột nhiên nhíu mày.
“Tử Thất Thất, đừng trêu đùa anh.”
“Em chưa từng trêu đùa anh, em nói là thật, em không thể gả cho anh, thật sự không thể… thực xin lỗi…”
Bách Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt cô, trái tim co rút đau đớn dữ dội như bị co giật.
“Nếu đã không thể gả cho anh, vậy có thể đồng ý kết giao với anh, làm bạn gái anh một tháng, chỉ cần một tháng… coi như là báo đáp ơn cứu mạng của anh, để anh lần cuối cùng được yêu đóa hoa dại mỹ lệ là em, để anh dùng hết mình… cố gắng một lần cuối cùng.”
Tử Thất Thất trầm mặc nhìn khuôn mặt quật cường của anh.
Tình yêu… thật sự giống như là tai nạn xe cộ, mặc kệ ngươi có muốn hay không đều xông về hướng ngươi, hung hăng đánh lên người ngươi.
“Anh thật hèn hạ, dùng phương pháp này uy Hi*p em.” Cô khó chịu oán giận.
“A…” Anh cũng không còn cách nào, ai bảo em giống như một pháo đài vững chắc khó đánh hạ như vậy chứ? Dùng một câu danh ngôn quen thuộc: Cẩu đã nóng thì cũng có thể phá vỡ tường!”
“Anh là chó sao?” Cô ngay lập tức làm tổn thương anh, nhưng bầu không khí giữa hai người dường như đã hòa hoãn lại.
“Nếu em đồng ý gả cho anh, anh làm một con chó con cũng không sao!”
“Vậy anh kêu một tiếng em nghe thử” Cô bắt đầu nói đùa.
“Được nhưng trước đó em phải đồng ý gả cho anh.”
“Thích… nghe một chút cũng không được?”
“…”
“…”
Mấy giây sau
“Meo meo…” Anh đột nhiên kêu ra tiếng, sau đó xấu hổ cười nói: “Em hài lòng chưa?”
“Haha… đây là tiếng mèo kêu mà, nhưng mà có thể cân nhắc một chút!”
“Vậy ngày mai có thể trả lời cho anh không?”
“Ừ!”