Chương 11: Bảy năm sau, đại ca trở về7 năm sau
Trước cổng nhà tù thành phố A
Hơn mười chiếc xe màu đen hiệu BMW đỗ song song, hàng chục gã đàn ông mặc âu phục màu đen đứng chỉnh tề phía trước mỗi xe, cực kỳ uy phong.
“Két”
Âm thanh nặng nề phát ra từ cánh cổng sắt, cửa chính từ từ mở ra.
Mặc Tử Hàn vẫn mặc bộ âu phục của 7 năm trước, ánh mắt lạnh lùng cùng khí thế bức người vẫn không thay đổi, vẫn ngạo nghễ đứng trước mọi người như cũ, như đại ca từng bước một bước ra khỏi cánh cửa.
“Đại ca!”
Hơn chục người khom lưng chín mươi độ cung kính hô to tên anh. Ông trời… dường như cũng bị làm cho chấn động.
Mặc Tử Hàn đến trước mặt người đàn ông đứng ở đầu hàng, hơi hạ cặp kính xuống, nhẹ giọng nói: “Hỏa Diễm, 7 năm qua cám ơn cậu đã giúp tôi xử lí mọi chuyện, vất vả rồi!”
“Không, đây đều là việc mà tôi nên làm!”
“A…”Anh nhẹ giọng cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh rồi lại lộ ra một cỗ ma quỷ.
Đây là yêu nghiệt trong truyền thuyết sao?
Không!
Thậm chí còn lợi hại hơn…
“Đi thôi, về thôi!” Anh lạnh lùng nói sau đó nhanh chóng bước vào trong xe.
Sau đó hơn chục người cũng lên xe.
7 năm trước, anh tự đạo diễn một vở kịch khổ cực đến hôm nay cũng sắp kết thúc rồi. Từ giờ… phải bắt đầu một vở kịch mới… phải tiếp tục diễn.
…
Khu nhà cao cấp của Mặc gia.
Bên trong sân lớn đỗ chật kín những chiếc xe cao cấp. Những người cộng sự trong giới hắc đạo ở khắp mọi nơi đều tập trung trong đại sảnh hoa lệ đợi thủ lĩnh họ xuất hiện. Thế nhưng Mặc Tử Hàn hoàn toàn coi thường sự tồn tại của họ, hiện giờ anh vẫn ung dung khoái hoạt bên trong phòng ngủ.
“A… a… thật thích… a…”
Người phụ nữ đó hai tay nắm chặt tấm ga đệm, hai chân gắt gao ôm lấy thân thể anh, vòng eo không ngừng đưa đi đưa lại.
“Chậm một chút… nhanh quá… a…a…”
Mặc Tử Hàn song chưởng ôm lấy eo người phụ nữ, thân dưới không ngừng chạy nước rút trong cơ thể cô. Con rồng đen trên lưng anh vì chấn động mà trở nên có sức sống, đưa đi đưa lại.
Anh muốn đem toàn bộ Dụς ∀ọηg ứ đọng suốt 7 năm qua trong nhà giam phát tiết lên người phụ nữ này. Thế nhưng càng hưng phấn thì trong đầu lại hiện lên bóng dáng người phụ nữ của 7 năm trước.
Nước da mềm mại của cô, thân dưới cô thì khít khao, còn đôi mắt thì không chịu khuất phục…
Dường như từng việc lại hiện về trong tâm trí anh.
“Tới rồi… tới rồi… a!” Người phụ nữ hét lên khi đạt đến đỉnh điểm, trong phút chốc trở nên vô lực.
Mặc Tử Hàn nhíu mày. Sau khi phóng thích tất cả liền rút khỏi cơ thể cô.
“Tử Hàn…” Người phụ nữ nũng nịu từ từ ngồi dậy vươn hai tay trụ ở cổ anh, chủ động hôn lên môi của anh.
Chợt!
Mặc Tử Hàn Ϧóþ lấy cổ cô ta lạnh lùng nói: “Môi của tôi không phải để cho loại phụ nữ như cô có thể chạm vào, mau cút đi cho tôi!”
Hai tay anh vung lên, người phụ nữ đó ngã thật mạnh trên mặt đất.
“A” Cô bị đau kêu ra tiếng, cũng không có bất cứ oán hận gì lập tức nhặt quần áo trên mặt đất, che mặt chạy ra ngoài.
Sau đó, Hỏa Diễm mặc bộ quần áo trắng bước vào phòng.
Đợi anh mặc quần áo xong mới cứng nhắc nói: “Đại ca, mọi người đã tập trung đông đủ, anh có muốn…”
“Để cho họ chờ!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời anh ta nói, vẻ tức giận hiện trên khuôn mặt “7 năm trước những lão già này chỉ muốn tôi ૮ɦếƭ đi, bây giờ khi mất hết hi vọng lại muốn chạy tới nịnh bợ tôi. Tôi phải ngồi 7 năm tù mới được như ngày hôm nay, không thể dễ dàng để họ thực hiện được ý đồ… cứ để họ chờ, khi nào tâm trạng tốt tôi tự nhiên sẽ đến gặp họ.”
“Vâng.” Hỏa Diễm cúi đầu nhận lệnh, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng.
“Chờ một chút!” Mặc Tử Hàn chợt gọi anh ta lại.
“Đại ca, anh còn có gì dặn dò?”
“Cậu còn nhớ người phụ nữ kia không?” Anh không đầu không đuôi đột nhiên hỏi.
“Anh muốn nói… người phụ nữ điên bảy năm trước?” Hỏa Diễm phỏng đoán.
“Không sai, chính là cô ấy.”
“Còn nhớ.”
“Mau đi tìm cô ấy cho tôi, nhất định phải bắt sống đem đến trước mặt tôi! Nhớ kĩ… là bắt sống!”
“Vâng”