Ý chí chiến đấu mãnh liệt, Tử Thất Thất quật cường.....Trong nháy mắt thiên lôi kết hợp với địa hỏa, hai người đều kinh ngạc sửng sốt.
Tim đập, nhiệt độ cơ thể, cảm giác khẩn trương... Đều cùng tăng lên!
"Tôi... Thay rồi!" Tử Thất Thất lúng túng mở miệng, nhẹ giọng nói.
Mặc Tử Hàn trở lại bình thường, hai mắt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, quét mắt hết một lần thân áo váy màu đỏ này, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bị cô hấp dẫn thật lâu.
Da cô vô cùng trắng, cho nên rất thích hợp với màu đỏ, nhất là loại màu đỏ diễm lệ này, mặc ở trên người cô, giống như là đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất trong bụi rậm các loài hoa, làm cho người ta bắt mắt.
"Rất đẹp!" Anh khen ngợi.
Trái tim Tử Thất Thất đột nhiên nhảy lên.
"Cám ơn!" Cô phi thường khách khí nói cám ơn.
"A, đúng rồi!" Mặc Tử Hàn thật giống như đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ thấy anh vô cùng ưu nhã vươn tay phải của mình, khẽ cúi đầu, nói, "Tiểu thư xinh đẹp, xin đưa tay phải em cho tôi!"
Tay phải?
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, chân mày khẽ chau lên, nhưng tay phải lại vô cùng nghe lời vươn ra đặt ở lòng bàn tay của anh.
Va chạm vào đầu ngón tay của cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, Mặc Tử Hàn gợi lên nét cười tà đã lâu, bàn tay to nhanh chóng bắt lấy tay cô, mà tay kia lấy trong túi quần ra chiếc còng tay lần trước khóa hai người, cơ hồ là nháy mắt điện quang hỏa thạch, tay hai người lại một lần nữa khóa với nhau.
Tử Thất Thất khi*p sợ nhìn tay lại bị khóa.
"Anh... Anh... Làm sao anh lại? Anh muốn làm gì?" Cô kích động chất vấn.
Trên mặt Mặc Tử Hàn phác hoạ nụ cười tà ác, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của cô, bá đạo nói, "Anh đã quyết định, vì để xúc tiến tình cảm giữa chúng ta, cho nên vẫn là khóa cùng một chỗ tương đối tốt, hơn nữa anh còn quyết định một chuyện khác!"
"Một chuyện khác?" Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại, có loại dự cảm xấu.
"Đúng vậy, chuyện khác này chính là... Chỉ cần em một ngày không nói ra em yêu thích anh, vậy thì... Chúng ta vẫn bảo trì như vậy."
"Cái gì? Anh... Anh mau mở ra!" Tử Thất Thất lớn tiếng ra lệnh.
"Không có khả năng!" Mặc Tử Hàn cự tuyệt.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao tôi nhất định phải nói ra câu kia? Nếu anh thích nghe thì đi mà tìm phụ nữ khác, đừng quấn lấy tôi!" Tử Thất Thất dưới cơn thịnh nộ rống to. Hai mắt hung hăng trừng lên nhìn anh.
Cái hành động trẻ con này của hắn tại sao đều làm trên người cô? Thật sự muốn lớn tiếng nói cho hắn biết: nếu không thích cô, cũng đừng có tới trêu chọc cô, cô cũng không phải là một nữ nhân tùy tiện, nếu trêu chọc, nhất định phải chịu trách nhiệm. Nhưng mà người đàn ông này... Chẳng qua là muốn đùa bỡn cô mà thôi.
"Mau thả tôi ra!" Cô rống to, lửa giận trong nháy mắt vọt lên cao.
Cô không muốn bị hắn đùa bỡn nữa, cô đã quyết định rời xa hắn, cô đã... Không muốn có bất kỳ dính líu gì với hắn.
Nhưng trên khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hàn vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy phẫn nộ của cô, thậm chí có thể nói là bởi vì cô phẫn nộ mà vui vẻ không thôi.
"Em muốn biết nguyên nhân sao?" Anh đột nhiên ôm lấy eo cô, tà ác cười nói, "Em muốn biết anh tại sao nhất định muốn em nói ra câu nói kia?"
