Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 112

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Ai nói, người đó thua.....
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cô, bàn tay to tức giận cầm lấy chân cô, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt cô, mà dưới thân chậm rãi tiến vào, lại một lần nữa rống to, "Anh không nghe thấy, nói lại một lần nữa cho anh!"
Nói a....
Nói nhanh a.....
Chỉ cần em nói em thích anh, chỉ cần em nói ra ba chữ đơn giản này, anh sẽ đem tất cả của anh cho em, sẽ giống như Phương Lam nói vậy, cả đời cưng chìu em, yêu em, thương em, chiều em, che chở em, bảo vệ em, chỉ cần là thứ em muốn, anh sẽ đem hết khả năng lấy cho em, hơn nữa dùng tính mạng của anh làm cam đoan, cả đời này, cho dù anh còn một hơi thở, anh cũng chỉ yêu một mình em, tuyệt đối sẽ không hoa tâm.....
Nói a.......
Nói nhanh a.........
Đừng quật cường nữa, cô gái đáng ૮ɦếƭ này.....
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận kia, dưới thân mơ hồ cảm giác được anh tiến vào, chân mày càng chau càng chặt, thân thể cũng trở nên cực nóng lên.
Tâm đau, đau quá, đau quá.....
"Tôi....." Cô lại một lần từ từ mở miệng, kéo dài thanh âm của mình, sau đó bỗng nhiên dùng sức cắn môi dưới, thay đổi câu trả lời của mình, nhưng đáp án là, "Tôi không thích anh!"
Loại đàn ông kém cỏi này, cô tuyệt đối không thích, cho dù thật sự thích, cô có ૮ɦếƭ cũng sẽ không thừa nhận.
Không thích?
Hai mắt Mặc Tử Hàn trừng lớn, cảm giác nơi tim đã không chỉ là đau đớn cùng tức giận đơn giản như vậy. Chẳng qua là một câu nói của cô, giống như là đã kích vạn tiễn xuyên tâm.
Không thích? Cô lại dám nói không thích anh?
Không thể tha thứ! Anh đối với cô trả giá nhiều như vậy, anh chưa bao giờ đối với một người phụ nữ dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy, chấp nhất như vậy, mà cô lại dám nói không thích? Cô lại dám trêu cợt tình cảm của anh?
Đáng ૮ɦếƭ....... Cô thật sự là phi thường đáng ૮ɦếƭ!
"Tử Thất Thất, đây đều là tự mình tìm, em nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này, bản thân anh muốn nhìn xem em có thể mạnh miệng tới khi nào!" Hắn tức giận rống to, thình lình tiến vào thân thể cô.
"A ——"Tử Thất Thất sợ hãi kêu, đột nhập đánh tới tiến vào, khiến phía hạ thân cô đau đớn như bị xé rách.
Mặc Tử Hàn rõ ràng cảm nhận được hạ thân cô rất chặt, chính mình cũng bị siết có chút khó chịu, nhưng anh chính là cường ngạnh đẩy vào, sau đó dụng lực rút ra, mấy lần lặp lại, tựu chầm chậm trở nên trôi chảy, tiếp theo anh liền tăng nhanh tốc độ, không ngừng tiến tiến xuất xuất, không ngừng chạy như điên đoạt lấy, chuyên chọn địa phương mẫn cảm của cô, không ngừng ᴆụng vào, không ngừng kích thích.
"A.....A..... Không muốn..... A..... Không..... A..... A....."
Tử Thất Thất không ngừng ríu rít, không ngừng gào thét, biết rõ một chút tác dụng cũng không có, nhưng lại không nhịn được muốn cầu cứu, không nhịn được muốn hắn dừng lại.
"Nói em thích anh....." Mặc Tử Hàn một bên nhanh chóng di chuyển, một bên lớn tiếng rống giận.
"Nói em thích anh —— Nói em thích anh —— Nói em thích anh —— Nói em thích anh ——"
Anh chỉ cần ba chữ này, chỉ cần ba chữ này anh sẽ dừng tay, chỉ cần cô nói ra ba chữ này là tốt rồi, cho nên đừng kiên trì nữa, đừng quật cường nữa, anh thanh thanh sở sở biết cô đã thích anh, vậy thì...... Thì lớn tiếng nói ra đi.... Lớn tiếng nói cho anh biết đi.....
Nói em thích anh.....
Nói a.....
"A.... A..... Ưm..... Ưmm......"
Tử Thất Thất cắn môi dưới, làm cho mình không phát ra thanh âm nữa, mà hai tay dùng sức níu chặt tấm đệm tuyết trắng, kiềm chế sóng điện kích động tê dại trên thân thể cùng lý trí sắp bị anh ςướק đoạt.
"Uh.... .....uh … ưmm..... ưmm....."
Cô sẽ không nói, đối mặt тһô Ьạᴏ của anh, đối mặt người đàn ông như vậy, cho dù ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không nói cho anh biết.
"Nói em thích anh..... Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, nói cho anh —— nói cho anh —— nói ——"
Mặc Tử Hàn lớn tiếng rống giận, cường độ dưới thân gia tăng, dùng sức va chạm, thật sâu tiến vào, phát tiết cùng uy Hi*p cô, dùng khoái cảm khiến người ta mất đi lý trí này để cô thỏa hiệp nói ra ba chữ kia.
"Ưm..... ưm..... A ——"Đột nhiên Tử Thất Thất buông môi dưới, sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể bỗng nhiên nhấc lên thật cao, mỗi một tấc da thịt đều giật giật đến run rẩy.
"Uh......" Mặc Tử Hàn đồng thời vùi sâu vào thân thể cô, đem vô số nòng nọc nhỏ của mình phóng thích vào trong cơ thể cô.
Hơi có chút vô lực xụi lơ trên người cô, đôi môi mỏng manh dừng lại bên tai cô, líu ríu mấy chữ như cũ, "Nói em thích anh.... Nói em thích anh.... Nói em thích anh.... Thất Thất.... Cầu xin em....."
Tử Thất Thất vốn hai mắt mê ly, nghe mấy câu cuối của anh thình lình trừng lớn.
Thất Thất?
Cầu xin?
Anh lại dùng những chữ này!
Người đàn ông này nhất định biết nhược điểm của cô, nhất định biết cô hay mềm lòng, cho nên mới phải dùng thanh âm như vậy gọi cô, dùng thanh âm như vậy cầu xin cô.....
Trứng thối..... Tên khốn kiếp.....
Cô sẽ không nói, cho dù anh cầu xin cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia.
Loại đàn ông trứng thối này, vừa đối với cô ngàn vạn dịu dàng, lộ ra bộ dáng thích cô, vừa lại kiên định nói với người khác sẽ không lấy cô, loại đàn ông hai tính cách này, cô dựa vào cái gì lại thích anh?
"Tôi không thích anh..... Tôi mới không thích anh..... Tôi tuyệt đối không thích anh......" Ba tiếng liên tục, kiên nghị không vấp, vang vang có lực, cô cố chấp không chịu thỏa hiệp.
Mặc Tử Hàn lửa giận thoáng bay đi lại một lần nữa bị lời của cô kích ra, hai cánh tay thình lình khởi động, hung hăng nhìn chằm chằm dưới thân người.
"Em vừa rồi nói là sự thật?" Anh chất vấn.
"Đúng!" Cô quật cường trả lời.
"Lặp lại lần nữa.... Em nói lại lần nữa cho anh nghe......"
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận rồi lại đau đớn, khóe miệng vậy mà gợi lên nụ cười giễu cợt.
Tại sao phải lộ ra vẻ mặt như thế chứ?
Người nói không lấy cô không phải chính là anh sao?
Anh đang thống khổ cái gì?
Mệt mỏi..... Mệt mỏi quá a.....
Đàn ông, loại động vật này, cô không muốn đi tìm hiểu nữa, cô đã vô lực để đi tìm hiểu rồi, cũng càng không muốn lại bị đàn ông thương tổn, cho nên, nếu anh thích thân thể này, vậy thì lấy đi, tùy tiện anh đùa bỡn như thế nào đều tốt, dù sao cũng đã làm đến thế này, dù sao cũng bị anh làm thương tổn mệt mỏi không chịu nổi, vậy thì.... Cứ để anh làm lần cuối đi.