Tử Thất Thất sửng sốt.
Anh muốn nói cho cô biết nguyên nhân sao?
"Anh nói cho em biết a!" Mặc Tử Hàn chậm rãi tới gần mặt cô, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần em nói em yêu thích anh, anh sẽ lập tức nói cho em biết nguyên nhân, nếu em thật sự muốn biết đến thế, vậy nói ra ba chữ kia, nói em... yêu thích anh!"
Hai mắt Tử Thất Thất trừng lớn.
"Anh mơ tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Tựa hồ là phản xạ có điều kiện, cô lập tức gào thét lớn cự tuyệt.
"Không nói, vậy vĩnh viễn khóa chung một chỗ với anh, dù sao quan hệ của chúng ta đã vô cùng thân mật, trong lúc đó có bí mật gì không thể cho đối phương biết chứ, dứt khoát cứ khóa như vậy cả đời đi, tựa hồ..... Cảm giác không tồi!" Mặc Tử Hàn đắc ý nói, khóe miệng tươi cười gian ác, đã trở nên vô cùng đắc ý.
Anh cũng là trải qua suy nghĩ kĩ càng mới có thể dùng biện pháp như thế, thứ nhất, anh muốn dựa vào quan hệ thân mật này xoa dịu không khí xấu hổ giữa bọn họ, thứ hai, chỉ cần khóa cô lại như vậy, cô cũng sẽ không có cơ hội rời khỏi anh, cũng không có biện pháp bỏ trốn, như thế lời cô gái gọi là Phương Lam kia cũng sẽ không trở thành sự thật, anh cũng có thể yên tâm, anh muốn hiểu cô giá này, từ lúc mở mắt tỉnh lại buổi sáng đến tối ngủ nhắm mắt lại, anh muốn biết hết thảy của cô, hiểu rõ hết thảy về cô...
Mặc dù anh không thể ở Anh quốc quá lâu, nhưng anh có đầy đủ lòng tin, có thể chinh phục trái tim cô gái này, về phần chuyện sau khi về Đài Loan, anh không định đem chuyện của cô và Thiên Tân nói cho ai khác biết, vì an toàn của bọn họ, vì cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, anh nhất định sẽ thật cẩn thận che dấu tốt bọn họ, bảo vệ bọn họ an toàn.
Nhưng tâm tư của anh, Tử Thất Thất lại hoàn toàn không biết.
Cô nhìn khuôn mặt kia, nhìn khóe miệng anh tươi cười gian ác, tức giận liền không ngừng dâng trào.
Hắn lại muốn trói chặt cô sao? Hắn lại bắt đầu trêu cợt cô sao?
"Mặc Tử Hàn, anh cho rằng như vậy có thể khóa tôi lại sao? Tôi cho anh biết, anh đừng khinh người quá đáng!" Cô hai mắt quật cường, kiên định nói từng chữ.
Cô cho tới bây giờ cũng không phải là một người hèn yếu, tuy rằng cô là phụ nữ, cô sẽ thương tâm, sẽ khóc, sẽ đau lòng, nhưng cô cũng tuyệt đối không phải loại phụ nữ mặc cho hắn định đoạt, hắn muốn kiềm chế cô, khống chế cô?
Tuyệt đối không có cửa đâu!
Mặc Tử Hàn nhìn thẳng hai mắt quật cường kia của cô, trong lòng hờ hững tựa như một đạo quang mang sáng ngời.
Chính là ánh mắt này, cô chính là như vậy làm cho anh mê muội.
"A...." Anh cười khẽ, mang theo cảm giác vui vẻ vô tận, nói, "Lẽ nào em có biện pháp cời khóa còng tay ra sao?"
"Nếu tôi có biện pháp cởi ra, anh có phải là có thể thả tôi và Thiên Tân đi hay không? Hơn nữa phải thề, từ nay về sau, anh đi đường anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cho dù thật sự không cẩn thận bắt gặp ở trên đường, cũng sẽ coi nhau như không khí, không có để ý tới?" Tử Thất Thất kiên định nói, ngẩng cao đầu, kiên định nhìn anh.
Cô đã thương tâm đủ rồi, nước mắt cũng đã chảy khô, cho nên... Giờ là lúc cô phản kháng.
Cô tuyệt đối sẽ không thua người đàn ông này.
Cô phải rời khỏi hắn... Quyết đấu để rời khỏi!
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin kia của cô, không khỏi có chút run sợ.
"Em đang nói thật với anh?" Anh hỏi.
"Dĩ nhiên!" Cô kiên định trả lời.
"Em không có khả năng mở khóa còng tay này ra, đây là anh phái người đặc biệt chế tạo, không có chìa khóa tuyệt không mở ra được!"
"Mở được hay không là chuyện của tôi, tôi hiện tại hỏi anh, anh dám đánh cuộc với tôi không, chỉ cần anh nói một chữ "được", tôi hiện tại, lập tức, lập tức sẽ cho anh thấy tôi thoát khỏi gông xiềng anh cẩn thận chế tạo này như thế nào... Trốn ra!" Hai mắt Tử Thất Thất tràn đầy tự tin, dường như đã nắm chắc phần thắng. Chân mày Mặc Tử Hàn không khỏi mơ hồ nhăn lại.
Cô ấy đang cố làm ra vẻ sao?
Cô ấy sao lại đột nhiên trở nên như thế? Là đã hạ quyết tâm gì sao?
Cô gái này..... Rốt cục bắt đầu phản kháng sao?
Thú vị.....
"Được, anh muốn xem em mở nó ra như thế nào!" Bản tính Mặc Tử Hàn nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy tự tin của cô, sau đó khóe miệng cười tà, đợi cô mất mặt xấu hổ.
Nhưng mà.....
Vẻ mặt Tử Thất Thất chăm chú.
"Đây chính là anh nói, anh nhất định nói lời giữ lời!"
"Đương nhiên!"
Tử Thất Thất nghe được câu trả lời của anh, đột nhiên nâng hai tay mình lên, dùng tay trái nắm lấy còng tay trên cổ tay phải, sau đó dụng lực rút ra ngoài, trong nháy mắt vòng tròn nho nhỏ liền chẹt vào thịt trên tay cô, căn bản hoàn toàn không rút ra được, nhưng cô lại không có buông lỏng một chút xíu khí lực, liều mạng dùng sức rút ra, tựa hồ là chớp mắt, tay cô liền đỏ bừng một mảng lớn, mà trên trán cô cũng chảy ra từng giọt mồ hôi nhỏ.
Rất đau..... Rất đau..... Nhưng không sao cả, đau nhức này căn bản không tính là cái gì.....
Nhất định có thể rút ra, nhất định có thể thoát khỏi cái còng tay này, cho dù là gảy xương, cho dù là nát xương, cũng không có cái gì đáng ngại, chỉ cần có thể rút tay ra, cho dù là bỏ qua cái tay này, cũng đáng.
"Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn đột nhiên gầm nhẹ, bàn tay to nắm tay cô, ngăn lại động tác của cô.
"Buông tôi ra, tôi nhất định có thể rút ra!"
"Em đừng nháo nữa, cái này căn bản không thể rút ra, cho dù tay em bị gãy cũng không thể!" Mặc Tử Hàn rống to.
Đứt gãy cũng không thể ư?
Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại thật sâu, một tia ý thức quật cường xông tới.
"Tôi còn có biện pháp!" Cô nói xong liền lập tức xoay người, kéo theo tay Mặc Tử Hàn ra khỏi phòng thay đồ.
Mặc Tử Hàn cau mày đi theo phía sau cô.
Cô ấy lại muốn làm cái gì?
.....
Đại sảnh lầu một
Tử Thất Thất vội vàng hấp tấp đi tới đại sảnh hoa lệ, cô nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trong mâm đựng trái cây trên bàn trà.
Đi nhanh tới, sau đó cầm lấy dao gọt trái cây bên trong mâm đựng trái cây, tay trái dùng sức nắm chặt.
"Chỉ cần tôi chặt đứt cái tay này, như vậy có thể thoát khỏi cái còng tay này rồi, Mặc Tử Hàn..... Anh nhất định phải nói lời giữ lời, không được đổi ý!" Cô nói xong liền giơ dao gọt trái cây trong tay lên.