"Tôi nói....." Cô mỉm cười thong thả mở miệng, lặp lại câu hại người hại mình vừa nói kia, "Tôi không thích anh.... Tôi mới không thích anh..... Tôi..... Tuyệt đối sẽ không thích anh......"
Đang nói, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không cách nào khống chế không ngừng rơi xuống.
Mặc Tử Hàn nhìn cô mỉm cười, nước mắt của cô, nghe lời nói khẩu thị tâm phi của cô.
"Tại sao?" Anh rống to, "Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này, đáng giận —— đáng giận —— đáng giận ——" Anh tức giận rống to, lửa giận trong tâm phun trào lên vạn trượng.
Bàn tay to lại một lần nữa kéo hai chân cô ra, tiến vào thân thể cô, tái diễn động tác vừa rồi, chỉ là bất đồng duy nhất là so với nãy càng thêm тһô Ьạᴏ, so với lúc nãy càng thêm cuồng dã, so với lúc nãy càng thêm đem hết toàn lực ςướק đoạt. Rõ ràng vừa nói không thích anh, nhưng lại rơi nước mắt, đây coi là cái gì?
Cô rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng, đã vậy còn quá mạnh miệng?
Phụ nữ đáng ૮ɦếƭ, phụ nữ đáng giận, rốt cuộc anh còn phải làm đến trình độ nào, mới có thể làm cho cô thương anh yêu anh, không thể tự thoát ra được?
Chỉ có một người hãm sâu trong lốc xoáy tình yêu, vậy mà chính là thống khổ như vậy.....
"Nói em thích anh, em ngườ phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này, mau nói cho anh ——" Anh cuối cùng gầm thét, mang theo vô tận đau đớn.
Tử Thất Thất chảy nước mắt, cắn hàm răng, trầm mặc thừa nhận lăng nhục anh cho cô.
Mà mỗi một lần anh tiến vào đều là lửa nóng, nhưng mỗi một lần rời khỏi lại là lạnh như băng, cho đến lại một lần nữa tiến vào, lửa nóng thành nóng rực..... Phản phản phục phục, đốt cháy thân thể cô......
........
Anh (Em) thích em (anh).
Câu nói mỹ lệ này khiến cho hai người cố chấp không ai chịu mở miệng trước....
Bọn họ quấn quýt lẫn nhau, hiểu lầm, mâu thuẫn.... Cuối cùng đau đớn.
Tựu thật giống ai nói những lời này.....
Người đó chính là thua!
.......
Hoan du tới mấy giờ, hai người đều mệt mỏi không chịu nổi.
Thân thể Mặc Tử Hàn trầm trọng tê liệt ngã xuống người cô, hai người đều không ngừng há mồm thở dốc, trái tim cũng đều mãnh liệt nhảy lên, vì đối phương mà làm nhạc đệm cho nhau.
Tử Thất Thất mệt mỏi hai mắt nhắm lại, muốn cứ như vậy ngủ cho qua, nhưng đột nhiên.....
"Cộc, cộc, cộc!"
Cửa phòng bất ngờ vang lên làm cho hô hấp cùng trống иgự¢ của hai người đều dừng lại.
"Mẹ..... Mẹ đang ở bên trong sao? Ba, ba cũng ở trong sao?Hai người làm gì trong đó? Như thế nào ăn hết bữa sáng đã không thấy bóng dáng rồi? Mau mở cửa cho con!"
Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm làm cho Tử Thất Thất hoang mang không thôi.
"Anh mau rời khỏi người tôi, mau lăn xuống!" Cô thấp giọng nói, sợ bị Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghe được.
Mặc Tử Hàn vẫn không động đậy, vẫn đè nặng thân thể cô, thậm chí ngay cả dưới hạ thân cũng không rời khỏi cơ thể cô, cố ý giữ vững tư thế như vậy.
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghi hoặc mở miệng lần nữa, "Ba, mẹ, hai người có ở bên trong không? Tại sao không nói lời nào? Tại sao không mở cửa? Con cảnh cáo hai người, ban ngày ban mặt, không được làm chuyện mất mặt, đều thuần khiết một chút cho con......."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc